Trong một căn phòng rộng lớn được trang trí bằng
nhiều đồ vật quý giá, nước trà trong vắt in rõ bóng hình hai nam tử, Hắc Cầm ngồi thẳng lưng, đôi mắt vẫn dán chặt vào Bạch Vĩ đang ngồi gác
chân trên thành cửa sổ.
Bạch Vĩ ngước đầu ngắm nhìn vầng trăng
sáng, quạt trên tay di chuyển trái phải, trong tâm lại chứa đầy nước
mắt. Bạch Vĩ luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Tâm,
Thiên Tâm quả thực rất giống Thiên Hương, khiến hắn bất giác tự nhận
Thiên Tâm trở thành Thiên Hương, dẫn đến có một số hành động thân mật
nằm ngoài khả năng kiểm soát. Bạch Vĩ không phải đoạn tụ, hắn không cho
phép bản thân có tình ý với nam nhân, càng không cho phép bất kỳ một ai
thay thế vào vị trí của nàng.
Bạch Vĩ không rõ bản thân vì sao
lại có cảm tình với Thiên Tâm, mặc dù chỉ trải qua vài ngày ngắn ngủi,
số lần trò chuyện cùng nhau chẳng có bao nhiêu, nhưng hình bóng của
Thiên Tâm lại khắc sâu vào tâm trí hắn. Hắn được xếp vào hàng ngũ Tứ
Quỷ, hắn được đám người Quản Huyền Môn gọi là kẻ điên, vậy thì vì sao ở
bên cạnh Thiên Tâm, dù cho hắn có phát cơn điên bất chợt, Thiên Tâm vẫn
có thể dễ dàng đối phó hắn, thậm chí còn dùng vài lời nói bông đùa thành công cắt đứt đám dây tơ rối loạn trong đầu hắn.
“ Chuyện ở Lôi Vũ Môn, em làm đến đâu rồi?”
“ Đám người đó chỉ biết dùng miệng lưỡi dương oai, đến khi ra trận thì
lại nhu nhược đê hèn. Em ghét nhất chính là lũ vong ân bội nghĩa, so với việc để chúng quy hàng dưới trướng, em thà để chúng hóa thành phân bón
cho cây trồng.”
“ Bạch Vĩ, em đây là đang làm trái với mệnh lệnh của chủ tử, nếu để chủ tử biết…”
“ Anh à, anh hiểu rõ tính cách của em mà, có bao giờ em làm việc mà không nghĩ đến hậu quả chưa?” Bạch Vĩ ngắt lời Hắc Cầm, giọng điệu mỉa mai
nói về Lôi Vũ Môn, “ Về Lôi Vũ Môn, em chỉ vứt đi những thứ đã hư hỏng,
giữ lại vài món trông có vẻ còn dùng được, coi như là thay máu cho toàn
bộ Lôi Vũ Môn. Lôi Vũ Môn ngoài mặt là nhân danh chính nghĩa và trật tự
của giang hồ, thực chất vẫn phải quỳ gối liếm đế giày cho Quản Huyền
Môn, ngoan ngoãn trở thành một con chó què phụng sự cho chủ tử.”
Hắc Cầm đứng dậy tiến đến đứng cạnh Bạch Vĩ, lời nói thập phần nghiêm túc: “ Anh cảnh cáo em! Đừng đặt nặng cảm xúc vào công việc! Xử lý Lôi Vũ Môn
là chuyện nhỏ, thu dọn đống tàn dư còn sót lại mới là chuyện lớn. Một
khi để Thập Ma phát hiện chuyện em lợi dụng nhiệm vụ để giải quyết tư
thù, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua cho em.”
Bạch Vĩ nháy
mắt với Hắc Cầm, cái lưỡi không xương lắc léo vài vòng, ra sức nịnh nọt
người anh trai song sinh: “ Anh trai tốt, anh đừng phóng đại sự việc lên như thế chứ?! Thôi được rồi, em hứa với anh, lần sau em sẽ công tư phân minh, quyết không để trái tim nóng bỏng này ảnh hướng đến chính sự.”
“ Nếu lời hứa thật sự được thần linh chứng dám, em có lẽ đã đầu thai
không biết bao nhiêu lần!” Hắc Cầm nhếch miệng xem thường Bạch Vĩ.
“ Xem kìa, anh đây là muốn em chết sớm sao?!” Bạch Vĩ rời khỏi thành cửa
sổ, tiến đến khoác vai Hắc Cầm, kéo hắn bước qua cánh cửa chính, “ Sẵn
tiện hôm nay được gặp nhau, hay là chúng ta làm vài bình rượu, ăn thêm
con gà nướng, trời ơi còn gì tuyệt bằng.”
Hắc Cầm không đáp lời Bạch Vĩ, nhưng gương mặt lạnh băng lại treo thêm một nét cười, nét cười của sự cưng chiều.
Nguyệt Vọng Tinh, tiểu viện ở phía Tây Nam.
Thiên Tâm hân hoan bước ra khỏi căn bếp nhỏ, trên tay là chén muối ớt vừa mới được giã nhuyễn, dự định sẽ tìm một chùm cóc non để ăn tráng miệng. Đêm nay trời rất đẹp, có sao có trăng, có mây có gió, cực kỳ thích hợp để
ngồi ngâm nhi một loại trái cây chua chua nào đó.
Bước qua hồ
sen, Thiên Tâm đặt chân trên những phiến đá xám xanh, đôi mắt tinh anh
quét một vòng quanh cây cóc cách đó không xa. Từng bước chân nện trên
phiến đá, Thiên Tâm đứng dưới cây cóc, nuốt nước bọt một cái, vươn tay
muốn hái một trái cóc.
Choang!
Thiên Tâm giật mình nhìn
xuống bàn tay, bàn tay cầm lấy chém muối ớt bây giờ đã trống không, thay vào đó là 4 mảnh sành cùng đống muối ớt đang nằm bừa bãi ngay cạnh chân hắn. Ý cười thoáng qua như chuồn chuồn lướt mặt nước, Thiên Tâm không
quan tâm đến sự hiện diện của kẻ quấy rối mà chỉ toàn tâm toàn ý về mấy
trái cóc trên cây, hắn vươn tay hái hai quả cóc lớn, sau đó dứt khoát
xoay lưng đi về hướng căn bếp nhỏ.
Kẻ quấy rối bị nam tử bên dưới phớt lờ, gương mặt xinh đẹp phút chốc liền vặn vẹo đến méo mó, hàm răng trắng cắn chặt lấy móng tay nhọn màu đỏ bầm, làn suối tóc đen óng ả
trải dài đến tận eo hung hăng tung hoành trên không trung. Nàng vung tay về phía trước, vô số kim châm tẩm độc dược đua nhau lao về bóng lưng
Thiên Tâm, chỉ cần Thiên Tâm trúng chiêu, thứ chờ đợi hắn chính là
khoảng thời gian quằn quại đau đớn đến tuyệt vọng, đến lúc đó hắn sẽ quỳ rạp dưới chân nàng, buông lời van xin sự thương sót của nàng.
Dưới ánh trăng sáng, hơn chục cái kim châm lấp lánh tựa đàn cá trời đang bơi trong không trung, đàn cá trời mang theo ác niệm của chủ nhân, nhất
niệm nhắm thẳng vào tấm lưng nhỏ bé của nam tử đang đi phía trước.
Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, Thiên Tâm giả vờ vấp phải phiến đá dưới
chân mà té nhào trên mặt đất, vì thế mà “ vô tình” tránh được một kích
trí mạng của ké quấy rối.
Kẻ quấy rối cao ngạo đứng trên bức
tường trải dài, đôi mắt hiện rõ ý xem thường, tà váy dài bị cơn gió thổi bay lên, để lộ đôi chân trắng đến phát sáng cùng hình xăm con rắn đen
quấn quanh bắp chân.
Không sai, kẻ quấy rối chính là Cổ Ma, là
một yêu nữ sắc đẹp khuynh thành khuynh quốc, là một bậc thầy về điều chế độc dược, là một bề tôi trung thành tận tâm, sẵn lòng cống hiến sức
mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Cổ Ma chính là quản gia tại Nguyệt Vọng Tinh, cũng là cánh tay phải đắc lực của Bạch Vĩ.
“ Xem ra con chuột nhỏ này cũng có vài phần thú vị, chả trách thiếu gia
lại để nó thoải mái chạy nhảy ở đây.” Cổ Ma dùng tay nghịch đuôi tóc,
sau đó phi người đáp xuống mặt đất.
Tiếng bước chân nổi bật trong đêm kia tịch mịch, Cổ Ma tiến về phía Thiên Tâm, ngón tay giữ lấy kim
châm, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: “ Dù sao cũng chỉ là một con chuột, không
cần thiếu gia phải nhọc lòng xử lý.”
Thiên Tâm ngã rồi lồm cồm
ngồi dậy, chỉnh lại y phục trên người, hắn bày ra gương mặt ngại ngùng
khi nhìn thấy mỹ nhân, ấp úng mở lời: “ Tiểu thư, lần đầu gặp mặt. Lúc
nãy tôi có hành động gì thất lễ, mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua.”
Cổ Ma nhếch miệng khinh thường: “ Tưởng là người thế nào, hóa ra cũng
giống hệt những tên nam nhân bẩn thỉu ngoài kia, trong đầu toàn nghĩ đến những thứ dâm tục ô uế.”
Thiên Tâm bị người mắng, trong lòng
thập phần không vui, dù sao hắn và nàng là lần đầu gặp nhau, ngay cả tên họ thế nào hắn còn chả biết, vậy mà nàng lại dám ngang nhiên hất gáo
nước bẩn lên người hắn.
Thiên Tâm đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc đánh giá Cổ Ma một lượt từ đầu đến chân: “ Tiểu thư à, đừng quy
chụp tất cả nam nhân thiên hạ thành một, nếu để người hiền tài bắt gặp
tiểu thư nói năng như vậy, họ sẽ tưởng rằng tiểu thư là loại nữ nhân
ngực to não nhỏ. Thế sự vô thường, ngay cả nhan sắc cũng sẽ phai tàn
theo thời gian, đừng vì những lời nói không hay của bản thân mà làm ảnh
hưởng đến con đường tìm kiếm đấng lang quân như ý.”
Cổ Ma cười
lớn thành tiếng, nàng nhìn chằm chằm gương mặt Thiên Tâm, lời nói đậm
chất châm biếm: “ Mèo vẫn là mèo, vịt vẫn là vịt, vậy mà lại ảo tưởng
bản thân là hổ là phụng. Ngươi nói xem, nô gia là đang ám chỉ ai?”
Thiên Tâm xoa cằm suy nghĩ một lúc, nét mặt chợt bừng tỉnh, lập tức trả lời: “ Tôi biết rồi! Tiểu thư là đang ám chỉ bản thân mình sao?”
“
Ngươi…” Cổ Ma còn chưa kịp nói, Thiên Tâm liền nhảy vào tiếp lời, “ Tôi
nói đúng mà. Nguyên văn câu nói của tiểu thư là mèo vẫn là mèo, vịt vẫn
là vịt, vậy mà lại ảo tưởng bản thân là hổ là phụng. ‘Bản thân’ ở đây
chính là tiểu thư, nào dính dáng gì đến tôi.”