Trải qua một đêm mất ngủ cùng tác
dụng phụ của cồn, Tạ Kỳ Ngôn mang cơn đau đầu đến cảnh cục. Đúng lúc lại đụng trúng Lâm Chính tại khu vực đậu xe bên ngoài. Đợi khi Tạ Kỳ Ngôn
khóa lại chiếc xe đạp của mình, Lâm Chính chậm rãi hỏi.
"Sắc mặt không tốt, cháu không khỏe à?"
"Hôm qua ngủ không ngon giấc thôi ạ."
"Cẩn thận sức khỏe một chút, hơn 30 rồi có phải nhỏ gì đâu!"
"Cháu biết rồi! Cháu sẽ cẩn thận."
Lâm Chính cau mày nhìn Tạ Kỳ Ngôn. Dù ở cương vị cấp trên và cấp dưới nhưng vì tính cách chính trực của Tạ Kỳ Ngôn cũng có thời gian quen biết cô
gái này lâu đến như vậy, bản thân ông cũng vô thức dành cho Tạ Kỳ Ngôn
nhiều sự quan tâm lẫn chăm sóc giống như một đứa cháu gái trong gia
đình.
"Chú à! Chuyện lật lại hồ sơ cháu nói."
"Chuyện đó nói bây giờ không thích hợp. Trình tự lật lại một vụ án hơn 10 năm như
vậy rất phức tạp, tốn rất nhiều thời gian, cũng đụng chạm đến rất nhiều
thứ. Cháu hãy kiên nhẫn một một chút."
Lâm Chính hiểu điều mà Tạ Kỳ Ngôn đề cập nhưng bản thân ông cũng có những rào cản cấm kỵ. Huống
chi vụ án đó đã trở thành trọng án khiến cả ngành cảnh sát Anh Châu chịu nỗi ô nhục và nghi ngại của người dân suốt thời gian dài.
Nếu
mạo hiểm truy đến cùng, đó chẳng khác nào cú tát cho năng lực cảnh sát,
nhất là khi đó ông nằm trong đội đặc nhiệm được lập ra để bắt hung thủ
và người dẫn dắt là Mã Cảnh Hào.
Tạ Kỳ Ngôn không biết điều này, nhưng theo Lâm Chính, tốt nhất Tạ Kỳ Ngôn cũng không nên biết. Để rồi,
đợi đến khi bóng lưng của Tạ Kỳ Ngôn hòa trong đám đông cảnh viên, Lâm
Chính mới thở phào một tiếng.
"Trưởng khoa Hàn hôm nay không tới à?"
Tạ Kỳ Ngôn ngạc nhiên nhìn về phía bàn làm việc của Hàn Hân Đình. Lúc này
đã trễ, Hàn Hân Đình có vô phép vô tắc thì cũng không phải là người theo tác phong trễ giờ.
"À! Chị ấy xin nghỉ phép mấy ngày có việc riêng phải về Thành Đô." Tiểu Ca nhanh nhảu.
"Đến một câu cũng không báo trước được à?" Tạ Kỳ Ngôn nói rất nhỏ nhưng
Phương Tư Nhã có thể loáng thoáng nghe được sự hờn dỗi trong câu nói
này.
Hôm qua có cơ hội gặp nhau, tại sao Hàn Hân Đình lại không
nói? Thay vì một câu thông báo, cô ấy lại chọn cách thách thức giới hạn
của Tạ Kỳ Ngôn. Sau một tháng ở Lam Châu, ranh giới vô hình của cả hai
chẳng lẽ không phải là đã mất đi rồi sao? Bây giờ quay về Tô Hàn, chẳng
khác nào cả hai lại quay về nơi xuất phát.
Tạ Kỳ Ngôn nghĩ bản
thân đã có thể bước một chút vào thế giới của Hàn Hân Đình, nhìn thấy
tất cả những mặt yếu đuối của cô ấy. Nhưng hóa ra là cô nghĩ nhiều. Hàn
Hân Đình chỉ cần một người ngủ cùng, không là cô thì là ai cũng được.
Một người xa lạ ở quán rượu cũng được.
Tất cả những dòng suy
nghĩ đó khiến cơn nóng khô khốc trong lòng Tạ Kỳ Ngôn bất giác dâng lên, Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận sự choáng váng và mụ mị trong hơi nóng đó mà thở
dài một tiếng. Kể từ thời điểm đó, sự trống vắng hiện hữu của Hàn Hân
Đình như một mồi kích làm nổ tung Tạ Kỳ Ngôn.
Lúc này, khi nhóm
cảnh viên và trinh sát phòng trọng án có dịp ngồi cùng nhau ở căn-tin,
lời bàn tán cũng bắt đầu trở thành câu mở đầu câu chuyện.
"Này!
Hôm nay sếp Tạ ăn phải thuốc nổ hả?" Tiểu Ca mang khuôn mặt vừa hoang
mang vừa buồn bã hỏi han đám đồng nghiệp phòng trọng án.
"Cậu vừa bị mắng sao?" Lão Hổ có vẻ đoán được. Tiểu Ca yểu xìu gật đầu.
"Tôi cũng không hơn gì, hôm nay sếp Tạ vào phòng bảo lưu hồ sơ đọc qua tài
liệu, nhưng do tôi chưa sắp xếp kịp, cũng bị sếp ấy la một trận." Một
cảnh viên ra chiều đồng cảm.
"Còn tôi thì bị sếp ấy mắng cho một trận vì gọi điện nấu cháo với người yêu. Nhưng mà người yêu tôi đã xa
tôi 3 tháng rồi đó, nhớ chết đi." Một nạn nhân khác của cơn thịnh nộ
mang tên Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.
"Bình thường sếp Tạ là người rất
hòa nhã, mấy cái chuyện các cậu vừa kể cơ bản sẽ không để tâm, hôm nay
lại làm sao vậy chứ." Lão Bân góp thêm.
"Phải đấy! Hôm nay sắc
mặt của sếp ấy cũng không thoải mái nữa." Tiểu Ca đưa tay chống cằm, bày ra cái dáng vẻ suy nghĩ thâm sâu.
"Đội phó Phương à! Chị có
biết tại sao không?" Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thật nhức đầu, Tiểu Ca
quay sang hỏi Phương Tư Nhã đang tập trung vào phần ăn của mình.
"Phải đó! Chẳng phải đội phó Phương ở cùng nhà với sếp Tạ à? Có phải sếp ấy có chuyện gì không?"
"Cùng nhà nhưng tôi cũng không phải mẹ cậu ấy, quản cái gì chứ." Phương Tư Nhã thẳng thắn dù trong lòng biết rõ câu trả lời.
Nhưng đúng là không thể để tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn trở nên thế này nữa.
Phương Tư Nhã quyết định không chờ Tạ Kỳ Ngôn về nhà cùng mà một mình
ghé cửa hàng tiện lợi, mua một ít bia lạnh, vài món ăn và một con gà
nướng ở tiệm mà Tạ Kỳ Ngôn yêu thích.
Do cần phải hoàn tất các
báo cáo, Tạ Kỳ Ngôn về nhà khá trễ. May mắn là, Phương Tư Nhã cũng đã
chuẩn bị sẵn bữa tối cho bạn mình.
"Đói bụng không?"
Mùi
hương của món rau cải xào sốt dầu hào thơm lừng, hình ảnh Phương Tư Nhã
thuần thục sắp xếp các món ăn rồi trưng bày ra dĩa và để chúng lên bàn
ăn khiến Tạ Kỳ Ngôn ngạc nhiên. Căn bếp nhà mình không phải thuộc dạng
vắng vẻ những bữa ăn thông thường, có điều chưa từng có ai ở trong căn
bếp này ngoài Tạ Kỳ Ngôn hoặc vì cô mà nấu ăn cả.
"Cậu nấu cơm à?" Tạ Kỳ Ngôn bị hình ảnh ấm áp này đánh bay sự đề phòng.
"Bữa ăn gia đình đấy, vào tắm đi rồi ra uống với tớ. Có cả gà nướng cậu thích nữa này."
"Quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cậu ngọt ngào đó."
"Vậy cậu hãy mau đón lấy đặc ân này của Phương giáo chủ đi!" Phương Tư Nhã nháy mắt đầy ẩn ý.
Dù chưa thể lý giải sự đột ngột này nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng rất ngoan ngoãn
tắm rửa rồi cùng Phương Tư Nhã dùng bữa tối. Ngôi sao bữa ăn không chỉ
là gà nướng mà còn là những chai bia được Phương Tư Nhã ướp lạnh từ
trước.
"Không quen thấy cậu chu đáo vậy đó." Tạ Kỳ Ngôn hài lòng
dùng món ăn mà Phương Tư Nhã đã cất công chuẩn bị, dù tất cả đều là món
được mua về từ tiệm nhưng quan trọng là chúng từ những quán ăn mà Tạ Kỳ
Ngôn thích.
"Sao hả? Phát hiện ra điểm tốt của tôi rồi à? Thế tôi theo đuổi cậu được chưa?" Phương Tư Nhã lại giở trò trêu ghẹo.
"Phương Tư Nhã!" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.
"Không đùa với cậu nữa, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Phương Tư Nhã đặt chén cơm xuống bàn, trưng bộ mặt nghiêm túc ra.
"Cậu nói đi!" Đúng là Tạ Kỳ Ngôn không đề phòng.
"Có phải cậu thích Hàn Hân Đình không?" Thái độ từ Lam Châu đến khi trở về
Tô Hàn, cách Tạ Kỳ Ngôn đột ngột hành động kỳ lạ ở quán rượu với lý do
ngăn cản cực kỳ vô lý cùng tâm trạng trồi sụt của Tạ Kỳ Ngôn khi Hàn Hân Đình không đến cạnh cục, Phương Tư Nhã cũng đã có sẵn câu trả lời cho
mình.
Phương Tư Nhã hiểu rõ Tạ Kỳ Ngôn không phải người có da
mặt mỏng chỉ là tính bảo thủ của cô ấy quá lớn nên sẽ cố gắng chối bỏ
cảm xúc tồn tại trong lòng mình. Phương Tư Nhã vốn không định ép bạn
thân mình phải đối mặt với những kiểu câu hỏi này, nhưng nếu tiếp tục để Tạ Kỳ Ngôn loay hoay tự thu xếp mới hỗn độn trong lòng khi nghĩ về Hàn
Hân Đình thì Phương Tư Nhã nghĩ cần phải để Tạ Kỳ Ngôn thành thật.
Hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn chưa từng yêu, có thể cũng không có kinh nghiệm nhận biết cảm xúc mà cô ấy đang dành cho Hàn Hân Đình.
"Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy? Làm sao tôi có thể thích cậu ta được?"
Quả nhiên Tạ Kỳ Ngôn chối bay chối biến. Phương Tư Nhã bật cười khi nhìn
thái độ cố gắng tỏ ra bình tĩnh của Tạ Kỳ Ngôn khi bị người khác nhìn
thấu trái tim. Tất cả đều nằm trong dự tính.
"Tại sao lại không được?"
"Tính cách của Hàn Hân Đình rất ngang bướng, rất tùy tiện, quy tắc nào cũng muốn phá. Điều này chính là không được."
"Cậu ngại cô ấy là con gái sao?" Phương Tư Nhã đúng là rất dày dặn trong
tình yêu. Trong khoảnh khắc đó, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác như mình đang đối
thoại với một chuyên gia tâm lý tình cảm hơn là một người bạn.
"Con gái với con gái, sẽ không có kết quả đâu!" Tạ Kỳ Ngôn cúi mặt, gằn giọng một tiếng.
"Nếu chuyện gì cũng biết trước mọi kết quả, tại sao lại để cảm giác đó nảy sinh."
"Tư Nhã! Tôi không thích Hàn Hân Đình."
"Hơn nữa, cậu cũng biết rõ, dù có lao vào mối quan hệ đó nồng nhiệt cỡ nào,
cậu cũng phải đến lúc tỉnh dậy giữa giấc mơ đó thôi."
Tạ Kỳ Ngôn
không phủ nhận tình yêu đồng giới nhưng cô không phải kiểu người đủ cởi
mở để bước vào một mối quan hệ. Phương Tư Nhã hiểu rõ điều này.
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi không biết cậu lấy mấy cái tư tưởng đó ở đâu ra."
"Tôi có thể nói cho cậu biết nhân định thắng thiên. Không cần quan trọng sau này sẽ ra sao, chỉ cần là người tôi thật lòng thích, tôi sẽ không ngại
vì họ mà tạo ra tương lai. Ai nói gì cũng được, sau này thế nào cũng
được, tôi ở bên cạnh người ấy là được."
"Đường là do cậu đi,
người là do cậu chọn, không cần người khác can dự. Vậy thì người đó là
nam hay nữ, miễn là tôi thích thì có gì phải chần chờ chứ?"
"Còn cậu, bây giờ chần chờ như vậy nghĩa là cậu không thích Hàn Hân Đình sao?"
"Tôi...không."
Cách ngập ngừng này của Tạ Kỳ Ngôn chính là dối lòng, cách chạy trốn này
vụng về đến mức khiến Phương Tư Nhã thở dài vì không biết khi nào cái
tên đầu rùa này mới chịu thừa nhận cảm xúc thật của bản thân.
"Vậy sao cậu khó chịu khi Hàn Hân Đình thân mật với người lạ ở quán? Sao cậu lại giận dỗi khi Hàn Hân Đình đột ngột lên Thành Đô."
"Vậy nói lên được cái gì chứ? Chẳng phải lúc cậu đi đâu đó lâu tôi cũng như thế à?" Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt chống chế.
"Cái đồ đầu rùa này!"
"Vậy khi thấy tôi gần gũi người khác cậu có khó chịu không?"
Tạ Kỳ Ngôn thực sự không thể chạy trốn nữa, càng không thể qua mắt được
Phương Tư Nhã. Dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, từ nhỏ học hành đến lớn đều là kiên trì, nỗ lực muốn trở thành một người có
sức ảnh hưởng để không làm mất mặt gia đình họ Tạ, nhưng hơn 30 năm qua, chuyện tình yêu thì Tạ Kỳ Ngôn cũng không phải là một tờ giấy trắng
tinh.
Nhờ những lớp phụ đạo tâm lý và cách để nắm bắt được tâm lý trong chương trình đào tạo cảnh sát, Tạ Kỳ Ngôn biết rõ toàn bộ xúc cảm này rối bời này, cách bị Hàn Hân Đình chi phối tâm trí thông qua những
nhớ nhung cồn cào này, chính là yêu.
"Tạ Kỳ Ngôn! Mau thành thật với tôi. Cậu có từng rất muốn hôn Hàn Hân Đình không?"
"Tôi có! Tôi biết điều đó không đứng đắn. Nhưng cô ấy thực sự rất nóng bỏng cũng rất hấp dẫn nữa, tôi thực sự là kẻ bỉ ổi mà."
"Cậu từ khi nào thành người đam mê ngoại hình đến vậy. Nụ hôn đầu tiên trao
cho một cô gái rất nóng bỏng đó, có muốn hôn cô ấy không?"
"Cậu điên à?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, sự từ chối biểu tình hết lên khuôn mặt.
"Thế cậu muốn hôn tôi không, tôi cũng rất hấp dẫn đó?" Phương Tư Nhã chọc nguấy.
"Tôi chỉ muốn hôn Hàn Hân Đình thôi!" Cuối cùng cũng nghe từ miệng của Tạ Kỳ Ngôn câu nói này.
"Đây chính là cảm giác thích người ta đó quý cô à."
"Nhưng tôi không biết cậu ấy có thích tôi không, tôi không biết mình có phải kiểu người của cậu ấy không?"
"Tôi nói thích cậu ấy thì có kỳ lạ quá không?"
Tạ Kỳ Ngôn bày tỏ sự lo lắng, đây chắc chắn mới chính là trọng điểm khiến Tạ Kỳ Ngôn ngần ngại như vậy.
"Tạ Kỳ Ngôn! Mấy cái luận đoán tâm lý sắc sảo của cậu đi đâu hết rồi? Mấy
bài tập nắm bắt và thấu hiểu đối phương, cậu trả lại cho trường lớp hết
rồi hả?" Phương Tư Nhã giả vờ cao giọng, nhấp ngụm bia rồi nói tiếp.
"Cậu biết tính khí cao ngạo của Hàn Hân Đình rồi! Cậu nghĩ Hàn Hân Đình da
mặt dày đến vậy à? Chỉ có cậu, cô ta mới đối xử khác đến như vậy? Cô ta
nửa lạnh nhạt, nửa để tâm đến cậu là vì muốn cậu không phát hiện, cũng
muốn cậu có một chút để tâm."
"Cậu không nhớ ở Lam Châu à? Cô ta đã thu vuốt sắc rồi! Cậu còn định đợi cô ấy đi tỏ tình với cậu hả?"
Phương Tư Nhã mang kinh nghiệm đầy mình ra để chứng minh.
"Nhưng, trước giờ không biết phải tỏ tình với con gái như thế nào? Tôi không
biết nên nói gì? Cứ nói yêu thôi là được phải không?"
"Phương Tư Nhã à, cậu là cao thủ tình trường, có thể chỉ dạy không?" Tạ Kỳ Ngôn tiến gần đến Phương Tư Nhã, lay lay cánh tay.
"Ngôn Ngôn! Cậu lớn rồi, với người cậu yêu, nhất định cậu sẽ có cách thôi." Phương Tư Nhã thỏa thích nhìn Tạ Kỳ Ngôn.
"Phương Tư Nhã, tôi nghĩ đến lúc phải thu tiền trọ của cậu đấy!"
"Tạ Kỳ Ngôn, cậu là công chức nhà nước đấy, suy nghĩ tư bản thế từ bao giờ?"
"Vậy thì cậu mau nhả bí kíp tán tỉnh ra cho tôi xem như đóng tiền trọ đi!"
"Ngôn Ngôn à, cậu sẽ có cách mà. Nếu lời tỏ tình từ cậu có thể cảm động Hàn
Hận Đình thì chẳng phải đã chứng minh cậu là người xứng đáng nhất rồi
hay sao?" Phương Tư Nhã nháy mắt tinh ranh, vui vẻ nốc cạn ly bia của
mình.
"Nhưng tôi nói cho cậu biết! Nếu cậu bỏ lỡ Hàn Hân Đình,
tôi sẽ tấn công đó. Như cậu nói cô ấy rất hấp dẫn, cũng nóng bỏng nữa.
Rất vừa miệng tôi."
Phương Tư Nhã rất biết cách để thả một miếng
mồi đợi Tạ Kỳ Ngôn sập bẫy. Câu nói này chẳng khác gì là một lời thách
thức, lời đe dọa cũng là lời thổi bùng lên ý chí quyết tâm trong người
của Tạ Kỳ Ngôn.