Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 21


trướctiếp

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Chu Hành Nghiên nói điều kiện với cậu: “Đừng kéo dài thời gian uống thuốc.”

Vân Niệm nói: “Anh có thể ở bên cửa sổ đút tôi uống.”

Chu Hành Nghiên dùng điện thoại chụp một bức ảnh tiểu thiếu gia đang uống thuốc, click gửi đi, nhân tiện từ chối lời đề nghị của cậu: “Không được.”

Giây tiếp theo cuộc gọi video của Vân Mạnh Tề đã tới, Chu Hành Nghiên nghe máy.

Trong điện thoại người đàn ông nhìn rõ quang cảnh Vân Niệm ở, hô lớn tại chỗ: “Bảo bối, con không được ngồi gần cửa sổ như thế! Con muốn hù chết baba sao?”

Vân Niệm nhíu mày, không biết là do thuốc đắng khó uống, hay là do Vân Mạnh Tề làm phiền, chậm rì rì phàn nàn: “Ba ba, chúng ta mới tách ra chưa đến nửa ngày.”

Sau lưng Vân Mạnh Tề treo tấm biển phòng họp, là đang họp một nửa chạy ra ngoài, nhìn chằm chằm mặt Vân Niệm lại không ngừng lẩm bẩm: “Cái gì, bảo bối con đã rời khỏi nhà lâu như vậy sao, đến nơi sao không gọi cho baba, có nghịch ngợm không, phải nghe lời anh con biết chưa, thuốc phải uống đúng giờ, buổi tối khi đi ngủ……”

Vân Niệm ấn tắt điện thoại, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Chu Hành Nghiên đành phải gửi qua một tin nhắn, xác nhận với Vân Mạnh Tề mọi thứ đều ổn.

Vân Niệm tuột xuống từ chiếc ghế cao bên quầy bar, một mình ra ban công tiếp tục ngắm phong cảnh, toàn bộ thành phố đều dưới chân mình, cảm giác giống như mình đang bay.

Cả buổi chiều Chu Hành Nghiên đều cẩn thận quan sát cậu, thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Vân Mạnh Tề trên điện thoại.

Sau khi trời tối, Vân tiểu thiếu gia kiên nhẫn chờ đợi màn bắn pháo hoa đầu tiên của mùa đông năm nay.

Các du khách nghe tiếng mà đến, rộn ràng tụ tập ở bến cảng, bầu trời đêm được thắp sáng bởi những ngọn lửa mở đầu của màn trình diễn pháo hoa, như một mùa hè rực lửa.

Vân Niệm gần như không nghĩ đến điều gì, mở cửa lao xuống lầu.

Chu Hành Nghiên lấy áo khoác vội vàng đuổi theo, cũng may đuổi kịp tại thang máy xuống tầng dưới.

Lúc này người bên trong đều muốn xuống lầu ra bến cảng, Vân Niệm bị lấn vào tận bên trong, bị ngắn cách với Chu Hành Nghiên nhiều lớp người.

Chu Hành Nghiên hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, xác nhận tiểu thiếu gia mềm mụp không bị tổn hại gì, thì đứng ở cửa thang máy không nhúc nhích.

Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ di chuyển phía sau, sau đó có người nhẹ nhàng kéo góc áo anh.

Vân Niệm không biết từ khi nào đã chen qua đám đông đến bên cạnh anh, mở to đôi mắt vô tội nhìn về phía anh, ngoan ngoãn nói: “Anh trai, xin chào, có thể cho tôi mượn áo khoác không, tôi lạnh.”

Chu Hành Nghiên liếc nhìn áo khoác trên tay, vốn là lấy cho tiểu thiếu gia, bây giờ lại muốn giả làm người xa lạ đùa giỡn anh.

Trong thang máy im ắng, đoàn người nghe thấy âm thanh tò mò nhìn sang, nhìn thấy Vân Niệm ốm yếu ôm cánh tay, lại thấy Chu Hành Nghiên vậy mà có thể thờ ơ, không khỏi cảm khái trái tim con người lạnh giá.

Có người nhịn không được nhiệt tình lấy áo mình đưa qua: “Đây, bạn học nhỏ, mặc áo ta đi, vừa mới cắt mác thôi.”

Vân Niệm cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú, con……”

Còn chưa dứt lời, Chu Hành Nghiên đã kéo người qua, dùng áo khoác bọc lấy cậu, ôm lấy khuỷu tay, quay đầu nói xin lỗi người nọ: “Ngại quá, em trai trong nhà, tương đối bướng bỉnh, không cần làm phiền ngài, xin lỗi.”

Người nọ ngẩn ra, lại nhìn thiếu niên xinh đẹp trong lòng Chu Hành Nghiên, thuần thục lấy một viên kẹo từ trong áo Chu Hành Nghiên ra ăn, xác thực là một mối quan hệ rất thân thuộc, mỉm cười xua tay: “Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.”

Bởi vì chuyện nhỏ này, mà bầu không khí ngột ngạt trong thang máy cũng thoải mái hơn rất nhiều.



(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Tới dưới lầu, Chu Hành Nghiên lại chụp một bức anh cho Vân Niệm, gửi qua cho Vân Mạnh Tề.

Vân Niệm nói thầm: “Chụp tôi cả buổi chiều rồi, có gì hay đâu mà chụp.”

Chu Hành Nghiên lật mở album ảnh, bên trong bất tri bất giác đều là ảnh Vân Niệm, tất cả đều để báo cáo cho Vân Mạnh Tề, Vân tiểu thiếu gia bị chụp đến khó chịu, nhưng Vân Mạnh Tề không hề cảm thấy phiền.

Đang nói, bầu trời chợt được chiếu sáng bởi pháo hoa rực rỡ, người từ bốn phía đổ về ngày càng nhiều.

Vân Niệm không rảnh nói chuyện với Chu Hành Nghiên, đứng bất động trong đám người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đôi mắt đen nhánh không ngừng phản chiếu pháo hoa rực rỡ, sáng hơn cả sao trên bầu trời.

Cậu mỉm cười chạy về phía trước, chen chúc xuyên qua đám đông, đuổi theo khoảnh khắc rực rỡ đó.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên dán chặt vào cậu, sợ cậu té ngã, sợ cậu đi lạc, cuối cùng cậu không té ngã, cũng không bị lạc, bình yên vô sự quay lại bên cạnh Chu Hành Nghiên, giống như chú cún con vậy, nắm lấy quần áo anh, đôi mắt hưng phấn lấp lánh, vui mừng nhảy nhót nói: “Chu Hành Nghiên, thật náo nhiệt a.”

Chu Hành Nghiên lấy điện thoại chụp được hình ảnh thiếu niên đang chạy về phía mình, chuản bị gửi cho Vân Mạnh Tề như thường lệ.

Thiếu niên trong ảnh đang nhìn thẳng vào mình và mỉm cười, hủy bỏ tin nhắn, tắt điện thoại, theo hướng ngón tay Vân Niệm chỉ, nhìn về phía bầu trời.

Vân Niệm hỏi anh: “Có phải rất đẹp không?”

Chu Hành Nghiên sinh ra và lớn lên ở thành phố này, mùa đông năm nào cũng lặp đi lặp lại những màn trình diễn pháo hoa, không còn cảm thấy mới lạ, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, rất đẹp.”

Vân Niệm nói: “Từ lâu tôi đã muốn xem, nhưng mọi năm đều không có cơ hội.”

Chu Hành Nghiên liền an ủi cậu: “Sau này sẽ xem nhiều lần nữa.”

Truyền hình trực tiếp đã bắt được cảnh này, đem hai người thu vào ống kính máy quay.

Vân Niệm thấy được xuất hiện trong ống kính, không những không né tránh, mà còn hướng vào ống kính, cười lớn: “Mọi người phải nhớ đến tôi nha!”

Trong lòng Chu Hành Nghiên hiện lên một cảm giác kỳ lạ, quay đầu nhìn chăm chú vào cậu, nhưng Vân Niệm vẫn thản nhiên, cười còn thỏa mãn hơn ngày thường.

Nhân viên đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp bị nhiệt huyết của thiếu niên làm cho thích thú, hơn nữa thiếu niên và người bạn đi cùng đều có ngoại hình nổi bật, vì thế đã tự làm theo ý mình, chụp nhiều thêm vài tấm ảnh để ghi lại một màn này.

Màn trình diễn pháo hoa kéo dài đến tận khuya, trở lại khách sạn Vân Niệm vẫn rất phấn khởi, làm thế nào cũng không chịu tắm rửa đi ngủ.

Vẫn là Vân Mạnh Tề gọi điện thoại đến, nói mình xem phát sóng trực tiếp trên TV nhìn thấy cậu, lại lải nhải nửa ngày, Vân Niệm mới chịu không nổi cúp điện thoại đi tắm.

Chu Hành Nghiên ở bên ngoài chờ mãi chờ mãi, chờ không thấy người ra, như bị lây nhiễm sự lo sợ bất an của Vân Mạnh Tề, nghiêm mặt gõ cửa phòng tắm.

Bên trong một mảnh tĩnh mịch, không một chút động tĩnh gì.

Từ lúc Vân Niệm đi vào đã được một giờ, cho dù là tắm, cũng gần như thế, Chu Hành Nghiên nghĩ đến gì đó, liền mở cửa xông vào.

Nước trong bồn tắm đã ngừng bốc hơi nóng, trên mặt nổi lên một cái áo choàng tắm dài, trên đó còn rải những cánh hoa do khách sạn cung cấp, ngoài ra không thấy chút dấu vết nào của Vân Niệm.

Tim anh đánh thịch một cái, đưa tay nhấc áo tắm lên, may mắn, không có cảnh tượng làm người sợ hãi trong bồn tắm.

Vân Niệm từ phía sau cửa nhảy ra, che mắt anh lại, uy hiếp anh: “Mau đem tiền giao hết ra! Cướp đây!”



Anh tỉnh táo lại, rất rõ ràng, tắm rửa cũng không thể làm giảm đi sự hưng phấn còn sót lại của Vân tiểu thiếu gia sau khi tham gia náo nhiệt đêm nay.

Vân Niệm thấy anh vẫn bình tĩnh, liền cầm lấy chai sữa tắm bên cạnh chĩa vào phía sau lưng anh: “Đây là dao của ta, có không?”

Chu Hành Nghiên ngửi được mùi hương trên người đối phương, cảm thấy mùi sữa tắm của khách sạn quá ngọt, trở tay đoạt lấy“Dao nhỏ”, ấn đối phương lên tường phòng tắm.

Chứng kiến cảnh tượng làm anh ngây người, Vân Niệm chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo, bọt nước trên người cũng chưa lau khô, làn da trắng đến gần như trong suốt, tóc còn nhỏ nước, giọt nước mát lạnh dọc theo chiếc cổ trắn nõn thon dài trượt xuống, trên cẳng tay như Dương chi ngọc* còn một khối bọt trắng như tuyết chưa được rửa sạch.

*Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (tức là chỉ khoáng vật silicate có giá trị trong ngọc, những tinh thể khoáng vật nhỏ bé kết hợp đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc hoàn chỉnh), vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.

Vân Niệm không hề tỏ ra sợ hãi, sau lưng tựa vào vách tường, không thể lui, một chân đạp lên mu bàn chân Chu Hành Nghiên.

Chỉ là đôi chân này hiếm khi tự mình đi trên mặt, non mềm đến mức không có chút sát thương nào.

Vì thế cậu dứt khoát dùng hai chân dẫm lên mu bàn chân Chu Hành Nghiên, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên, nhìn Chu Hành Nghiên đắc ý mà cười rộ lên, còn tâm địa xấu xa hỏi: “Chân anh có đau không?”

Khoảng cách hai người càng gần, hương thơm ngọt nị kia lại xộc vào mũi Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên có chút không thở nổi, nhưng kẻ chủ mưu vẫn nhìn anh với ánh mắt khoe khoang, đôi mắt trong sáng thuần khiết, không nhận ra được gì.

Anh bỗng nhiên có chút bực bội, lực tay nhất thời mất khống chế, lưu lại dấu vết trên da thịt mềm mại kia, hạ giọng nói: “Lần trước không phải đã nói với cậu, không được tùy tiện che mắt người khác từ phía sau sao.”

Thiếu niên tựa lưng vào tường cuối cùng cũng đã cảm nhận được một tia khác thường, nụ cười ở khóe miệng ý cứng đờ, gỡ bàn tay to lớn của Chu Hành Nghiên đang gắt gao đè cánh tay mình ra.

Chu Hành Nghiên không chút sứt mẻ, không thể lay động nửa phần.

Nụ cười trên mặt Vân Niệm biến mất, nhận ra bị vây bắt trong lòng bàn tay mình, co rúm lại, thân thể cảm thấy được lạnh buốt.

Cậu lùi ra khỏi mu bàn chân Chu Hành Nghiên, trong mắt lập tức tràn ngập một màn sương mù ẩm ướt, còn có chút ủy khuất: “Không phải đang đùa với anh thôi sao. Sớm biết vậy sẽ không cho anh ra ngoài cùng tôi……”

Cậu càng nói càng cảm thấy hối hận, cậu nên nghĩ ra từ sớm, người như Chu Hành Nghiên quá nhạt nhẽo, trời sập cũng không phản ứng, sao cậu có thể nghĩ đến cùng Chu Hành Nghiên chơi đùa được chứ.

Chu Hành Nghiên nhìn đôi mắt tràn ngập hối hận và ủy khuất, từ đáy lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Trò đùa dai đêm nay của Vân Niệm, không đến mức bị anh đe dọa đến như vậy, là anh vô cớ cảm thấy lòng mình như lửa đốt, sau đó đem cảm xúc bực bội trút lên người đối phương, có hơi quá đáng.

“Xin lỗi, là tôi nặng tay, đừng khóc.”

Anh theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ gương mặt tái nhợt của thiếu niên, trong lúc vô tình lòng bàn tay chạm vào đuôi mắt hơi đỏ lên.

Vân Niệm không nói lý lẽ, quay đầu nhìn cánh tay và bả vai mình, chỉ vào mặt vết đỏ trên mặt, trách: “Đều bị anh véo đỏ hết rồi.”

Chu Hành Nghiên lại nói “Xin lỗi”, anh rời mắt khỏi cơ thể không có chút khả năng tự vệ trước mặt.

Vân Niệm cuối cùng cũng bị lạnh, hắt xì một cái.

Nước trong bồn tắm đã lạnh từ lâu, Chu Hành Nghiên thay nước ấm vào bồn tắm, ôm lấy Vân thiếu gia cả người lạnh ngắt, nhắc nhở: “Lần này không được vừa tắm vừa chơi nữa.”

Vân Niệm ngâm mình trong bồn nước nóng, thoải mái thở hắc ra, náo loạn cả ngày, mệt mỏi đều ập đến, dựa vào bồn tắm mơ màng sắp ngủ.

Chu Hành Nghiên chuẩn bị để lại một mình cậu trong phòng tắm, vừa quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng không đáng tin kia, đưa lưng về phía cậu lớn tiếng nhắc thêm: “Tắm xong lên giường ngủ.”

Vân Niệm buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Vậy anh giúp tôi tắm đi, nếu không tôi sẽ nói với baba, anh không chăm sóc tôi.”

trướctiếp