Hẹn Ước Đơn Phương
Tại sao ư?
Sở Vận Hoa khẽ nhéo nhéo mi tâm. Anh cũng không thể rõ là tại sao nữa!
Chẳng biết có phải vì muốn để lại chút mặt mũi cho Phùng Cẩn Mai hay khoảnh
khắc nhìn thấy Giản Yên cùng với thăng bạn tốt của anh, tay trong tay
rồi liếc mắt đưa tình với nhau như ở chốn không người đã khiến anh đổi
ý?
Chỉ biết rằng lúc đó nơi đáy lòng ngập tràn mùi vị khó chịu, thật sự rất khó nuốt trôi.
Sở Vận Hoa càng nghĩ đáy mắt càng trở nên âm u giá lạnh, giọng nói phát ra chẳng hề mang một chút độ ấm:
“Coi như đây là lần cuối cùng tôi chừa lại cho cô chút mặt mũi:
Phùng Cẩn Mai thần sắc tái mét, không cam chịu nhìn bóng lưng cao lớn dứt
khoát rời đi. Bàn tay cô ta siết chặt lại, móng nhọn cắm vào sâu da thịt đau nhói, nghĩ đến cái tên mà trước đây Sở Vận Hoa đã vô tình viết lên
trong trang vở, ánh mắt cô ta lại ngập tràn thống hận.
Tất cả đều là vì con khốn kial o0o
Từ ngày có bầu, quỹ đạo cuộc sống của Giản Yên hoàn toàn thay đổi. Nếu
không cần thiết, cô sẽ hạn chế tối đa việc ra khỏi nhà. Thời gian rảnh
rỗi sẽ chỉ ưu tiên cho việc nghỉ ngơi, tịnh tâm mà thôi.
Buổi tối ngày hôm nay cũng vậy. Theo thường lệ cứ đến tầm hai mươi giờ là cô sẽ
uống sữa bầu. Giản Yên ngẫm nghĩ, cảm thấy thật may mắn vì sau bữa ăn
tối, ba mẹ rất ít khi vào phòng riêng của cô nếu không có việc gì cần
thiết.
Giản Yên chẳng biết sẽ che giấu chuyện này được đến khi
nào. Chỉ mong răng mọi việc sẽ diễn ra trót lọt cho đến ngày cô thuận
lợi rời đi.
Tinh!
Tỉnh!
Tỉnh!
Bất chợt điện thoại ở bên cạnh đổ chuông liên hồi. Giản 'Yên nhíu mày cầm lấy, gương mặt lộ rõ vẻ hiếu kỳ.
Thì ra là tin nhắn trong group mới lập của lớp cao trung. Không ngoài dự
đoán của Giản Yên, chủ đề đang được bàn luận đến nhiều nhất chính là
chuyến du lịch chung sắp tới của hai lớp.
Chính vì thế nên dĩ
nhiên thành viên trong nhóm không chỉ riêng có mỗi lớp cô. Đến khi mọi
người dần được thêm vào đông đủ, lớp trưởng Hoàng Anh liền mở phần bình
chọn để nắm bắt số lượng người sẽ tham gia chuyến đi lần này.
Giản Yên không lập tức phản hồi. Cô vừa lặng lẽ theo dõi cuộc nói chuyện,
vừa chậm chạp uống từng ngụm sữa. Cho. đến khi chỉ còn lại vài người
chưa đưa ra lựa chọn, trong đó có Giản Yên thì cũng là lúc điện thoại
của cô liên tục nhận được tin nhắn đến.
Huyền Thư: "Giản Yên! Cậu có đó không?" Hoàng Anh: " Nhất định cậu phải tham gia đó nhé!"
Hà Như: "Yên! Cậu sẽ đi chứ? Cậu ta... có vẻ sẽ không... đâu!"
Đọc xong tin nhắn cuối cùng của người bạn thân nhất Giản Yên mới bất chợt
nhận ra rằng: tuy Sở Vận Hoa cũng đã được thêm vào nhóm nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa có phản hồi gì, giống như hiện tại cậu ta không hề online vậy.
Giản Yên trầm tư hồi lâu, mơ hồ nghĩ về khoảng thời gian
sau này của bản thân. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, dứt khoát ấn xuống lựa
chọn của mình.
Dù Sở Vận Hoa có xuất hiện ở chuyến đi này hay không, cũng chẳng thể khiến cô thay đổi quyết định nữa.
Trước khi bắt đầu khởi hành chuyến du lịch mấy ngày, Giản Yên có hẹn với
Thanh Hoa - bạn học cùng lớp Đại học trước đây. Quan hệ của hai người
khá tốt, gặp nhau một phần vì có nhiều chuyện muốn tâm sự, một phần vì
Giản Yên muốn học hỏi kinh nghiệm của Thanh Hoa trước khi thi lấy chứng
chỉ hành nghề luật sư.
Hôm nay là cuối tuần, Giản Yên khá rảnh
rỗi nên tranh thủ đi tới nơi hẹn sớm. Địa điểm gặp mặt là một quán
coffee không gian khá yên tĩnh nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, cô gọi trước cho mình ly nước lọc rồi thong thả lật xem tấm menu. Vị trí cô ngồi ở ngay cạnh cửa sổ, từ đây có thể
ngắm nhìn được toàn bộ cảnh đêm lung linh, huyền ảo của thành phố An
Lạc.
Giản Yên có chút thất thần, theo thanh âm du dương nhuốm
chút màu buồn man mác của bản nhạc đang vương vấn bên tai, cô cứ thế
lặng người tựa vào khung cửa sổ, đôi hàng mi mềm mại mơ màng từ từ khép
lại. Như một thước phim quay chậm, dù tóc mây đã gần như che hết một bên mặt nhưng từ góc nhìn hút hồn này đã hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt,
trong đó có một người đã chẳng thể nhịn được liền nhanh chóng rời chỗ
tiến về phía cô.
“Xin lỗi! Tôi có thể làm phiền người đẹp một chút không?”