Mấy người đàn ông đổi ly rỗng lấy đồ uống tiếp, không quấy rầy tới việc
mấy cô gái đang hát hò trò chuyện, cả phòng đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông không uống rượu.
Kỳ Hạ Cảnh là người đứng mũi chịu sào.
Người đàn ông với sắc mặt lười biếng có tửu lượng không tồi, đối diện với
người đồng nghiệp ân cần bưng ly rượu lên, trong miệng lại không ngừng
hô lớn “ca”, anh chỉ biếng nhác kéo khóe môi ra như đang cười.
Thi thoảng anh cũng sẽ lịch sự nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn sạch, trên môi vẫn còn dính chút chất lỏng.
Trong lúc anh vẫy tay với người phục vụ, cúi đầu nói vài câu, sau đó lại tựa
lưng vào ghế, dùng tay chống đầu, lười biếng nhìn bác sĩ Vương đưa tới
một ly rượu pha khác.
“Kỳ ca nếm thử xem, vị mới này cũng không tệ.”
Lê Đông thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Kỳ Hạ Cảnh không nói gì, nhưng sắc mặt tái nhợt do đau dạ dày hôm qua vẫn còn hiện rõ trước mặt, bụng đói mà lại uống quá nhiều.
“Không uống nữa.”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh ra mắt mà từ chối.
Lúc này người phục vụ bưng đĩa đi tới, Kỳ Hạ Cảnh khẽ hất cằm ý bảo cậu ta
đặt đĩa tôm hùm đất xào cay xuống, ngước mắt nhìn chăm chú Lê Đông, cong môi, ánh mắt trở nên đầy ẩn ý.
Sau khi đeo găng tay trong suốt
lên, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Kỳ Hạ Cảnh thong thả ung dung mà lột vỏ tôm, dùng giọng điệu thản nhiên như thường nói: “Tối nay
không uống nữa.”
Ánh mắt Từ Lãm sắc bén, liếc mắt một cái đã
nhìn thấu mọi chuyện: “Lớp trưởng vừa nhìn một cái đã sợ rồi sao, lão Kỳ cậu nghe lời thế cơ à? Trước giờ tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ
đâu.”
Trong tiếng ầm ĩ vành tai Lê Đông đỏ lên, không biết nên giải thích như thế nào.
“Ừ, đều nghe cô ấy hết.” Động tác trên tay Kỳ Hạ Cảnh mau lẹ, thuận tay để
tôm đã bóc vỏ vào trong chén không, ngước mắt lên nhướng mày hỏi ngược
lại:
“Sao nào, cậu muốn nghe nội dung chi tiết không?”
“Đừng đừng đừng, cậu buông tha cho tôi đi.” Từ Lãm vội vàng xua tay từ chối,
cúi đầu muốn ăn tôm hùm đất đã bóc sẵn trong bát nhưng vừa mới vươn tay
ra đã bị đập một cái, anh ấy lẩm bẩm: “Cậu thế này là không được, quá
keo kiệt rồi.”
Kỳ Hạ Cảnh cũng không thèm nhìn lấy nửa cái, ngón tay thon dài cầm dao phẫu thuật nhiều năm linh hoạt tách vỏ tôm ra,
chiếc chén trống trước mặt nhanh chóng đã được lấp đầy một nửa.
Lê Đông ở đối diện đang nhìn đến ngây người, người đàn ông sắc mặt thản nhiên bất người ngước mắt lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn về phía chỗ trống bên
cạnh anh, ý định ra hiệu cho Lê Đông qua ngồi vô cùng rõ ràng.
Trong những tiếng ồn ào vang lên, tay của Lê Đông không biết đặt như thế nào, tùy tiện cầm một chai đồ uống đứng dậy, trước ánh mắt của mọi người đi
tới bên cạnh Kỳ Hạ Cảnh.
Lúc ngồi xuống, Kỳ Hạ Cảnh dùng xương cổ tay đẩy chén sứ qua, giọng nói rõ ràng từng chữ trong tiếng hát và ngáy như quỷ khóc sói gào: “Ăn lúc còn nóng đi.”
Nói xong, người đàn
ông tháo đôi tay dính dầu ra, cánh tay dài cầm lấy chai nước có ga Lê
Đông mang tới, chiếc thìa sắt trong tay ấn lên nắp chai, đồng thời xương cổ tay áp xuống.
Một tiếng bốp giòn tan vang lên, nắp chai bay lên rồi rơi xuống mặt đất.
Kỳ Hạ Cảnh đưa nước có ga cho Lê Đông, sau đó lại đeo một đôi găng tay mới để bóc tôm hùm đất.
Không khí trong phòng vốn đã kín, khoảng cách giữa hai người lại chỉ là nửa
cánh tay, Lê Đông có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người của Kỳ Hạ Cảnh, trộn lẫn với mùi gỗ mun trầm hương, tựa như rượu được pha
trộn khiến con người ta choáng váng.
Tôm hùm đất béo mềm mọng
nước, vị cay hoàn toàn thấm vào thịt, cắn một miếng đều là hương vị sốt
cay nồng, vấn vương mãi không tan trong môi răng.
Ăn được hai
miếng cô cảm thấy hơi ngượng, muốn mở miệng bảo Kỳ Hạ Cảnh cũng nếm thử, vừa ngước mắt lên đã ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, dường như đọc
được suy nghĩ “trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí” của anh.
Anh muốn cô đút cho ăn.
Cô không có thói quen thân mật ở nơi công cộng, Lê Đông mím môi do dự, Kỳ
Hạ Cảnh lại càng kiên nhẫn chờ đợi, nhướng đôi mắt đào hoa, bình tĩnh
nhìn vào mắt của cô.
Người đàn ông uống rượu xong cũng khác với bình thường.
Ngoại trừ sự bất cần thường ngày, nguồn năng lượng ẩn sâu trong xương máu
đang ngo ngoe rục rịch, tựa như một con sói đơn độc đang ẩn mình trong
bóng tối rình dê con lẻ loi, sẵn sàng vồ lấy bất kỳ lúc nào.
Lê
Đông mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng lúc lâu sau cô vẫn cầm con tôm hùm
đất lên đặt bên môi anh, sự xấu hổ khiến cô nhẹ giọng thúc giục anh:
“Mau ăn đi.”
Chưa kịp dứt lời cô đã thấy đầu ngón tay khẽ nhói lên đau đớn, khiến cô lập tức im lặng, đồng tử hơi co lại.
Răng nanh sắc nhọn khẽ dùng sức lên đầu ngón tay của cô, kẻ chủ mưu chăm chú nhìn phản ứng của cô, sau khi bắt được sự hoảng sợ trong mắt của cô thì khẽ cong môi, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ ánh lên ý cười hài lòng và xảo trá, như là đang thưởng thức sự hoảng sợ của cô lúc này.
Kỳ Hạ Cảnh ăn thịt tôm hùm, không nhanh không chậm mà nghiêng người tới
gần Lê Đông, đôi môi mỏng dán lên vành tai của Lê Đông, hô hấp nóng bỏng ngừng lại bên gáy của cô, anh thấp giọng nói: “Em bị lừa rồi.”
Căn bản không có ý nghĩ đặc biệt nào cả.
Là anh muốn đòi lại từ chỗ của cô mà thôi.
Vì bị thua trận ở trên xe, mà căn bản cô còn chẳng biết gì cả.
Lê Đông chẳng biết gì về chuyện này, chỉ là trực giác mách bảo Kỳ Hạ Cảnh
đang cùng cô phân cao thấp, cô cụp mắt nhìn ngón trỏ tay phải bị cắn, vẻ mặt chìm trong suy tư.
“... Lê Đông đừng ngây ngốc nữa, mau qua đây chơi trò chơi đi.”
Mau cho tới khi giọng nói sang sảng của Dương Lệ vang lên, Lê Đông mới ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chiếc bàn dài để đầy đồ ăn đã được dọn sạch, chỉ còn lại một thứ với mũi tên
quay hai đầu, hai đầu mũi tên hướng về những con số khác nhau ở bên
ngoài, Bãi mãn đồ ăn bàn dài bị quét sạch, chỉ còn lại có một cái mang
theo song đầu kim đồng hồ đĩa quay, kim đồng hồ hai bên đối diện đĩa
quay ở bên ngoài, bên cạnh là một chồng thẻ bài xếp lên nhau.
Dương Lệ là người đề nghị chơi trò chơi, cô phát cho mỗi người ở đây một tấm thẻ.
“Không ai được lật thẻ lên đâu đấy, để tôi giải thích luật chơi cho mọi người.”
Luật chơi thực ra rất đơn giản, nói trắng ra thì là bản nâng cấp của trò
chơi nói thật hay mạo hiểm: Mỗi người sẽ có một tấm thẻ trước khi trò
chơi bắt đầu, sau đó “Thượng đế” sẽ phụ trách quay số và rút thẻ câu
hỏi, người chơi lấy được số tương ứng ban nãy thì phải nhanh chóng trả
lời câu hỏi trên thẻ.
Bản chất của trò chơi nằm ở chỗ hỏi nhanh
đáp nhanh, tức là nếu người trả lời do dự quá ba giây thì phải trả lời
vô điều kiện một câu hỏi của mỗi người có mặt.
Trừ bỏ bị Lê Đông tạm thời bị kéo tới và Kỳ Hạ Cảnh trước nay luôn hờ hững thì những
người khác đều đang nóng lòng xoa tay, háo hức muốn thử.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Dương Lệ và Từ Lãm là những người đầu tiên trúng chiêu, “Thượng đế” là bác sĩ Vương hưng phấn hỏi: “Từng có bao nhiêu người yêu cũ? 3 2 1!!”
Dương Lệ:
“3 người!”
Từ Lãm:
“Không có ai cả.”
Giữa những lời cảm thán và nghi ngờ, Từ Lãm làm như không có gì mà nhún vai
thờ ơ: “Sao nào, tôi không thể mang bản tính trong sạch được sao?”
Ngay sau đó là bác sĩ Vương và một bác sĩ nam khác bị chọn: “Lúc làm tình, địa điểm kỳ lạ nhất là chỗ nào?”
Bác sĩ Vương liều mạng:
“Nhà vệ sinh trên máy bay.”
Bác sĩ nam khác nhắm mắt hét to: “Trong xe của mình.”
“Nhìn không ra nha lão Vương.” Từ Lãm vui vẻ vỗ bả vai của người đàn ông:
“Nhìn cũng là người với người nhưng mà thủ đoạn cũng nhiều đấy nhỉ.”
Sau bốn năm hiệp, mũi tên cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Kỳ Hạ Cảnh và
một cô gái khác, mọi người đều sôi nổi không biết câu hỏi sẽ là gì.
“Câu hỏi chán quá, tôi cũng biết câu trả lời rồi.” Từ Lãm nhướng mày nhìn
câu hỏi rồi làu bàu nói: “Bạn và người yêu hiện tại là ai theo đuổi ai?
Chưa có đối tượng thì cứ nói về mối quan hệ trước đó.”
Kỳ Hạ Cảnh còn chẳng buồn nhấc mí mắt lên, nhướng mày không cần nghĩ ngợi: “Là tôi theo đuổi cô ấy.”
Cô gái còn lại trả lời là được theo đuổi.
Tính hóng hớt của mọi người đang hừng hực nên không thèm để ý đến quy tắc
của trò chơi, hỏi Kỳ Hạ Cảnh: “Lê Đông có khó theo đuổi không?”
Lê Đông nghe vậy ngước mắt nhìn qua, phát hiện Kỳ Hạ Cảnh cũng đang nhìn
cô, hơi híp mắt, sau một lúc lâu mới nhướng mày nhìn cô: “Là người khó
theo đuổi nhất trong những cô gái tôi từng theo đuổi.”
Có người ngốc nghếch hỏi:
“Những cô gái anh từng theo đuổi sao? Kỳ ca, anh đã theo đuổi bao nhiêu người rồi?”
“Cậu cái đứa nhỏ này có ngốc không thế?” Bác sĩ Vương đập một cái và ót của
người kia: “Có thể trả lời như vậy, thì rõ ràng là cậu ấy chỉ theo đuổi
một mình Lê Đông thôi!”
“Tôi nghe có hiểu đâu.” Người bị đánh uất ức kêu lên, nhìn không được mà phàn nàn: “Ai mà biết Kỳ ca làm việc thì lãnh đạm nhưng bày tỏ tình cảm lại như thế đâu!”
Đối mặt với
ánh mắt u oán của đồng nghiệp, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày, an ủi một cách lấy lệ cũng chẳng chân thành: “Quen rồi là được.”
“...”
Mẹ nó, người này lại bắt đầu rồi.
Lê Đông cả quá trình đều nhìn đồng nghiệp đùa giỡn vui cười, ở đây ngoại
trừ cô và Kỳ Hạ Cảnh, ngay cả Dương Lệ, người đã được cô kẻ cho sự thật
cũng tin chắc rằng hai người họ là một cặp.
Cũng giống như hồi
học trung học, sự yêu thích của Kỳ Hạ Cảnh luôn cao ngạo khoa trương,
chẳng cần bạn mở miệng đi hỏi, anh đã hận không được mà trong mỗi động
tác, mỗi ánh mắt thậm chí trong từng hơi thở mà nói đi nói lại một cách
không biết mệt rằng anh thích cô.
Được anh thích, là một chuyện vô cùng may mắn.
Sau mấy vòng, cuối cùng chiếc kim cũng chỉ vào con số trên thẻ mà Lê Đông cầm, mà một số khác tương ứng lại là Kỳ Hạ Cảnh.
Đám đông lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ồ, câu hỏi này để hai người trả lời, quả thực là quá khéo rồi.” Bác sĩ
Vương hưng phấn trực tiếp đứng lên, đọc to câu hỏi: “Tình đầu của hai
người lần lượt là lúc nào. 3 2 1 mời trả lời!”
Kỳ Hạ Cảnh không chút do dự nói:
“Lớp 11.”
Lê Đông trầm ngâm vài giây:
“......Tốt nghiệp lớp 9.”
Dù chênh lệch thời gian nhưng đáp án của hai người cũng không giống nhau.
“Tu La tràng mà tôi mong đợi nhất cũng tới rồi.” Bác sĩ Vương nhìn tình
huống mà mình mong muốn nhất, xem chuyện cười cũng không chê đại đế mà
ngắt lời nói: “Trước tiên đừng vội hóng hớt, vừa rồi Lê Đông do dự hơn
ba giây. như vậy thì chúng ta không thể không cử người đại diện tới hỏi
rồi.”
Động tác của tất cả mọi người đều nhất nhất mà quay về phía Kỳ Hạ Cảnh.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Mọi người ngồi ở đây đều khoảng ba mươi tuổi, tình đầu đã xảy ra mấy năm
trước thậm chí là chuyện của hơn mười năm trước; cộng thêm việc Kỳ Hạ
Cảnh và Lê Đông ở bên nhau nhiều năm, sao có thể nảy sinh mâu thuẫn vì
chuyện này được.
Trong lòng không còn chút gánh nặng nào, vì thế nên bắt đầu vui tươi hớn hở mà ăn dưa xem kịch.
Trong lòng Lê Đông đang hối hận vì sự thành thật vừa rồi của mình, chợt nghe
thấy Kỳ Hạ Cảnh ở đối diện đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Tình đầu là
kiểu như thế nào vậy?”
Lần này Lê Đông quyết đoán lựa chọn giấu giếm, mặt không đổi sắc mà nhìn vào hai mắt người đàn ông: “Nhớ không rõ nữa.”
Lúc sau bất kể người khác náo loạn như nào thì cô đều ngậm miệng không nói
về “người cũ” này, mãi cho đến khi trò chơi tạm nghỉ, cô đứng dậy đi
toilet.
Chuyện tốt nghiệp lớp 9 yêu thầm Kỳ Hạ Cảnh, cô vẫn cảm
thấy không cần chủ động nhắc tới, nhưng cũng không cần phải cố tình giấu giếm.
Yêu thầm chính là vở kịch diễn một mình không ai để ý,
người diễn kịch một thân một mình lên sân khấu, rồi lại kết thúc trong
nhốn nháo hoảng loạn.
Nếu Kỳ Hạ Cảnh tò mò, Lê Đông sẽ thẳng
thắn nói cho anh biết tâm ý của cô, nhưng chuyện cô trăn trở suốt một
năm rưỡi ấy thật sự không cần thiết phải kể cho anh.
Lúc rửa tay từ trong toilet đi ra, từ xa Lê Đông đã nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh ở cuối hành lang.
Người đàn ông đút tay vào túi biếng nhác dựa vào tường, trước mặt là một
người phụ nữ quyến rũ mặc váy ngắn, ánh đèn ở hành lang mờ ảo chiếc lên
vai cô ta, phản chiếc nụ cười không giống nhau trên gương mặt họ.
Một cái là đầy hứng thú đánh giá, một cái là thờ ơ xa cách, nhìn cho có lệ.
Chỉ có duy nhất một con đường để quay lại phòng, Lê Đông đang muốn đi lên
trước, Kỳ Hạ Cảnh ở cách đó hơn mười mét quay đầu lại trước mặt cô, đứng đó vẫy tay với cô, đường nét khuôn mặt trở nên sắc bén dưới ánh đèn ấm
áp.
Người phụ nữ trang điểm tinh tế đồng thời xoay người lại,
sau khi đánh giá Lê Đông từ trên xuống dưới thì hiểu ý mỉm cười: “Thì ra anh thích kiểu như này.”
“Đúng vậy.” Kỳ Hạ Cảnh cười nhạt, không chút hứng thú mà hỏi lại: “Sao nào, cô muốn làm tình địch của tôi à?”
Người phụ nữ tới bắt chuyện cười lớn, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm mặt
mộc của Lê Đông, đôi môi đỏ thẫm nói thành tiếng: “Gương mặt này xinh
đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng mà không khỏi có chút nhạt nhẽo.”
“Cảm ơn vì lời khen.” Lê Đông chỉ lựa chọn nghe nửa câu đầu, bình tĩnh đón
nhận ánh mắt khiêu khích của người phụ nữ, khẽ mỉm cười nói: “Tôi đề
xuất quý cô này nên đi dặm lại lớp trang điểm đi, mascara bên mắt phải
của cô đã lem lên gò má rồi.”
Người phụ nữ nghe vậy thì sửng
sốt, theo bản năng mà lấy điện thoại ra xem lại lớp trang điểm, sau đó
oán hận liếc mắt nhìn Lê Đông, nhưng lần này lại nhanh chóng rời đi.
Lê Đông hiếm khi dùng lời nói công kích người khác, chỉ là cô ngửi thấy
mùi nước hoa nồng nặc gay mũi bên cạnh Kỳ Hạ Cảnh nên lời nói đến môi đã không chịu để đại não điều khiển mà bật thốt ra ngoài.
Lúc cô xoay người muốn đi thì lại bị bàn tay rắn chắc vòng lấy, dễ như trở bàn tay mà kéo cô trở về.
Phía sau lưng là vách tường lạnh lẽo, cô ngước mắt đối diện với đôi mắt đào
hoa đen nhánh thâm trầm của Kỳ Hạ Cảnh, giọng điệu lúc mở miệng lại
biếng nhác: “Cô ta nói anh giống tình đầu của cô ta.”
“Vậy thì khéo quá.”
Lê Đông không hề quan tâm tới tình đầu của người phụ nữ kia, mặt không biểu cảm mà dùng sức muốn rút tay ra.
Nhưng người đang trói cô như xiềng xích lại không muốn thả cô ra như vậy.
Kỳ Hạ Cảnh cúi người áp xuống, chênh lệch chiều cao lớn cùng tầm mắt vô hình làm áp lực phóng đại lên mấy lần.
Một tay của anh khẽ nâng cằm của Lê Đông lên, ép cô đối diện với anh, giọng điệu biếng nhác lại sắc bén: “Em thì sao.”
“Tình đầu của em trông như thế nào.”
Trong không khí ngoại trừ mùi gỗ mun trầm hương quen thuộc thì vẫn còn sót
lại một chút mùi nước hoa nữ nồng nặc khiến người ta khó chịu.
Một phút trước còn tính ăn ngay nói thật, bây giờ Lê Đông đột nhiên lại đổi ý, nói lại y hệt: “Nhớ không rõ nữa.”
“Nhớ không rõ nữa sao?”
Trong tiếng nói khàn khàn cười như không cười biếng nhác ấy, dường như có
chút phẫn nộ, Kỳ Hạ Cảnh nắm chặt lấy tay cô không buông, nói như đang
nài nỉ: “Có cần anh làm em nhớ lại không?”
Hơi thở của người đàn ông mang theo mùi rượu khiến làn da cô trở nên nóng bỏng.
Lê Đông cũng không biết mình đang cứng đầu cái gì nữa.
Đối diện với câu hỏi không ngừng của Kỳ Hạ Cảnh, cô không những không chịu
nhượng bộ mà còn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, khoảng cách của
hai người gần đến mức dường như sắp chạm môi vào nhau.
“Anh và anh ấy nhìn rất giống nhau, về mọi mặt.”
Khoảnh khắc này trong đầu cô chỉ toàn là người phụ nữ dựa sát lúc trước, nhưng dáng vẻ của Kỳ Hạ Cảnh vẫn là vẻ từ chối biếng nhác, lời nói không cần
suy nghĩ lại buột miệng thốt ra: “Nếu như anh thật sự tò mò.”
“Em có thể kể cho anh về người đó.”
“Lê Đông.”
“Nếu em còn nhắc đến anh ta, anh sẽ hôn em.”
Lời cô nói khiến Kỳ Hạ Cảnh không kiên nhẫn nghe nửa câu sau, anh thấp
giọng ngắt lời cô, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói nửa câu sau:
“Sau này em nhắc tới anh ta một lần, anh sẽ hôn em một cái.”