Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 80: Thích Triều: Mỹ phẩm dưỡng da


trướctiếp

Editor: YYone

Mạc Tư biết Thích Triều vừa chế tạo một búp bê mới, hẳn là búp bê tóc đen này. Mạc Tư ôm búp bê vải đứng im trước không gian lốc xoáy, để búp bê xa lạ kia thoải mái soi xét mình.

Chiếc đuôi phía sau Hướng Nguyệt vung vẩy, đôi mắt đỏ tràn đầy cảnh giác, cánh chim mềm mại rũ ở sau lưng lóe lên ánh sáng đen lạnh lẽo, dường như chỉ cần đối phương định hành động thì những cọng lông vũ sắc bén sẽ lập tức hóa thành lưỡi dao giết người.

Giây tiếp theo, chóp mũi Hướng Nguyệt nhúc nhích, mơ hồ ngửi thấy mùi của cha. Cậu nhìn búp bê vải trong ngực đối phương, nghiêng đầu, đôi tai cún run run. Vì sao búp bê vải lại có mùi của cha?

Ban đầu Mạc Tư còn bình tĩnh, lúc phát hiện tầm mắt của đối phương, cậu siết chặt búp bê vải trong ngực, con ngươi đen láy tối sầm, bờ môi dưới băng vải khẽ nhúc nhích, lên tiếng cảnh cáo. “Là của Mạc Tư.”

Lúc Thích Triều, Li Bạch và Lan Lạc xuống lầu thì nghe thấy giọng nói khàn khàn, mang theo cảm xúc phập phồng của Mạc Tư.

“Mạc Tư gì cơ?” Thích Triều không nghe rõ, cười hỏi.

Mạc Tư mím môi, khàn khàn đáp. “Búp bê vải của Mạc Tư.”

Mạc Tư không cho phép người nào mơ tưởng búp bê của mình.

Thích Triều nghe vậy đã đoán được kha khá, hắn đi tới xoa đầu Mạc Tư. “Mạc Tư yên tâm, Hướng Nguyệt sẽ không đụng vào đồ của con đâu.”

Sau đó thì quay người xoa đầu Hướng Nguyệt, cười bảo. “Đây là anh Mạc Tư, anh ấy rất tốt đó.”

Hướng Nguyệt cảm nhận được độ ấm trên đầu, chiếc đuôi phía sau đung đưa qua lại, cậu nhẹ nhàng gật đầu, quét mắt qua búp bê vải mấy lần.

Lan Lạc không thích anh cả và Hướng Nguyệt, cậu nhóc nhạy bén nhận ra quan hệ hai người vì con búp bê vải mà tệ đi. Nụ cười trên mặt Lan Lạc càng rạng rỡ, hai búp bê mình không ưa ghét nhau, thú vị thật đấy.

Nhưng khiến Lan Lạc thất vọng là không có chuyện gì xảy ra hết, thậm chí ngay cả săm soi nhau cũng chẳng có.

Mạc Tư ôm búp bê, đưa thuốc mỡ cha bảo cho Thích Triều ra, giọng khàn khàn nói. “Đây là thuốc mỡ cha đưa ạ.”

Thuốc mỡ?

Thích Triều ngẩn ra, nhận bình thủy tinh. Hắn ngạc nhiên nhìn thuốc mỡ màu lam trong bình. “Cái này dùng làm gì thế?”

“Chăm sóc tay ạ.” Mạc Tư nói xong thì dừng lại một chút, dường như cậu cảm thấy nói vậy không ổn lắm. Cậu mím môi, bổ sung. “Là cha tự điều chế ạ.”

Tiến sĩ tự điều chế thuốc mỡ sao? Thích Triều nghe vậy liền mỉm cười, hắn nhớ tay anh Thẩm rất đẹp, ra là đôi tay trắng nõn mềm mịn của anh có bí quyết riêng à?

Tưởng tượng cảnh Tiến sĩ vì chăm sóc tay mà đeo kính, lục tìm các loại sách để điều chỉnh tỷ lệ thuốc, Thích Triều bỗng thấy anh cực kỳ đáng yêu. Hắn cười nói. “Thay ta cảm ơn cha con nhé.”

Mạc Tư gật đầu, cảm thấy mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ, vừa định quay về không gian lốc xoáy thì giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười của Thích Triều vang lên. “Mạc Tư ở lại ăn cơm nha. Vừa lúc để con mang một ít cơm tối về cho cha luôn, lâu rồi chưa được ăn cùng Mạc Tư đó.”

Ban đầu Mạc Tư muốn từ chối nhưng nghe được ý sau thì im lặng một lát rồi đồng ý.

Hôm nay là bữa tối đầu tiên kể từ khi Hướng Nguyệt tỉnh dậy, Thích Triều chuẩn bị khá phong phú, đá năng lượng cao cấp được khắc thành hình gấu cầu vồng, cún con và siêu nhân. Li Bạch cùng Lan Lạc đã lâu rồi chưa thấy đá năng lượng nhiều hình dạng như vậy, kinh ngạc một lúc mới bắt đầu ăn.

Hướng Nguyệt cũng ăn rất chậm, đây là lần đầu cậu ăn đá năng lượng do cha điêu khắc. Tuy cậu không biết nhân vật này nhưng cậu vẫn thấy cha làm rất đẹp.

Mạc Tư cúi đầu nhìn đá năng lượng khắc hình búp bê vải trên đĩa mình, tay nắm dao nĩa khựng lại. tiếng cười đùa của Thích Triều và các búp bê khác thỉnh thoảng lại vang lên bên tai. Cậu rũ mi, cảnh tượng như này rất hiếm thấy khi ở cùng cha.

Hoặc là nói biệt thự của cha vô cùng yên tĩnh, ngay cả người ưa náo nhiệt như A Cốt cũng không thay đổi được sự quạnh quẽ đó. Thật ra Mạc Tư rất thích thời gian ở cùng mấy người Thích Triều, dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng khi đó cha đã cười nhiều hơn.

“Mạc Tư, trong nồi còn đang hấp một con cá. Lát nữa con mang về cho cha nhé.” Thích Triều đột nhiên lên tiếng.



Mạc Tư gật đầu, sau khi ăn xong lại quấn băng vải lên miệng.

Buổi tối, Thích Triều tiễn Mạc Tư về rồi cùng bọn nhỏ xem hoạt hình. Quang não rung lên, sau đó xuất hiện một tấm ảnh chụp chiếc đũa đang gắp một miếng thịt cá.

Thích Triều bật cười, trả lời vài câu thì thôi, không làm phiền Tiến sĩ ăn cơm nữa. Khoảng nửa tiếng sau, Thích Triều xem giờ, thúc giục mấy búp bê lên giường đi ngủ. Tạm biệt ba đứa nhỏ xong hắn mới trở về phòng, gọi video cho Tiến sĩ.

Mất vài giây phía bên kia mới kết nối thành công, hình chiếu vừa xuất hiện Thích Triều đã khựng lại, hướng tầm mắt lên trên để tránh nhìn thấy những gì không nên thấy, sau đó tỏ vẻ tự nhiên hỏi. “Anh Thẩm vừa tắm xong sao?”

Trên hình chiếu, người đàn ông khoác áo choàng tắm, mái tóc vàng mềm mại xõa tung bên vai, đôi mắt đào hoa cong cong, đuôi mắt phiếm hồng, cả người mang cảm giác mềm mại, ẩm ướt. “Ừm, vừa mới tắm xong.”

Thích Triều vô tình đảo mắt qua xương quai xanh tinh xảo của đối phương. Ban đầu hắn định nhắc tới thuốc mỡ, song không hiểu sao lại ngừng lại. Phát hiện vẻ mặt nghi hoặc của Thẩm Du Hi, Thích Triều nhếch môi.

“Anh Thẩm, lọ thuốc mỡ kia mùi thơm lắm.”

Thích Triều vẫy vẫy tay trước mặt Thẩm Du Hi, mỉm cười với anh. Hắn và anh Thẩm rất thân thiết, có những chuyện tưởng chừng không cần nói ra nhưng hắn biết mấy lời này sẽ khiến anh vui vẻ.

“Ừm.” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi cong cong, nói tiếp. “Món cá cậu làm vẫn ngon như trước.”

Thích Triều sờ sờ mũi, không chút khiêm tốn mà thừa nhận. Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

Trò chuyện vài câu, Thích Triều không còn cảm thấy mất tự nhiên như ban đầu nữa. Hắn chống cằm quan sát anh Thẩm sấy tóc, lơ đãng nghĩ có lẽ anh cũng tự điều chế mỹ phẩm dưỡng da mặt.

Trong mắt Thích Triều, bởi vì dưỡng bằng thuốc tự chế nên tay Thẩm Du Hi rất đẹp, làn da trắng nõn, mịn màng của anh hẳn cũng do vậy.

Thẩm Du Hi không biết Thích Triều đang nghĩ gì. Nếu anh biết mình vừa tắm xong, gọi video với Thích Triều mà trong đầu hắn toàn nghĩ xem anh dùng mỹ phẩm gì thì nụ cười trên mặt chắc chắn sẽ cứng đờ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thích Triều không định thức khuya nữa. Vì làm Hướng Nguyệt mà giờ giấc ngủ của hắn lộn tùng phèo, hắn định nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới làm việc tiếp.

Hôm sau hắn dậy sớm, mấy búp bê đều chưa rời giường. Thích Triều lái phi thuyền đến biệt thự của hai em trai.

Thích Phong và Thích Diệp đều là những đứa dễ ở chung, quan hệ của Đồ Trang với bọn chúng cũng không tệ. Lúc hắn đến biệt thự, ba nam sinh cấp ba đang chuẩn bị ăn sáng.

“Tam Nguyệt đâu rồi?”

Thích Triều chậm rì rì chào hỏi, ngồi phịch xuống sofa, tự nhiên như ở nhà mà nhìn ba người.

“Cậu ấy còn đang ngủ.” Đồ Trang đáp, lấy bảng điểm tuyệt đối của mình ra. Từ lúc Thích Triều tài trợ, cậu ta đều không ngừng nỗ lực. Mỗi lần gặp hắn, cậu ta đều báo cáo thành tích gần nhất của mình để chứng minh bản thân sẽ không phụ kỳ vọng.

Mục tiêu hiện tại của Đồ Trang là thi được vào đại học tốt, tốt nghiệp xong sẽ làm việc cho Thích Triều.

Thích Triều vốn là học sinh kém, nhìn bảng điểm tuyệt đối của Đồ Trang, hắn không tiếc lời khen ngợi, tiện thể còn chuyển chủ đề sang hai đứa em trai. “Đồ Trang, nếu cậu có thời gian thì giúp tôi dạy kèm hai thằng ngốc này với nhé. Đến giờ tôi vẫn không hiểu bọn nó thi toán kiểu gì mà được có mười điểm.”

Điểm tối đa là một trăm năm mươi, Thích Triều còn phải trông cậy hai thằng nhóc thối này có thể kế nghiệp cha, nhưng với tình trạng điểm số như này thì hai đứa đậu đại học còn khó.

Đồ Trang nghiêm túc gật đầu.

Hai học sinh kém bên cạnh cúi đầu gặm bánh mì, không dám nói gì.

Thích Triều vỗ đầu bọn họ, nhớ tới mục đích của mình, hắn nói với Đồ Trang. “Tôi định lát nữa sẽ đưa Tam Nguyệt qua nhà chơi. Hướng Nguyệt mới ra đời nên đông vui lắm, mấy đứa đi học về thì qua nhà anh luôn nhé.”

“Hướng Nguyệt?!”



Gần đây quan hệ của Thích Phong, Thích Diệp và Tam Nguyệt khá tốt, hai đứa càng ngày càng hứng thú với búp bê. Vừa nghe thấy có búp bê mới, hai người đã cực kỳ hưng phấn.

Đặc biệt khi biết đó là búp bê có cánh, Thích Phong và Thích Diệp hận không thể cúp học chạy ngay đến nhà Thích Triều để gặp Hướng Nguyệt. Cánh đó! Nhất định là có thể bay đúng không?! Tâm hồn trẻ trâu của hai nam sinh cấp ba trỗi dậy, ai mà không mê búp bê biết bay chứ.

Dù sao bọn họ cũng không chịu được.

Bên kia, Đồ Trang lên lầu gọi Tam Nguyệt dậy. Thấy y cau mày, Đồ Trang khựng lại, cậu ta biết Tam Nguyệt hẳn lại gặp ác mộng. Đồ Trang lay Tam Nguyệt tỉnh, lo lắng hỏi. “Cậu lại gặp ác mộng gì thế?”

Tam Nguyệt tỉnh dậy, không nói gì, sắc mặt y tái nhợt. Y nắm chặt tay Đồ Trang, nhớ lại cảnh tượng trong mơ.

Trong mơ, tay chân vỡ nát và những phần còn lại của búp bê rải rác khắp nơi, mặt đất trải đầy máu tươi cùng vũ khí đã qua sử dụng. Không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng và máu tanh, trời mưa rất to. Trên xác phi thuyền có một búp bê nam tóc vàng đang ngồi, cậu nhóc đung đưa chân, trông hệt như một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ, nhưng khi nhìn kỹ mới thấy hai mắt búp bê trống rỗng, giống như bị người ta móc ra.

Hô hấp Tam Nguyệt nặng nề, y muốn cất tiếng gọi búp bê đó. Giây tiếp theo một người đàn ông mặc áo blouse trắng với gương mặt tiều tụy đột nhiên xuất hiện trước mặt, phía sau ông ta còn có mấy người mặc quân phục. Tam Nguyệt chưa hiểu chuyện gì, người đàn ông kia đã mỉm cười đâm cho y một đao.

Y muốn phản kháng nhưng cơ thể lại không có sức, chỉ có thể trừng to mắt nhìn đối phương móc tim mình ra, nhét vào túi. Lúc này, Tam Nguyệt mới chợt nhớ ra con người của y đã chết. Y báo thù cho cậu nhưng vẫn chưa đến thăm mộ cậu. Cậu nhát gan như vậy, ở đó một mình hẳn sẽ sợ hãi lắm.

Tam Nguyệt định nắm lấy áo blouse trắng của người đàn ông, song mới chạm được tới góc áo ông ta đã mất sức, y mở to mắt nhìn bầu trời đỏ rực, vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ say.

“Tam Nguyệt?” Đồ Trang có chút nghi hoặc.

Tam Nguyệt im lặng nhìn Đồ Trang. Đây là một giấc mơ, con người của y vẫn còn sống, y cũng chưa chết.

Bên khác, người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt tiều tụy hắt xì một hơi. Ông ta nằm liệt trên xe lăn, sai bảo nguyên soái đương nhiệm Lục Sâm. “Bạn thân ơi, rót cho người bạn thương tích này cốc nước với.”

Lục Sâm liếc Kiều Thịnh, người đáng lẽ ba tháng trước đã phải khỏi hẳn. Y mím môi, im lặng giúp ông ta rót cốc nước.

“Kiều Thịnh, cậu nên về viện nghiên cứu đi.”

Kiều Thịnh không đáp, uể oải ho khan mấy tiếng, như thể sắp ngỏm tới nơi.

“Gần đây lại thêm một loạt nhân viên mới có năng lực đặc biệt mất tích.” Vẻ mặt Lục Sâm nặng nề, rõ ràng chuyện này làm y nổi giận.

“Lại mất tích sao?”

Kiều Thịnh có chút ngạc nhiên, nhưng vì biểu cảm lố quá nên trông hơi giả tạo.

Lục Sâm ừ một tiếng. “Bên trên rất phẫn nộ, gần đây tôi sẽ ít ghé qua đây. Tôi khuyên cậu đừng có vờ vờ vịt vịt nữa, sớm cùng tôi quay về viện nghiên cứu đi.”

Kiều Thịnh không trả lời, Lục Sâm cũng không nói gì thêm, y nhắc ông ta tự chăm sóc tốt bản thân rồi đứng dậy rời phòng.

Lại mất tích sao? Kiều Thịnh gõ gõ tay vịn của xe lăn, mắt kính che khuất cảm xúc dưới đáy mắt. Thẩm Du Hi đang chuẩn bị bắt đầu kế hoạch đấy à?

Nhìn lên trần nhà ố vàng, Kiều Thịnh uể oải nghĩ xem mình còn mấy ngày yên ổn. Ông ta thật sự chẳng muốn đối đầu với kẻ điên ấy.

Cùng lúc đó, Lục Sâm xuống phi thuyền, đi về hướng viện nghiên cứu, vô tình đụng phải một người phụ nữ. Lục Sâm nhìn người phụ nữ quen thuộc, dừng lại một chút. “Đỗ Quyên?”

Đỗ Quyên, một thợ chế tác đặc cấp sẵn sàng làm mọi thứ vì tiến, đồng thời cũng là giám khảo khi Thích Triều tham gia vòng sơ tuyển. Nghe thấy giọng Lục Sâm, cô ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó chậm rãi gật đầu. “Chào nguyên soái, xin lỗi vì tôi không để ý đường.”

Viện nghiên cứu thường xuyên có các thợ chế tác ra ra vào vào, Lục Sâm đáp không sao, sau đó lướt qua cô đi vào trong.

Đỗ Quyên đứng tại chỗ quan sát bóng lưng người đàn ông, cô cho một viên kẹo cao su vào miệng, lấy quang não gửi tin nhắn cho một người có avatar ghi chú là “Thẩm“.

[Có thêm mười người có năng lực đặc biệt.]

trướctiếp