Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 50: Bệnh này tớ không biết chữa


trướctiếp

Sau nhiều tháng bận bịu sấp mặt ở bệnh viện. Cuối cùng Hân Nghiên cũng có những ngày nghỉ ‘miễn cưỡng’ cho riêng mình. Cô về nhà, nằm dài trên chiếc giường lạnh lẽo đã bị cô ngó lơ suốt thời gian qua, tiếng thở dài, khuôn mặt não nề chẳng còn miếng sức sống nào.

‘Tiếng gõ cửa’, mẹ Hân Nghiên bước vào bưng theo ly nước cam, ngồi bên cạnh cô vuốt ve:

- Không sao đâu, con gái cưng của mẹ. Bệnh viện sẽ nhanh chóng tìm ra giải pháp chứng minh cho con thôi. Mọi người đều tin tưởng con mà.

Hân Nghiên đón lấy ly nước từ tay mẹ, uống một ngụm chua chát:

- Con cảm ơn mẹ. Nhưng con vẫn cảm thấy tự trách bản thân mình.

- Làm ở bệnh viện bao nhiêu năm rồi, con cũng đã chứng kiến rất nhiều tình cảnh éo le, ngặt nghèo và cả những trường hợp tưởng chừng như không thể nhưng nó vẫn hiển nhiên xảy ra một cách bất ngờ. Không có gì phải tự trách cả, con đã làm đúng chức vụ và sứ mệnh của một người bác sĩ, nghĩ thoáng lên nhé. Vì sau lưng con vẫn còn rất nhiều bệnh nhân tin tưởng và trông chờ con.

- Dạ con biết rồi. Thời gian này con sẽ ở nhà làm không công cho ba mẹ được không? Dù sao thì con cũng được xem như người thất nghiệp rồi.

- Được. Con gái của mẹ muốn gì cũng được hết. Xem như đây là thời gian để nghỉ ngơi và khôi phục tinh thần lẫn sức khoẻ, muốn ăn gì thì nói mẹ nha.

- Dạ, con cảm ơn mẹ.

- Vậy con nghỉ ngơi đi. Mẹ đi nấu cơm.

Được mọi người an ủi và động viên suốt những ngày qua, Hân Nghiên cũng dần cảm thấy phấn chấn hơn. Mặc dù sự việc kia gia đình họ cũng còn rất nhiều uất ức, liên tục gây áp lực lên cho bệnh viện, đến cả Viện trưởng cũng sắp rối tung lên. Thay vì làm việc với bàn mổ, dao kéo, bệnh nhân thì bây giờ là luật sự và một xấp giấy khởi kiện quá trời lý do vô căn cứ.

Sau khi nghỉ hưu, ba mẹ Hân Nghiên mở một phòng khám bệnh nho nhỏ tại nhà, giúp đỡ các em bé, người già khó khăn. Lúc nào phòng khám cũng tấp nập, người ra kẻ vào vô số nhưng ông bà chẳng lấy tiền bao nhiêu, nên được mọi người vô cùng yêu quý.

Hôm nay, ba mẹ Hân Nghiên có tiệc gặp mặt cùng với một số bạn già chơi thân từ thời đi học nên phòng khám đóng cửa. Trước khi đi bà còn cố gắng dặn dò Hân Nghiên thật kỹ càng:

- Nếu con tiện thì có ai đến khám bệnh thì cố gắng xem giúp họ nhé. Còn không thì đóng cửa nằm nghỉ cũng không sao cả. Ba mẹ đi chắc đến tối khuya mới về, con nhớ ăn uống đàng hoàng đấy.

- Vâng ạ.



Hân Nghiên đang vùi đầu trong chăn, trả lời qua loa cho mẹ yên tâm rồi lại tiếp tục say giấc mộng đẹp. Cũng chẳng biết bao lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại phòng khách vang lên khiến Hân Nghiên giật mình, mặt phụng phịu không mấy vui vẻ:

- Dạ, xin chào, ai đấy ạ?

- Tôi… Đến khám bệnh, có thể mở cửa xem bệnh giúp tôi được không?

- Thật xin lỗi. Hôm nay tôi không được khoẻ, ba mẹ lại vắng nhà nên không khám được. Làm phiền anh đến phòng khám khác hoặc đến bệnh viện được không ạ?

- Tôi khó chịu và rất tức ngực, tôi không thở nổi, cũng không đi nổi nữa. Tôi…

Nghe giọng điệu phía bên kia điện thoại có vẻ như đang rất khẩn cấp, Hân Nghiên cũng đành miễn cưỡng chấp nhận mặc dù biết bản thân mình không đủ tỉnh táo, khám bệnh như thế này cũng không đúng với quy tắc nghề nghiệp:

- Được rồi, anh đợi tí. Tôi ra mở cửa cho anh.

Hân Nghiên còn đang mặc chiếc đầm ngủ dài 2 dây, tóc tai bù xù như, mặt nhợt nhạt như mới vớt từ dưới nước lên, đôi mắt lờ đờ đầy mệt mỏi lê thê từng bước ra mở cửa. Cô cũng chẳng thèm ngó đến bệnh nhân, quay đầu vừa đi vừa bảo:

- Xin lỗi nhé, tôi vừa ngủ dậy. Anh vào đợi tôi một lát, tôi rửa mặt rồi sẽ xem cho anh ngay. Nhanh thôi, yên tâm nhé.

Không nghe tiếng bước chân người con trai kia bước vào, Hân Nghiên xoay người nhìn anh. Bóng dáng quen thuộc ấy khiến cô bỗng hẫng đi một nhịp. Đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, không tin rằng người con trai mới tuần trước còn đang nằm trên giường bệnh thoi thóp đòi sống đòi chết mà bây giờ đã tràn đầy sinh lực đứng trước mặt cô.

- Cậu…Cậu… Khoẻ… Khoẻ rồi sao?

Hà Uy cười mỉm, ánh mắt đầy ngọt ngào nhìn cô:

- Chẳng phải vừa nói trong điện thoại là tớ khó chịu, tức ngực và không thở được sao?

- Tại sao không đến bệnh viện mà lại đến đây? - Hân Nghiên giận dữ, ánh mắt hung hăng nạt vào mặt cậu, vì cô lo cho cậu.



- Ở bệnh viện họ bảo không ai chữa được bệnh này của tớ cả. Chỉ có cậu mới chữa được thôi. Cậu…

- Vậy thì còn đứng đó làm gì, vào nhà ngồi nhanh lên. Đợi tớ một tí.

Hân Nghiên vội vào nhà vệ sinh, đi vài đường cơ bản cho mái tóc và khuôn mặt của mình rồi vơ lấy tai nghe đi ra. Cô thật sự rất chuyên nghiệp, ngồi xuống bên cạnh anh, cẩn thận quan sát rồi đưa tai nghe đến ngực Hà Uy hỏi nhẹ:

- Đau chỗ đây sao? Còn chỗ này thì sao? Ngoài đau ra còn cảm thấy như thế nào nữa? Đau bao lâu rồi? Đau từng cơn hay đau dữ dội.

Hân Nghiên cứ dồn dập hỏi còn Hà Uy cứ im lặng nhìn cô đằm thắm. Ánh mắt long lanh say đắm khuôn mặt người con gái anh đã thầm yêu thương suốt bao nhiêu năm trời. Thầm tiếc nuối chút nữa là anh không còn nhìn thấy cô nữa, thầm biết ơn sự may mắn của bản thân đã cho anh có cơ hội tìm thấy cô.

- Này, tớ đang hỏi cậu đấy. Sao không trả lời, không nói thì khám bệnh kiểu gì hả? Cậu đang xem thường sức khoẻ của bản thân à? Tại sao cậu cứ ngớ ra như đứa trẻ khờ vậy hả? Nói nhanh lên.

Hà Uy lại cười, nụ cười hạnh phúc khi thấy Hân Nghiên quan tâm cậu như vậy. Hà Uy đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Hân Nghiên đang không ngừng mò mò, rờ rờ vùng ngực của mình, rồi đặt nó lên tim:

- Đau ở đây. Đau vì đập nhanh quá, đập từ lúc mở món quà đặc biệt kia ra đến bây giờ vẫn nhanh như vậy. Đau vì chạy khắp bệnh viện cũng không tìm thấy người tặng quà. Đau vì tưởng cô ấy không còn quan tâm đến mình nữa. Bệnh này có chữa được không? Tớ đã tìm đúng bác sĩ chưa?

Nghe những lời nghẹn ngào của Hà Uy sau bao nhiêu trời gặp lại, nước mắt Hân Nghiên đã bắt đầu rơi lả chả từ lúc nào cô cũng không hay biết. Nhưng vẫn cố giữ giọng nói xa cách vì cô còn giận anh nhiều lắm:

- Bác sĩ này không biết cách chữa bệnh này. Cậu đi tìm bác sĩ khác đi. Nếu đã không có vấn đề gì nguy hiểm thì đi về đi.

- Nhưng tớ thì biết cách chữa, cậu có muốn chữa cho tớ không? - Hà Uy nhìn Hân Nghiên bằng ánh mắt si tình đầy yêu thương.

- Cách gì?

Hân Nghiên vừa dứt câu hỏi, Hà Uy đã kéo cô ngã vào lòng mình, tay còn lại ôm đầu cô rồi đưa người đến đặt lên đôi môi mỏng mịn, mềm mại của Hân Nghiên một nụ hôn sâu. Son dưỡng lúc nảy Hân Nghiên đánh vội vẫn còn ươm ướt như một chất xúc tác giúp đôi môi hai người càng dính chặt hơn. Bị vồ vập bất ngờ, Hân Nghiên có chút hoảng loạn, tay không ngừng đẩy Hà Uy ra, cô không thở nổi:

- Cậu…Cậu… làm gì thế? Biến…Biến thái…Lưu manh…

- Anh rất nhớ em. Rất nhớ em…

trướctiếp