Tảm Hựu Nhi liếm mút hồi lâu, bởi vì không có kinh nghiệm, cô đã cảm
thấy hơi tê mỏi, hàm răng liền không cẩn thận cắn lên quy đầu Hàng Tễ
Duẫn, sau đó liền bị hắn nhéo nhẹ lên cằm phải ngẩng đầu lên: “Ôi, nhanh vậy sao?”
Khuôn mặt nhỏ bị hắn che lại đẩy ra phía sau, đôi mắt
bị che khuất khiến hai tay cô không ngừng vùng vẫy quơ quơ ra trước, âm
thanh lẩm bẩm còn vang ra từ sau bàn tay to của hắn.
Cho đến khi hắn buông Tảm Hựu Nhi ra, thì bản thân hắn đã mặc quần tươm tất, đang dùng hai tay cài lại dây lưng.
Tảm Hựu Nhi có hơi tiếc rẻ nhìn động tác của hắn, tôi còn chưa chơi đủ mà...
“Nếu cậu còn tiếp tục, thì không chỉ là cởi phía trên của cậu đơn giản vậy đâu.”
Hàng Tễ Duẫn sau khi cài dây lưng gọn gàng, liền nhìn về phía váy cô, ánh mắt không gợn sóng.
“Không được không được, cậu quên đi.”
Cô xua xua tay từ chối, sau đó nhớ ra bản thân mình còn chưa mặc lại áo,
lập tức xoay người cài nút, kéo khóa kéo lên rồi mới quay lại.
Tảm Hựu Nhi nhìn Kha Hoằng Danh ở đối diện sắc mặt âm u, không hiểu con
người kỳ quái này vì sao lại tức giận, Giang Thái Nhiên thấy vậy liền
gọi bảo Tống Loan tiếp tục chia bài.
Có lẽ vì ông trời cảm thấy
số lần trêu chọc Kha Hoằng Danh như vậy là đã quá đủ, cho nên lần này
người bắt được con già chính là Tống Loan, hắn đưa ra một mệnh lệnh
không khác gì là một hình thức tự sát khi còn chưa biết đối tượng bị sai khiến của mình là ai.
Bảo người có con hai đến WC cùng với mình
trong 10 phút. Trong 10 phút này bất kể mình đưa ra yêu cầu gì cũng
không được chống cự phản kháng, ba người còn lại thì cứ ở trong phòng
học tự do làm chuyện của mình.
Vì thế Hựu Nhi buông con hai trong tay ra, kịch liệt yêu cầu ai đó có đèn pin, nhất định phải cho cô mượn. Bởi vì cô đã từng nghe nói rằng, sau 7 giờ tối thì không được đi lòng
vòng trong trường học, đặc biệt là khu vực đáng sợ nhất- WC.
Nhưng mà bọn họ ngay cả điện thoại cũng không mang thì làm gì mà có đèn pin
chứ, bởi vậy cô chỉ có thể đứng sát bên cạnh Tống Loan, hết sức cẩn thận đi từng bước một về phía WC.
Lúc bọn họ ra cửa, Kha Hoằng Danh
mở to đôi mắt lạnh như băng sương nhìn thẳng vào Tống Loan, khóe miệng
nhếch lên châm chọc: “Có mẹ nào, thì có con đấy đúng không?”
Tống Loan vừa nghe xong mấy lời này, khuôn miệng tươi cười dịu dàng cũng đột ngột trở nên đen tối, hắn quay đầu lại đối diện với Kha Hoằng Danh, sắc mặt cũng hết sức lạnh lùng, không có một chút độ ấm: “Là cha nào thì
con nấy.”
Sau đó vươn tay kéo Tảm Hựu Nhi vào lồng ngực mình rồi
đóng cửa phòng học lại, khoảnh khắc đó hắn nhìn Kha Hoằng Danh, ánh mắt
vừa hờ hững vừa khiêu khích, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh
lẽo, mở miệng nói với Tảm Hựu Nhi: “Đi thôi Hựu Nhi, cho dù là mệnh lệnh gì thì cậu cũng không thể kháng cự được đâu.”
“Cạch cạch.”
Cửa bị đóng lại, Tống Loan liền khôi phục bộ dạng dịu dàng như ngọc.
Tảm Hựu Nhi chân có hơi run rẩy đi về hướng WC, cô níu chặt lấy Tống Loan
bên cạnh, xung quanh trường học vồn dĩ không có ai ở, cô cứ luôn chửi
bới loại kiến trúc phong bế tách biệt như thế này mãi không thôi.
Nghe nói rất nhiều trường học trước kia đều là nghĩa trang, vì trấn áp quỷ
hồn cho nên mới phải xây dựng trường học, mà quả thật xung quanh đây
cũng có một vài phần mộ vô danh không biết của ai.
Cô rất sợ ma,
cho nên thường hay bị bạn ngồi cùng bàn kể chuyện ma hù dọa rất nhiều
lần, mấy anh chàng trong nhóm của cô đương nhiên là cũng biết việc này.
Nghĩ đến đây cô lại nhìn về phía Tống Loan, bất mãn chu miệng nhỏ: “Tống
Loan, tại sao chúng ta phải đến WC... Ở đó rất đáng sợ đấy.”
Tống Loan cúi đầu nhìn Tảm Hựu Nhi đang níu lấy góc áo của mình không dám
buông ra, cười khẽ một tiếng: “Bởi vì đó là chỗ tốt nhất, nếu ở bên
ngoài hoặc là ở trong phòng học, thì có chút không tiện.”
“Vì sao lại không tiện?” Cô mở to đôi mắt tròn xoe, chớp một cái ngây thơ đưa ra câu hỏi của mình.
Nụ cười bên môi Tống Loan càng sâu, hắn chỉ hỏi lại: “Hựu Nhi rất sợ hãi sao?”
Sau khi nghe được câu trả lời vô cùng khẳng định của cô, hắn lập tức bế Tảm Hựu Nhi lên, để hai chân cô tách ra kẹp lấy eo mình: “Ôm chặt tôi như
vậy, thì sẽ không sợ nữa!”
Rất rõ ràng đây là ưu thế của người
cao 1.87m, không hề tốn một chút công sức nào đã có thể ôm trọn Tảm Hựu
Nhi chỉ cao 1.6m vào trong lòng.
Tuy rằng được hắn ôm như vậy,
cảm giác an toàn liền bao bọc lên toàn thân, nhưng Tảm Hựu Nhi vẫn có
chút không tự nhiên, cô ngẫm nghĩ rồi mang theo ngại ngùng nói với Tống
Loan: “Thả tôi xuống trước đi được không... Tôi cũng không phải là quá
sợ đâu, ha ha ha...”
Chỗ đó của cậu đang chống vào tôi...tư thế này cảm nhận được rất rõ ràng...!
Nhưng Tống Loan chỉ cười khẽ, cánh tay vòng qua cơ thể cô lại càng siết chặt
hơn một chút, hắn cúi đầu kề môi sát vào bên tai Tảm Hựu Nhi, giọng nói
chậm rãi hết sức dịu dàng, từ tốn nói: “Hựu Nhi không nên sợ có ma hay
không, mà nên sợ thứ khác kìa...”
Vừa nói như vậy, vừa cố ý dùng
thứ cực nóng phía dưới đẩy đẩy lên cặp mông vểnh cao của cô, thấy thân
thể Tảm Hựu Nhi đột nhiên cứng đờ liền hết sức vui vẻ.
“Mười phút, là có thể làm được rất nhiều việc đấy.”
Lời nói này rất nhẹ nhàng tình cảm, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ý tứ sâu sắc.