Trong phòng khách yên tĩnh, bốn búp bê ngồi vây quanh nhau, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng leng keng từ phòng bếp.
"Em muốn nói gì?"
Lan Lạc nhìn Hướng Nguyệt đang ngồi trên sofa, mắt lam híp lại. Khi đối mặt với Hướng Nguyệt trầm mặc, cậu nhóc luôn cảm thấy như thể mình đang nói chuyện với tên A Cốt lúc nào cũng thích cười tủm tỉm.
Lan Lạc
không thích búp bê mà dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu được mình. Li Bạch bên cạnh nhận ra tâm trạng Lan Lạc không tốt liền nắm tay cậu
nhóc, nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh, đôi mắt vàng kim dưới mặt nạ sáng lấp lánh.
Li Bạch thích Lan Lạc, cũng thích Hướng Nguyệt mà cha tạo ra, đương nhiên sẽ không muốn hai người gây hấn với nhau. Cậu
bé nhìn Hướng Nguyệt. "Em định nói chuyện hôm qua hả?"
"Ừm."
Chiếc đuôi đằng sau của Hướng Nguyệt vung vẩy, cậu gật đầu, không phủ nhận.
Mạc Tư bên cạnh nghe thế liền thả lỏng bàn tay đang siết chặt búp bê vải, thì ra không phải là chuyện cha và Thích Triều.
Mạc Tư thở phào nhẹ nhõm, dùng ngón tay quấn băng chải tóc cho búp bê, sự chú ý của cậu lại trở về với nó.
Hướng Nguyệt liếc mắt nhìn Mạc Tư, phát hiện động tác nhỏ của đối phương, đôi tai cún trên đỉnh đầu run run. Cậu không nói gì, tiếp tục đề tài vừa
rồi. "Ở buổi giao lưu hôm qua em và anh Li Bạch đã gặp một búp bê tên
Tiêu Cổ. Anh ta luôn giúp mẹ mình kiếm tiền."
Lan Lạc không hiểu Hướng Nguyệt nói vậy có ý gì, chẳng lẽ cậu cũng muốn kiếm tiền?
Đương nhiên mục tiêu của Hướng Nguyệt không phải như vậy, cậu nhìn về phía ba búp bê. "Tiêu Cổ kiếm tiền từ phần thưởng livestream."
Hướng
Nguyệt từ khi sinh ra đã không cần lo cơm áo, cha cũng sẽ không để cậu
bận tâm về mấy vấn đề này. Vì vậy dù biết địa vị của búp bê rất thấp
nhưng đây chỉ là khái niệm mơ hồ với cậu.
Song những chuyện Tiêu
Cổ trải qua đã cho cậu biết rằng là búp bê thì muốn tạo ra giá trị rất
khó, phần lớn đều nhờ lấy lòng con người.
Lấy lòng người khác cũng không có gì xấu.
Nhưng đây không phải điều Hướng Nguyệt muốn.
Hướng Nguyệt ngày ngày cố gắng học tập là vì mong mình có thể giúp đỡ cha
nhưng cậu nhận ra dù học hành tốt đến đâu thì trong mắt con người, búp
bê chỉ biết lấy lòng, không thể giúp gì cho Thích Triều. Cậu nhìn ba búp bê còn lại, chiếc đuôi đằng sau không biết rũ xuống từ khi nào, đôi mắt đỏ nhìn thẳng dường như ẩn chứa cảm xúc khó nói.
"Ba ba muốn
thay đổi thái độ của thợ chế tác đối với búp bê. Em muốn giúp ba ba,
trước tiên phải chứng minh bản thân mình đã." Cậu rũ mi, đường viền hàm
căng chặt, phải chứng minh dù cậu là búp bê nhưng năng lực không thua
kém gì con người.
Li Bạch ngẩng đầu nhìn Hướng Nguyệt, không kìm được kích động mà vỗ tay. Lan Lạc liếc mắt nhìn qua, thấy đôi mắt vàng
của cậu bé sáng lấp lánh là biết Li Bạch chẳng hiểu gì cả.
"Thế cậu định chứng minh bản thân như nào?"
Lan Lạc biết đối phương đề cập đến chuyện này là vì muốn bọn họ cùng hợp
tác, đôi mắt lam nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt, nụ cười rạng rỡ dần dần
thu về.
Cậu nhóc sẵn sàng vì Thích Triều mà làm những việc chưa bao giờ làm bởi hắn và cha là thợ chế tác tốt nhất thế giới.
Song điều này không có nghĩa là Lan Lạc sẽ cùng hội cùng thuyền với Hướng Nguyệt.
Nghe vậy, Mạc Tư vẫn luôn yên lặng chải tóc cho búp bê ngước lên nhìn Hướng Nguyệt bên cạnh.
Thích Triều có năng lực khiến các búp bê sẵn lòng làm rất nhiều việc cho mình nhưng Hướng Nguyệt muốn Lan Lạc tự nguyện theo cậu ta thì đầu tiên phải đảm bảo thật sự giúp được Thích Triều đã, nếu không sẽ chỉ nhận được sự chế nhạo của Lan Lạc.
Thích Triều và Thẩm Du Hi bưng đĩa từ
phòng bếp ra liền phát hiện mấy búp bê như đã bàn bạc trước với nhau,
không hẹn mà cùng đứng dậy đi tới chỗ hắn. Thích Triều mỉm cười. "Các
con làm sao thế, cứ kỳ kỳ."
Tầm mắt hắn dừng trên người Hướng Nguyệt, nhìn chiếc đuôi phía sau đang rũ xuống, duỗi tay xoa đầu cậu. "Sao vậy Hướng Nguyệt?"
"Không có gì ạ."
Hướng Nguyệt được cha xoa đầu, nhẹ nhàng vung vẩy đuôi, dừng một chút rồi
ngẩng lên nói. "Ba ba, con có thể dùng tiền tiêu vặt ba ba cho để mua
quang não không ạ?"
Mỗi tháng Thích Triều sẽ cho bọn nhỏ một ít
tiền tiêu vặt để chúng mua đồ mình thích. Hắn cúi đầu nhìn Hướng Nguyệt, cười nói. "Đương nhiên là được rồi, nhưng ba ba có thể hỏi Hướng Nguyệt dùng quang não làm gì không?"
Đây không phải chuyện gì khó nói,
Hướng Nguyệt cũng sẽ không giấu cha mình, cậu nhìn Thích Triều. "Trên
quang não có nhiều kiến thức ạ. Con muốn học thêm nhiều điều để có thể
giúp ba ba."
Thẩm Du Hi nghe vậy hơi nhíu mày. Thích Triều bên
cạnh mỉm cười, không nhịn được xoa đầu lại xoa đầu cậu. "Hướng Nguyệt
nhà ta ngoan quá."
Thích Triều không biết mấy đứa nhỏ muốn giúp
mình cái gì nhưng không có người cha, người mẹ nào nghe được lời mày mà
không thấy xúc động. Với hắn, chỉ cần như vậy đã đủ khiến hắn hạnh phúc
rồi.
Thích Triều đang định nói gì đó, Li Bạch bên cạnh kéo áo hắn, đôi mắt vàng sáng lấp lánh. "Ba ba, con cũng cố gắng giúp ba ba."
Lan Lạc nhớ lại lời Hướng Nguyệt nói ban nãy, lông mi khẽ run, ngẩng đầu nói. "Lan Lạc cũng thế ạ."
Mấy đứa nhỏ trong nhà đều rất ngoan.
Thích Triều có cảm giác hơi ngứa họng, hắn cười cười, lần lượt xoa đầu từng búp bê. "Các con ngoan quá đi mất."
Bờ môi dưới băng vải của Mạc Tư khẽ nhúc nhích, cậu ôm chặt búp bê đi tới
đằng sau cha. Thẩm Du Hi vừa suy nghĩ vừa nhìn cảnh tượng trước mặt. Chờ Thích Triều ăn sáng xong đi xuống tầng hầm, Thẩm Du Hi đưa mắt ra hiệu
cho Mạc Tư, hai người cùng vào phòng.
Giọng Mạc Tư khàn khàn vang lên. Một lát sau, Thẩm Du Hi khẽ cười, như thể nghe được chuyện gì thú
vị. "Lan Lạc đồng ý rồi đúng không?"
"Vâng ạ."
Mạc Tư gật đầu.
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi gõ gõ mặt bàn, anh không ngờ Hướng Nguyệt, Li Bạch
và Lan Lạc có thể làm được đến mức đó vì Thích Triều. Song nhớ tới thái
độ của Thích Triều đối với mấy búp bê, Thẩm Du Hi không cảm thấy có gì
kì lạ. Anh cong môi nhìn Mạc Tư, nhẹ nhàng nói. "Có phải con cũng muốn
nhập hội với chúng không?"
Mạc Tư ôm chặt búp bê vải, im lặng một lúc rồi khàn giọng đáp. "Không ạ, con muốn ở cùng cha."
"Không cần đâu."
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi ánh lên sự dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Con biết trừ việc phải hoàn thành nhiệm vụ thì ta rất ít khi hạn chế
các con mà, phải không."
Anh đi tới trước mặt Mạc Tư, duỗi tay
nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác giống Thích Triều nhưng lại có phần trúc trắc. "Con đi với chúng đi. Ta cũng tò mò không biết ba đứa nó có thể
làm được gì."
Ban đầu Mạc Tư còn muốn phản đối nhưng nghe được câu sau, cậu hơi dao động, ngập ngừng một lúc rồi im lặng gật đầu.
Chỉ là cậu muốn thỏa mãn sự tò mò của cha thôi. Mạc Tư ôm búp bê vải, rũ mi che khuất ánh sáng lóe lên trong mắt. Cậu giúp Thích Triều tuyệt đối
không phải vì bị Hướng Nguyệt thuyết phục đâu.
Khuôn mặt Mạc Tư
quấn kín băng vải, song Thẩm Du Hi chỉ liếc mắt đã biết cậu đang nghĩ
gì. Mạc Tư là đứa đơn thuần nhất trong số các búp bê mà anh tạo ra. Thẩm Du Hi dời mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thật ra Thẩm Du Hi không có
hứng thú xem mấy búp bê có thể làm ra chuyện gì. Trước đó anh đã biết
bọn chúng muốn giúp đỡ Thích Triều từ miệng Lan Lạc, điều duy nhất khiến anh bất ngờ là Hướng Nguyệt lại nghĩ ra cách đó để giúp hắn.
Khóe miệng anh cong lên, nếu mấy búp bê đã có chuyện muốn làm thì anh có vẻ
không cần dành thời gian để kèm chúng đọc sách nữa. Thẩm Du Hi biết nếu
mấy đứa thật sự muốn gặt được thành quả thì sẽ không lười học đâu.
Dưới tầng hầm, Thích Triều cẩn thận chỉnh sửa chân tay của Song Kính, quang não trên bàn rung lên nhưng hắn chẳng để ý.
Thẩm Du Hi từ trên tầng đi xuống, ngồi bên cạnh hắn. Quang não trên bàn lại
rung, đôi mắt lam của anh híp lại, không lên tiếng mà thay đổi tư thế
thoải mái hơn, tiếp tục ngắm Thích Triều, ánh mắt giống như đang nhìn
kim cương, châu báu mình cất giữ dưới tầng hầm, vừa dịu dàng vừa mang
theo chút chiếm hữu khó có thể phát hiện.
Nghe thấy quang não rung lên lần nữa, Thẩm Du Hi mới đảo mắt qua, chủ động lên tiếng. "Thích Triều, quang não của em kêu kìa."
Tay cầm bút của Thích Triều khựng lại, ngừng truyền sức mạnh tinh thần. Hắn tháo găng tay, quay đầu cười với anh Thẩm rồi mới cầm quang não, xem
tin nhắn được gửi đến, Thích Triều gõ trả lời, sau đó không biết vì gì
mà bật cười, đặt quang não về chỗ cũ.
"Có chuyện gì thế?"
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì đâu anh." Thích Triều tạm dừng một lúc rồi nói tiếp. "Là hai đứa
em trai em gửi tin tới. Bọn nó gây gổ với đám bạn cùng lớp nên em phải
tới giải quyết."
"Có cần anh đi với em không?"
Thẩm Du Hi đứng dậy, đôi mắt đào hoa đong đầy sự quan tâm.
"Không cần đâu anh." Thích Triều thuận miệng đáp. "Đám nhãi ranh đánh nhau thì chỉ cần gặp giáo viên thôi, không có gì ghê gớm đâu."
Chuyện này Thích Triều đã quá quen, còn thuộc lòng cả quá trình. Dù sao trước đây
khi còn là học sinh kém, hắn không ít lần bị gọi phụ huynh vì đánh nhau
với đám bắt nạt em trai mình.
Không nghĩ tới đến thế giới này mà
còn được trải qua tình huống tương tự. Chẳng qua không giống ở chỗ hắn
trở thành phụ huynh bị gọi tới.
"Anh Thẩm cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa em sẽ quay lại."
Thích Triều và Thẩm Du Hi cùng nhau rời khỏi tầng hầm, còn tranh thủ lên lầu
dạo qua một vòng. Mấy nhóc con trong nhà đang đọc sách, nhớ tới lời ban
nãy tụi nhỏ nói, Thích Triều cũng không quấy rầy mà ra hiệu với Thẩm Du
Hi rồi dời đi.
Thích Phong và Thích Diệp học ở trường quý tộc Lam Tinh. Mấy người quyền cao chức trọng khu Lâm Kinh đều gửi gắm con em
mình ở đây, song điều kiện nhập học rất nghiêm ngặt, vì danh dự của
trường nên sẽ không nhận học sinh có thành tích kém.
Thích Phong
và Thích Diệp học trường này là do cha Thích tốn công tốn sức đưa vào.
Lúc Thích Triều đến trường, hai anh em kia đang đứng trong văn phòng
giáo viên, hắn liếc qua, thấy hai đứa không bị thương mới yên tâm.
Giáo viên của Thích Phong và Thích Diệp là một người phụ nữ trung niên đeo
kính, họ Lục. Thấy Thích Triều tới, bà nở nụ cười nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa sự buồn lo, lịch sự kể lại mọi chuyện.
Thích Triều từ lời
của bà biết được chuyện xảy ra. Nói ngắn gọn là hai đứa này đã đánh một
bạn nam lớp bên cạnh. Thân phận người đó lại có dính dáng đến hoàng tộc, dù là loại quan hệ bắn tên lửa cũng chẳng tới nhưng vẫn là dòng dõi
hoàng thất đế quốc, không cẩn thận sẽ trở thành rắc rối lớn.
Bên
phía nhà trường cố gắng dẹp yên chuyện này, song hai đứa sống chết không chịu nói nguyên nhân đánh người, trường đành quyết định đình chỉ học
hai anh em trong vòng một tháng.
Người nhà học sinh bị đánh cũng
đồng ý với cách xử lý này, nếu Thích Triều không có ý kiến gì thì chuyện này sẽ kết thúc như vậy.
"Xin lỗi cô giáo, để tôi nói chuyện với mấy đứa nhỏ một chút." Sau khi giáo viên gật đầu, Thích Triều đưa hai
em trai rời khỏi văn phòng.
Vẻ mặt Thích Phong và Thích Diệp có
chút áy náy, bọn họ không hối hận vì đã đánh người nhưng lại thấy tội
lỗi vì gây phiền phức cho anh cả, mới vừa ra khỏi cửa hai người đã lập
tức xin lỗi hắn.
"Hai đứa không bị thương đấy chứ?"
Nghe
được câu đầu tiên Thích Triều nói với họ, hai người ngạc nhiên, nhưng
cũng thấy hợp lý. Anh cả rất quan tâm bọn họ, nếu không khi giáo viên
hỏi cả hai muốn gọi cho ai thì đã chẳng nghĩ đến Thích Triều đầu tiên
rồi.
"Không ạ." Thích Phong đáp. Thích Triều hỏi nguyên nhân đánh nhau, vẻ mặt Thích Phong và Thích Diệp có chút lúng lúng, ngập ngừng
không muốn tiết lộ.
Thích Triều vỗ nhẹ vào gáy hai đứa, thuận
miệng nói. "Được rồi, có gì mà phải giấu anh chứ. Bộ dạng hai đứa bị gô
cổ vào đồn anh còn thấy rồi, chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn được nữa
chắc?"
Vừa dứt lời Thích Triều liền phát hiện vẻ mặt hai đứa em
trai càng thêm kì lạ. Hắn dừng lại, thử hỏi. "Chẳng lẽ có liên quan đến
chuyện lần trước à?"
Hai em trai xấu hổ, ngập ngừng mãi mới nhỏ giọng kể lại mọi chuyện.
Thích Triều nghe xong, nhíu mày.
Bảo sao hai đứa này không tiết lộ nguyên nhân cho nhà trường.
Khoảng một năm trước, hai anh em nhà họ Thích bị lừa tình, lúc ấy Thích Triều
còn phải đi đón hai đứa từ đồn cảnh sát. Giờ hai người ngoài ý muốn phát hiện kẻ đứng sau vụ việc lần trước là cháu trai người tình của thân
vương nào đó.
Rất lâu trước đây, hai người đã có mâu thuẫn với vị cháu trai này, tên đó đã nghĩ cách gài bẫy để dạy dỗ bọn họ, bêu xấu cả hai.
Thích Phong và Thích Diệp vô tình biết được sự thật đã lập tức ra tay, nhưng
xong xuôi bọn họ cũng có chút hối hận. Lén đánh nhau thì không sao nhưng một khi bị phát hiện sẽ chẳng có gì tốt cho cả hai bên. Thậm chí còn dễ liên lụy tới gia đình.
Tuy Thích Phong và Thích Diệp có sai,
nhưng hai đứa cũng là nạn nhân. Thích Triều nghĩ rằng chuyện này không
thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Được rồi." Thích Triều nhìn hai em
trai cúi đầu dường như đã thật sự biết lỗi, ngẫm nghĩ rồi nói. "Đi thôi, đừng để giáo viên đợi lâu."
Hai anh em gật đầu. Thật ra bọn họ
không hài lòng với quyết định của trường, nhưng lại không muốn tiết lộ
sự thật. Song bị đình chỉ học một tháng cũng là kết quả mà Thích Phong
và Thích Diệp có thể chấp nhận.
Nhưng điều mà hai người không ngờ là sau khi vào văn phòng, Thích Triều lại không đồng ý với quyết định
này, thậm chí hắn còn lấy số liên lạc của phụ huynh bên kia để hẹn gặp
mặt.
Lúc Thích Triều dẫn hai em trai hốt hoảng rời khỏi trường,
hắn mới sực nhớ ra mà giải thích. "Không sao, hai đứa không cần lo lắng. Mai anh sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không để lộ ra chuyện kia đâu, yên tâm đi."
"Anh à, thật ra không cần phải..."
Thích Diệp
cảm thấy mất tự nhiên. Bọn họ đã chấp nhận quyết định của nhà trường,
tuy bực bội nhưng để anh trai phải chạy đôn chạy đáo xử lý hai người lại cảm thấy không ổn.
Bề ngoài Thích Phong và Thích Diệp có vẻ nổi
loạn, song thực tế tính tình hai người thừa hưởng từ cha, không phải
người xấu xa gì, đã vậy còn khá hiền lành.
"Không sao."
Thích Triều không thấy việc này có gì khó, chỉ là nói chuyện với phụ huynh mà thôi, việc này hắn đã quá quen rồi.
Hắn nhìn bộ dạng lo lắng của hai anh em, nói. "Đồ Trang có ở nhà không?"
Thích Phong và Thích Diệp gật đầu, trước khi đánh nhau họ đã cố tình bảo cậu ta về trước.
"Được rồi." Thích Triều vừa lái phi thuyền đến biệt thự của hai em trai vừa
nói. "Lát nữa hai đứa qua nhà anh ăn cơm, xả stress đi. Để anh đón cả Đồ Trang với Tam Nguyệt nữa."
Thích Phong và Thích Diệp chẳng thấy
stress chút nào nhưng nhìn anh cả ngồi trên ghế lái, cả hai liếc nhau,
trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bóng hình vốn đã cao lớn của anh trai dường như đã biến thành người khổng lồ.
Anh trai bọn họ quá đỉnh.
Hai anh em không hẹn mà cùng nghĩ vậy.
Cùng lúc đó, Thẩm Du Hi đang ngồi một mình trên ghế sofa xem hoạt hình, trên tầng loáng thoáng vang lên tiếng mấy búp bê học bài. So sánh hai bên,
không khí phòng khách càng thêm hiu quạnh.
Khi Thích Triều dẫn
một nhóm người trở về nhà, Thẩm Du Hi ngước mắt lên, biểu cảm của từng
người đều lọt vào mắt anh. Phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Tam Nguyệt dành
cho mình, lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, vô thức nở nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt kỳ quái này khi gặp lần trước không hề có.
Vậy là mình đã xuất hiện trong giấc mơ của Tam Nguyệt sao?
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, đôi mắt Thẩm Du Hi mơ hồ lóe lên một tia lạnh lẽo.