“Quân thượng bác bỏ tấu chương xử lý Nội các, một vị các lão lấy cái chết để bày tỏ chí hướng nên đập đầu vào tường, sống chết không rõ. Sau sự việc này, tất cả quan lại đều kích động, không thể áp chế được nữa”
Lý Nam vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy về Nội các.
Nghe nói như thế, ánh mắt Dương Băng dần trở nên nghiêm túc, ông ta quay đầu nhìn Tần Tử Mặc: “Phiền toái của ngươi tới rồi.”
“Lấy cái chết để bày tỏ chí hướng, thật thú vị”
Tần Tử Mặc cũng không ngờ sẽ có người dám làm như vậy.
Trong hoàn cảnh bình thường, bá quan cùng lắm cũng chỉ tạo áp lực và kêu to ngoài miệng mà thôi
Bây giờ có một vị các lão vẫn chưa rõ sống chết, sự việc đã trở thành chuyện lớn, lại tăng lên một cấp độ khác.
Những người có thể được gọi là các lão đều là những người có công lớn với nước Nam Huyền, là trụ cột của nước Nam Huyền.
Nhìn khắp triều đình, người có thể gánh vác được. xưng hô các lão, không vượt quá số lượng một bàn tay.
“Vị các lão nào?”
Chắc là bây giờ quân hoàng Cố Tinh Thần đang cảm thấy rất đau đầu, áp lực cũng rất lớn.
“Nghe nói là Niên các lão, hiện đang trị liệu trong cung. Hơn nữa, hiện tại bá quan quỳ gối trên đại điện hoàng cung, tuyên bố không xử lí Nội các và đại nhân thì sẽ theo Niên các lão lấy cái chết ra để bày tỏ chí hướng.”
Vụ việc này lan tràn khắp mọi ngóc ngách của kinh thành, hơn nữa một số thế gia còn ác ý bẻ cong sự thật, bôi nhọ Nội các.
Ba người thành hố, Nội các và Tân Tử Mặc dường như đã biến thành tội nhân tội ác tày trời, người người hô đánh.
Nhưng mà, suy cho cùng cũng có một số người hiểu lý lẽ không theo đám đông chỉ trích Nội các, chỉ tiếc người như thế lại quá ít/
Một làn sóng quét qua kinh thành, tất cả đều hướng về Nội các.
“Đại nhân, nếu tiếp tục chậm trễ, Nội các nhất định sẽ bị bách tính phá hủy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đối phó với thế gia có thể dùng vũ lực, nhưng nếu gây áp lực lên dân thường thì chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội hơn.
“Nhất định phải đi xử lý loại cục diện rối rắm này, thật là phiền phức”
Chuyện cho tới bây giờ, Tàn Tử Mặc đành phải đích thân vào cung một chuyến.
Cố Tinh Thần chịu áp lực rất lớn, khẳng định không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
“Đại nhân, thuộc hạ đi gọi người.”
Lý Nam nghiến răng, xin chỉ thị.
“Ta đi một mình là được, bảo vệ tốt Nội các, đừng để khi ta trở về đã trở thành một đống đổ nát”