Đối với đám thi quái nhảy loạn khắp nơi Thiên Phượng tộc cũng không để
chúng vào mắt, vì đề phòng chúng nhảy loạn, bọn họ chỉ phái ra một ít
điểu tộc chặn lại ở trong phạm vi nhất định. Trọng điểm mục tiêu của bọn họ là Trương Tịch Nhan trên thuyền.
Trương Tịch Nhan chưa thành
thần nên sức đấu cũng có giới hạn, kỳ thật thực lực còn rất xa mới có
thể tạo thành uy hiếp đối với Thiên tộc, Thiên tộc chỉ lo sợ sau khi
nàng tu luyện thành thần rồi mượn dùng chi uy từ Thiên Nhãn, khi đó chỉ
cần sức lực của một mình nàng cũng có thể dẹp yên một giới không nói
chơi. Nhưng nàng là người có thể trốn cũng có thể tàng, Thiên tộc tìm
không thấy nàng, bắt lấy nàng không có cách nào.
Lê Vị đi đến Kim Ô thần cung, nên tạo cho Thiên tộc cơ hội có thể nhanh chóng diệt trừ
được Trương Tịch Nhan. Trương Tịch Nhan là Đại Tế Tư của Vu tộc, không
có khả năng để tiểu Vu thần gặp phải nguy hiểm mà bỏ mặc không quan tâm. Lấy Lê Vị làm lý do, quả thật có thể câu được Trương Tịch Nhan, đây
đúng là đưa tới cơ hội ngàn năm có một.
Thiên Phượng tộc tỏa định Trương Tịch Nhan cùng Liễu vũ, lập tức khởi xướng tấn công toàn diện, ý đồ tiêu diệt hai nàng trong một lần hành động này.
Thế tới của
bọn họ cực nhanh, bên cạnh Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ chỉ có mỗi đám
thi quái nhảy loạn khắp nơi thì không có lấy một con thuyền hộ tống hay
thêm được một sự giúp đỡ nào cả, cho nên có thể nói là không giảm được
quang côn tư lệnh.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Phượng tộc đã đánh
tới bên ngoài bảo thuyền, móng chim sắc bén cơ hồ dùng lực rất lớn để
cào phá lồng phòng ngự và kim giáp thi quái đứng vòng quanh bảo thuyền.
Đám thi quái này tuy rằng sức lực và tốc độ rất cao, nhảy đánh cũng rất
rành rỗi, thậm chí bọn chúng còn có thể ngự phong phi hành, nhưng dù sao chúng cũng chỉ là một dám thi quái thần trí không cao, lại không có
pháp thuật thần thông, cũng không có kỹ xảo chiến đấu, không có mưu lược và không tấn công ở nơi xa. Chúng khi gặp được Thiên Phượng tộc chưa
kịp đụng tới đối phương đã bị đối phương phóng xuất ra Thiên Cương chi
khí nướng qua một chập, một đám cứ vậy bị thiêu muốn chín, làn da bên
ngoài và huyết nhục cơ hồ bị thiêu thành tro, bốc lên mùi thịt nướng.
Sinh mệnh của thi quái thì cực hãn, sau khi bị Thiên Cương chi khí thiêu đốt cũng không tạo thành thương nặng gì với chúng, lại bị đau mà phát
cuồng, gặp phải cái gì thì chụp lại xé rách cái đó, đem bàn ghế và những gì nằm gần biên bảo thuyền đều xé rách, chúng nó tru lên nhảy dựng về
phía thuyền đang lơ lửng cách chúng không xa.
Điểu tộc cũng không phải khúc gỗ mà đứng yên trên không trung bất động, nhìn thấy đám thi
quái từ trên bảo thuyền nhảy qua tới liền vung cánh nghiêng người tránh
thoát, thi quái trong lúc gầm rú liền nghe một tiếng “Phanh” tiếng rơi
trên mặt đất, tạp ra một cái hố sâu.
Cơ hồ chỉ trong một lần đối mặt, bảo thuyền của Trương Tịch Nhan liền bị hủy, Thiên Phượng tộc đã đánh tới gần.
Liễu Vũ lại một lần thi triển ảo thuật ý đồ khống chế mấy con Thiên Phượng
thoạt nhìn phá lệ lợi hại, nhưng chỗ trán của chúng có pháp bảo phòng
ngự, cảm giác không thể xâm nhập vào được, xem như chiêu này không có
hiệu quả đối với chúng. Cô lại thả ra tiểu cánh hoa, nhưng đối phương
sớm đã phòng đến chiêu thức đó của cô, dẫn tụ Thiên Cương chi khí đánh
tới làm cô như bị vây trong biển lửa Thiên Cương chi khí, tiểu cánh hoa
thả ra không tới 3-4m liền bị thiêu sạch sẽ. Sau khi độc do cô phóng đi
bị thiêu đốt thì hóa thành bột mịn nhưng vẫn còn có độc, nhưng là một
cái nơi lớn như vậy cộng thêm có gió thổi mạnh như thế, phất qua một cái liền bị thổi tan, cơ hồ…. Không có hiệu quả công kích gì.
Liễu
Vu thông qua sức chiến đấu của Thiên Long tộc và Kim Ô tộc nên cũng có
thể suy đoán được lực chiến của Thiên Phượng tộc, biết rằng một ít sức
lực này của bản thân không thể nào đánh thắng được, nhưng không nghĩ tới lại thảm tới mức như vậy, thật là vừa thò đầu ra một cái thôi đã bị
chết trận. Cô lại một lần nữa khắc sâu việc Trương đại lão lương khổ
dùng sức xây dựng Cổ Đạo Tông ở không gian loạn lưu giữa hai Thứ Nguyên
Giới, cùng với nguy hiểm hiện tại phải đối mặt, lập tức nói với Trương
Tịch Nhan: “Chúng ta chạy thôi.”
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng lắc
đầu nói: “Nếu chỉ có hai tụi mình, nói đến là đến, nói đi là đi, đó là
Thiên Phượng tộc không có bản lĩnh, toàn bộ phòng ngự thùng rỗng kêu
to.” Nàng chỉ về hướng đám thì quái xung quanh bị Thiên Phượng tộc xé
nát, thiêu chết, nói: “Tụ tập mấy chục vạn thi quái tấn công bất ngờ,
lại liền nửa nén hương cũng chưa chống đỡ được, đối mặt lập tức thảm
bại, bị đánh cho tơi bời, chỉ còn lại hai chúng ta trốn thoát được, đấy
lại là chuyện Vu tộc khởi xướng chiến tranh với Thiên tộc kết quả gặp
phải thảm bại. Như vậy, trải qua trận chiến này, uy danh của Thiên
Phượng tộc nhảy lên trở thành tông phái mạnh nhất Thiên tộc, quy phụ
thêm vô số người, bọn họ sẽ tận hết sức lực mà quét sạch Vu tộc cùng
những bộ lạc có giao hảo với Vu tộc, dùng chúng ta để khuếch trương danh vọng và thực lực.” Kinh doanh đầy đất không phải là làm ăn buôn bán, vì làm ăn buôn bán mệt liền có thể tùy thời ngưng lại để ngăn tổn hại, coi như tiền đi ra ngoài như ném đá trên sông. Còn khi kinh doanh mà lại
gặp phải chiến tranh như vậy thì lại giống rơi vào vũng bùn, không nhiều thì ít cũng có thể đem cả vận mệnh của một triều đại thậm chí là cả một quốc gia bồi vào chung.
Liễu Vũ liền biết được chính mình đã mở
ra thông đạo huyền bí cảnh dẫn tiểu đệ tới hỗ trợ lại giống như gây họa, tức khắc chột dạ, hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?” Đầu óc của cô cố gắng
xoay chuyển nhưng lại không tìm ra cách đối phó. Thực sự nếu đem viện
binh của Vu tộc hay Cổ Đạo Tông tới cũng chỉ là đưa tặng đầu người thôi, ngay cả là Địa Linh giới hơi chút cường đại tới đây, cũng không thể nào dùng được. Cô nhìn lại thi quái xung quanh đều bị rửa sạch sẽ, thuyền
cũng nát, chỉ còn lại hai nàng cùng tòa đài ghế dựa do Trương Tịch Nhan
dùng Thiên Nhãn phóng xuất ra một vòng phòng ngự nho nhỏ, nhưng cái này
cũng đang lung lay sắp đổ, có thể bị phá hư bất cứ lúc nào, lòng không
khỏi nóng như lửa đốt, nói: “Bại tổng so với tiếp tục cường ở lại nơi
này mà toi mạng, chúng ta chạy thôi.”
Trương Tịch Nhan nói:
“Chúng ta mà trốn đi, Lê Vị chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.” Có nhược điểm
Vu tộc tấn công Thiên tộc, lại có việc Thiên Phượng tộc chiến thắng bức
bách, Lê Vị và Kim Ô thần cung sẽ bị rắc rối lớn.
Trong tay nàng
hiện giờ có hai vương bài, một là Vu thần thụ, nhưng điểm mấu chốt đó là Vu thần thụ chỉ có hố và hố, chỉ cần Vu thần thụ còn đó, Vu tộc liền sẽ có Đại Tế Tư khác và sẽ có Vu thần khác xuất hiện, cũng có thể che chở
Vu tộc tới sau này, vậy nên vô luận thế nào nàng cũng không thể động
tới. Hiện giờ nàng chỉ còn lại một vương bài!
Ngay lúc vòng phòng ngự do Thiên Nhãn tại ra bị phá vỡ, nàng lại một lần sáng lập thông
đạo, đồng thời phóng xuất ra Thần hỏa Thiên Nhãn bảo vệ Liễu Vũ, nói:
“Em đừng cử động.”
Liễu Vũ không cần Trương Tịch Nhan mở miệng
nhắc nhở, nếu không phải Thần hỏa Thiên Nhãn vòng quanh cô, cô chỉ sợ đã dính sát vào trên người của Trương Tịch Nhan từ lâu.
Giờ khắc
này, xung quanh như là chợt hiện lên sương mù, cái loại khủng bố như lúc vào Bạch Cốt Uyên lại xuất hiện bao phủ lấy cô, hồi ức thống khổ do bị
Thần hỏa Thiên Nhãn lột cốt xẻo thịt lại lần nữa nổi lên trong lòng.
Đáng sợ nhất chính là, đây không phải là ảo giác của cô.
Ở một chỗ cách không xa, nữ nhân kia không phải là ai khác mà là Lãnh Cốt quỷ vương của Bạch Cốt Uyên.
Lãnh Cốt nhận được Trương Tịch Nhan triệu hoán, trước mặt thấy được thông
đạo liền theo đó rời khỏi Bạch Cốt Uyên, đi vào boong tàu liền thấy được thân ảnh quen thuộc cách đó không xa. Nàng ta giương mắt lên nhìn một
cái thấy ngay Liễu Vũ mặt mũi trắng bệch do quá sợ hãi, tay chân vẫn còn đang run rẩy. Liễu Vũ so với trước kia càng đẹp mắt và đã cường đại hơn rồi, nhưng vẫn cho nàng ta cảm giác một loại tiểu đáng thương cần được
yêu cầu bảo hộ. Bỗng nhiên, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trước mặt Liễu
Vũ, phảng phất là đang công khai biểu thị chủ quyền cũng tựa như cảnh
cáo, Lãnh Cố vừa mới nhấc lên một ít tâm tư trong nháy mắt liền bị thiêu diệt. Cho dù Liễu Vũ có yêu cần cần bảo hộ, cũng không tới phiên chính
mình. Ánh mắt nàng ta hướng về lên trời nhìn về phía chủ nhân của ngọn
lửa kia, đón nhận ánh mắt Trương Tịch Nhan quét tới, sợ hãi trong lòng
cùng với mạc danh thần phục mà ngồi quỳ trên boong tàu, không dám có một chút lỗ mãng.
Nàng ta rất rõ, sống chết của bản thân chỉ ở nhất
niệm chi gian của Trương Tịch Nhan. Cũng mơ hồ cảm nhận được ý niệm
Trương Tịch Nhan là cố ý để lại cho mình một đường sinh cơ, hy vọng bản
thân có thể sống sót thật tốt. Nàng ta muốn sống, muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài, muốn biết vì sao bản thân lại có cảm xúc cùng ý tưởng như
vậy đối với Liễu Vũ, muốn biết càng nhiều về những nơi khác ngoài Bạch
Cốt Uyên là cái dạng gì. Muốn sống thì phải biết có một số việc không
thể làm và một số việc cần thiết phải làm. Tỷ như, cố gắng khống chế
Bạch Cốt Uyên hoàn hảo, không để Phệ Thần Trùng Bạch Cốt Uyên đi ra bên
ngoài làm hại. Lại tỷ như vâng theo ý nguyện của bản thể đi bảo hộ người nàng muốn bảo hộ.
Lãnh Cốt lập tức sử dụng Thiên tộc, Quỷ tộc, Vu tộc từ Phệ Thần Trùng biến thành tấn công về phía điểu tộc xung quanh.
Theo đó liên tiếp có thông đạo bị mở ra, có rất nhiều sương mù phiêu tán ra
bên ngoài, bị gió thổi đi xa về nhiều phương hướng, ở cây cối bám vào
phía trên điểu thú lại chậm rãi thẩm thấu vào bên trong nguy trang thành một bộ phận cấu tạo của cơ thể.
Thiên Phượng tộc và những bộ tộc dựa vào nó đang công kích Trương Tịch Nhan sớm đã quen việc nàng có thể sáng lập thông đạo liên thông Thứ Nguyên Giới, khi cảm thấy có ngoài
viện cường đại tới, lập tức phân ra một bộ phận điểu tộc tiến lên chống
đỡ, một bộ phận khác vẫn tiếp tục tấn công về phía Trương Tịch Nhan,
nhưng lại bị ngoại viện vừa đến đột ngột ngăn lại.
Một con Thiên
Phượng với hình thể lớn hơn những con ở đây, thực lực lại cấp Thần đột
nhiên sáng lập thông đạo bay ra, nó duỗi thân mở rộng đôi cánh, nơi nó
đi qua, xé rơi vô số điểu tộc, lúc sau liền nhào vào trong đàn điểu tộc
giống như bị đói đến mất đi lý trí điên cuồng vồ vào Thiên Phượng tộc
như vô mồi. Thiên Phượng tộc chợt nhìn thấy Phượng Hoàng đã thành thần
liền bất ngờ đến cực điểm, còn đang suy nghĩ có phải là một vị lão tổ
nào của Thiên Phượng tộc lặng lẽ bế quan thành thần không, lại trong
nháy mắt bị một móng vuốt đè lại, xích lạp lập tức bị xé rách làm đôi,
Thiên Phượng Thần cấp kia há mồm nuốt vào bụng.
“Thần” của Vu tộc từ Bạch Cốt Uyên ra tới người đầy Âm Sát khí tắc lập tức nhào về phía
thi quái đang nhảy loạn, chọn con cường đại nhất xuống tay, bắt lấy nó
ăn ngấu nghiến lấy nội đan, tủy não, huyết nhục, bằng tốc độ nhanh nhất
đem một đám gặm ăn hầu như không còn.
Hơn mười vị thực lực cấp
thần của ba tộc Thiên, Quỷ, Vu nhảy vào trong chiến trường, vô luận là
Thiên Phượng tộc hay là thi quái đều bị đánh đến tan nát, nguyên bản
chiến trường có trật tự lại lâm vào hỗn loạn.
Trong lúc mấy chục vạn Thi tộc của Vu tộc tấn công vào, Thiên Phượng tộc bọn
họ liền cấp tốc tri các bộ tộc khác tới chi viện. Nếu thắng, tự nhiên
làm bọn họ biết được uy phong cùng thực lực của Thiên Phượng tộc, còn
nếu đánh không lại, cũng có thể để những bộ tộc này đến chi viện xoay
chuyển cục diện, không đến mức chính mình một mình chống chọi bị thua.
Các bộ tộc có giới môn liên thông với Thiên Phượng tộc tới rất nhanh, cho
dù đại bộ đội triệu tập không kịp, cũng có thể tạm thời đưa đến một đám
giải quyết cấp bách trợ lực kịp thời.
Các bộ tộc chi viện vừa
đến, liền nhìn thấy Thiên Phượng tộc và nhóm Thi tộc bị lọt vào công
kích của mười vị Thần từng người lại khác biệt chủng tộc.
Hơn
mười vị thần liền dọa ngốc các bộ tộc mới vừa tới giới môn, trong đầu
toát ra nhiều nghi vấn: Số thần này là từ đâu tới? Vì cái gì lại có
nhiều thần tồn tại như vậy? Nhiều thần như vậy chiến đấu, chính mình đi
vào có khác gì tìm chết, rồi đánh như thế nào?
Các bộ tộc chi
viện bao gồm Thiên Phượng tộc trong đó những người có tuổi đời lớn trong đó có một ít kiến thức, thì chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền nhớ tới
truyền thuyết khủng bố kia, lập tức la lớn: “Chạy, mau bỏ đi, không cần
thiết dính tới Phệ Thần Trùng.”
Trong Thiên Phượng đế cung bay ra hàng trăm đồ đằng trụ điêu khắc Thiên Phượng, chúng nó dựa theo trận vị sắp hàng, phóng tới bốn phương tám hướng bay đi, ý đồ đem thông đạo Thứ Nguyên Giới mà Trương Tịch Nhan sáng lập phong tỏa ở bên trong, đồng
thời hạ xuống thuật giam cầm phong bế thông đạo Thứ Nguyên Giới, để các
nàng không có cách nào rời đi.
Trương Tịch Nhan nhìn lên không
trung bay ra đồ đằng trụ, biết đây là Thiên Phượng tộc đào luôn trọng
bảo trấn tộc ra tới đối phó với hai nàng, nàng truyền âm nói với Liễu Vũ và Lãnh cốt, “Đi!” Nàng đóng lại thông đạo huyền bí cảnh thi cổ quái
lại, sau đó sáng lập một cái thông đạo nối thẳng đến Kim Ô thần cung,
mang theo Liễu Vũ một bước rảo tiến lên liệt hỏa hừng hực liền lập tức
đóng lại thông đạo đi đến Kim Ô thần cung.
Lãnh Cốt mắt nhìn hai
người biến mất, thao tác thuyền Bạch Cốt rút lui khỏi nơi giao hội với
Thiên tộc, rút về phía sâu trong Bạch Cốt Uyên.
Thông đạo Bạch
Cốt Uyên và Thiên tộc vẫn còn, Phệ Thần Trùng phân tán ở các nơi trong
Bạch Cốt Uyên hội tụ thành thần thú cảm giác được thông đạo, bằng tốc độ nhanh nhất chui qua. Chúng nó bị vây ở Bạch Cốt Uyên không thể ra khỏi
được, không chiếm được ngoại giới bổ sung mà năng lượng tích tụ đang
không ngừng tiêu hao, lâu dài về sau tất nhiên sẽ bị tiêu vong, sau đó
lại tán thành Phệ Thần Trùng trầm miên với hình dạng những hạt bụi bặm.
Hiện giờ, thông đạo đi thông bên ngoại giới được mở ra, có tự do, có đồ
ăn còn có hy vọng được sống lâu hơn đang ở trước mắt, kêu chúng nó không khỏi kích động sao được.
Chúng nó dùng hết toàn lực chạy về phía thông đạo, sau khi có thể rời khỏi đây, liền bằng mức độ giới hạn cao
nhất mà điên cuồng đi săn đồ ăn.
Liễu Vũ lọt vào trong Thái Dương Tinh Hỏa, tuy lửa đó vẫn cách với cô một tầng Âm Sát khí bao phủ quanh
thân, nhưng vẫn đau tới cô phát ra “A” một tiếng kêu khổ thảm thiết, lập tức thi triển thần thông ngăn cách lại lửa xung quanh, nhưng hiệu quả
lại hơi yếu, cơ hồ chỉ có thể giúp bản thân không bị lửa đốt tới, nhưng
lại cảm giác bản thân đang bị nướng tới như cơ thể bị bay hơi nước, toàn thân như muốn thục.
Cái này cũng liền thôi đi, Trương Tịch Nhan
thế nhưng còn từ trên xương cốt huyết nhục của cô moi ra nhiều thịt hư
và xương hư, rồi dùng Thần hỏa Thiên Nhãn thiêu trụi thành tro, lúc này
mới lôi kéo cô sáng lập thêm một cái thông đạo đi tới chỗ ngủ của Lê Vị.
Liễu Vũ có cảm giác như tìm lại được sống từ chỗ chết, thở phào nhẹ nhõm, cả người hư thoát mà nằm trên mặt đất, cảm giác từ trên thảm truyền đến
khí lạnh nhè nhẹ. Thảm này, là thứ tốt tuyệt đối là kiện pháp bảo giá
trị xa xỉ.
Trương Tịch Nha cũng cả người thoát lực ngồi quỳ trên mặt đất, ngay cả sức giơ tay cũng không có.
Hai con Kim Ô canh giữ cung điện mắt nhìn thăm dò hai nàng, một con tiếp tục thủ, một con nhanh chóng bay đi bao tin.