Một trong những cú điện thoại của Bành Hướng Chi gọi tới, đối phương vẫn không nhận.
Quá khác thường, khác thường đến mức Bành Hướng Chi không để ý Kỷ Minh Tranh nói muốn chia tay.
Rất sợ Kỷ Minh Tranh xảy ra chuyện, nàng suy nghĩ một lúc, gọi xe đến nhà
cô, ngón cái dán dấu vân tay, tít tít tiếng mở khóa mật khẩu.
Không dùng được mấy câu như "Vẫn bày biện như cũ", bởi vì mấy tháng nay nàng
cũng trở về ngủ vài lần, sau khi hẹn hò thuận thế lăn qua giường với Kỷ
Minh Tranh vài lần, nhưng bầu không khí lúc này không giống.
Kỷ
Minh Tranh không có ở phòng khách, cũng không có ở ban công, toàn bộ căn nhà có một loại cảm giác yên tĩnh hoang vu vắng vẻ, ngay cả ánh mặt
trời bay lượn cũng giống như biểu hiện giả dối bặt vô âm tín. Trên ban
công có phơi quần áo, xem ra là đã treo mấy ngày, với tính cách Kỷ Minh
Tranh, sau khi sấy cô sẽ lập tức gom lại.
Trên bàn có một hộp cháo loãng, sau khi giao tới không có mở ra, Bành Hướng Chi đi qua cầm lấy hoá đơn, là ngày hôm qua.
Chuyện quái gì vậy? Nàng càng nhìn càng kinh hãi.
Bước chân nhanh hơn đi về phía phòng ngủ, cửa khép hờ, bên trong không bật
đèn, trên giường có gò nhỏ nhô lên, cô nằm ở trên giường chơi điện
thoại.
? Sao Kỷ Minh Tranh có thể chơi điện thoại mà không bật đèn?
Hơn nữa dường như còn rất nhập thần, cho đến khi Bành Hướng Chi xuất hiện ở cửa, cô mới phát hiện.
Cô ngẩng đầu lên, mi tâm khẽ động, tay chống một cái ngồi dậy, màn hình điện thoại úp ngược vào bụng: "Sao cậu lại tới đây?"
"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao?" Bành Hướng Chi tiến lên, "Tách" một tiếng
bật đèn bàn, liền sáng lên nhìn Kỷ Minh Tranh. Mặt của cô rất tái nhợt,
trước mắt có màu đen nhàn nhạt, đối với chuyên gia dưỡng sinh như cô mà
nói, phải rất hiếm thấy mới xuất hiện quầng thâm mắt, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhìn qua gầy đi một vòng, tiểu tiên nữ hạ phàm, thành cô nương bình thường khiến người ta yêu mến.
"Ừ, bị cảm nhẹ, đau đầu." Kỷ Minh Tranh nói bằng giọng mũi.
"Vậy sao không đi bệnh viện?" Bành Hướng Chi ngồi xuống, tự nhiên dán tay lên trán Kỷ Minh Tranh, may mà không bị sốt.
Lại nhìn tủ đầu giường của cô, hóa ra là nước khoáng. Lòng mẹ trong nàng
lập tức dâng lên, không biết vì sao, chỉ nhìn không quen Kỷ Minh Tranh
uống nước khoáng, vì thế đứng lên đi vào phòng bếp, tráng cốc giữ nhiệt
của cô, rót cho cô một ly nước ấm, rồi bưng vào.
"Uống đi."
Kỷ Minh Tranh nhận lấy, cúi đầu chậm rãi uống.
"Ăn cơm chưa?" Bành Hướng Chi lại hỏi cô.
Kỷ Minh Tranh dừng lại, lắc đầu.
"Cậu chờ nhé, mình đi nấu mì cho cậu, ăn chua cay không, khai vị." Bành Hướng Chi lại muốn xắn tay áo.
Kỷ Minh Tranh lại giữ chặt nàng: "Mình không muốn ăn."
Đặt bình giữ nhiệt sang một bên, cô bình tĩnh nhìn Bành Hướng Chi.
Ánh mắt này Bành Hướng Chi rất quen thuộc, Kỷ Minh Tranh có chuyện muốn nói với nàng, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Thật ra Kỷ Minh Tranh rất bướng bỉnh, nếu là chuyện cô nhận định, ngay cả
Bành Hướng Chi cũng không thay đổi được. Vì thế Bành Hướng Chi tạm thời
gạt đi mọi lo lắng trong lòng, ngồi xuống giường, thuận tay vuốt chăn
cho cô, hỏi: "Cậu gửi Wechat cho mình, là......"
Nghĩ kỹ rồi phải không? Cô cũng cảm thấy, hai người không thích hợp lắm.
Sau một thời gian lạnh nhạt, phát hiện Bành Hướng Chi cũng không tốt đến
mức không thể không có người này, đặc biệt là đối với một bác sĩ trẻ có
tiền đồ tốt, một mảnh quang minh như cô mà nói.
"Mình từ chức rồi." Kỷ Minh Tranh ngắt lời nàng, nói.
?
Trời đất quay cuồng, trong lòng Bành Hướng Chi không khác gì động đất, thì
ra nhận được tin tức quá mức khiếp sợ, đại não thật sự sẽ ngừng hoạt
động, giống như kéo theo một cỗ máy cũ, răng rắc răng rắc, mỗi một tấc
xương cốt nối liền đều làm cho người ta khó chịu.
"Cậu bị quấy
rầy, phải không?" Bành Hướng Chi cảm thấy máu mình chảy thẳng lên trán,
nhưng tứ chi lại lạnh xuống, không khống chế được mà run rẩy.
Kỷ Minh Tranh lần này không phủ nhận, cô ngồi thẳng hơn một chút, nói: "Phải."
"Chết tiệt." Bành Hướng Chi muốn khóc, nàng nghẹn ngào mắng một câu.
Mái tóc đen mềm mại của Kỷ Minh Tranh rủ xuống bên tai, suy nghĩ một chút
rồi nói: "Chắc không phải fan của cậu, hình như là một anti-fan khá cố
chấp của mình, cho rằng mình không nên làm đồng tính trong thể chế, là
hướng giá trị phát triển không tốt, viết thư tố cáo đến bệnh viện, còn
gọi điện thoại mỗi ngày."
"Thật ra bệnh viện không quan tâm nhiều đến cuộc sống riêng tư của mọi người, nhưng hắn đã ảnh hưởng nghiêm
trọng đến hiệu suất làm việc của mọi người, chặn đường tư vấn cho bệnh
nhân."
"Sau đó email của trường mình cũng nhận được."
"Không phải," Bành Hướng Chi nóng nảy, "Cậu nói với bọn họ đi, nói với bọn họ
không phải sự thật, anti-fan kia nói quá, bảo bọn họ chặn hắn đi, che
chắn, cậu giải thích đi chứ."
Kỷ Minh Tranh trắng mặt hỏi ngược lại nàng: "Không phải thật sao?"
"Mình với cậu, không phải thật sao?"
Bành Hướng Chi muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn tủ quần áo, mắng một câu: "Đồ điên!"
Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi Kỷ Minh Tranh: "Chỉ vì vậy mà bọn họ sa
thải cậu? Cậu là trụ cột quốc gia đó, người ưu tú đó, cậu còn tổ chức
hạng mục nghiên cứu khoa học, làm sao có thể nói đuổi là đuổi? Đơn vị
của cậu bị sao thế?"
Mẹ kiếp, tức giận đến mức nàng nói không rõ ràng, hận không thể xắn tay áo tìm bọn họ.
"Không phải, bệnh viện khuyên mình nghỉ ngơi một thời gian, là mình tự động nghỉ việc."
"Hết cách ở lại." Kỷ Minh Tranh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Bành Hướng Chi "Chậc" một tiếng, ngửa đầu nhìn trời, lại thở dài một hơi,
lông mày muốn vặn thành bánh quai chèo: "Người khác điên, cậu cũng điên
rồi, tại sao cũng muốn cẩu thả thế, những người đó có thể làm loạn tới
khi nào, cho cậu nghỉ ngơi thì cậu nghỉ ngơi thôi, chờ ngọn gió qua rồi
lại trở về, bệnh viện top 3 đó, biên chế đó, mẹ cậu sẽ mắng chết cậu!"
Nếu không phải Kỷ Minh Tranh còn bị bệnh, nàng thật sự muốn xách cô lên đưa về nhà.
Nhưng thật ra nàng cũng hiểu, kiểu con gái như Kỷ Minh Tranh, từ nhỏ đến lớn
đều là hạng nhất, mức độ kiêu ngạo cũng là hạng nhất, khiến cô bị người
ta chỉ trỏ ở bệnh viện, có thể còn khó chịu hơn ép cô nghỉ việc.
Kỷ Minh Tranh không thèm để ý phân tranh thế giới giả tưởng, điều này hẳn
là nói rõ, cô càng chú trọng thế giới thật, càng khó có thể thừa nhận áp lực dư luận của người sống thế giới thật.
Bành Hướng Chi cắn môi suy nghĩ một lát, hỏi cô: "Cho nên cậu muốn chia tay với mình đúng
không? Nếu cậu và mình chia tay, có thể trở về không?"
Kỷ Minh
Tranh nhìn nàng không chớp mắt, nàng hỏi rất cẩn thận, dáng vẻ không dám thở mạnh, giống như đang nói, nàng không thèm để ý chính mình bị chia
tay, chỉ muốn hỏi Kỷ Minh Tranh còn có thể quay lại bệnh viện hay không.
Chưa từng nghe qua giọng điệu như vậy, yếu ớt và mạnh mẽ tìm kiếm một hy vọng.
Kỷ Minh Tranh lắc đầu.
"Lắc đầu là có ý gì? Không được?" Bành Hướng Chi lại hít sâu một hơi, "Vậy
chúng ta đi bệnh viện khác, nhân tài như cậu, một giây là có người cướp
đi rồi."
Kỷ Minh Tranh suy tư nói: "Cái vòng của chúng ta cũng rất nhỏ."
Ý là, xảy ra chuyện như vậy, cô rất khó vào lại biên chế.
"Mình nói chia tay với cậu, nguyên nhân giống như trong Wechat. Hôm đó mình nghĩ là đương nhiên rồi." Kỷ Minh Tranh cười nhạt.
Thì ra không có sự nghiệp, thật sự không đủ tự tin, thật sự xung quanh mờ
mịt, thật sự sẽ tự phủ định chính mình, thật sự sẽ hoài nghi mình đến
tột cùng có thể làm cho đối phương hạnh phúc hay không.
"Thật ra
trong khoảng thời gian này mình đã nghĩ, chúng ta không nhất định phải ở bên nhau, cuộc sống của cậu cũng rất vui vẻ, có lẽ, chúng ta làm bạn
bè, cũng rất vui vẻ." Cổ họng cô càng khàn, nửa sau có chút không nói
nên lời.
"Không có, cuộc sống của mình vui vẻ chỗ nào chứ." Bành
Hướng Chi sầu muốn chết, cúi đầu nhìn dép lê của mình, thiếu chút nữa
lại trông Kỷ Minh Tranh khóc.
Muốn ngẩng đầu để cho nàng lại nghĩ lại cách, thấy Kỷ Minh Tranh dịch dịch khóe miệng, hơi hạ xuống, lại thu hồi lại.
"Cậu sao vậy? Khó chịu?"
"Ừ, đau đầu." Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt.
"Cậu đừng vội, cậu đừng vội," Bành Hướng Chi lấy tay xoa xoa khuôn mặt không tỉnh táo của mình, lại vuốt tóc ra phía sau, "Chúng ta trước cứ làm như vậy, giải quyết chuyện bị bệnh này trước, bây giờ mình cũng không có
tâm tư nấu cơm nữa, đặt đồ ăn ngoài cho cậu vậy, cậu ngủ một lát, mình
đi ra ngoài."
"Mình......" Kỷ Minh Tranh muốn nói lại thôi.
"Chuyện chia tay trước tiên đừng nói, mình hại cậu thành ra như vậy, nếu mình chạy bỏ lại cậu, mình còn là con người sao?"
Ồ, cậu cũng biết à. Tầm mắt Kỷ Minh Tranh từ từ hạ xuống, nhìn chăn không lên tiếng.
"Được rồi, ngủ đi." Bành Hướng Chi xoa xoa mũi, kê gối cho cô, đèn bàn tối lại, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Phòng khách vẫn rất sạch sẽ, Bành Hướng Chi muốn tìm việc làm, cũng không
biết bắt đầu từ đâu, chỉ thu dọn tô cháo trên bàn bỏ vào trong túi rác,
đặt ra ngoài cửa, sau đó cầm lấy bàn chải nhỏ quét bụi nổi trên sô pha.
Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây? Đầu óc vận hành rất
nhanh, thậm chí đang suy nghĩ có nên đi gặp mặt ba mẹ Kỷ Minh Tranh ăn
một bữa cơm hay không, bọn họ trông có vẻ đều rất có quan hệ rất được
người ta kính trọng, khẳng định nhiều cách hơn nàng?
Máy tính của Kỷ Minh Tranh trên bàn vẫn còn mở, Bành Hướng Chi muốn đóng lại mang
đến thư phòng cho cô, vừa chạm vào lại xuất hiện giao diện mật khẩu.
Nàng không tự chủ được liền gõ vào, muốn biết trong khoảng thời gian này Kỷ Minh Tranh đang làm gì.
Tinh thần sa sút như vậy, là đang xem phim sao?
Mấy tiếng đàn vang lên, mật khẩu chính xác, đập vào mắt là một giao diện
trò chuyện Wechat, đối phương hẳn là đồng nghiệp của Kỷ Minh Tranh lúc
trước ở bệnh viện chuyên khoa răng hàm mặt, bởi vì ghi chú là "Lý Lâm -
răng hàm mặt Giang Đại".
Phía trên cùng là vài câu trò chuyện, lên trên nữa thì đã hết, chỉ là hỏi thăm ngày lễ ngày Tết.
Trong tin nhắn gần nhất, Kỷ Minh Tranh hỏi cô ấy: "Phòng khám nha khoa của cậu mở thế nào rồi?"
Phòng khám nha khoa?
Đầu óc hỗn độn của Bành Hướng Chị giống như bị lôi ra một tâm phúc, chậm rãi mà mạnh mẽ vớt lên.
"Tranh Tử, Tranh Tử." Cảm xúc đấu đá lung tung của nàng trong nháy mắt đã có
lối ra, thậm chí không chỉ là hôm nay, mà là tích tụ trong lòng từ trước tới nay, giống như đều có lối ra mới.
Cô "lộc cộc" chạy đến
phòng ngủ, biết Kỷ Minh Tranh khẳng định ngủ không được, đặt mông ngồi
xuống giường, hơi hô hấp hổn hển hỏi cô: "Có phải cậu muốn mở phòng khám nha khoa không?"
Nàng biết ngay, tiểu thần tiên Kỷ Minh Tranh
nhất định có cách, theo tính cách của cô, một giây trước xin nghỉ việc,
một giây sau khẳng định đã nghĩ ra đường ra. Nàng vừa mới cảm thấy không đúng, Kỷ Minh Tranh sao có thể vì nghỉ việc mà không gượng dậy nổi chứ? Cô chắc chắn có chuẩn bị kế hoạch dự phòng.
Có phải cô muốn gian khổ gây dựng sự nghiệp, bản thân cũng không nắm chắc, cho nên cảm thấy
phải tạm xa Bành Hướng Chi một thời gian?
Kỷ Minh Tranh nhìn
nàng: "Không có cách nào vào biên chế, vậy chỉ có thể vào phòng khám tư
nhân, nhưng nếu muốn vào phòng khám tư nhân, mình muốn tự mở."
"Bởi vì mình cũng không muốn "lấy lùi làm tiến", nếu muốn tự do, thì muốn tự do đến cùng."
Nếu như có thể thực hiện tự do, vậy thì không phải là bị sa thải, mà là tránh thoát.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bành Hướng Chi được đốt lên từng đám, nàng nuốt nước bọt, nói với Kỷ Minh Tranh: "Vậy thì mở, mình cảm thấy cậu nhất định có thể."
Nhưng Kỷ Minh Tranh lại mím môi, ánh mắt rơi xuống, hồi lâu mới nói: "Hiện tại không được."
"Tại sao?"
"Mình không có tiền."
"Hả?"
Sao cô lại không có tiền chứ, tiền bồi thường phá dỡ, thứ cô không thiếu nhất, nên là tiền mới phải chứ?
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, giải thích với nàng: "Mình không muốn mẹ
mình biết, lý do mình bị ép nghỉ việc là vì cậu, mình muốn nói cho bà ấy khi mình đã làm xong chuẩn bị, muốn tự mình mở phòng khám, chủ động
nghỉ việc, cho nên mình không thể dùng tiền của gia đình."
Cô ho khan, ho đến khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
Bành Hướng Chi vỗ lưng cô: "Cậu nói chậm thôi, cần bao nhiêu tiền?"
"Không biết," Kỷ Minh Tranh lắc đầu, "Mình phải tính đã."
Bành Hướng Chi mím môi: "Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, mình ngẫm lại, mình ngẫm lại."
Cửa phòng ngủ đóng lại, Kỷ Minh Tranh đắp chăn mở mắt, lấy di động trên tủ đầu giường ra.
Giao diện trang chủ Weibo cá nhân, người dùng 2234678 đã đăng một nhật ký "chỉ chính mình có thể thấy" vào ngày 29 tháng 12.