Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 100: Dù gặp bao nhiêu khó khăn cũng không hối hận (1)


trướctiếp

Nơi mà Từ Hành Chi đi qua, trường kỷ vẫn ngay ngắn thành hàng, dòng nước vẫn chảy đều, nhưng hàng nghìn hàng vạn côn trùng mùa xuân đều im bặt.

Có không ít đệ tử ma đạo trong Phong Lăng Sơn, lúc này lại chẳng một ai cất lời hay kêu lên được, tất cả đều ngã trên đất, cả người ướt lạnh, miệng lưỡi khô khốc, chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị hút sạch, hệt như có con quái vật vô hình nào đó đang gặm nhấm toàn bộ ý chí của bọn họ, dễ dàng phá tan nó thành đất bụi.

Một tên ma tu đi tuần tra ban đêm ngã đúng vào con đường lớn bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới điện Thanh Trúc, đèn lồng trên tay èo ọt rơi xuống đất như bùn nhão giống hắn.

Thấy Từ Hành Chi dần áp sát, hắn sợ tới mức mặt như giấy vàng, nhưng dù đã dùng hết sức lực để giãy giụa, hắn vẫn chỉ có thể túm lấy ngón chân, co quắp lại như chó chết.

Nhưng Từ Hành Chi chẳng hề để ý tới hắn, y như nhìn thấy một cục đá xấu xí, đoạn gỗ mục trên đường, nhìn thêm một cái thôi cũng thấy vô vị, y nhấc chân bước qua đỉnh đầu hắn.

Tĩnh vật nặng nề, chỉ có Cửu Chi Đăng cử động được và ánh đèn chập chờn hắt ra từ điện Thanh Trúc, ánh sáng hắt lên xung quanh người hắn ta một viền vàng nhàn nhạt.

Hắn ta mặc đồ của Phong Lăng Sơn, thậm chí trong tay còn cầm một quyển sách thẻ tre, mọi thứ giống hệt thiếu niên trong trí nhớ của Từ Hành Chi, sạch sẽ, trong trẻo, như một ngọn đèn sáng lặng lẽ bùng lên trong đêm dài yên tĩnh.

Thanh niên đứng ở bậc thềm nhỏ nhẹ nói: “Sư huynh, huynh đến rồi.”

Từ Hành Chi không đáp lại một chữ nào, xoay cánh tay, kiếm lóe lên ánh sáng xẹt ngang qua, mũi kiếm sắc bén mượn ba phần chí khí ánh trăng, ẩn chứa sát ý cực độ, quét thẳng vào yết hầu Cửu Chi Đăng.

Thanh niên trên bậc thềm biến thành tàn ảnh, khi đá thềm nổ tung, mũi kiếm biến thành hàng nghìn cây đinh ánh sáng, bắn ra khắp bốn phía!

Tới khi thanh niên tụ lại thành hình dáng cố định, gió từ thanh kiếm đã thổi tung mái tóc dài đen nhánh, ống tay áo tung bay có thêm không ít vết rách, ở giữa có vệt đỏ loang lổ.

Từ Hành Chi không nói với hắn ta một câu thừa thãi nào, tung người lên nhắm thẳng vào chỗ hiểm yếu.

Y muốn lấy mạng người này! Ngay lập tức, ngay lúc này!

Đinh ánh sáng xoay chuyển tụ lại thành quạt, tự động bay về tay Từ Hành Chi, Từ Hành Chi dùng tay trái đón lấy chiếc quạt đã gấp gọn, nan trúc xòe ra, biến thành một thanh đao đỏ tôi thép, sau mấy lần nhảy vọt lên, thân đao đụng vào vỏ kiếm mà Cửu Chi Đăng chặn ngang ra, một cột lửa bùng lên cao tới ba trượng!

Mắt Từ Hành Chi ngày càng nổi nhiều tia máu hơn, y xoay cổ tay, nghiêng đao lướt qua bổ vào chuôi vỏ kiếm, cả một đường đều lóe ra ánh lửa cầu vồng trắng, Cửu Chi Đăng tránh mũi nhọn, nhẹ nhàng lướt qua.

Thân thủ nhẹ nhàng, nhịp bước ba đạp một giẫm, xê dịch mà đi, đó là bộ pháp trong kiếm thuật của Phong Lăng.

Từ Hành Chi nghiến chặt răng, gằn giọng quát lên: “Rút kiếm!”

Thanh niên cất giọng trong trẻo cung kính: “Đệ không rút kiếm trước sư huynh.”

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy vành mắt nóng rực, đầu đau như búa bổ, càng khơi dậy ánh lửa vạn trượng trong lồng ngực, y bước lên trước, tay trái duỗi ra rồi rung một phát, nắm chặt thương bạc rực lửa, một đao đẩy vỏ kiếm mà thanh niên giơ ra đỡ, ép xuống dưới, chân trái thuận thế đuổi theo, giẫm vỏ kiếm kia dưới chân, dồn sức lực mạnh mẽ lại, thương bạc hóa thành xà mâu bỗng dài ra thêm một trượng, đâm mạnh vào lồng ngực Cửu Chi Đăng!

Y không cần giải thích, cũng không cần lý do, y chỉ cần mạng của Cửu Chi Đăng!

Nhưng Cửu Chi Đăng luyện kiếm đấu võ với Từ Hành Chi nhiều năm, biết khả năng của y, một khi bị y ép sát thì chỉ còn con đường chết, vì thế hắn ta bèn quăng kiếm đi, cơ thể hóa thành mảng ánh sáng vụn.

Tới khi ổn định bước chân, hắn ta chưa kịp thở hắt ra đã cảm nhận được cơn lạnh trước ngực, bèn lùi về sau theo bản năng.

Từ Hành Chi đã bắt được phương hướng linh lực chuyển động từ trước, y đổi hướng ngay tức khắc, hành động như sấm sét, thoắt cái đã sát tới trước người hắn ta!

Cửu Chi Đăng chắp tay sau lưng vội vàng lùi lại, Từ Hành Chi áp sát, hai bóng người trắng lóa dán chặt với nhau lao về một hướng, khiến bóng cây dọc đường đều rối tung, đèn đuốc chập chờn.

Linh áp Nguyên anh kỳ xao động khiến những đệ tử ma đạo ngã trên đất nhắm tịt mắt lại, da mặt nhăn nhúm, chỉ nhận không thể biến thành tượng đất rối gỗ, tránh khỏi sự sắc bén của hai người kia.

Cửu Chi Đăng lùi đến chỗ một cây sồi, cất bước nhảy lên thân cây, Từ Hành Chi giương mâu đuổi theo.

Nhưng khi y đang bay giữa không trung, điều khác thường xảy ra!

Sau khi Từ Hành Chi cách mặt đất sáu thước, vô số ánh sáng lạnh bùng lên, cái dùi dài ba góc được tạo ra từ linh lực trong suốt luồn qua tứ chi y một cách chuẩn xác, đan xen vào nhau, ghìm chặt y ở giữa!

Thế mà hắn ta lại bố trí trận pháp ở đây từ trước?

Hai chân Cửu Chi Đăng đáp xuống ngọn cây, thân hình lay động nhẹ nhàng chậm rãi theo ngọn cây: “Sư huynh, đừng manh động. Đệ không muốn làm huynh bị thương.”

Từ Hành Chi không muốn để ý tới mấy lời hoa mỹ của hắn ta, tập trung hết sức vào trận pháp kỳ lạ này.

Thông thường trận pháp được đặt ở mặt đất, vách tường, vân vân để có điểm tựa, trận pháp này lại lơ lửng giữa không trung...

Thoắt cái, Từ Hành Chi bỗng nhớ tới gì đó, trước kia lúc còn ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, có một người rất thích nhân lúc y so tài với Khúc Trì hoặc Bắc Nam mà lặng lẽ tạo ra một trận pháp đơn giản giữa không trung, bất thình lình phóng một sợi dây thừng ra, còn lấy cái danh tốt là thử năng lực ứng biến lúc nguy hiểm của bọn họ.

Mắt Từ Hành Chi ửng đỏ rất nhanh.

Sao Cửu Chi Đăng dám bắt chước thuật pháp năm xưa Ôn Tuyết Trần hay dùng? Cửu Chi Đăng xứng sao!

Y nghiến chặt răng, vung cánh tay phải lên, không quan tâm tới việc khuỷu tay khuỷu chân, hổ khẩu và eo bị dùi dài cứa mấy chục vết thương, khua “tay phải” lên, đập thẳng vào một chùm kiếm quang trong số đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trường mâu ở bên tay trái y cũng biến thành một tấm khiên sắt, như được tưới đẫm gió, giây phút nó hung hãn vung ra ngoài, tia lửa bắn tung tóe, chặt đứt cái dùi!

Chẳng mấy chốc, Từ Hành Chi đã dùng tay không xé tan lồng giam trận pháp mắc giữa không trung ấy!

Mặc dù Cửu Chi Đăng đã biết tay phải Từ Hành Chi bị đứt nhưng khi nhìn thấy bàn tay gỗ được thay thế, cổ họng hắn ta vẫn thắt chặt lại. Hơn nữa, dường như hắn ta không ngờ Từ Hành Chi lại kiên quyết đến thế, thà tự hủy, tự làm mình bị thương cũng phải phá lồng giam mà ra. Tới khi hắn ta nhận ra điều dị thường, muốn lắc mình tránh né đã muộn mất rồi.



Một khi bị Từ Hành Chi áp sát, Cửu Chi Đăng có chút khó khăn, tránh được chỗ này thì sơ hở chỗ khác, vừa đánh vừa lui, Từ Hành Chi lại dùng hết mọi cách chỉ muốn lấy mạng hắn ta, binh khí đủ loại, biến hóa đủ kiểu, rắn bạc như múa, lụa trắng điêu tàn khiến đệ tử ma đạo chỉ thấy binh đao như thoi đưa, hoàn toàn không thấy rõ mặt quạt biến đổi hình dáng bao nhiêu lần trong lòng bàn tay Từ Hành Chi!

Xì...

Rất nhanh sau đó, giữa ánh đao kiếm ảnh có thêm vệt màu đỏ chói mắt.

Một thanh kiếm ngư trường găm sâu vào ngực trái Cửu Chi Đăng, xuyên vào từ đằng trước, chui ra từ sau lưng, máu tươi tuôn trào nhỏ xuống như tuyết rơi.

Trong lúc đó, sự xung kích của linh lực mãnh liệt cũng dần ổn định lại.

Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn miệng vết thương.

Vết thương như xuyên qua tim ấy chẳng hề khiến hắn ta thấy đau, hắn ta không lo không sợ, thậm chí khóe miệng không ngừng hộc máu còn hơi cong lên: “Hành Chi.”

Nói hai chữ đó xong, hắn ta lảo đảo quỳ thụp xuống, đôi mắt hệt như chim non của hắn lấp loáng nước, không ngừng dõi theo y, giống như có vô số lời muốn nói với y.

Từ Hành Chi nhìn đứa trẻtự tay y nuôi lớn, sắc mặt dần trắng bệch.

Y vốn tưởng rằng mình mang ý định siết hắn ta mà đến, đã tê dại cả rồi, ai ngờ khi chuyện xảy ra, lồng ngực y vẫn đau đớn như thế.

Từ Hành Chi không suy xét tại sao hắn ta lại gọi mình là “Hành Chi”, quỳ xuống đỡ lấy vai hắn ta, bỗng không biết nên nói gì với hắn ta cho phải.

Mà người trong lòng y cũng không phát ra thêm chữ nào, nhắm mắt lại, môi lạnh buốt, không còn hơi ấm khi thở ra.

Từ Hành Chi quỳ ôm lấy cơ thể hắn ta, cảm thấy mỗi một tấc da thịt đều lạnh thấu xương.

Một cơn gió mát ập tới, dây cột tóc xanh biếc sau đầu hai người đồng loạt tung bay, như đôi bướm bay theo gió, quấn quýt chốc lát rồi ai bay đường nấy.

Từ Hành Chi không nói rõ được nỗi đau đớn như trái tim bị khoét mất một miếng bắt nguồn từ đâu, chỉ biết ngẩng đầu lên để giảm bớt cảm giác xót xa mãnh liệt như phải bỏng ở cổ họng.

Ngay sau đó, đột nhiên Từ Hành Chi cảm thấy dưới xương bả vai bên phải đau đớn như đòi mạng, đau tới mức y rên lên một tiếng, cơ thể mềm oặt đổ ập xuống nhưng lại vừa khéo ngả vào vòng tay ấm nóng.

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến da đầu y tê dại vang lên bên tai y, nó hệt như sét đánh giữa trời quang khiến Từ Hành Chi giật mình tay chân tê lạnh: “Sư huynh, huynh kích động quá.”

Lúc Từ Hành Chi trợn mắt, mất hết sức lực nằm ngửa ra, Cửu Chi Đăng ở phía sau cẩn thận ôm lấy hai vai y, tránh cho y dính phải sương ban đêm rồi bị cảm.

Khi tứ chi đụng chạm vào nhau, chóp mũi hắn ta lơ đãng hít ngửi cổ Từ Hành Chi, mùi trầm hương quen thuộc ấy khiến hắn ta hơi đỏ mặt: “Lâu rồi không gặp, sư huynh.”

“Ngươi...”

Từ Hành Chi hoảng hốt nhìn sang thi thể quỳ bò ra đất sau khi không còn gì chống đỡ, một suy nghĩ xẹt qua đầu y như tia chớp, giáng thẳng xuống khiến cả người y run rẩy.

Ngay từ lúc đầu “Cửu Chi Đăng” đi ra khỏi điện Thanh Trúc chỉ là một người giả!

Cửu Chi Đăng dùng thuật che mắt của ma đạo, sửa lại gương mặt, chuyển đổi giọng nói, mà giống như những gì hắn ta vừa đánh giá, y quá kích động, giận dữ mất bình tĩnh, chưa nhìn kỹ đã muốn lấy mạng hắn ta, thậm chí còn không để ý Cửu Chi Đăng có dùng thủ đoạn gì hay không!

Bây giờ rơi vào tay hắn ta, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy máu chảy trong người mình như nước sôi sùng sục: “Cửu Chi Đăng! Á...”

Cửu Chi Đăng vươn tay ấn xương bả vai y, truyền một luồng linh lực vào, chỉ trong nháy mắt, mấy huyệt lớn linh mạch trong cơ thể bị khóa lại, có thể nói điểm yếu bị tấn công như thế là nỗi đau sâu sắc với một tu sĩ, Từ Hành Chi đau đớn mức eo mềm nhũn, cơ thể ưỡn lên rồi lại mất sức rơi vào trong lồng ngực Cửu Chi Đăng, y nghiến chặt răng nhưng vẫn không kìm nén nổi một vài tiếng kêu rên khe khẽ vang lên đứt đoạn.

Nghe tiếng vang nhỏ giữa răng môi y, hô hấp Cửu Chi Đăng hơi bất ổn, nhìn nghiêng qua chỗ khác, kìm nén nói: “Sư huynh, xin mạo phạm.”

Dứt lời, hắn ta săn sóc Từ Hành Chi như lần chép kinh trước kia, bế ngang y lên, cất bước đi vào điện Thanh Trúc.

Khác với lần kia ở chỗ, bây giờ Từ Hành Chi hoàn toàn tỉnh táo, nỗi đau khi thấy hắn ta “bỏ mình” ban nãy đã hóa thành hàng nghìn hàng vạn chiếc dùi, hận không thể đâm người này thành cái sàng.

Nhưng y vừa dồn hết sức đánh một trận ác liệt, bất ngờ chịu một đòn kia, linh mạch bị phong bế, thân thể mềm nhũn không chống đỡ nổi. Tay trái y nắm chặt cánh tay Cửu Chi Đăng muốn dùng sức nhưng lại thấy ngón tay mình mềm như đậu phụ, ngay cả nói chuyện mà cuống lưỡi cũng không linh hoạt: “Cửu... Cửu Chi Đăng...”

Cửu Chi Đăng ôm chặt người trong lòng, đạp cửa điện khép hờ ra.

Linh áp tản đi, đệ tử ma đạo chật vật bò dậy, trơ mắt nhìn Từ Hành Chi được Cửu Chi Đăng bế vào trong điện, không nói lên lời, trố mắt nghẹn họng.

Chỉ có thi thể vừa thay Cửu Chi Đăng chịu một nhát kiếm của Từ Hành Chi nhổm dậy như con sâu trăm chân, phát ra tiếng kêu đau đớn khàn khàn: “Hành Chi... Đệ đệ...”

Ấy thế mà, người giãy giụa trong đống máu đen chẳng ra hình dáng con người ấy lại là Từ Bình Sinh!

Hai tên hầu cận của Cửu Chi Đăng lau mồ hôi, vội vã đi tới gần người đó, nhìn hắn ta vùng vẫy trong vẻ thảm hại, không hẹn mà cùng tỏ ra căm ghét.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một tên nói: “Xử lý người này thế nào?”

Tên kia nhìn dấu ấn đỏ thẫm sau gáy hắn ta, do dự nói: “Dù sao hắn ta cũng là tỉnh thi của tôn chủ, chúng ta không tiện tự...”

Gã chưa nói hết câu, cửa điện Thanh Trúc mở rộng một lần nữa.

Cửu Chi Đăng nhớ ra bên ngoài có chuyện chưa giải quyết xong nên quay lại.

Hắn ta liếc nhìn Từ Bình Sinh như một đống rác trên đất.

Trước khi sư huynh đến đây, Cửu Chi Đăng đã làm bừa biến người này thành một tỉnh thi loại kém, ngay lúc đó đã đánh dấu hắn ta, tách một phần thần hồn gửi vào trong cơ thể hắn ta để hắn ta tạm thời làm con rối dây cho mình.



Hắn ta vốn ở Phong Lăng, thân thủ, bộ pháp đều thuộc về Phong Lăng, chỉ cần trong lúc đối đầu với sư huynh luôn tránh né, không rút kiếm chống lại thì có bảy mươi phần trăm sư huynh sẽ không nhìn ra sơ hở được.

Cửu Chi Đăng dùng người này để Từ Hành Chi tiêu hao thể lực, nhân cơ hội đó mà bắt y; còn chiêu kiếm cuối cùng Từ Hành Chi đâm Từ Bình Sinh, coi như y đã tự mình báo thù cho lời nói dối đùn đẩy trách nhiệm, thấy chết không cứu trước kia.

Đến đây, người này đã không còn giá trị lợi dụng gì hết.

Cửu Chi Đăng lời ít mà ý nhiều dặn dò: “Ném hắn đi.”

Sau câu nói đó, dấu ấn đỏ tạm thời sau gáy Từ Bình Sinh biến thành mây khói, mất tăm không còn gì.

Hắn ta không cần giữ loại tỉnh thi này ở bên cạnh để tự dưng khiến mình buồn nôn.

Thanh kiếm dài xuyên qua lồng ngực hắn ta vì mất sự chống đỡ từ linh lực của Từ Hành Chi đã biến thành quạt xếp nan trúc.

Cửu Chi Đăng vươn tay, thu quạt vào lòng bàn tay, lòng bàn tay có vết chai mờ cẩn thận lau vết máu dính trên đó đi, xoay người lại nói: “Chắc chắn Mạnh Trọng Quang cũng sẽ tới đây, các ngươi chuẩn bị cho tốt đi.”

Mặc dù tỉnh thi không cảm thấy đau nhưng dù sao vết thương mổ xẻ tim cũng rất lớn, tinh thần Từ Bình Sinh vẫn chưa tỉnh táo lại, hai chân bị hai tên hầu cậu mỗi tên kéo một chân, lôi hắn ta ra sau núi hệt như lôi một con chó chết.

Hắn ta hé mắt ra, nhìn bầu trời, vẻ mặt ngây dại, không hiểu chuyện gì.

Hắn ta không nhớ vì sao mình lại phải lên núi.

Hình như bọn họ đến núi Thư Mạt, nơi mà các đệ tử rời khỏi núi của Đan Dương và Phong Lăng hẹn gặp mặt, nhưng mãi không thấy sư phụ xuất hiện, lúc các đệ tử không biết phải làm sao, hắn ta chủ động xung phong về khu vực gần Phong Lăng để tìm hiểu tình hình, tiện thể lặng lẽ xem Nguyên Như Trú tình nguyện ở lại núi có bị ma đạo gây khó dễ hay không...

Sao hắn ta lại bị bắt nhỉ?

Hình như là hắn ta nhất thời sơ suất, quên mất Cửu Chi Đăng từng ở Phong Lăng nhiều năm, hiểu rõ mỗi một con đường bí mật trong Phong Lăng Sơn như lòng bàn tay, Cửu Chi Đăng đã bố trí người canh gác ngầm để tăng thêm canh phòng...

Nhưng hắn ta là ai? Tên là gì?

Không nhớ nữa.

“Sư phụ” mà hắn ta cần tìm tên là gì?

Cũng không nhớ nữa.

Phong Lăng, Đan Dương, Nguyên sư tỷ...

Tất cả ký ức trong đầu hắn ta giống như cuốn sách thẻ tre chép sai rồi bị tước bỏ từng lớp một bằng dao, chữ dần thưa bớt, cuối cùng chỉ còn cánh đồng tuyết rộng lớn không dấu chân người.

Đương nhiên hai tên ma đạo kéo chân hắn ta chẳng hề quan tâm kẻ đã chết này đang nghĩ gì, tự trò chuyện tán gẫu với nhau.

“Tên này đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà! Ta nghe nói, tôn chủ luôn tìm kiếm ai đó họ Từ, ai ngờ hắn ta lại tự chui đầu vào rọ, tự nộp mạng lên núi.”

“Tôn chủ và kẻ này có thù với nhau à?”

“Chứ không thì sao! Nghe nói tên họ Từ này là huynh trưởng của Phong Lăng Từ Hành Chi, ghen ghét với đệ đệ mình mà mắt biến xanh luôn, âm thầm ngáng chân Từ Hành Chi không ít. Tên họ Từ kia và tôn chủ có quan hệ thế nào thì chắc ngươi cũng rõ rồi đấy.”

Hai người nháy mắt với nhau, kéo Từ Bình Sinh đi một đoạn xa xa, một người bắt đầu oán thán: “Đúng là nặng muốn chết, vứt đi đâu đây?”

“Ném vào góc núi phía trước đi.”

Kẻ đó nói hết câu, lơ đãng quay đầu lại, tự dưng hãi hùng, bật thốt ra một tiếng hét to.

Chẳng biết từ lúc nào, Từ Bình Sinh đã mở đôi mắt to tròn ra nhìn chằm chằm vào hắn, lặp lại cái tên vừa nghe thấy với vẻ mệt mỏi lại dịu dàng: “Hành Chi.”

Hắn ta bị hai tên đệ tử ma đạo bị dọa giật mình vây quanh, đá đạp một trận như đá túi vải bố rách, rồi lại bị kéo tới rìa núi không một ngọn cỏ, trọc lốc chỉ còn lại ánh trăng sáng ngời, sau đó bị đạp rơi xuống đáy vực.

Hai tên đệ tử hùng hổ rời khỏi đó.

Từ Bình Sinh đã chết, vì thế dù ngã gãy xương cũng không thấy đau.

Kiến ngửi thấy mùi máu tanh, vây tới ào ào, Từ Bình Sinh một thân một mình ngước nhìn ánh trăng lọt giữa kẽ hở của hai vách núi, dường như hắn ta đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cũng như chỉ lẳng lặng nằm đó mà thôi, không nghĩ gì hết.

Trong lúc một bộ thi thể nằm dưới đáy vực, ngước nhìn ánh trăng mùa xuân, ở dưới cùng một vùng ánh trăng ấy, Mạnh Trọng Quang mang theo sát khí cuồn cuộn khắp người, vung tay quét ngang một phát làm vỡ nát cổng Phong Lăng Sơn trong cơn giận dữ.

Hắn tính sai thật rồi!

Mạnh Trọng Quang luôn nghĩ rằng có lẽ sư huynh sẽ tới Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên hỏi tình hình trước rồi tới tổng đàn ma đạo tìm Cửu Chi Đăng tính sổ, nhưng khi hắn chạy tới ba chỗ đó mà chẳng tìm thấy người mình muốn tìm!

Nếu không phải vì gấp gáp đi tìm sư huynh, chắc chắn hắn sẽ không chỉ giết trăm người rồi thu tay lại dễ dàng, ắt phải xới tung tổng đàn ma đạo cho thây chất thành núi, máu chảy thành sông!

Thấy cổng Phong Lăng không có ai trông coi, trong lòng Mạnh Trọng Quang xác định Cửu Chi Đăng đang ở đây.

Nhưng nghĩ thông suốt điểm này, hắn càng thêm sốt ruột.

Nếu sư huynh tới đây sớm hơn mình, sao nơi này có thể sóng yên biển lặng được?

Chẳng lẽ sư huynh đã...

trướctiếp