Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 17


trướctiếp

Đào Đào cố gắng bỏ qua ánh mắt của Đặng Uyển, cô bé nghĩ thầm: ' Mình cũng quá xui xẻo rồi, sao lại học cùng lớp với chị ta chứ?'

Hơn nữa không phải Đặng Uyển lớn hơn Đào Đào một tuổi sao? Sao chị ta cũng học lớp 4 vậy?

Giáo viên không phát hiện vẻ khác lạ của Đào Đào, sau khi giới thiệu Đào Đào xong, bà nhìn quanh lớp một vòng, chắc là đang nghĩ xem nên sắp xếp cho Đào Đào ngồi ở chỗ nào.

“Đặng Uyển, các em di chuyển về phía sau nhường ra một vị trí, Thích Nguyệt ngồi ở đó đi.”

Đào Đào lùn hơn Đặng Uyển một chút, hiện tại trường học dựa theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi, làm như vậy cũng khá công bằng.

Nhưng Đặng Uyển lại không cảm thấy công bằng, Đặng Uyển chỉ cảm thấy Đào Đào đoạt mất vị trí vốn thuộc về nó, nhưng đối mặt với giáo viên, Đặng Uyển cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nó không dám đối nghịch với giáo viên.

Dường như ở trong mắt phần lớn các học sinh, giáo viên luôn mang vẻ uy nghiêm, không thể mạo phạm.

Dù Đặng Uyển không phục cũng không dám nói gì, chỉ có thể di chuyển về phía sau nhường ra một chỗ, bạn cùng bàn ban đầu cũng đổi thành người khác.

Đào Đào biết Đặng Uyển không muốn, thật ra cô bé cũng không muốn đâu, nhưng giáo viên đã sắp xếp như vậy, cô bé là học sinh mới cũng không thể phản kháng lại, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào vị trí kia.

Bạn cùng bàn mới của Đào Đào là một cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, lúc cười rộ lên đôi mắt sẽ híp lại, cô bé đối xử với Đào Đào khá thân thiện, nhưng cũng rất câu nệ.

Đến giờ ra chơi, Đào Đào đem kẹo trong ba lô của mình ra chia cho các bạn ngồi xung quanh, những đứa trẻ mới học lớp 4 có ai lại không thích ăn đồ ăn vặt, tuy rằng đều là con nhà có điều kiện, trong nhà không thiếu chút kẹo này, nhưng kẹo mà bạn học tặng cùng với kẹo ở nhà lại không giống nhau.

Đây là cách kết bạn giữa những bạn nhỏ với nhau, có cái gì ngon sẽ chia cho nhau một phần, như vậy quan hệ sẽ tốt lên rất nhanh.

Cách này là Hà Vãn dạy cho Đào Đào, bà sợ cô bé không thể hòa nhập với các bạn, nhưng Hà Vãn tin tưởng giữa những bạn nhỏ với nhau chỉ cần mang theo thiện ý đi kết bạn thì Đào Đào nhất định sẽ có được những người bạn tốt.

Đào Đào nghĩ các bạn học xung quanh đều có phần, cũng không thể không chia cho Đặng Uyển, cô bé liền cầm hai viên kẹo đặt lên trên bàn của Đặng Uyển.

Đặng Uyển cắn răng trừng mắt liếc nhìn Đào Đào một cái, nó hất hai viên kẹo xuống đất: “Ai thèm kẹo của mày? Ai biết kẹo này ở đâu ra, nói không chừng bên trong có độc đấy.”

Đào Đào khom lưng nhặt lên, cô bé trực tiếp bóc vỏ kẹo ra rồi ăn một viên, sau đó không nhanh không chậm nói: “Đều là nhà tôi mua đó, nhà họ Thích còn không đến mức ngay cả kẹo cũng không mua nổi.”

Vốn dĩ các bạn học khác còn đang kinh ngạc nhìn về phía Đặng Uyển, có chút do dự không dám ăn, bây giờ thấy Đào Đào đã ăn, mọi người liền vui sướng bóc kẹo cho vào miệng, cũng không biết Đặng Uyển với Đào Đào có hiểu lầm gì với nhau mà lại làm ầm ĩ lên như vậy.

Hiện tại bọn nhỏ còn chưa có quá nhiều hiểu biết về các gia tộc, bằng không nhất định sẽ hỏi Đông hỏi Tây.

Sắc mặt Đặng Uyển lúc xanh lúc đỏ, nó đương nhiên biết nhà họ Thích mua được, nhưng nó chính là nhìn Đào Đào không vừa mắt, Đào Đào dựa vào cái gì mà chiếm chỗ ngồi của nó, bạn cùng bàn của nó, còn được những người khác đối xử tốt như vậy?

Cảm giác mọi người đều thích Đào Đào, càng nhiều người chơi chung với Đào Đào lại càng khiến Đặng Uyển ghen ghét.

Chuyện lần trước ở nhà ông bà Đặng Uyển còn chưa quên đâu, chính vì chuyện đó mà sau khi về nhà Thích Mỹ Âm đã mắng Đặng Uyển.

Thích Mỹ Âm cảm thấy Đặng Uyển lớn hơn Đào Đào mà còn bị đứa con hoang đó bắt nạt tới khóc, làm bà ta mất mặt, bà ta nói với Đặng Uyển lần sau nhất định phải đòi lại món nợ này từ trên người Đào Đào.

Người ta có câu ' Ba mẹ là tấm gương cho con, ba mẹ làm như thế nào, con sẽ học theo như thế.'



Thích Mỹ Âm dạy dỗ như vậy, Đặng Uyển còn không phải sẽ học theo hay sao? Đồng thời Đặng Uyển còn cảm thấy mình không sai, ngàn sai vạn sai đều nên trách đứa con hoang là Đào Đào.

Nếu Đặng Uyển đã làm trò trước mặt mọi người thể hiện sự khó chịu đối với Đào Đào, vậy cô bé cũng sẽ không lấy mặt nóng đi dán mông lạnh nữa, cô bé trực tiếp không để ý tới Đặng Uyển mà quay sang nói chuyện với những người khác.

Ngoại trừ Đặng Uyển có xích mích với Đào Đào ra thì các bạn học khác trong lớp vẫn rất dễ ở chung, rốt cuộc thì mọi người đều được người lớn trong nhà dạy bảo cẩn thận, những đứa trẻ này đều là tương lai của các gia tộc, là người thừa kế của gia tộc, rất ít người sẽ dạy bảo con mình giống như Thích Mỹ Âm.

Cho nên rất nhanh Đào Đào đã có quan hệ tốt với bạn cùng bàn và các bạn học xung quanh, đặc biệt là bạn cùng bàn, cô bé đã không còn câu nệ như trước nữa.

Đặng Uyển cứ như vậy nhìn Đào Đào mạnh mẽ chen vào cái lớp này, còn có thêm bạn tốt, chờ sau khi về nhà nó nhất định phải nói chuyện này cho mẹ biết.

Sau khi tan học Đào Đào liền chờ ở dưới lầu, Thích Mân sẽ đến đón cô bé, cấp 2 tan học muộn hơn tiểu học 20 phút, Đào Đào nhàm chán ngồi bên cạnh bồn hoa, cô bé không thể đi lung tung nên đành lấy sách ra đọc, lúc đọc sách thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

“Đào Đào.” Chẳng bao lâu sau Thích Mân đã tới, Dịch Tuần cũng đi cùng cậu.

“Anh trai, anh Dịch.” Đào Đào đem sách cất vào cặp.

“Thế nào, em có thích ứng được không?” Thích Mân đặt tay lên vai Đào Đào, ba người cùng đi ra ngoài.

“Khá tốt ạ, các thầy cô cùng bạn học trong lớp đều rất thân thiện với em, giáo viên sắp xếp cho em ngồi ở bàn thứ ba.”

“Chú lùn nhỏ nên mới phải ngồi bàn thứ ba.” Thích Mân vỗ vỗ đầu cô bé.

“Vậy anh trai ngồi ở chỗ nào ạ?” Đào Đào bĩu môi không phục.

“Anh ngồi bàn cuối cùng.”

“Thế anh Dịch thì sao ạ?”

“Cũng ngồi bàn cuối nha, vậy nên em chính là chú lùn nhỏ.”

“Hừ, rất nhanh em sẽ cao lên.” Đào Đào tiếp tục bĩu môi, đây không phải là vì cô bé vẫn còn nhỏ hay sao?

“Sau áo em có cái gì vậy?” Dịch Tuần nhấc ba lô Đào Đào lên, phía dưới ba lô lộ ra những vết bút mực thật dài ở góc áo.

“Cái gì cơ ạ?” Đào Đào nghiêng đầu nhìn xem, hiển nhiên là không nhìn thấy, Dịch Tuần cầm lấy ba lô của Đào Đào, bên trái chiếc áo có mấy vết bút mực thật dài, khiến chiếc áo trở nên lem luốc.

“Đây là ai làm?” Thích Mân nhìn cái áo này, đây hiển nhiên không phải là vô tình, nếu vô tình thì làm sao lại có nhiều vết mực đến như thế?

“Em không biết ạ, em không nhìn thấy.” Đào Đào thật sự không thể quay đầu nhìn được, đây còn là áo cộc tay, bây giờ không thể cởi ra.

“Ở lớp có người nhằm vào em sao?” Dịch Tuần nhíu mày lại, cậu luôn cảm thấy đây là cố ý.

“Không có ạ, mọi người đều đối xử với em rất tốt, đây có lẽ là vô tình thôi, không sao đâu ạ, về nhà giặt sạch là được.”

Đào Đào nghĩ đến Đặng Uyển ngồi phía sau cô bé, nhưng hiện tại cô bé không muốn nói ra.

Không xác định được rốt cuộc có phải cố ý hay không, vốn dĩ Đặng Uyển đã có hiềm khích với cô bé, nếu như nói cho anh trai biết, nhất định anh trai sẽ nhận định là Đặng Uyển làm.



Lỡ như không phải Đặng Uyển làm thì không phải sẽ phá hỏng quan hệ giữa hai nhà hay sao? Vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà đã không tốt, Đào Đào không muốn giậu đổ bìm leo*.

* Giậu đổ bìm leo là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.

Ngày mai hỏi rõ Đặng Uyển rồi nói sau, nếu như về sau Đặng Uyển vẫn cứ nhằm vào cô bé thì lại nói cho anh trai cũng không muộn.

“Vậy đi thôi.” Thích Mân cùng Dịch Tuần nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì.

“Lúc trên lớp thì sao? Học tiếng Anh thế nào?” Dịch Tuần giúp cô bé đeo lại ba lô.

“Cũng được ạ, em đều nghe hiểu, giáo viên dạy khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi, cũng không uổng công anh vất vả hơn một tháng.” Dịch Tuần khẽ nhếch khóe môi.

Ba người trò chuyện suốt cả đoạn đường, tới cổng trường liền tách ra lên xe nhà mình.

Đào Đào về đến nhà liền thay quần áo ra, cô bé tự mình giặt sách áo, Đào Đào không muốn để mẹ Thích thấy, miễn cho mẹ lại hỏi cô bé một lần nữa.

May mà cô bé có tới mấy bộ đồng phục, đây là hàng có sẵn ở trường học, Hà Vãn liền mua thêm cho cô bé mấy bộ, một tuần trước khi trường học khai giảng đã mua về, bây giờ đều đã giặt sạch treo trong tủ quần áo.

Lúc ăn tối Đào Đào nghĩ đến chuyện Thích Mân nói cô bé là chú lùn nhỏ nên đã ăn nhiều thêm một bát cơm, Hà Vãn thấy vậy thì rất vui, trẻ con phải ăn nhiều cơm mới có thể mau lớn.

Ăn tối xong Hà Vãn cùng Thích Thành lại hỏi Đào Đào ở trường học mới có chỗ nào không quen hay không, có ai bắt nạt cô bé hay không, nếu xảy ra chuyện gì thì phải nói với bọn họ, hai vợ chồng chỉ sợ Đào Đào ở trường bị người khác bắt nạt, so với lúc Thích Mân mới đi học thì bây giờ bọn họ còn lo lắng hơn.

Đào Đào trả lời từng câu hỏi một, tỏ vẻ không có ai bắt nạt cô bé, Thích Mân biết Đào Đào không muốn nói đến chuyện chiếc áo nên cũng không xen vào.

Đến nỗi chuyện Đặng Uyển học ở lớp 4.3, bọn họ thật đúng là không biết, từ trước đến nay trường nhất trung Đồng Xương luôn xếp hạng dựa trên thành tích học tập.

Cho dù là tiểu học cũng có không ít bài kiểm tra, trường nhất trung Đồng Xương đối với việc học tập của học sinh luôn rất nghiêm khắc, mấy đứa nhỏ nhà họ Thích luôn được xếp vào lớp 1 của từng khối, nhưng hai đứa con gái của Thích Mỹ Âm, một đứa ở lớp 3, đứa còn lại ở lớp 5, Thích Mỹ Âm thật sự không có mặt mũi nào mà nói ra.

Bà ta cũng từng nghĩ tới chuyện đi cửa sau, nhưng trường học không đồng ý, Thích Mỹ Âm căn bản không có cách nào để đưa Đặng Uyển vào lớp 4.1, thế nên bà ta chưa bao giờ nhắc tới chuyện con mình học lớp nào, tất nhiên Hà Vãn cũng sẽ không chủ động hỏi, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đã không tốt rồi.

Hôm sau lúc Đào Đào đến lớp học, Đặng Uyển đã ngồi ở chỗ của mình, Đào Đào vừa ngồi xuống liền quay đầu lại nhìn Đặng Uyển.

“Chị họ, vết bút mực trên áo em là do chị vẽ lên đúng không?”

Đặng Uyển trừng to mắt đang muốn phản bác, Đào Đào lại tiếp tục nói: “Hôm qua ba mẹ hỏi chuyện, em không nói chị ngồi ở phía sau em, nếu bị ba mẹ em biết thì dù không phải chị làm cũng là chị làm, chị có thể nhằm vào em, nhưng cũng đừng làm mấy trò nhàm chán sau lưng em như vậy nữa, bằng không làm ầm ĩ lên thì mọi người đều sẽ khó chịu đấy.”

“Mày dựa vào cái gì mà nói tao, mày là cái gì hả?” Đặng Uyển nóng nảy.

“Em chẳng là cái gì cả, em họ Thích, chị họ Đặng, vì sao chị lại muốn nhằm vào em, nếu hôm nay trên áo em còn có vết bút mực nữa, em sẽ trực tiếp nói với ba mẹ đấy, đến lúc đó để ba mẹ em nói chuyện với giáo viên, chị tự đi mà gánh hậu quả.”

Đào Đào nói xong liền quay đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Đặng Uyển thêm lần nào nữa.

Đặng Uyển còn cho rằng Đào Đào sẽ không dám nói với người khác, không nghĩ tới Đào Đào lại to gan như vậy, rõ ràng chỉ là một đứa con hoang, dựa vào cái gì mà hai bác lại làm chỗ dựa cho nó chứ, dựa vào cái gì?

trướctiếp