Dung Ân chờ đợi người đang đứng nói gì đó nhưng Mạc Thần vẫn chỉ im lặng nhìn cô, ít lâu sau anh đã nói với giọng điệu lạnh lùng.
- Mạc Thần chết rồi!
Dung Ân khó hiểu nhìn anh. Hiện tại cô chỉ là một cô bé 5 tuổi chưa biết gì
nhiều. Cô nhớ chị gái lúc nãy nói bố mẹ cô chết rồi, anh trai này đứng
đây nói Mạc Thần cũng chết rồi. Dung Ân khóc òa lên.
- Anh ơi anh Thần bỏ em rồi sao? Anh ấy nói không bỏ rơi em mà!
Một đứa trẻ khi yêu quý ai đó sẽ chỉ muốn nhớ đến họ ngày ngày muốn bám lấy không thôi. Dung Ân khóc lóc, lấy tay quẹt quẹt nhưng khóc nhiều quá
hai cái má vẫn không hết khô cho. Trần Phương nghe tiếng khóc chạy ra
thấy Mạc Thần đang đứng ở đó nghĩ anh lại bắt nạt cô bạn của mình lao
ra.
- Sao anh lại làm cậu ấy khóc rồi?
- Chị ơi anh Mạc Thần chết rồi?
- Hả?
Trần Phương ngơ ngác khi Dung Ân nói vậy, cô thở dài bực tức.
- Cậu tỉnh táo lại cho mình đi, cậu tỉnh lại cứ gọi Mạc Thần, Mạc Thần
anh ta đối xử với cậu như nào cậu không ám ảnh vào đầu sao? Dung Ân cậu
không nhớ bố mẹ sao, họ yêu thương cậu rất nhiều cậu không nghĩ tới họ
luôn.
Nghe đến bố mẹ và nghe Mạc Thần chết, bản năng cô gào lên như đứa trẻ không chịu nghe lời.
- Bố mẹ xấu xa, bố mẹ không phải người tốt. Họ làm chuyện không tốt vớ anh Thần. Dung Nhi không thích! huhu
Dung Ân khóc liên tục. Mạc Thần nghe xong thấy ngỡ ngàng vì Dung Ân đã nói
ra những điều mà anh thắc mắc bao lâu. Trần Phương hơi thất thần khó
hiểu trong lời nói của cô.
- Bố mẹ cậu yêu cậu nhất luôn. Họ cho cậu đánh đàn, học trường năng khiếu, chiều chuộng cậu…
Trần Phương mỉm cười cầm bờ vai mảnh mai của Dung Ân vì khóc mà run người lên. Dung Ân dỗi dỗi lắc đầu.
- Bố đã đánh anh ấy mà, bố còn đánh bố anh Thần nữa ở hầm rượu nhà em đó.
Mạc Thần tay run run nhớ lại quá khứ đúng là như vậy lúc ấy anh và Dung Ân
chơi trò trốn tìm, Dung Ân trốn đến hầm rượu của bố mình anh là người đi tìm trong lúc đó họ đã phát hiện ra chuyện kinh khủng khiếp.Hơi thở
nặng nề của Mạc Thần ánh mắt giận giữ nhìn Dung Ân.
- Đủ rồi, đừng nói nữa!
Trần Phương và Dung Ân giật mình không nói gì, Trần Phương thoáng đau lòng
nhùn Mạc Thần rời đi, đúng là chuyện hia đình hai người họ cô không hiểu được nhưng đừng vì thế mà bắt nạt Dung Ân, cậu ấy đã khổ sở nhiều rồi.
- Em ơi, Mạc Thần hiện tại đang ở chỗ rất xa em không đến đó được.
- Anh ấy nói anh Thần chết rồi, chị nói dối!
- Không đâu, anh ấy nói dối thôi nhưng mà em muốn gặp anh ấy làm gì?
Hỏi đến đây Dung Ân khóc lóc tiếp.
- Em sợ anh ấy bỏ em mà đi như tối hôm ấy. Bố mẹ không tốt, bố mẹ không tốt.
Trần Phương thấy khó hiểu về những câu nói lặp lại của Dung Ân.
Mạc Thần đi lên phòng tâm tình khó hiểu anh không muốn chấp nhận sự thật
này! Anh không muốn để tâm đến mọi lời nói, biểu cảm của cô. Nhưng nó
làm anh nhắc lại biến cố năm ấy.
Vào một ngày trời mưa to ở Biệt
thự Lã thị, ông bà Lã tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái bé bỏng của
mình họ không mời ai khác nhoài gia đình ông Hoàng. Họ nố con gái họ sợ
đông người mà chỉ có con bé yêu quý suốt ngày bám lấy Mạc Thần. Hai nhà
họ làm ăn kinh doanh có quen biết thêm mối quan hệ của Dung Ân và Mạc
Thần nữa nên hai nhà ngày càng thân thiết hơn. Tối hôm sinh nhật, bố mẹ
anh và Mạc Thần cùng đến dự sinh nhật.
Sau khi tiệc kết thúc, Dung Ân kéo Mạc Thần đi chơi.Anh Thần ơi anh không có quà sinh nhật cho em ạ?Dung Ân mặt bầu bĩnh cười tươi để lộ những chiếc răng xinh xắn. Mạc Thần mỉm cười xoa đầu cô người bé bé ôm gọn trong lòng.Nhắm mắt lại nào bé con!Dung Ân sẵn sàng nghe lời anh, nhắm mắt lại nụ cười sẵn trên môi. Mạc Thần
móc trong túi quần ra một hộp nhung màu đen vuông vức, nhẹ nhàng mở ra
ánh sáng chiếu vào làm lấp lánh cả sợi dây chuyền, đó là sợi dây chuyền
bạc lấp lánh có hình hoa cẩm chướng được khắc tỉ mỉ. Mạc Thần đã nhờ
người quen để khắc sợi dây giá trị này. Mạc Thần mỉm cười dơ sợ dây
chuyền lên trước mặt cô gái nhỏ.Mở mắt ra đi!Dung Ân
mở mắt ra trước mắt là một ánh sáng lấp lánh. Mắt mở to, cái miệng bé
xinh há mồm wow lên biểu cảm đó là Mạc Thần bật cười.Thích không?Dung Ân gật gật đầu, sờ lên sợi dây chuyền mát lạnh, lấp lánh tỏa sáng.Anh nghĩ sẽ hơi dài với em nhưng khi em lớn lên em đeo nó sẽ rất đẹp.Mạc Thần nói xong choàng vài người đeo lên cần cổ nhỏ nhắn của cô. Dung Ân
thích thú cầm lên tay ngắm nghía hoa cẩm chướng được điêu khắc tỉ mỉ.
Niềm vui, hạnh phúc của cô bé đầy hồn nhiên người mà mình yêu quý tặng
quà cho mình vào ngày sinh nhật đó là những gù cô bé thấy hạnh phúc.
Dung Ân nhìn Mạc Thần đôi mắt long lanh.Anh ơi, lúc nào sinh nhật anh em sẽ tặng anh món quà anh thích nhất!Ừm, Dung Nhi sinh nhật vụ vẻ, học giỏi, là con ngoan, lớn nhanh lên!Hì hì.Dung Ân cầm lấy tay anh thích thú lắc lư. Dù lúc đó anh lớn hơn cô mấy tuổi
nhưng không biết sao khi con bé bám anh anh lại không hắt hủi, bài xích.Anh ơi mìn chơi trò trốn tìm đi ạ!Được!Oẳn tì tì… ôi, em lại thua rồi!Dung Ân bĩu môi nhìn anh, Mạc Thần biết cô luôn ra bao nên anh cứ ra kéo
đáng nhẽ anh nên nhường cô thắng nhưng anh lại thích chơi như vậy để lúc cô thấy anh mà ôm anh vào lòng như tìm.được một món quà lớn, nghĩ lại
mấy lần chơi trốn tìm anh đều bật cười một mình.Anh đi trốn đây lần này nhớ tìm nhanh nhé!Vâng, em đếm đây!Mạc Thần nhẹ nhàng bước đi, âm thanh đếm số của Dung Ân cất lên