Đoán Quẻ

Chương 7


trướctiếp

Cho dù ở những chung cư cao cấp nhất, với mật độ căn hộ cực kỳ thấp, gần trăm mét vuông cho một người ở cũng không tránh khỏi cảm giác cô quạnh. Nhà của Trương Việt là mẫu nhà hai tầng với diện tích hơn ba trăm mét vuông, gồm nhiều phòng rộng rãi nhưng nội thất thưa thớt. Thậm chí hai phòng ngủ ở tầng trệt còn bị loại bỏ giường, để lại những căn phòng trống rỗng, trắng xóa.

Tiếng kèn Sona vang lên trên lầu, xen kẽ giữa những tiếng than khóc thảm thiết, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng cười nói trò chuyện. Hóa ra Trương Việt không phải là người duy nhất trong nhà.

Tuân Nhược Tố nhìn tờ lịch trên tường. Thời gian dừng ở hai tháng trước, trên lịch có ghi: “*Ngày Tuế phá, chớ đụng đại sự, thích hợp để: Khởi công, động thổ, trồng trọt, hiến tế, hành quyết...” Có vẻ như đây là một cuốn lịch rẻ tiền mua ở quầy hàng ven đường, loại năm tệ ba cuốn, nét chữ rối tung rối loạn, ngay cả “khởi hành” cũng bị in sai thành “hành quyết“.

*Ngày Tuế phá: Là một thuật ngữ trong lịch cổ truyền của Trung Quốc, liên quan đến phong thủy và chiêm tinh học. Đây là một ngày được cho là không tốt, không may mắn để thực hiện các công việc quan trọng hoặc khởi đầu các dự án mới.

Cô và Tiết Đồng đều đứng dưới lầu, người dưới lầu chưa đi lên, nhưng người trên lầu đã muốn đi xuống.

Tuân Nhược Tố ngẩng đầu nhìn bóng người lớn tuổi nhưng trông đầy khí phách. Ông lão tóc bạc phơ được cắt gọn chỉ chạm đến má, khoác lên chiếc áo khoác nhung màu vàng đất, chắp tay sau lưng, một tay còn cầm kèn Sona.

Bên cạnh ông lão còn có một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc húi cua, mặc đồng phục học sinh. Chàng thiếu niên cất giọng: “Ông đi chậm thôi, cầu thang này hẹp lắm, để cháu dìu ông ạ.”

Trương Việt đứng ngay phía đối diện hai ông cháu.

Ma quỷ khác biệt với con người. Dù vóc dáng Trương Việt có phần gầy gò ốm yếu nhưng màu da khá tốt, là một màu rám nắng khỏe mạnh, má và môi cũng không thiếu khí huyết. Lúc này cậu đang tiễn người ông ra về, ông lão bước ra cửa với vẻ mặt đầy lo lắng, ông quay lại dặn dò cậu: “Sắp đến ngày giỗ cha con rồi, con nhớ kỹ phải đốt đủ đồ cúng, nếu phạm húy thì điềm xấu có thể kéo đến đấy.”

Trương Việt gật đầu: “Sư phụ yên tâm, con nhớ rõ.”

“Nhớ là tốt...Mấy ngày nữa nhà họ Lý đầu thôn tổ chức đầu thất...họ mời ông đến thổi kèn, ông muốn đưa con theo, con cố lẫn vào đoàn người là được, đừng thổi lớn quá, ông sẽ lo việc tiền nong.”

Có thể thấy ông lão rất quan tâm Trương Việt.

Sau đó một cơn gió xoáy thổi quanh Tuân Nhược Tố, khung cảnh xung quanh trở nên mờ mịt. Giọng nói của Tiết Đồng truyền đến: “Những ký ức xuất hiện trong chiếc đèn đều rất quan trọng với chủ nhân nó, còn những phần ký ức không đáng nhớ sẽ được bỏ qua...Nhưng thật kỳ lạ, sao đến giờ oán khí vẫn chưa can thiệp?”

Theo lý mà nói, oán khí phải tìm mọi cách để ngăn cản các nàng tiến vào chiếc đèn.

Lúc còn tại thế, có thể người này không phải là đối thủ của Tuân Nhược Tố. Tuy nhiên bên trong chiếc đèn này là giấc mơ cuối cùng của người đã khuất, bao nhiêu oán khí, bao nhiêu chấp niệm đều tụ tập về đây, trở nên vô cùng toàn năng.

Vừa rồi còn đứng ở lối vào cầu thang, chỉ trong chớp mắt cô đã được dịch chuyển đến thư phòng trên tầng hai. Trương Việt đang đứng trên một chiếc ghế để lấy những cuốn sách giáo khoa đầy bụi đặt trên cùng của kệ sách. Bỗng chiếc ghế lung lay khiến Trương Việc giật mình, mặt tái nhợt. Cậu bám chặt vào kệ sách như một con tắc kè, sau đó một mảnh giấy màu vàng rơi xuống đầu cậu.

Tờ giấy vàng rất nhẹ, lắc lư trong không khí một lúc rồi mới rơi xuống, mặt sau tờ giấy ghi địa chỉ nơi ở cũ của Tuân gia, Tuân Nhược Tố đoán rằng mặt trước ghi ngày tháng năm sinh của Trương Việt.

“Tôi nhặt tờ giấy được không?” Lúc này Tuân Nhược Tố rất ngoan ngoãn, luôn hỏi ý kiến Tiết Đồng trước khi làm.

Tiết Đồng gật đầu đồng ý: “Chỉ cần người ngoài không cố ý phá hoại khiến cây đèn phản kháng lại là được.”

Lúc Tiết Đồng mới tiến vào vẫn còn mang theo khí thế của một tiểu tổ tông, nhưng hiện tại nàng đang dựa vào tường tựa như con rắn không xương, cầm trên tay quả táo cúng Bồ Tát lấy từ phòng khách dưới lầu, vô tư cắn một ngụm.

Việc này có thể xem là “cố ý phá hoại” mà đúng không?



Đó là táo cúng Bồ Tát đấy!

Tuân Nhược Tố không thèm quan tâm đến nàng nữa, cúi xuống nhặt tờ giấy màu vàng.

Nét bút lông màu đen không phai màu theo năm tháng. Khi Tuân Nhược Tố nhìn vào những chữ viết điền ngày sinh tháng đẻ của mình, dường như chúng cũng cảm nhận được cô nên lập tức quấn lấy những đầu ngón tay của cô, tờ giấy vàng bị ngọn lửa màu đen thiêu rụi trong nháy mắt. Tiết Đồng cau mày, biến quả táo cắn dở trong tay thành một phật ấn chữ “Vạn” màu vàng, phóng vào nét mực.

Nhưng Tuân Nhược Tố không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Cô đưa tay chặn phật ấn của Tiết Đồng đang bay đến. Tiết Đồng nghe được cô nói trong lúc đối phương đang bị kéo vào luồng hắc khí: “Hóa ra tên tiểu quỷ vẫn luôn theo tôi này, là nghiệp chướng của tôi.”

Trên tờ giấy vàng có điền ngày sinh tháng đẻ của Trương Việt: Mười ba năm trước, ngày mùng ba tháng sáu, giờ Đinh Hợi.

Sau khi một người mất đi, họ sẽ đi trên luân hồi lộ trong bảy ngày. Ngày thứ tám sẽ đến vòng luân hồi và sẽ đến đích vào ngày thứ chín.

Chín ngày trước, là sinh nhật Tuân Nhược Tố, và cũng là ngày giỗ cha cô.

Mười ba năm trước, Tuân gia chuyển ra khỏi nơi ở cũ. Mọi người đều tưởng ba người nhà họ đã chuyển lên thành phố. Họ quả thật đã đến thành phố, nhưng không phải một nhà ba người.

Tiết Đồng bị bỏ lại trong thư phòng. Ngay khi Tuân Nhược Tố biến mất trước mặt nàng, tờ giấy màu vàng liền trở về hình dáng ban đầu rồi rơi xuống đất, lần này Trương Việt là người nhặt nó lên.

Bên trong chiếc đèn thường chỉ có một tầng chấp niệm, tên của Tiết Đồng đã được khắc lên Thập Điện cả trăm năm nay. Những trường hợp chồng chất chấp niệm như này đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi người thường chỉ có một chấp niệm, trừ khi tên tiểu quỷ này một xác nhưng nhiều hồn thì mới có thể có hai tầng chấp niệm chồng chất lên nhau. Tiết Đồng đã gặp qua tình huống này, vào thời kỳ quốc gia còn bị chia cắt, có một đạo sĩ ở Mao Sơn với ba tầng chấp niệm cần được siêu độ, khiến nàng không thể toàn thân thoát ra.

Trường hợp của đạo sĩ kia vốn phức tạp. Sinh thời hắn kiếm sống bằng cách diệt ma linh ở những nhà có ma ám, mặc cho chúng sẽ tan biến cho dù không ai động thủ, bởi lẽ nghiệp chướng của chúng sẽ tích lũy theo năm tháng và sẽ có ngày bị thiên lôi đánh. Tuy nhiên về phía người tiêu diệt những cô hồn dã quỷ kia, bọn họ không được phép có chút nhân từ nào, chỉ cần một mảnh linh hồn còn sót lại sẽ lập tức bị cuốn vào nhân quả. Khi còn sống các ác linh không thể làm gì hắn, nhưng khi hắn chết bọn chúng lập tức ám lấy hắn không rời.

Nhưng Trương Việt chỉ mới mười ba tuổi, tỉ lệ gặp ma quỷ rất hiếm, còn hiếm hơn so với gặp sát nhân, gặp một con còn khó chứ đừng nói đến chuyện giết quỷ.

Tiết Đồng nhìn Trương Việt nhặt tờ giấy vàng nhét vào túi, cảnh vật xung quanh lại thay đổi.

Tuân Nhược Tố có nhân quả của cô, tuy Tiết Đồng rất muốn đứng một bên hóng hớt drama, nhưng siêu độ Trương Việt mới là công việc của nàng, làm xong việc mới có thể đi hóng hớt, nếu không bản thân sẽ thành trò đùa cho Tuân Nhược Tố xem mất.

Ở kết giới bên trong ngọn đèn, Tuân Nhược Tố trở về chốn cũ Tuân gia từng an cư, ngôi nhà trong ký ức mười ba năm trước.

Ngôi nhà này mười ba năm trước vẫn còn có người ở, mọi đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Trong sân có một bể cá vàng, nước nông, sâu chưa đến nửa thước, bên trong trồng ba loại hoa súng màu đỏ, xanh lá và trắng, vài con cá vàng mắt rồng đuôi quạt lặng lẽ bơi tới bơi lui.

Ngày 25 tháng 5 âm lịch, thời tiết miền Nam vô cùng oi bức. Sáng sớm nay vừa có trận mưa rào, bé con Tuân Nhược Tố ngồi trên ghế dựa trong sân, khuôn mặt non trẻ hơi nhăn lại, trong tay cầm ba đồng tiền, trên gối đặt một quyển sách có tựa 《 Nhập môn thuật bói toán 》.

Trong bếp đang nấu cơm, mùi cơm mới chín theo gió bay vào sân. Tuân Nhược Tố vốn đang tập trung liền bị phân tâm, thậm chí không phát hiện có một đồng xu rơi ra.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông xe đạp. Mặt Tuân Nhược Tố sáng bừng lên, cô nhảy khỏi ghế và hô lên “Ba ba”, vừa hô vừa chạy đi mở cửa.

Người đàn ông bước vào khoảng ba mươi tuổi, tuấn tú nhã nhặn, đeo kính gọng mỏng. Tay trái cầm một chiếc bánh, còn tay phải mang một đống đồ ăn vặt.



Ông “suỵt” một tiếng rồi đưa đồ ăn vặt cho con gái: “Mau đem về phòng giấu đi, đừng để mẹ thấy.”

“Tố Tố, có phải bố về rồi không?” Âm thanh phát ra từ phòng bếp.

Người đàn ông khẽ đẩy lưng Tuân Nhược Tố: “Đi nhanh, để ba đối phó mẹ con.”

Đợi bé con Tuân Nhược Tố ôm đống bánh kẹo chạy vào phòng, người đàn ông mới đáp lời vợ: “Là anh đây, anh đi mua bánh cho Tố Tố.”

Tuân Nhược tố vẫn nhớ như in hương vị chiếc bánh đó. Mười mấy năm trước bơ động vật không phổ biến ở huyện Thanh Cừ, bánh làm ra cũng không ngon. Cốt bánh quá thô, kem thì quá dính, người ta rắc lên bánh một loại đường màu xám bạc, không có mùi vị gì. Tuy nhiên, đó lại là chiếc bánh cuối cùng cô được ăn.

Một bóng đen tràn ra từ dưới chân Tuân Nhược Tố, dần dần hóa hình người, nó trông như khối mực khổng lồ đang cuộn tròn và hóa hình.

Sau giây phút êm đềm, giông bão bất chợt ập đến căn nhà nhỏ. Tuân Nhược Tố mười ba tuổi tay cầm bát cơm, em nhạy bén cảm nhận được có điều không ổn. Cha lập tức kéo nàng đến góc phòng, dặn em ngồi yên, trong lúc đó mẹ em đã bước ra sân, trên tay cầm theo một chiếc đũa bằng gỗ đào.

Tuân Nhược Tố năm mười ba tuổi không quá thấp, em đang đứng ở góc tường gần cửa sổ, hơi vươn cổ ra nhìn ra là có thể quan sát bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Không khí nồng nặc mùi máu tanh, mỗi lần hít vào em đều cảm thấy đau đến tận tim phổi.

Trong sân xuất hiện một người đàn ông quần áo dính đầy máu, màu da tái nhợt. Hắn đang ôm một thi thể trong tay, ngực thi thể bị xé toạc, lộ trái tim ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên Tuân Nhược Tố thấy ác quỷ giết người, nhưng không hiểu vì sao cô lại không thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy thương hại cho con quỷ đứng lẻ loi trong sân, và cho thi thể đáng thương kia.

Từ khi Tuân Nhược Tố có nhận thức, thi thoảng sẽ có vài thứ bẩn thỉu gõ cửa nhà cô - có kẻ cầu bói cũng có người cầu cứu, nhưng tên ác quỷ này rõ ràng không quan tâm đến hai điều trên.

Hắn nhìn về phía bàn ăn, phát hiện bé con Tuân Nhược Tố đang nấp một góc nhìn trộm. Hắn nhìn một lúc rồi nói: “Tao muốn ăn, tao muốn ăn nó...”

“...Chậc chậc, ác linh này không kén ăn nha, món thịt dở nhất là thịt người Tuân gia đó.”

Giọng nói lạnh lùng chưa nghe lâu đã thấy quen phát ra, Tuân Nhược Tố vốn đang ở một bên xem kịch hay quay lại nhìn Tiết Đồng, lúc này đang sát khí đầy mình, cô hỏi lại: “Cô nếm thử rồi?”

“Tôi đoán.” Tiết Đồng đáp, trong tay đang chứa một ngọn lửa màu đen: “Đây là tưởng niệm lấy trên người lão già kia, có thể dùng để châm đèn dẫn hồn, Trương Việt đại khái nhận ra cô là con gái kiếp trước của hắn rồi, nên không còn làm khó dễ tôi nữa.”

Ông sợ Tuân Nhược Tố đang gặp nguy, nên thả Tiết Đồng đi cứu người.

“Cứ tưởng ông đầu thai rồi thì sẽ có cuộc sống mới hoàn toàn, trở thành con, hoặc là bố, hoặc thậm chí là ông nội của ai đó.” Giọng Tuân Nhược Tố rất khẽ: “Không ngờ ông vẫn bị tôi liên lụy, đời này không qua khỏi tuổi mười ba.”

Tiết Đồng nhún vai: “Hắn đã bị ác linh quấy nhiễu từ lúc lọt lòng, từ đó biến thành thiên sát cô tinh. Hắn nỗ lực hết mình cũng là vì cô, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện hắn nợ cô.”

Tuân Nhược Tố quay ngắt sang, nhìn chằm chằm Tiết Đồng: “Cô lại biết chuyện gì?”

“Hắn họ Chung, nếu không vì nợ nần thì sao phải hạ thấp bản thân ở rể Tuân gia” Tiết Đồng bật cười: “Cô thấy đấy, nhánh chính nhà họ Chung đều rất tráng kiệt, công đức tích lũy đủ để con cháu sống đến tám mươi tuổi, so với họ thì Tuân gia chỉ đang hạng ăn xin.”

trướctiếp