Ông Dương và vợ ngỡ ngàng khi thấy nhanh như vậy, không ngờ là chỉ hai
này nữa con mình theo chồng rồi. Bà lớn quay sang nhìn ông Dạ rồi liếc
một cái, lúc này cô vừa nhìn thấy thì bà ta lại trở về mặt dịu dàng. Thế là bà ta hỏi
''À ông sui bà sui có ý kiến gì à? ". Nhìn thì có
vẻ bà ta đang hỏi nhẹ nhàng, nhưng thật ra là bà ta đang bày ra vẻ mặt
chán ghét.
''À à, nhà tôi không có ý kiến. Có điều, vậy thì nhanh quá không?? " Mẹ cô cái giọng run run mà hỏi, thấy vậy cha cô liền đặt
tay lên vai mẹ.
Bà lớn liền đáp ngay
''À..không nhanh, dù
sao bây giờ thằng con nhà tôi cũng cần người chăm sóc. Tôi và ông nhà
hay bận chả có thời gian, mấy đứa người làm tôi không yên tâm.."
Sau khi nói chuyện một chút thì cũng bàn bạc xong hết, họ ra về và quyết là hai ngày sau sẽ rước dâu. Ngày mai họ sẽ đem sính lễ qua cho nhà gái,
chuyện đại sự mà quyết như thế này thì có phần hơi nhanh nhưng không còn cách nào khác...
Từ hôm mà quyết ngày cưới cho cô, cha mẹ cô
trông tiều tụy đi rất nhiều. Cha cô cũng chẳng đi làm việc, bệnh tình mẹ cô thì chuyển biến tốt nhờ ba mươi lượng vàng mà nhà họ Dạ cho. Linh
Nhi thì cả ngày sầu não mà nhìn ra bên ngoài. Thật ra cô có quen biết
một cô gái, cô rất thân với gái này...cô ấy tên là Thúy. Hai năm trước
cô ta được gả theo chồng, nhưng cho tới gần một năm mà chưa về thăm gia
đình lần nào. Cho tới một hôm có một người đàn bà ra chợ từ rất sớm, hôm đó như mọi ngày bà ấy phải đi ngang một cái cây cổ thụ to tướng gần nhà thì mới đến được chợ. Đi sắp đến cây cổ thụ thì bà ấy nhìn thấy trên
cây có một thứ gì đó màu trắng đang treo lủng lẳng trên cây.
Bởi vì
trời còn tối nên không thấy rõ, bà ấy quyết định đi gần lại xem là thứ
gì thì bỗng nhiên bà mở mắt trừng trừng. Cả người đứng im như bị chết
đứng. Trong ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi tột độ, trên cây lúc này thứ màu
trắng trắng ấy là cô gái tên Thúy đã được gả đi gần một năm trước. Cô ta đã thắt cổ tự tử trên cái cây, con mắt cô ta mở rất to nhưng cái đồng
tử đen gần như chỉ còn một chấm. Khuôn mặt trắng bệch hốc hác cùng với
mái tóc đen dài và cả bộ đồ mà cô ta đang mặc làm cho cái xác thêm phần
kinh dị. Cái lưỡi thè dài ra gần như là qua cả cằm, phải nói là một
thanh niên dũng cảm cũng phải chết khiếp với cảnh tượng này nói chi là
một người đàn bà.
Cái không khí lúc đó thật sự rất khiếp, xung
quanh thì toàn là cây cối. Mặt trời thì chưa có hiện tượng gì là mọc,
ánh trăng mờ ảo cứ thế mà soi đường. Những cái cây tre dài đung đưa theo gió mà đập vào nhau. Tiếng gió thì cứ rít lên từng cơn như có ai đang
rên rỉ, rồi bỗng nhiên có tiếng chó sủa của nhà gần đó làm cho bà ấy như chợt tỉnh. Bà ta hoảng hốt dùng hết sức bình sinh mà thét lên. Và rồi
những nhà xung quanh chạy ra, thế là bà ta như được sống lại mà khóc
sướt mướt.
Sau khi cái xác được đưa xuống thì người ta phát hiện, trên người cô gái xấu số có rất rất nhiều vết thương chi chít chen chúc trên người. Nhà chồng cô gái phải chịu trách nhiệm về việc này, người
con trai đã đánh đập cô liền bị bắt và đã phải trả giá cho việc làm của
mình. Nhưng đối với gia đình cô gái, thì cái tên này dù có chết một trăm lần thì nỗi đau mất mát của họ cũng không hết. Và cô gái xấu số cũng
không thể sống lại...
Linh Nhi bỗng nhớ đến câu chuyện và nhớ đến người bạn của mình. Cô không biết số phận của cô sẽ ra sao khi gả vào
nhà đó như thế nào, không lẽ cô sẽ có kết cục như cô gái đó chăng. Dù có suy nghĩ thế nào, thì vẫn không có kết quả. Phải để thời gian giải mã
các câu hỏi này mà thôi.
Một buổi chiều lại đến, cô ăn cơm rồi
tắm rửa leo lên chiếc giường quen thuộc mà ngủ. Vừa lim dim, cô thấy cô
đang đứng ở gốc cây cổ thụ mà người bạn của cô đã chết ở đó. Trời rất
tối, khung cảnh hệt như người chứng kiến kể lại. Cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói như rên rỉ từ đâu vọng lại.
''Đừng..Gả..Đi..Mà..Linh Nhi...Linh Nhi..Chạy Đi..Cậu chạy đi..Họ là người xấu...Linh Nhi..Đừng gả đi.."
Tiếng nói này đích thị là của Thúy, người bạn đã chết. Dù sợ nhưng cô vẫn hét lên tìm kiếm
''Thuý..Thúy..Là cậu đúng chứ..THÚY..CẬU ĐÂU RỒI??''.Sau câu nói thì cô bỗng nhiên tỉnh
dậy. Thì ra khi nảy là một giấc mơ. Cô chỉ nghĩ do mình suy diễn quá
nhiều nên cũng bỏ qua.
Sáng hôm sau kể từ ngày bàn bạc thì có
người làm của nhà họ Dạ đem đến một trăm lượng vàng làm quà sính lễ, khi cầm số tiền này. Cả gia đình cô đều mang trong mình một nỗi bất an to
lớn. Tối ngày thứ hai tức là ngày mà cô sẽ cưới, nhưng cô chưa nhận được bộ đồ cưới nữa. Cả gia đình cô cứ vì chuyện này mà thức trắng đợi.
Trong lúc gia đình cô định đi ngủ vì cũng quá trễ rồi ai lại rước dâu
giờ này thì có tiếng đập cửa.
Gia đình cô như giật bắn mình rồi cũng bình tĩnh lại, cha cô hỏi
''Ai vậy??Giờ khuya lắm rồi mà"
Câu nói vừa dứt, từ bên ngoài lại vọng vào một giọng nói của nữ.
''Là em đây, Sen đây nè. Mở cửa cho em vào, sắp tới giờ rước dâu rồi".
Dù hơi kì lạ nhưng cô vẫn đi ra mở cửa, cửa vừa mở bé Sen nhanh nhẹn chạy
vào. Trên tay cầm thêm một cái hộp cùng với bộ đồ màu đỏ.
''Mợ
Nhi à không Mợ hai. Mợ vô thay đồ ra em trang điểm lại cho mợ." Cái Sen
đưa đồ cho cô rồi giơ giơ cái hộp bên cạnh. Cô khó hiểu nói
''Chưa cưới đừng gọi mợ, em gọi Nhi là được. Mà sao lại rước dâu giờ này??".
Cái Sen nhìn cô, khuôn mặt như có điều khó nói.
''Ừm..gọi mợ thì là chuyện trước sau, dù sao...rước giờ này là phong tục."
Cô nhìn sang cha mẹ mình mà nhăn mặt, phong tục này..biến thái thật sự..
Thế rồi mẹ cô đi vào giúp cô thay đồ
''Nhi, con nghĩ kĩ chưa? Giờ gả đi thì coi như.." Bà lo lắng mà nói
Linh Nhi cầm chắc bộ đồ rồi gật đầu
''Rồi mẹ,..Con thay xong mẹ gọi cha vào, con có chuyện cần nói..."
Thế rồi cha cô và cái Sen cũng vào. Cô nhìn cái Sen rồi nói