Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 12


trướctiếp

Lúc Đào Đào nắm tay Dịch Tuần xuống lầu, Bạch Chỉ còn cho rằng mình nhìn lầm rồi, đây vẫn là đứa con trai luôn nói một không hai của bà sao?

Tuy rằng thoạt nhìn vẻ mặt thằng bé có chút không tình nguyện, nhưng ít nhất nó vẫn xuống lầu, đây là đồng ý đi ra ngoài chơi sao?.

“Vẫn là Đào Đào có năng lực, dì ấy à, không thể khuyên được tiểu Tuần.” Bạch Chỉ chế nhạo nhìn Dịch Tuần, sắc mặt cậu vì những lời này của bà mà trở nên không được tự nhiên, hình như Thích Mân còn thấy tai Dịch Tuần ửng đỏ.

“Dì ơi, con dẫn theo anh Dịch ra ngoài chơi đây ạ.”

“Được, các con đem theo chỗ mận sấy khô này mà ăn trên đường.” Bạch Chỉ bưng một đĩa mận sấy khô trút hết vào ba lô của Đào Đào.

“Con cảm ơn dì.”

“Bé ngoan, đi đi, bây giờ thời tiết rất nóng, tiểu Tuần nhớ mang theo ô.”

“Con không cần.” Từ trước đến nay mỗi khi ra cửa, Dịch Tuần chưa bao giờ che ô, cậu ngại phiền phức.

“Con không cần che ô nhưng Đào Đào cần nha, con nhẫn tâm để làn da của Đào Đào bị phơi đến cháy nắng sao?” Hiện tại Bạch Chỉ cũng đã biết cách uy hiếp Dịch Tuần.

Dịch Tuần nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Đào Đào, làn da cô bé trắng nõn, vừa thấy liền biết không thể chịu được ánh mặt trời chói chang của mùa hè.

Dịch Tuần đành thỏa hiệp, cậu nhận lấy chiếc ô mà Bạch Chỉ đưa tới, Bạch Chỉ cảm thấy mỹ mãn nhìn mấy đứa nhỏ ra cửa.

Chú Triệu đã sớm chờ ở bên ngoài, từ đây đi tới trường nhất trung có hơi xa, vẫn cần có người đưa bọn nhỏ đi.

Đào Đào ngồi ở giữa hai người, cô bé cảm thấy bầu không khí không được tốt cho lắm, không biết anh Dịch có tức giận không nhỉ?

Đào Đào lấy mận sấy khô từ trong ba lô nhỏ ra, cô bé đặt vào tay mỗi người một viên: “Các anh ăn mận sấy khô đi ạ.”

“Cảm ơn Đào Đào.” Thích Mân sờ sờ tóc cô bé.

“Anh trai, anh đừng sờ rối tóc em, đợi lát nữa em còn phải gặp người khác nữa đó.”

“Haha, Đào Đào cũng biết làm đẹp rồi.”

“Em mới không phải làm đẹp đâu, anh Dịch, anh nói có phải hay không?” Đào Đào quay đầu nhìn về phía Dịch Tuần.

Dịch Tuần liếc mắt nhìn Đào Đào một cái, cậu rũ mi nói: “Rối rồi.”

“A, thật sự bị rối ư, anh trai mau nhìn cho em.” Đào Đào bắt lấy tay Thích Mân.

“Đâu có, rất đẹp mà, anh Dịch của em lừa em đó.” Thích Mân nhéo nhẹ mặt Đào Đào.

Thích Mân vừa nói xong, Dịch Tuần liền giơ tay vuốt lại tóc Đào Đào, cậu nhặt một mảnh lá cây vướng trên tóc cô bé xuống, hẳn là do ban nãy ở trong sân vô tình vướng vào.

“Anh trai, anh xem!” Đào Đào đem lá cây giơ ra trước mắt Thích Mân.

“Đó là ở bên kia, anh không nhìn thấy, không phải anh Dịch của em đã giúp em lấy xuống rồi sao?” Thích Mân nhướng mày, cậu liếc mắt nhìn Dịch Tuần một cái.

“Thôi được rồi, ăn mận sấy khô thôi.” Đào Đào cũng không so đo, cô bé bắt đầu ăn đồ ăn vặt.

Suốt cả chặng đường đều là tiếng Đào Đào ăn đồ ăn vặt, Dịch Tuần cùng Thích Mân cũng không nói gì, Thích Mân biết rõ Dịch Tuần không muốn chủ động nói chuyện với mình nên cậu cũng không cố gắng bắt chuyện.

Bọn họ xuống xe ở cổng trường, tuy rằng đã nghỉ hè nhưng học sinh lớp 9 và học sinh lớp 12 vẫn ở trường để ôn thi, người trong trường học vẫn rất nhiều, chỉ là bây giờ đang là thời gian vào lớp, trong trường học rất an tĩnh.

Đào Đào xuống xe ngửa đầu nhìn cổng trường, trường nhất trung Đồng Xương hoàn toàn không giống trường học của cô bé trước đây, cổng lớn của trường nhất trung Đồng Xương vô cùng cao lớn hùng vĩ, nếu chỉ nhìn thoáng qua, người nào không biết còn tưởng rằng đây là trường đại học.



Bên ngoài trường học có một bãi đậu xe rất lớn, đây là một thế giới rực rỡ mà Đào Đào chưa từng được tiếp xúc.

“To quá đi, thật là đẹp.”

“Đi thôi, vào xem nào.” Thích Mân cầm ba lô nhỏ của Đào Đào, cậu đẩy cô bé đi về phía trước, ở cửa có bác bảo vệ, Dịch Tuần cùng Thích Mân có thể dùng thẻ học sinh để đi vào, nhưng Đào Đào lại phải điền một chút thông tin.

Thích Mân giúp Đào Đào điền thông tin, cô bé đứng ở bên ngoài chờ cùng Dịch Tuần, Đào Đào nhìn trái nhìn phải, bên ngoài quầy bán quà vặt ở cách đó không xa có một cái cọc cắm đầy kẹo hồ lô, từ xa nhìn lại những xiên kẹo màu đỏ kia vừa tươi đẹp vừa ướt át, Đào Đào mới chỉ thấy qua nhưng chưa từng ăn, cô bé không khỏi nhìn đến ngây người.

“Muốn ăn?”

“...”

Đào Đào hoàn hồn, cô bé nhìn về phía Dịch Tuần vừa lên tiếng.

“Muốn ăn kẹo hồ lô sao?” Dịch Tuần hỏi lại.

Đào Đào cười nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn anh Dịch.”

Không thể để anh Dịch mua cho cô bé được, trên người cô bé cũng có tiền, nhưng Đào Đào cảm thấy nhìn một chút là được rồi, cũng không nhất định phải ăn vào miệng, con người không thể cái gì cũng muốn.

Tuy rằng Đào Đào nói không cần, nhưng Dịch Tuần nghĩ đến những ngày tháng trước kia của cô bé, chỉ sợ là cô bé chưa từng được ăn, cậu đút hai tay vào túi, lập tức đi về phía quầy bán quà vặt.

“Anh ơi, em không cần..” Đào Đào sốt ruột, nhưng Dịch Tuần không hề dừng bước, cũng không quay đầu lại.

“Đào Đào, đi thôi. Ủa, Dịch Tuần đâu rồi?” Thích Mân điền thông tin xong đi ra, cậu chỉ nhìn thấy Đào Đào đứng ở dưới bóng cây.

“Anh Dịch đi mua kẹo hồ lô cho em ạ, em đã nói không cần rồi.” Đào Đào chỉ Dịch Tuần đang nói chuyện với ông chủ của quầy bán quà vặt ở nơi xa.

“Không sao, chúng ta ở đây chờ cậu ấy một lát.”

Một lát sau, Dịch Tuần cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô đi tới, cậu bước từng bước một cực kì ổn định, người nào không biết còn tưởng rằng cậu đang cầm thứ gì quan trọng lắm.

Dịch Tuần đi đến trước mặt Đào Đào, cậu lột bỏ màng bọc bên ngoài xiên kẹo rồi đưa tới bên miệng cô bé, trong lòng Đào Đào tràn đầy vui mừng há miệng muốn cắn, nhưng lại cắn vào không khí, Dịch Tuần đem kẹo hồ lô nâng lên cao một chút, cậu hỏi: “Muốn sao?” Đây là đang muốn trêu Đào Đào mà.

Đào Đào khẽ cắn môi, cô bé không hiểu ý của Dịch Tuần cho lắm, nhưng cô bé vẫn cười thật tươi, miệng càng thêm ngọt nói: “Cảm ơn anh Dịch đã mua kẹo hồ lô cho em ạ.”

Khóe môi Dịch Tuần khẽ nhếch lên, cậu đưa kẹo hồ lô tới bên miệng Đào Đào: “Cho em.”

Đào Đào định cầm lấy, Dịch Tuần lại nâng lên cao, cứ như thế lặp lại ba lần Đào Đào vẫn không lấy được, cô bé ủy khuất nhìn Dịch Tuần, dáng vẻ giống như muốn khóc.

“Không được cầm.” Dịch Tuần lại đưa tới bên miệng Đào Đào.

Đào Đào phản ứng lại: “...”

Cô bé há cái miệng nhỏ ra cắn quả sơn tra đầu tiên, Đào Đào không lập tức rời miệng đi, cô bé cứ như vậy đắc ý nhìn Dịch Tuần.

Dường như Dịch Tuần bị ánh mắt của Đào Đào chọc cười, cậu rốt cuộc cũng buông lỏng xiên kẹo ra, Đào Đào lập tức cầm lấy: “Cảm ơn anh Dịch.”

Thích Mân nhìn Dịch Tuần trêu Đào Đào xong, lúc này cậu mới mở miệng: “Đi thôi.”

Đào Đào lại cắn thêm một miếng kẹo hồ lô, cô bé nhảy chân sáo đi ở phía trước, Thích Mân cố ý bước chậm cùng Dịch Tuần, hai người sóng vai mà đi: “Dịch Tuần, sao tớ lại không biết cậu thích bắt nạt trẻ con nhỉ?”

“Ai cần cậu lo.” Dịch Tuần lướt qua Thích Mân, cậu sẽ không thừa nhận ban nãy là cậu nhất thời hứng thú muốn trêu cô bé một chút đâu.



“Ơ, cậu, cái người này..” Thích Mân tốt tính đuổi theo.

Đào Đào đi rất nhanh, càng đi vào trong càng khiến người ta chấn động, nơi này có mười mấy tòa nhà, giống như một tiểu khu vậy, thậm chí so với tiểu khu còn rộng rãi hơn, khoảng cách giữa các tòa nhà có chút xa, bên cạnh mỗi một tòa nhà đều có một chỗ để xe đạp.

“Anh ơi, đây là khu tiểu học ạ?” Đi vào tòa nhà đầu tiên thấp hơn các tòa khác một chút, bên trên có treo bảng hiệu khu tiểu học.

“Ừm, khối lớp 4 ở tầng 4, em có muốn đi lên xem không?”

“Được ạ.” Mấy người đi đến cầu thang mới phát hiện cửa đã bị khóa, nghỉ hè tiểu học đều được nghỉ nên nhà trường đã khóa cửa lại.

“Khóa rồi thì thôi, chúng ta đến phòng học của các anh đi ạ?”

“Đi thôi, tòa nhà mà bọn anh học ở bên trong.” Toàn bộ trường nhất trung Đồng Xương giống như một hình chữ nhật, bên ngoài cùng là tiểu học, sau đó là cấp 2, cuối cùng là cấp 3.

Đào Đào vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn xung quanh, trường học này thật sự rất đẹp, giống như một vườn hoa vậy, trường học trước kia của cô bé rất nhỏ, cũng rất cũ nát, tổng cộng chỉ có hai tầng, không có cách nào so được với trường này.

Phòng học của Thích Mân cùng Dịch Tuần ở tầng 2, học kì sau bọn họ lên lớp 8 sẽ đổi phòng học, khu cấp 2 chỉ khóa cửa phòng học, bọn họ đi tới bên cửa sổ nhìn vào trong.

“Oa, anh trai, con rồng kia là ai vẽ thế ạ?” Đào Đào chỉ vào con rồng vàng trông rất uy nghiêm được vẽ trên bảng đen, thật sự giống y như thật.

Thích Mân dùng cằm chỉ Dịch Tuần ở bên cạnh, đôi mắt Đào Đào sáng lên: “A, là anh Dịch vẽ sao? Anh Dịch, anh thật lợi hại nha.” Không nghĩ tới anh Dịch vậy mà lại biết vẽ tranh, còn vẽ giỏi như vậy.

Dịch Tuần khẽ gật đầu, lúc cậu chuyển tới đây có điền thông tin cá nhân, ở mục sở trường viết năng khiếu hội họa, thế nên chủ nhiệm lớp bảo Dịch Tuần hỗ trợ vẽ bảng tin, cậu đành vẽ một con rồng, sau đó để người khác viết chữ, lúc cậu vẽ xong đã khiến cả lớp kinh ngạc, cũng khó trách bây giờ Đào Đào lại kinh ngạc như vậy.

“Anh Dịch thật là giỏi!”

Nhìn ánh mắt Đào Đào tràn đầy sùng bái, rốt cuộc trong mắt Dịch Tuần cũng lóe lên một tia sung sướng.

“Đi thôi, dẫn em đi sân thể dục nhìn xem.” Thích Mân vội vàng đem người túm đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ về sau trong mắt Đào Đào sẽ không có người anh trai này nữa, thất sách, thất sách quá.

“Ấy, anh trai, quần áo của em.. quần áo.” Đào Đào có cảm giác mình đang bị người ta xách xuống lầu.

Dịch Tuần nhìn bộ dáng hai người đùa giỡn, ánh mắt vốn đang sung sướng của cậu chợt ảm đạm đi, cho đến khi khôi phục như lúc ban đầu, cậu cũng cất bước đuổi theo.

“Anh Dịch, mau tới đây.” Đào Đào đứng ở dưới tàng cây vẫy tay với Dịch Tuần, kẹo hồ lô trong tay cô bé còn dư lại hai viên, bên khóe miệng Đào Đào còn dính màu đỏ của kẹo.

“Dịch Tuần, nhanh lên nào, ngay cả trẻ con cậu cũng không bằng.” Thích Mân kéo ba lô của Đào Đào: “Đi thôi, anh Dịch của em sẽ đến ngay.”

Dịch Tuần đuổi kịp bọn họ, mấy người đi đến sân thể dục, sân thể dục lớn nhất là ở khu cấp 3, nơi đó có rất nhiều sân bóng rổ.

Bậc thang đi xuống sân thể dục rất cao, hiện tại nơi này không có người, có rất nhiều chú chim đang đậu trên bãi cỏ.

“Oa, mau nhìn kìa, thật nhiều chim, anh trai buông em ra đi.” Đào Đào không giãy được khỏi tay Thích Mân, cô bé liền tháo ba lô ra ném cho cậu, tự mình chạy xuống dưới.

Thân ảnh đang nhảy xuống từng bậc cầu thang của cô bé giống như một quả bóng màu hồng nhạt bay lơ lửng.

“Đào Đào, cẩn thận một chút.” Thích Mân còn chưa nói xong, ở ngay bậc thang cuối cùng Đào Đào liền.. ngã.

Giây tiếp theo Thích Mân liền thấy Dịch Tuần ' phi' về phía đó.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Thích Mân: Tôi cảm giác được nguy cơ..

trướctiếp