Nếu bị thương ở chỗ khác, cô sẽ để cho vết thương từ từ chậm rãi lành,
nhưng nếu là bị thương ở mặt cũng miệng, cho dù là mặt sâu và miệng sâu, cô vẫn nỗ lực đem tiểu cánh hoa chữa trị dứt điểm, cô đem miệng vết
thương chữa trị tốt, lại biến thành hình người, bay đến trước mặt Trúc
Kim Nha cùng Hồ Lương hỏi họ: “Mặt của ta không bị thương rồi để lại sẹo chứ?”
Hồ Lương vừa được Hoa Tế Thần cứu, trong lòng cảm kích,
đang định quan tâm hai câu, lại nghe Liễu Vũ hỏi chuyện tự nhiên bị
nghẹn họng. Hình thái của ngươi là biến ảo mà thành, trừ phi ngươi muốn
biến thành bộ dáng huỷ dung, bằng không sao có thể huỷ dung.
Liễu Vũ xem biểu tình của Hồ Lương cùng Trúc Kim Nha liền biết mặt của chính mình không có vấn đề gì, tức khắc yên tâm. Cô hỏi: “Các ngươi như thế
nào gặp được bọn họ?”
Hồ Lương nói: “Đây là địa giới của Thiên Cương Tông, chúng ta gặp được nhóm người đi ra săn thú.”
Liễu Vũ tức giận mà nói: “Cho nên, đây là xem chúng ta là con mồi để săn?”
Hồ Lương “Ách” một tiếng nói: “Chúng ta đối với bọn họ mà nói, là ngoại
địch lén xâm nhập vào chỗ của bọn họ.” Hắn nói xong hướng Liễu Vũ ôm
quyền nói: “Ta trước đem xung quanh rửa sạch, để tránh bị Thiên Cương
Tông cảm ứng thấy được, sau đó phái người đến truy kích chúng ta.” Lập
tức chọn ra một vài đệ tử, lại lấy ra một đóng bùa đưa cho bọn hắn, nói: “Cầm bùa này, đem độc cùng âm khí xung quanh và cả những cái thi thể
này toàn bộ thiêu huỷ, pháp khí bao gồm túi trữ vật đều đừng chạm vào,
bên trên đều có kịch độc, chạm vào là chết ngay.”
Bọn họ chính là gặp qua độc của Hoa Tế Thần có bao nhiêu lợi hại, nửa điểm cũng không
dám chạm vào, sôi nổi ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó cầm lấy bùa Hồ Lương
đưa đi bận việc.
Liễu vũ phát hiện, bùa của bọn dùng có kim quang rất giống với bùa của bọn người kia.
Cô hỏi: “Ngươi cho bọn kia bùa à?”
Hồ Lương nói: “Nga, cái này là bùa Thiên cương trừ sát, là tông môn mua từ Âm Dương Đạo Tông.” Hắn biết Liễu Vũ cái gì cũng không biết, lại giải
thích nói: “Địa linh tộc, Tiểu mà thánh bái làm môn hạ ở Âm Dương Đạo
Tông chuyên tu tập đạo pháp, am hiểu nhất chính là vẽ bùa, đại bộ phận
bùa trong tông môn của chúng ta là mua từ bọn họ. Khi Tiểu mà thánh vẽ
bùa, đem Thiên cương chi khí tự do trong thiên địa ngưng tụ trong bùa
Thiên cương trừ sát này, khi chúng ta sử dụng bùa Thiên cương trừ sát
rửa sạch xung quanh, vừa lúc che giấu dấu vết của chúng ta.”
Cổ
Đạo Tông được xây dựng ở giữa Quỷ Vu hai giới, môn hạ đệ tử tuyệt đại bộ phận đều là người, đối với loại bùa khắc chế âm tà, thanh trừ âm khí
đều tiêu hao rất lớn. Cho dù là đệ tử thấp nhất như ngoại môn tạp dịch
đều mang trên người ít nhất hai tấm bùa thanh trừ âm khí để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Hồ Lương trưởng lão núi Tú Loan, có thể điều
động tài nguyên sở hữu ở núi Tú Loan, lần này mang theo môn hạ đệ tử
thăm dò bí cảnh, tự nhiên là mang theo đủ đồ vật để bảo hộ mệnh.
Liễu Vũ tò mò, mượn Hồ Lương một lá bùa cầm trong tay, phát hiện bùa này
được làm từ giấy, chất giấy này so với giấy sách làm công chất lượng còn kém hơn một mảng lớn. Trên giấy vẽ bùa có một cổ hương vị của chu sa,
còn lăn lộn một ít đồ vật kỳ quái, bên trong nó ngưng tụ một cổ khí, làm cô vuốt lên liền không thoải mái. Nếu là bỏ ra cái đồ vật kỳ quái đó,
chỉ tính giấy cùng với chu sa, chi phí cỡ hai mao tiền không?
Cô hỏi Hồ Lương: “Bùa này bao nhiêu tiền một tấm?”
Hồ Lương nói: “Đây là bùa trung cấp, năm trăm lượng linh ngọc một tấm.”
Ngoài môn tạp dịch làm công một năm cũng không mua nổi một tấm bùa Thiên
cương trừ sát! Liễu Vũ xem như kiến thức được tới cái lợi nhuận kếch xù
này! Cô hỏi: “Tông môn chúng ta không tự vẽ bùa sao?”
Hồ Lương
“Ách” một tiếng nói: “Tu luyện đạo yêu cầu phải có thiên phú, người am
hiểu tu luyện đạo phù đều đi Âm Dương Đạo Tông, tông môn chúng ta am
hiểu chuyên về Cổ thuật.” Hắn bỗng nhiên phản ứng lại đây, vừa rồi Hoa
Tế Thần nói là “Tông môn của chúng ta?” Mắt lén lúc nhìn Liễu Vũ không
dám hỏi nhiều.
Những người Cổ Đạo Tông nhận nhiệm vụ rửa sạch xung quanh rất nhanh đã xong việc, trở về hướng Hồ Lương phúc mệnh.
Liễu Vũ thấy không còn việc gì, liền trở về sơn động.
Người và yêu của Cổ Đạo Tông cũng đi theo đến khe núi, bọn họ sôi nổi xem xét bốn phía, phát hiện đây là nơi dừng chân tạm thời tốt nhất.
Hồ Lương lấy ra một cái hộp, xoay lại đưa cho một nội môn đệ tử phía sau, nói: “Đi bố trí ảo trận, đem đường ẩn đi.”
Nội môn đệ tử trả lời: “Vâng!”, kêu thêm hai người đồng môn, chạy đi bày trận.
Liễu Vũ nói: “Ta thấy các ngươi hình như rất quen thuộc Thiên Cương Tông thì phải, như vậy cũng có thể nói hiện giờ đường về Cổ Đạo Tông các ngươi
chắc hẳn cũng biết đi?”
Hồ Lương hiểu ý, đây là lại muốn bỏ lại
bọn họ đây mà. Hắn nói: “Cổ Đạo Tông chúng ta cùng Thiên Cương Tông
không cùng thế giới, phải cần thiết lập thông đạo mới có thể trở về.
Thiên Cương Tông phòng bị chúng ta thật nghiêm, Cổ Đạo Tông chúng ta
cũng như vậy, hai bên không có thông đạo tiếp dẫn lui tới.” Hắn chốt lại một câu: “Đệ tử Thiên Cương Tông xuất hiện ở chỗ này, cũng không chắc
chắn nơi này là địa giới của Thiên Cương Tông. Có khả năng bọn họ ra
ngoài du ngoạn, cũng có khả năng nhận nhiệm vụ của tông môn mà rời khỏi
Thiên Cương Tông. Chúng ta muốn trở về còn cần phải dò đường.” Hắn không cố kỵ mà nói thẳng: “Bên ngoài thật rất nguy hiểm, có nhiều yêu cùng
người có thực lực hơn chúng ta nhiều, nếu chúng ta rời khỏi sự che chở
của Hoa Tế Thần, chúng ta thật sống không được.”
Đây là ăn vạ cô ạ?
Chính bản thân cô, cô còn lo chưa xong đây! Liễu Vũ quay đầu đi lười
phản ứng đến bọn họ, cô muốn đi ra ngoài kiếm ăn. Cô vừa rồi đánh một
trận kia, mắc bệnh thiếu máu rồi, tiểu cánh hoa bị chết một tảng lớn,
kia là đường đường chính chính tiêu rớt thịt trên người mình.
Ở
khe núi, trong rừng rậm cô phát hiện có rất nhiều động thực vật, cũng
coi như có nguồn đồ ăn sung túc, nhưng là… số đồ vật đó cũng có chứa
nhiều ít thiên cương chi khí, vừa lúc khắc âm khí trên người của cô. Nếu cô ăn mấy thứ đó, chả khác nào là đang uống thuốc độc.
Liễu Vũ
ngồi xổm sâm tử, hai tay chống cằm, nhìn thèm đến nước miếng chảy ròng
ròng, đói đến mắt đầu sao xẹt, nhìn đến cánh rừng đầy ắp đồ ăn nhưng
không thể ăn.
Cách đó không xa, nhảy ra một con chuột lớn lông xù xù cắn chết một con thỏ hình thể to hơn nó gấp vài lần.
Con thỏ kia có thể nhìn ra được nó đã tu luyện thành tinh, chiều dài cơ thể cỡ một mét. Khi trời vừa tối, ánh trăng vừa lên nó từ trong sơn động
nhảy ra, hình như muốn hấp thụ ánh trăng để tu luyện.
Trúc Kim
Nha biến về nguyên hình, lặng lẽ ẩn nấp đến gần, đột nhiên nhào qua, gặm xuống một ngụm, cắn đứt cổ con thỏ, nhẹ nhàng mà gặm cổ con thỏ chạy
trở về khe núi.
Liễu Vũ nhìn rừng rậm trước mặt, phiền muộn mà thở dài, cô hồi tưởng lại lúc ở Quỷ Vu Hiệp.
Cô lại nhớ về ban ngày có xuất hiện một cái quỷ vật, nghĩ thầm, khẳng định nơi này nhất định là có quỷ, mà quỷ thì buổi tối sẽ ra tới.
Nói không chừng chờ một chút nữa sẽ có đồ ăn.
Cô chờ, kiên nhẫn mà chờ.
Đến ban đêm, xác thật là có âm khí bay ra, nhưng là một cái ảnh con quỷ đều không có. Nhưng thật ra có một số ánh sáng nhỏ mang theo âm khí bay ra, linh thể này đem so với con kiến còn muốn nhỏ hơn, nhìn thôi cũng đủ
biết này là hoa cỏ cùng động vật nhỏ khi chết biến thành. Cô muốn ăn mấy thứ này, đem chúng toàn bộ bắt lại mệt chết thì cũng không đủ lấp đầy
kẽ răng.
Liễu Vũ thờ dài thấp giọng kêu: “Đói a”. Trong giới tử
thạch của cô có một đống linh tinh, không đúng! Còn có một đóng độc
trùng. Độc trùng bị cô cắn chết ở Liễu gia thôn đều thu vào bên trong,
bởi vì Trương đại lão can thiệp, nên cô chưa kịp bán đi.
Liễu Vũ
lo lắng lấy ra lại làm môi trường bị ô nhiễm, cũng không muốn lãng phí
bùa Thiên cương trừ sát với giá thật đắt để rửa sạch, nên cô đã lặng lẽ
thả ra tiểu cánh hoa vào trong giới tử thạch ăn cơm, cô ăn độc trùng,
nước độc do độc trùng chảy ra thậm chí độc phiêu tán cũng đều liếm đến
sạch sẽ, miễn cưỡng có thể lót bụng một chút, bù lại một ít tổn thất,
nhưng thật là ăn không no.
Cô hiện tại sầu lo một vấn đề, là làm sao để sống?
Người của Cổ Đạo Tông không cần ăn cơm, nhưng cô thì cần nha.
Bỗng nhiên trong rừng phiên ra, một mùi thịt nướng như có như không.
Hương vị kia thật nhạt, nhưng… đúng chính xác là hương vị của thịt nướng. Cô
một đường đi tìm hướng đến hương vị thổi tới, tìm đến được khe núi. Khe
núi này với khe núi cô tìm được không giống nhau, bên này có một tầng
sương mù mênh mang gắn ở phía trên, giống như nổi lên sương mù. Cô biết
trong núi có người, còn có một con chuột tinh, nhưng lại không cảm giác
ra sự tồn tại của bọn họ. Cô xuyên qua sương mù, phát hiện sương mù bỗng nhiên tan biến, quay đầu lại chỉ thấy một màn sương mù mỏng trong đêm,
sương mù che mắt phía trước căn bản không còn. Hương vị thịt nướng nồng
đậm làm cô chảy cả nước miếng.
Chuột tinh đang ở đó nướng thịt thỏ tinh.
Con thỏ được đặt trên một cái giá nướng, phía dưới để một cái chậu than.
Bên người hắn bày một cái bàn để đầy gia vị, chính là phết đều đều lên
con thỏ đang nướng, xung quanh ngồi đầy một vòng yêu quái. Những con yêu quái đó có một số ngồi bệt, một số ngồi xổm, một số thì đứng. Tất cả
đều mong ngón mà nhìn chằm chằm thịt con thỏ, thỉnh thoảng còn liếm môi
nuốt xuống hai ngụm nước bọt.
Đệ tử Cổ Đạo Tông một số thì ngồi
đả toạ, một số thì được an bài đứng canh gác, nhưng mặc kệ là đả toạ hay canh gác cũng đều hướng về thịt thỏ nướng, biểu tình kia bất đắc dĩ đến cực kì. Một đám trùng đều thèm đến bị câu ra tới.
Chuột tinh, là đầu bếp!
Điểm chết người chính chuột tinh nướng thịt, cư nhiên thịt kia không còn độc Thiên cương chi khí làm bỏng miệng. Cô đột nhiên nhớ tới, Vu tộc mở
tiệm cơm, giống như có biện pháp thanh trừ Thiên cương chi khí bên
trong.
Liễu Vũ mừng đến hai mắt toả sáng, hỏi: “Muốn rửa sạch hết Thiên cương chi khí trong thịt có phiền toái không?”
Chuột tinh nói: “Không phiền toái, trước lấy máu, sau đó trừu tới gân, khi
rút gân thuận tiện đem Thiên cương chi khí tự do trong thịt rút ra luôn
là được, việc này chủ yếu là xem ở thao tác thủ pháp, là kiến thức cơ
bản của đầu bếp. Trên cơ bản luyện tập cỡ mấy năm là có thể thanh trừ
toàn diện Thiên cương chi khí bên trong. Nếu gặp phải người tu luyện
thành thân thể kim cương bất họa, đạo hạnh cao thâm… việc này, những đầu bếp nhỏ như chúng ta mới không làm nổi.” Nó rắc thêm gia vị, nướng thêm hai phút, sau khi nướng đều thấm gia vị ngon miệng, liền đem toàn bộ
con thỏ được nướng đến tươi mới dâng lên cho Hoa Tế Thần.
Liễu Vũ vui vẻ đến nổi đầy bóng hồng! Đương trường quyết định thu nhận chuột
tinh làm tiểu đệ, đối với nó nói: “Ngươi sau này cùng ta lăn lộn.” Vui
lòng nhận lễ của hắn, hỏi: “Ngươi muốn làm đầu bếp cho ta không? Đảm bảo tiền kiếm được sẽ nhiều hơn làm môi giới lừa đảo.”
Kim Mao chuột tre lập tức đồng ý, gật đầu nói liên thanh: “Nguyện ý, nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý cung phụng Hoa Tế Thần!”
Hồ Lương nghe vậy, lại nhớ đến Liễu Vũ đã nói câu “Cổ Đạo Tông chúng ta.”
Lập tức đứng dậy đi qua, nói với chuột tre tinh, “Kim Nha, cung phụng và đi theo là hai việc khác nhau, ngươi cung phụng nổi Hoa Tế Thần mười
một quan sao?”
Đừng nói ngươi một con chuột tre tinh, dù là thêm
luôn cả tộc chuột tre trên dưới nhà ngươi cũng không cung phụng nổi. Đầu tiên muốn trở thành Hoa Tế Thần phải gieo vào người Hoa Thần Cổ, chuyện đó cơ hồ là thập cửu nhất sinh, có thể sống sót đều là lông phượng sừng lân, ở quá trình sống sót không bị cổ hoá, giữ lại thần trí, nguyên bản ký ức, liền bản ngã là thiếu lại càng thiếu! Cung phụng Hoa Tế Thần yêu cầu ăn cơm số lượng lớn, cùng ăn độc trùng, ăn vật còn sống, nếu ăn
không đủ nó thì sẽ tức giận, lúc đó nhìn thấy cái gì là ăn cái đó, liền
cây cối cũng sẽ gặm. Nuôi dưỡng cung cấp cho Hoa Tế Thần phải cần một vị Đại Tế Tư có thực lực cường đại, vì Đại Tế Tư này phụ trách tìm kiếm
thực vật cung phụng cho Hoa Tế Thần, cũng như khắc chế và chế trụ được
khi Hoa Tế Thần phát cuồng, bằng không, một khi Hoa Tế Thần cổ tính quá
độ rất có thể tạo thành tai hoạ ngập đầu.
Hoa Tế Thần mười một
quan, phỏng chừng phải thỉnh ra tới Đại Tế Tư Vu tộc mới có thể chế trụ
được, đó là lão tổ của Cổ Đạo Tông bọn họ!
Cổ Đạo Tông có toà cổ
sơn, trong đó có rất nhiều cỏi vương, bên trong cổ loại nhiều đến nổi
bọn họ phải định kỳ đi vào rửa sạch không chế bớt tốc độ sinh sôi nảy
nở, dưỡng Hoa Tế Thần mười một quan hẳn là không có vấn đề!
Chuột tre tinh sửa lại miệng, nói: “Tiểu nhân nguyện ý đi theo Hoa Tế Thần.”
Đối với cung phụng hay là đi theo, Liễu Vũ cũng tuỳ tiện thôi, nghiền ngẫm
từng chữ một làm cái gì, có đầu bếp giải quyết vấn đề cơm ăn liền thành.
Liễu Vũ cảm thấy rõ ràng được thái độ của Hồ Lương là muốn đem cô hướng vào
Cổ Đại Tông, vì thế cô bóp chết ngay ý niệm đó từ lúc đầu, nói: “Cổ Đạo
Tông các người quá nhiều quy củ, đều làm da đầu của ta tê dại..”, “Ta có chết cũng sẽ không vào Cổ Đạo Tông của mấy người.” Lời nói bên miệng
lập tức nuốt trở về sửa miệng thành “Tuyệt đối không muốn vào Cổ Đạo
Tông của các người.” Trương Tịch Nhan nói cô là Hoa Tế Thần của bộ lạc
Hoa Tế, vạn nhất trước kia đã từng vào Cổ Đạo Tông, nếu nói lời này hẳn
là tự vả mặt rất đau đi?
Hồ Lương ôm quyền, mau chóng nói: “Hoa
Tế Thần muốn đi đến nơi nào không đến lượt ta ý kiến, nếu lời nói có chỗ không thoả đáng, xin Hoa Tế Thần chớ trách. Chỉ là trước nay Hoa tế
thần đều sinh tồn trên một tảng lớn địa giới của các bộ lạc, cộng đồng
chủng tộc cung phụng, chưa từng là của nhà ai.