Chuyện tốt sắp
đến, khắp trong ngoài Phong Lăng Sơn đều bận tối mắt tối mũi, đèn lồng
đỏ được treo khắp núi, từng chùm sắc đỏ rộn ràng treo trên các cây tùng
bách xanh biếc. Hạc trắng của Quảng Phủ Quân cũng được chăm cho có bộ
lông bóng loáng không thấm nước, bay vòng vòng trong núi suốt ngày, gửi
chỉ thị của Thanh Tĩnh Quân cho các đệ tử.
Đã qua một năm kể từ
ngày Từ Hành Chi xin ban hôn long trời lở đất trước mặt mọi người, trong lòng Nguyên Như Trú có bao nhiêu tiếc nuối cũng nên phai nhạt rồi. Hơn
nữa, nàng là đệ tử đứng đầu của Quảng Phủ Quân, công việc cần lo liệu
cũng nhiều hơn hẳn, càng không rảnh để phân tâm.
Nhất là khi kiểm kê danh sách quà, sắp xếp các công việc trong buổi lễ, Nguyên Như Trú
không rảnh buồn bã cho cuộc tình chết trong êm ái của mình, mấy lần thán phục mức độ vung tay chi tiền của Thanh Tĩnh Quân.
Lúc nàng cầm
một cuốn sổ ngây người, một nữ hầu nội môn đi từ ngoài cửa tới bên cạnh
nàng, dâng trà lên, nhân tiện tò mò vươn cổ lên xem: “Nguyên sư tỷ, lại
có thứ gì hiếm lạ nữa sao?”
Cô gái này tên là Hoàng Sơn Nguyệt,
vào Phong Lăng từ nhỏ, tính cách hoạt bát, ríu ra ríu rít, mấy ngày nay, Nguyên Như Trú và nàng ta qua lại không tệ, việc này không phải bí mật
quan trọng, nàng bèn mở sổ ra cho nàng ta xem.
Hoàng Sơn Nguyệt
chỉ liếc mắt nhìn qua, đôi mắt hạnh trợn tròn lên ngay tức khắc: “Sau
này Thanh Tĩnh Quân không cần sống nữa à?”
Nguyên Như Trú bật
cười, đẩy lần lượt sáu, bảy cuốn sổ trước mặt qua: “Không chỉ cuốn này.
Đống này đều được đưa tới chỉ trong một ngày hôm nay… Đều là các thứ
Thanh Tĩnh Quân định thêm vào hôn lễ và danh sách quà tặng.”
Đôi mắt hạnh của Hoàng Sơn Nguyệt trợn to hơn, khó kiềm chế vẻ hâm mộ: “Quả nhiên Thanh Tĩnh Quân rất yêu quý sư huynh.”
Nói đến đây, nàng ta lại hơi bĩu môi, nói đùa: “Nếu biết trước thế này, cho dù vì những đồ sính lễ này, ban đầu ta nên thử theo đuổi sư huynh.”
Nguyên Như Trú cười không nói gì.
Nàng và Mạnh Trọng Quang lớn lên cùng nhau, nàng biết rõ rằng dù Thanh Tĩnh
Quân chắp tay tặng một ngọn núi, trong mắt hắn chỉ chứa thanh niên phóng khoáng vẫy quạt kia thôi. Những món quà này cũng chẳng là gì với hắn,
cuối cùng vẫn sẽ đưa cho Từ Hành Chi cất giữ.
Nói cách khác, những món quà này đều là Thanh Tĩnh Quân tặng cho đồ đệ của mình.
Mọi người đều đang bận rộn, Từ Bình Sinh là huynh trưởng đương nhiên cũng
không thể nhàn rỗi. Thanh Tĩnh Quân nhận hết trách nhiệm của phụ thân
rồi, cậu ta đành phải làm việc khác, dồn hết công sức sắp xếp phòng tân
hôn, dùng hạt tiêu giã nát trộn với bùn, trát lại gian điện của Từ Hành
Chi.
Mấy ngày trước hôn lễ, điện được sửa xong, giường cưới được
chuẩn bị từ trước cũng được những người đàn ông tốt số khiêng vào trong
điện. Từng lớp chăn đệm cưới mới tinh được đặt lên giường, Từ Bình Sinh
nhìn mà trăm mối cảm xúc đan xen.
Cậu ta lặng lẽ đi ra khỏi điện, quay về điện của mình, lấy một đôi giày nhỏ dưới giường lên, đặt trong
lòng bàn tay, ngắm nghía một lúc.
Đôi giày vải đầu hổ vốn là lúc
còn bé cậu ta muốn dẫn Hành Chi đi mua, sau đó vì đủ loại biến cố mà
không mua được. Sau khi làm hòa với Hành Chi, cậu ta đã mua một đôi
tương tự từ lâu rồi, vốn định để sau này Hành Chi thành thân, mình có đủ lý do để tặng món quà đến muộn này, bây giờ lại thất bại rồi.
Không tặng nữa, tên nhóc thối, thích con gái không thích lại khăng khăng quấn lấy một tên đàn ông tới chết không hối cải.
Trong lúc Từ Bình Sinh tức bốc khói, một đệ tử bên ngoài truyền lời vào: “Từ
sư huynh, ngoài núi có người tìm huynh, bảo là bạn cũ của huynh, có
chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Bạn cũ? Từ trước đến nay Từ Bình Sinh ít khi kết bạn với người khác, lấy đâu ra bạn cũ?
Cậu ta hỏi: “Tên họ là gì, lai lịch ra sao?”
Đệ tử tới báo tin bảo không biết, chỉ nói là một công tử tướng mạo anh
tuấn, hình như mắt có vấn đề nên dùng một miếng vải đen che lại, chống
kiếm đi lên núi. Hắn nói tới tìm tam đồ đệ của Phong Lăng Sơn Thanh Tĩnh Quân - Từ Bình Sinh, mà chỉ muốn chờ ở cổng môn phái, đệ tử canh cổng
không dám để người ngoài vào núi bừa bãi nên tới báo cho Từ Bình Sinh
biết, mời cậu ta ra ngoài gặp.
Mang theo cơ thể đầy mùi hạt tiêu
và nghi hoặc trong lòng, Từ Bình Sinh đi xuống dọc theo bậc thang ở con
đường giữa núi, nhìn thấy “bạn cũ” dưới bóng cây xum xuê mát mẻ.
Người ấy quay lưng về phía cậu ta, mặc bộ đồ màu xanh ngọc, lưng đeo món đồ
gì đó có hình dáng dài, dây lụa đen thắt chéo sau đầu, phần dây dư ra
tung bay trong gió, tư thế đứng lười biếng thả lỏng, làm Từ Bình Sinh
nhìn mà nhíu mày.
Cậu ta không nhớ mình có người bạn nào thế này.
Khi cậu ta đỉnh lên tiếng hỏi trước, gió đã đưa mùi hạt tiêu trên người cậu ta tới chỗ người kia.
Người kia xoay người lại, để lộ đôi môi mỏng đỏ tươi, còn nhếch một bên mép
lên đầy phóng khoáng, vô cớ khiến Từ Bình Sinh bốc lên ngọn lửa muốn
đánh nhau.
Hình như… Mình từng có cảm xúc tương tự với một người quen cũ nào đó…
Chẳng lẽ người kia là bạn cũ của mình thật sao?
Trong lúc Từ Bình Sinh trầm ngâm nghĩ ngợi, người kia chống kiếm bước từng
bước lên bậc thang, đi lại hơi không vững, Từ Bình Sinh chủ động tới
đón, đứng trước mặt hắn khách sáo hỏi: “Xin hỏi ngươi là…”
Một
bàn tay đầy vết chai vì cầm kiếm xoa mặt cậu ta một cách ngả ngớn, vuốt
từ trên xuống dưới một cái rồi mới mở miệng bình luận: “Ngươi gầy hơn so với lần trước gặp mặt nhỉ.”
Từ Bình Sinh: “...”
Nghe giọng người này, cậu ta nhớ ra đây là tên khốn nào rồi.
Cậu ta dùng gương mặt vô cảm, rút kiếm ra khỏi vỏ, vững vàng chính xác chĩa thẳng vào bụng người kia.
Một lúc lâu sau.
Hai người sóng vai ngồi trên bậc thang giữa núi, Từ Bình Sinh nghệt mặt ra, ngồi cách hắn thật xa, Tạp Tứ tháo dây bịt mắt xuống, xoa chỗ bị đau
tới mức nhe răng trợn mắt, ai oán: “Huynh trưởng à, lâu rồi không gặp,
sao vẫn hung dữ thế?”
Từ Bình Sinh lườm một phát, dùng lực mạnh quá, hơi đau đầu.
Mối thù cài hoa lần trước vẫn đang rành rành trước mắt, cậu ta cài một bông hoa ngô đồng đi lại khắp nơi mà chẳng hay biết gì, mãi đến tận khi nhóm Hành Chi trừ yêu về, được Nguyên Như Trú đi ngang qua nhắc nhở, cậu ta
mới biết cảnh xuân sau đầu mình. Nguyên Như Trú còn che miệng khẽ cười
nói “Tam sư huynh cài hoa rất đẹp”, làm cho cậu ta xấu hổ tới mức chỉ
muốn chôn bản thân xuống đất.
Thấy Tạp Tứ bị đau, tâm trạng Từ Bình Sinh thoải mái hơn một chút: “Giả làm người mù, vui không?”
Mảnh vải đen vừa bịt mắt Tạp Tứ bị hắn quấn bừa lên cổ tay. Tạp Tứ nghe vậy
thì hơi uất ức, oán giận: “Màu mắt của ta trời sinh đã thế, nếu để đệ tử Phong Lăng nhìn thấy, nhận ra ta là người ma đạo, sao họ thông báo giúp ta được? Đành phải che lại thôi.”
Từ Bình Sinh kiềm chế lửa giận: “Gọi ta làm gì? Ta và ngươi thân quen lắm à?”
“Ta tới tặng quà. Hành Chi là tân lang, chắc chắn bây giờ bận không đi ra
được. Nghĩ tới nghĩ lui, trong số những người ta quen ở Phong Lăng thì
chỉ có huynh trưởng thôi.” Tạp Tứ bớt đau cái là biến thành dáng vẻ đê
tiện không biết nhớ đòn, cười hì hì: “Huynh trưởng, giúp ta đi.”
Người này đến tặng quà, mang theo ý tốt tới, Từ Bình Sinh không tiện làm ầm
lên đuổi hắn đi vào lúc này, đành phải trưng khuôn mặt lạnh lùng hỏi:
“Tặng gì?”
Tạp Tứ bỏ túi vải dáng dài sau lưng xuống, lật từng
lớp vải ra, lộ ra một cái hộp dài làm bằng gỗ hoa lê, nét mặt vui mừng
khi dâng tặng vật quý giá: “Mời huynh trưởng xem.”
Từ Bình Sinh mở nắp hộp ra.
Có thể thấy Tạp Tứ rất tự hào vì món quà cười của mình, thích thú giới
thiệu: “Đây là thanh kiếm ta làm từ đá kiếm thượng cổ vớt ở Đường Khê
lên, từ lúc biết tin Hành Chi sắp thành hôn, ta bèn rèn thanh kiếm này,
ba tháng nay, lửa ở lò rèn cháy suốt ngày đêm, hôm qua mới xong…”
Trong lúc hắn lải nhải, Từ Bình Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi hộp, vẻ mặt
hơi nhăn nhó: “Đệ đệ ta thành hôn, ngươi tặng quà số lẻ cho hắn? Lại còn là hung khí đã mài cho sắc?”
Tạp Tứ ơ một tiếng, hơi khó hiểu: “Đây là kiếm tốt mà.”
Từ Bình Sinh: “...”
Cậu ta nhìn dáng vẻ vô tri vô cảm chết tiệt của hắn, vốn đã có xúc động
muốn đánh hắn rồi, nghe hắn nói một câu hùng hồn như thế thì không kiềm
chế nổi lửa giận ngập tràn trong lòng nữa, đóng nắp hộp lại ném trả:
“Không may mắn, biết không hả?”
Tạp Tứ ôm hộp kiếm vào lòng, đôi
mắt hẹp dài cuốn hút chớp chớp với vẻ vô tội: “Nhưng ta rất thích tảng
đá kiếm này… Vớt lên mười một năm rồi, ta còn không nỡ dùng cho bản
thân…”
Vẻ cô đơn và bối rối trên mặt hắn khiến trái tim Từ Bình Sinh dần mềm nhũn ra.
Người này không cố ý, chỉ không hiểu phong tục trên đời, tặng bảo vật mình
thật lòng yêu thích, mặc dù tấm lòng này sai nhưng rất chân thành.
May mà trước giờ Tạp Tứ không phải người sầu não vì chuyện nhỏ nhặt, hắn
xua hết hụt hẫng thoáng qua đi: “Bây giờ ta xuống núi mua quà khác,
huynh trưởng ở đây chờ ta nhé!”
“Chờ đã!” Từ Bình Sinh đứng dậy: “Ta đi cùng ngươi.” Kẻo hắn lại mua đồ gì đó kỳ lạ không thể đem tặng người khác.
Tạp Tứ vòng tay ôm gáy cậu ta, cười sang sảng: “Ta biết ngay huynh trưởng là người tốt bụng lương thiện mà!”
Da mặt Từ Bình Sinh giật giật: “Tay.”
Tạp Tứ biết lắng nghe và tiếp thu, bỏ tay xuống, trơ mặt ra thụt tay vào trong tay áo cười nói: “Huynh trưởng này…”
“Đừng gọi ta là huynh trưởng. Ta là huynh trưởng của một mình Hành Chi, không có quan hệ gì với ngươi hết.”
“Thế ta gọi ngươi là gì?”
“Thích gọi thế nào thì gọi.”
Tạp Tứ ngẫm nghĩ kỹ càng: “Bình Sinh?”
Từ Bình Sinh nghẹn lời, nguýt hắn một cái như gặp phải ma, nhưng đúng lúc
bắt gặp nụ cười xán lạn không biết xấu hổ của ai đó: “Bình Sinh, Bình
Sinh.”
Từ Bình Sinh quyết định không chấp nhặt với tên ngốc, nhịn.
Đi được một lúc, Tạp Tứ lại không đàng hoàng.
“Binh Sinh này, dù sao ta cũng rèn ra thanh kiếm này rồi, mang về tự dùng thì không hay lắm. Ta thấy thanh kiếm làm từ đá Mạc Tà của ngươi rất tốt,
hay là chúng ta đổi cho nhau đi.”
“Bớt mơ tưởng.”
“Thật sự không đổi sao?”
“Im miệng.”
Đốm sáng nho nhỏ được lọc bớt bởi phần phía trên con đường rừng rơi xuống
hai người, một đàn chim trắng bay ra khỏi rừng thông, bóng phủ xuống khẽ đong đưa theo lá, như có nước chảy qua vai hai người.
Sau khi đi từ trên núi xuống dưới núi, kiếm Mạc Tà bên hông Từ Bình Sinh đã đổi thành kiếm Đường Khê.
Nguyên nhân là bị cái miệng liến thoắng không ngừng làm phiền không thôi, cùng với không chịu nổi ánh mắt tạo nghiệp chất chứa cầu khẩn của Tạp La.
Tạp Tứ lấy được kiếm Mạc Tà, phấn khích như đứa trẻ có được món đồ chơi yêu dấu, mang theo tấm lòng ngây thơ của trẻ sơ sinh nhảy nhót tưng bừng,
lật kiếm hết lần này tới lần khác nhìn ngắm mãi không chịu thôi, còn
chẳng thèm nhìn đường đi.
Từ Bình Sinh liếc mắt nghĩ, ngã chết thì ngoan ngay.
Đi được mấy bước, Tạp Tứ bước hụt thật, Từ Bình Sinh luôn chăm chú để ý
bước đi của hắn thấy thế thì trái tim thắt lại, không kịp suy nghĩ gì
nhiều đã vươn tay túm lấy cổ áo hắn, vì thế hắn mới không bị ngã lăn
xuống đường núi gồ ghề.
Lúc Tạp Tứ ngã ra trước, chóp mũi sượt qua mặt bên của thân kiếm, không ngờ hắn ngửi thấy hương thơm lành lạnh của lá thông.
Mắt hắn bỗng sáng lên, vừa mới đứng vững đã vội vàng hỏi Từ Bình Sinh:
“Bình Sinh, ngươi dùng cái gì để bảo dưỡng kiếm thế? Mùi này thơm thật
đó.”
Từ Bình Sinh: “...”
Từ Bình Sinh hối hận vì cứu hắn, thà cho hắn ngã thật mạnh cho hết miệng để nói cho rồi.
Nhưng nếu người ma đạo đều không có ý gây rối như Tạp Tứ thì khá tốt.
Theo Từ Bình Sinh biết, trong trận chiến tranh giành vị trí tôn chủ mới của
ma đạo, Lục Vân Hạc - người làm đồ đệ của Tạp La rồi lại làm đồ đệ của
Nhập Tái đã giành được vị trí tôn chủ ma đạo, nhưng mà nội chiến dai
dẳng đã khiến thế lực vốn có trong tay gã suy yết hơn nửa, hai tên công
tử bị đuổi khỏi tổng đàn ma đạo, có người nói hai kẻ đó đã xóa bỏ hiềm
khích lúc trước, hợp tác với nhau, lập kế phản công, chọc cho Lục Vân
Hạc sứt đầu mẻ trán.
Nhờ hôn lễ của Từ Hành Chi, cuối cùng Lục
Vân Hạc cũng tìm được cơ hội qua lại với bốn môn phái. Nửa tháng trước
gã đã tự mình đến tận nơi, tặng quà to, hết mực cung kính, cẩn thận từng li từng tí, chỉ mong bốn môn phái không nhân lúc bọn họ suy yếu mà ra
tay tiêu diệt ma đạo.
Thanh Tĩnh Quân tự mình xem quà một lượt,
xác nhận không có gì khác thường mới cất vào kho, cũng hứa với gã, hiệp
ước hòa bình của bốn môn phái và ma đạo vẫn tiếp tục duy trì, nhưng nếu
ma đạo có ý không đúng với khuôn phép, bốn môn phái có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào, đừng bảo là không báo trước.
Mồ hôi Lục Vân Hạc tuôn như suối, liên tục đáp được, khom lưng uốn gối vì thái bình ngắn ngủi
của ma đạo, nhưng hai tên công tử luôn rình rập vẫn là mối nguy hiểm
tiềm ẩn to lớn với gã.
E là trong một khoảng thời gian rất dài gã không rảnh để can thiệp vào việc của bốn môn phái.
Trong thế giới thái bình do một tay Nhạc Vô Trần tạo dựng lên, hôn lễ của Từ Hành Chi chính thức bắt đầu.
Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đều là người của Phong Lăng Sơn, còn ở
chung một điện từ lâu, nếu đón rước ngay tại đó rồi ra tổ chức hôn lễ
thì hơi qua loa.
Sau khi bàn bạc, Mạnh Trọng Quang đồng ý dọn
xuống trấn nhỏ dưới Phong Lăng Sơn, chờ tới hôm thành hôn mới được đón
lên núi, thân phận giống như bên tân nương.
Nếu là đàn ông bình
thường, bị yêu cầu “xuất giá” như con gái thì trong lòng sẽ hơi để ý
nhưng Mạnh Trọng Quang lại chẳng thèm quan tâm tới việc nhỏ nhặt này.
Người hắn muốn chung sống một đời là Từ Hành Chi, chỉ cần sư huynh vui, người khác bàn tán thế nào đều là gió thoảng qua tai, chẳng đáng dừng lại
trong lòng hắn dù chỉ thoáng chốc.
Ngày mồng tám tháng sáu, hợp cưới gả.
Từ sáng sớm, Chu Bắc Nam và Khúc Trì đảm nhận nhiệm vụ tiếp khách đã đứng ở cổng để đón khách rồi, Tạp La làm người nhận quà mừng, đọc tên quà cưới do bốn môn phái gửi đến rồi cảm ơn từng người.
Danh sách quà được đưa tới, từ sáng tới hoàng hôn, cái miệng của Tạp La chưa ngừng lại lúc nào.
Sau khi khách khứa ngồi ổn định vào sảnh, Tạp La khô hết cả miệng cầm danh
sách quà tặng của Thanh Tĩnh Quân trong một cái hộp ngọc lên, nhìn thấy
chữ viết đẹp đẽ quen thuộc, nội tâm nóng nảy mới hơi bình tĩnh lại.
Nhưng khi hắn ta giũ hết danh sách trong hộp ra, mắt hắn ta bỗng tối sầm, da đầu nổ tung.
Người ngồi ở đó đều thốt lên trong hoảng hốt.
Một quyển danh sách quà tặng dày cộm, tung xuống từ trên đài cao, rơi thẳng xuống đất, trên đó đất lít nha lít nhít toàn là chữ của Thanh Tĩnh
Quân.
Trong ánh mắt ghen tị của đệ tử các nhà, Tạp La nuốt nước miếng thật mạnh, bắt đầu đọc từ chỗ cao nhất.
Một quyển danh sách quà, Tạp La đọc mất nửa canh giờ.
Ban đầu mỗi khi nghe thấy tên một món bảo vật, mọi người đều ngạc nhiên bàn tán sôi nổi, nghe đến đoạn sau thì ai nấy đều có vẻ tê tái, trong lòng
chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:
Thanh Tĩnh Quân quả là yêu thương Từ sư huynh thật lòng.
Đọc xong danh sách quà, cổ họng cao quý và hoa lệ trời cho của Tạp La đã
khàn quá nửa. Hắn ta gắng gượng hắng giọng rồi mới tuyên bố buổi lễ
chính thức bắt đầu.
Chuông trống vang lên giai điệu mới, ba bộ
chuông nhạc hòa âm cùng, tấu lên âm cổ may mắn làm cho người ta thích ý
thoải mái. Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đều mặc trang phục tân lang
đỏ họa tiết vàng, bước qua chậu than ngoài cửa, cùng nhau đi vào.
Hai người đều tươi cười, một người khôi ngô không ai sánh bằng, một người
đẹp như mỹ nữ đất Sở, một người phóng khoáng thoải mái, một người xinh
đẹp có một không hai.
Nhìn thấy cảnh ấy, ngay cả Ôn Tuyết Trần
vốn kín đáo bày tỏ sự không hài lòng về việc hai người thành đôi nhiều
lần cũng phải dâng trào cảm xúc, giống như những người khác, trong đầu
hắn đều hiện ra bốn chữ: Một đôi trời sinh.
Từ lúc vào cổng môn
phái, Từ Hành Chi đã cảm thấy dưới chân hơi khác thường, luôn có hương
thơm thoang thoảng bên mũi, cậu cụp mắt xuống nhìn, vô cùng ngạc nhiên.
Thoáng nhìn qua thì thấy dưới chân hai người chỉ là thảm nền màu đỏ nhưng nhìn kỹ lại thì khắp nơi được trải một lớp nhụy hoa nghệ tây dày cộm, dùng
bảo vật thiên nhiên này để trải nền đất, giá trị tính ra cũng phải tầm
trăm vạn lượng, đúng kiểu mỗi một bước chân đều là vàng.
Trên
đoạn đường hai người đi qua, nụ hoa được trồng hai bên đường, dùng linh
lực nuôi dưỡng nở rộ, từng bước sinh sắc, trăm hoa đưa bước, đẹp đến mức khiến người ta nín thở, vô số nữ đệ tử chỉ nhìn cảnh này thôi cũng rưng rưng nước mắt.
Vành mắt Từ Hành Chi hơi nóng, nhìn Nhạc Vô Trần làm người chứng hôn đứng trên đài cao phía xa.
Nhạc Vô Trần nhếch môi cười, dáng vẻ dịu dàng hiền hòa như phụ thân nhìn thấy con mình thành hôn.
Tới trước mặt Nhạc Vô Trần, hai người cầm tay nhau dừng lại.
Từ Hành Chi nhỏ giọng gọi: “Sư phụ.”
“Tốt.” Giọng Nhạc Vô Trần hơi run lên: “Rất tốt.”
Thế này rất tốt. Con của ta, đồ nhi của ta, Hành Chi của ta, hạnh phúc an
khang, tuổi thọ ngang với đất trời, nắm tay người yêu, thắt dây tơ hồng, bên nhau tới khi đầu bạc.
“Nhị bái quân trưởng, mong đôi bên bình đẳng, trân trọng, thấu hiểu lẫn nhau.”
“Hai bên giao bái, mong người về nhà chồng, gia đình êm ấm.”
Rất nhiều lời chúc vang lên, lời nào cũng đầy chân thành.
Từ Hành Chi vừa quay đầu lại, bạn bè, người thân của cậu đều ở trong tầm
mắt cậu. Từ Bình Sinh, Chu Bắc Nam, Khúc Trì, Chu Huyền, Lục Ngự Cửu,
tất cả mọi người đang nhìn cậu và mỉm cười từ tận đáy lòng, ngay cả Ôn
Tuyết Trần và Cửu Chi Đăng, hai kẻ có khóe môi mím thẳng băng vạn năm
cũng thoáng hiện lên vui mừng.
Tay phải Từ Hành Chi hơi siết lại, nắm chặt bàn tay bên cạnh, Mạnh Trọng Quang lặng lẽ đáp lại cậu, cũng siết chặt tay hơn.
Đàn ông thành hôn, không tiện nói mấy lời may mắn “sớm sinh quý tử” nên lễ nghi rườm rà cũng theo đó mà lược bỏ không ít.
Nghi lễ kết thúc, mọi người bắt đầu ăn uống vui chơi không giới hạn, tới
đêm, pháo hoa khắp trời biến Phong Lăng bị màn đêm nhấn chìm thành Bất
Dạ Thiên đèn đuốc rực rỡ, ánh vàng lung linh.
Từ Hành Chi có tửu
lượng cao, người lấy Chu Bắc Nam dẫn đầu ắt sẽ không bỏ qua cơ hội chuốc rượu cậu, nhưng không đến mức khiến cậu say không thể động phòng. Sau
khi quậy cho Từ Hành Chi say tầm sáu, bảy mươi phần trăm, một nhóm người vây quanh cậu đi về cung điện đã sửa sang, quậy phá ở sân một trận nữa
mới lần lượt tản đi.
Dù sao mọi người chưa quậy phòng tân hôn của nam với nam bao giờ, sợ không biết chừng mực khiến khách và chủ đều
lúng túng, vì thế dưới sự dẫn dắt của Khúc Trì và Ôn Tuyết Trần, ngoan
ngoãn rút quân.
Men say đã ngấm, Từ Hành Chi nới lỏng cổ áo ra
một chút, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mạnh Trọng Quang được đưa về phòng
theo lễ tiết dành cho tân nương đã thay sang bộ đồ khác.
Mạnh
Trọng Quang đội phượng quan, khăn quàng vai, miệng bôi son đỏ, nội y đỏ
phác họa nên phần eo ấm áp một tay nắm không hết, mái tóc dài như mây
như mực rũ rượi trên gối đệm.
Hắn nằm trên giường, nở nụ cười vô cùng quyến rũ và nhẹ nhàng: “Ta tự mua thêm, sư huynh có thích không?”
Cổ họng Từ Hành Chi phát ra một tiếng cực kỳ nặng nề.
Trọng Quang…
Người ở bên cạnh cậu từ nhỏ, không biết từ bao giờ, cậu dần quen với sự tồn
tại của người này, cũng bị hắn dần dần hòa vào sinh mệnh, cho đến khi
giật mình nhận ra, Mạnh Trọng Quang đã biến thành một phần không thể
thiếu của cậu.
Không có một gợn sóng, lại thuận lý thành chương,
không cần sóng gió thử thách gì cả, không cần sống chết có nhau gì hết,
ưng ý, rung động, nhận ra không thể rời xa, cứ thế mà ở bên nhau.
Người đầu tiên cậu yêu trong đời cũng là người cậu nắm tay suốt một đời, tốt đẹp biết bao.
Người tiêu sái phóng khoáng, không chịu ràng buộc như Từ Hành Chi có một
nhược điểm thống nhất, bọn họ yêu thương muôn dân, giàu lòng trắc ẩn, vì thế không quá hiểu rõ thế nào là yêu thích thật sự.
Nhưng cậu
nhận ra, mình nhìn Mạnh Trọng Quang thế này, trái tim đang đập rộn, máu
đang bùng cháy, không khống chế được muốn hôn hắn, ôm hắn.
Có lẽ đólà yêu thích thật sự.
Từ Hành Chi đi tới trước giường, vươn tay ra chạm lên cổ Mạnh Trọng Quang, chọc vào chỗ làm hắn thoải mái nhất, chậm rãi xoa bóp.
Quả
nhiên, Mạnh Trọng Quang ngửa cổ lên như con mèo nhỏ, thoải mái chìa nơi
yếu ớt nhất đối với bất cứ người nào ra cho Từ Hành Chi thấy, yết hầu
cuộn lăn, để cậu thỏa thích xoa nắn vuốt ve nắn.
Từ Hành Chi hôn
lên cần cổ trắng nõn nhô lên của hắn, giọng hơi run rẩy, mang theo căng
thắng hiếm có: “Trọng Quang, ta sẽ cố gắng làm thật nhẹ, ngươi đừng sợ.”
Mạnh Trọng Quang giơ tay lên, ấn vào nốt ruồi lệ ở đuôi mắt Từ Hành Chi,
cười nói đầy ẩn ý: “Sư huynh, ta không sợ huynh, huynh cũng không cần sợ ta.”
Không chờ Từ Hành Chi hiểu rõ lời hắn nói, Mạnh Trọng Quang đột nhiên túm dây thắt lưng cậu, hai người hôn nhau, như hai ngọn lửa
xâm lược, giao hòa đốt cháy cùng một nơi.
Nhưng một khắc sau, một tiếng hét hoảng loạn vang ra từ trong điện: “Tên họ Mạnh kia! Tên họ
Mạnh kia… Ưm, ngươi muốn làm gì?! Ta…”
Lời kế tiếp bị linh trận chặn lại, không thể truyền ra ngoài được nữa.
Đêm đó, Nhạc Vô Trần nếm được cảm giác say mèm sau mười mấy năm.
Y uống đến mức không đứng thẳng nổi, kéo Phù Diêu Quân luôn miệng hô
“Hành Chi đừng đi”, “Sư phụ sai rồi”, khiến Phù Diêu Quân dở khóc dở
cười, ôm hờ lấy hông y, gọi Tạp La ở bên cạnh: “La Thập Tam, mau tới
chăm sóc sư phụ ngươi đi.”
Đương nhiên Tạp La mong còn chẳng kịp, đỡ Nhạc Vô Trần hoa mắt vào lòng, nhỏ giọng dụ dỗ: “Sư phụ, về điện
Thanh Trúc nhé. Người say rồi.”
Đôi mắt cụp xuống của Nhạc Vô
Trần nổi lên một lớp nước mỏng khiến người ta thương xót, nói nhỏ: “Ta
không say. Ta không bao giờ uống say nữa.”
Nhịp tim của Tạp La
suýt thì bị người này chọc cho cất lên điệu hát dân gian, giọng điệu dịu dàng hơn nữa: “Được, sư phụ không say. Trời tối rồi, đồ nhi đưa sư phụ
về nghỉ nhé, được không?”
Nhạc Vô Trần ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.” Ngay sau đó gục vào ngực thanh niên, không động đậy nữa.
Cuối cùng cũng chịu ngoan rồi.
Tạp La đỡ Nhạc Vô Trần dậy, tới khi đi đến nơi vắng người mới bế ngang
người nghiêng trái nghiêng phải ấy lên, đi về điện Thanh Trúc, đặt y lên giường êm, lấy nước nóng, nhúng khăn rửa sạch tay chân cho y, pha một
bình trà thật đặc để y giải rượu.
Trong lúc chờ trà nguội, Tạp La ngồi xuống cạnh giường.
Nhạc Vô Trần ngủ không ngon lắm, bị cơn say giày vò trằn trọc không ngừng,
hơi nhăn mày lại, lẩm bẩm nói mớ, trông biểu cảm hơi khó chịu, hình như
đang gặp ác mộng.
Thấy Nhạc Vô Trần như thế, Tạp La dần nổi lên suy nghĩ khác.
Lúc này Nhạc Vô Trần đã say bí tỉ, không chút đề phòng, chi bằng mình nhân
cơ hội này tìm vào thức hải của y, xem rốt cuộc trong lòng y nghĩ gì về
mình?