Bộ xương khô lại tiếp tục mở hạt dẻ một lúc nữa, xác nhận tất cả các đơn vị đều đã tan làm rồi cầm hồ sơ rời khỏi. Trước khi rời đi, anh còn bị
bé Hổ kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, dĩ nhiên nó vẫn không tìm
thấy chiếc răng của mình.
Bộ xương khô vuốt ve đầu nó rồi biến mất trong biệt thự.
Ngu Thất cầm một đống tiền mặt, đã chuẩn bị ngày mai ra ngoài làm căn cước công dân, mở tài khoản ngân hàng, mua điện thoại...
Còn viên ngọc mà Ngu Thất đưa cho bộ xương chính là nước mắt của tộc Linh
Tịch, được kết tụ từ nước mắt của Ngu Thất. Nước mắt của tộc Linh Tịch
kết thành ngọc khá giống với truyền thuyết nước mắt người cá biến thành
ngọc trai ở thế giới này, nhưng trong đó chứa đựng linh lực của họ, có
thể giúp các sinh linh khác tu luyện.
Tối nay Ngu Thất không thể
về nhà sớm. Nếu bộ xương đang tìm kiếm người trong bức ảnh thì giờ chỉ
còn hai người, một là bạn trai của Lê Lê và một người phụ nữ chưa lộ
diện. Nhưng mục đích khi làm như vậy là gì? Nếu để trả thù, với khả năng của bộ xương, anh có thể dễ dàng giết bất kỳ ai nhưng anh lại không làm vậy.
Hơn chín giờ tối, Ngu Thất không thể ngủ được, cậu thu nhỏ
cơ thể ngồi trên ghế sô pha xem chương trình giải trí. Có vẻ như gu hài
hước của Ngu Thất khác với người trên thế giới này. Khi tiếng cười từ
tivi vang lên, Ngu Thất không có biểu cảm gì cả; lúc mọi người trên tivi có vẻ nghiêm túc Ngu Thất lại cười khúc khích không ngừng. Bé Hổ thì tự loay hoay kiểm tra các loại hạt, không thèm quan tâm đến tivi, nó cũng
không hiểu nổi gu hài hước kỳ lạ của Ngu Thất.
Đột nhiên một
tiếng mèo kêu vang lên, bé Hổ lập tức nhảy lên tủ, cảnh giác nhìn về
phía cửa sổ. Ngu Thất cũng nhìn theo phía phát ra âm thanh, thấy đó
chính là con mèo trắng tên Hắc Tử lâu lắm rồi mới gặp lại.
Ngu
Thất vẫy tay, Hắc Tử nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ tầng hai vào trong nhà,
không lâu sau đã nhảy lên ghế sô pha cọ cọ vào người Ngu Thất, đến mức
khiến cậu bị kẹt giữa khe ghế.
Hắc Tử cọ xát cực kỳ vui vẻ, kêu
meo meo như đang than phiền về những khó khăn mà nó phải chịu trong
những ngày qua, đột nhiên cảm thấy đuôi mình bị kéo, nó "meo?" một tiếng rồi quay lại, phát hiện con sóc đang kéo đuôi mình, cổ cũng đeo khăn
choàng màu xanh nước biển.
Một con mèo và một con sóc gặp nhau
đương nhiên sẽ không hòa hợp, Ngu Thất còn chưa kịp hoàn hồn mà hai đứa
đã đuổi nhau om trời trong biệt thự. Dĩ nhiên bé Hổ chạy còn Hắc Tử đuổi theo. May mắn là cả hai đều rất linh hoạt, cơ thể di chuyển nhẹ nhàng
không làm hỏng bất kỳ đồ đạc nào trong nhà.
Sau khi đuổi nhau một vòng, bé Hổ chạy đến phía sau Ngu Thất, Hắc Tử cũng ngừng đuổi theo.
Cuối cùng Ngu Thất phải đứng ra hòa giải hai đứa mới chịu yên tĩnh. Có lẽ vì chưa quen nhau nên chúng cũng không quá nhiệt tình. Bé Hổ ngồi bên trái Ngu Thất nghiên cứu xương ngón tay, Hắc Tử ngồi bên phải cậu liếm lông. Ngu Thất nhìn trái nhìn phải một chút, tiếp tục xem tivi.
Chủ
của con mèo là Trương Triệu, chỉ vừa lơ đễnh một chút là đã không thấy
mèo của mình đâu nữa, thế là lập tức ra ngoài tìm kiếm. Kết quả vừa đến
gần nhà của Vệ Thập Mệnh lại nghe thấy tiếng cười khúc khích. Trương
Triệu lập tức dựng hết cả tóc gáy.
Trương Triệu không dám lại gần mà đổi góc độ nhìn qua cửa sổ, nhưng trong nhà không thấy bóng người
nào, thay vào đó là tiếng cười không ngừng vang lên.
Cuối cùng
anh ta tò mò không chịu nổi mà tiến vào biệt thự của Vệ Thập Mệnh. Tình
hình ngày càng kỳ quặc hơn, dường như tiếng cười ấy nhận ra có người đến gần nên đột ngột biến mất, ánh sáng của tivi trong phòng khách cũng tắt ngóm, căn nhà chìm vào bóng tối.
Tim Trương Triệu đập liên hồi,
anh ta trèo qua hàng cây xanh trước biệt thự, đứng trước cửa sổ nhìn vào trong, phòng khách trống không, rất yên tĩnh, như thể ánh sáng và tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Đương lúc Trương Triệu hãy còn
nghi ngờ, đột nhiên dưới chân "meo" một tiếng khiến anh ta suýt chút đã
nhảy dựng, cúi xuống nhìn mới phát hiện mèo nhà mình đã ngồi dưới chân
tự lúc nào, nó vẫy vẫy đuôi, nhìn anh ta với vẻ không hài lòng.
Trương Triệu: "..." Anh ta ôm mèo lên rồi nhìn lại biệt thự, cuối cùng nhanh chóng rời khỏi.
Ngu Thất trong bể nghe tiếng Trương Triệu rời đi lại hóa thành người cá nổi lên mặt nước bơi hai vòng, cuối cùng quyết định đi ngủ cho lành.
Ngu Thất đang ngủ ngon lành, còn thế giới bên ngoài lại đầy náo nhiệt, đặc
biệt là Bản tin nóng An Đô nhận được một tin nhắn từ một người tự xưng
là người biết rõ tình hình, tin nhắn chỉ có một câu: "Tôi biết chiếc
răng đó của ai!"
Tang Miêu Lan công khai tin nhắn này trên
livestream, số lượng người xem Bản tin nóng An Đô lập tức tăng vọt, mọi
người bàn tán xôn xao. Nhiều người suy đoán rằng có thể cảnh sát đã biết nguồn gốc thi thể nhưng chưa công khai, hoặc là bọn họ có cân nhắc của
riêng mình.
Tang Miêu Lan vẫn rạng rỡ, phân tích tin nhắn nhận
được: "Dựa trên tin nhắn này, đặc điểm của chiếc răng gắn kim cương rất
rõ ràng, nhưng cảnh sát đến giờ vẫn chưa công bố nguồn gốc thi thể, có
lẽ bên trong còn có ẩn tình khác mà chúng ta chưa biết được. Tuy nhiên,
theo suy đoán của tôi, người gửi tin nhắn có thể sẽ gửi thêm tin nhắn
thứ hai, nếu không họ đã không chọn gửi tin nhắn tới Bản tinh nóng An Đô rồi..."
Vì hành động của Tang Miêu Lan mà trên mạng đã dậy sóng, sự tò mò mãnh liệt khiến mọi người vào livestream chờ thông tin. Cảnh
sát cũng nhận được tin, hiện giờ liên lạc với Bản tin nóng An Đô đã quá
muộn, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng liên hệ với nhà họ Lê để sắp xếp
công bố thông tin nạn nhân.
Lê Phàn Vũ ngồi trong biệt thự cúp điện thoại, đôi mắt già nua đầy tang thương nháy mắt đã trở nên tàn nhẫn, "Nhà họ Tang!"
Tại văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, Vệ Thập Mệnh cũng nhanh chóng nhận được
tin tức yêu cầu hỗ trợ điều tra từ cảnh sát. Vệ Thập Mệnh không từ chối, việc hỗ trợ điều tra sẽ rất có ích cho việc tìm kiếm Lê Lê.
Cảnh sát lập tức công bố nguồn gốc của chiếc răng, các phần thịt và ngón tay trong nồi lẩu thông qua kênh chính thức. Những thông tin về Lê Lê dù đã qua xử lý nhưng vẫn nhanh chóng bị lộ ra, đồng thời cũng thông báo văn
phòng Thập Mệnh Cửu Hoài sẽ hỗ trợ điều tra vụ việc.
Dường như là muốn chống đối với bên cảnh sát, sau khi cảnh sát thông báo được hai
mươi phút, Bản tin nóng An Đô lại nhận được một tin nhắn nữa, chỉ có một câu: "Tôi biết người tiếp theo là ai."
Ở các nền tảng livestream lớn, dù có ký hợp đồng với Bản tin nóng An Đô hay không thì số lượng người xem đều tăng nhanh chóng.
Sở cảnh sát An Đô, tất cả nhân viên đều đang bận rộn tăng ca. Có người
theo dõi nội dung livestream trực tiếp, có người đang truy tìm nguồn gốc phát tán livestream, có người kiểm tra tài liệu về các cá nhân tổ chức
có liên quan. Khắp nơi đều hối hả, rõ ràng tình hình không khả quan,
thậm chí vì ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng mà cấp trên đã gọi điện yêu
cầu giải quyết vụ án trong vòng 48 giờ. Đây là một cuộc chạy đua, cuộc
chạy đua với tin nhắn chưa rõ nguồn gốc và buổi livestream kinh hoàng
nọ.
Tại văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, mọi người cũng không nghỉ
ngơi. La Phù Nhược ngồi trước hệ thống theo dõi dấu vết, tập trung điều
khiển máy tính, "Sếp, số điện thoại mà cảnh sát lấy từ Bản tin nóng An
Đô quả thực là từ nước ngoài, có vẻ người gửi tin nhắn thực sự muốn lợi
dụng Bản tin nóng An Đô để công khai tiết lộ một số thông tin. Phùng Dữ
Niên, 21 tuổi, người An Đô, đã chuyển ra nước ngoài cách đây bốn năm.
Thông tin cụ thể sẽ có ngay."
Vệ Thập Mệnh gật đầu, bỗng hắn quay sang hỏi Tác Tư Tiền: "Có thông tin gì về tài khoản mà Lê Phàn Vũ
chuyển tiền ra nước ngoài không?"
Tác Tư Tiền lắc đầu, "Chưa có, nhà họ Lê đã cố ý ẩn đi rồi mã hóa, hồ sơ chuyển tiền rất bí mật, khó mà điều tra ra được."
Vệ Thập Mệnh vuốt cằm, "Kiểm tra hồ sơ nhận tiền của Phùng Dữ Niên."
Đôi mắt Tác Tư Tiền sáng lên, anh đã hiểu ý của Vệ Thập Mệnh, nhanh chóng
gõ phím tìm kiếm thông tin tài chính của Phùng Dữ Niên, "Đã tìm thấy
rồi, bốn năm trước cha của Phùng Dữ Niên mở tài khoản nước ngoài, đồng
thời nhận được khoản tiền mười triệu tệ. Sau đó, vào mỗi ngày 31 tháng 8 hàng năm đều có ba triệu tệ được chuyển vào. Mặc dù nơi gửi tiền đã
được mã hóa nhưng lại khớp với hồ sơ chuyển tiền của Lê Phàn Vũ."
"Vẫn chưa có tin tức gì từ Trương Kha sao?" Vệ Thập Mệnh hơi nghi ngờ, "Liên lạc với Trương Kha."
Chu Dịch cầm điện thoại gọi cho Trương Kha, không có ai nhận. Mặc dù đôi
khi Trương Kha hơi hấp tấp nhưng trong công việc cậu ta luôn nghiêm túc, khi chấp hành nhiệm vụ bên ngoài chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng
không thể liên lạc. Chu Dịch có vẻ hơi bối rối, "Không liên lạc được,
không có người nhận."
Mọi người trong văn phòng lập tức dừng làm
việc nhìn về phía Chu Dịch. Vài giây sau, tất cả đều nhận ra rằng Trương Kha đã gặp chuyện rồi!
"Chu Dịch, định vị điện thoại của Trương
Kha, Tác Tư Tiền kiểm tra năm mà Lê Lê và Phùng Dữ Niên gặp nhau thời
còn học cấp ba bốn năm trước, La Phù Nhược theo tôi." Vệ Thập Mệnh lấy
chìa khóa xe, lập tức đứng dậy.
"Vâng!" La Phù Nhược nhanh nhẹn đứng dậy theo sau.
Chu Dịch và Tác Tư Tiền nhanh chóng vào việc. Trong thời điểm này, không ai nghi ngờ về phân công và mệnh lệnh của Vệ Thập Mệnh. Bọn họ gần như
không cần suy nghĩ, biết rằng mọi sắp xếp của Vệ Thập Mệnh đều là hợp lý nhất.
Trong văn phòng, hai người có giá trị vũ lực cao nhất đã
lái xe rời đi, đến trường cấp hai cũ của Lê Lê: Trường trung học Tùng
Lam An Đô, một trường tư thục danh giá.
Trên đường đến trường,
Chu Dịch kết nối thông tin định vị với điện thoại của Vệ Thập Mệnh, "Anh Vệ, điện thoại của Trương Kha đang di chuyển chậm, có vẻ là đang đi bộ, hướng đi đã lệch khỏi trung tâm thành phố, điểm đến không rõ."
"Được, tôi biết rồi." Vệ Thập Mệnh theo dõi định vị điện thoại của Trương Kha, điều chỉnh hướng đi đến vị trí phát tín hiệu.
La Phù Nhược cũng không lơ là, cô nhận thông tin từ Tác Tư Tiền, "Sếp,
trước khi Lê Lê chuyển trường đã xảy ra tranh cãi với Phùng Dữ Niên, Lê
Lê đã dùng ghế đánh gãy chân Phùng Dữ Niên. Vụ việc khi đó đã lùm xùm cả lên nhưng nhà họ Lê và nhà họ Phùng đã giải quyết âm thầm rồi, sau
chuyện đó, nhà họ Phùng đã chuyển ra nước ngoài, nói là để điều trị, còn Lê Lê thì chuyển trường."
"Nguyên nhân cãi nhau là gì?"
"Vẫn đang điều tra, điều này không bình thường, chuyện lớn như vậy mà nguyên nhân lại không ai biết, dường như đã được xử lý rất kỹ càng. Có phải
nhà họ Lê không muốn công khai thông tin về Lê Lê vì lý do này không?"
La Phù Nhược vừa xem tài liệu vừa suy đoán.
"Không chỉ có vậy,
điều mà nhà họ Lê muốn che giấu chắc chắn không đơn giản, có lẽ Phùng Dữ Niên biết điều gì đó. Những gì cậu ta biết mới là điều mà nhà họ Lê
thực sự muốn giấu kín, cũng là lý do tại sao cậu ta bị Lê Lê đánh gãy
chân." Vệ Thập Mệnh bình tĩnh phân tích tiếp: "Nếu việc điều tra Phùng
Dữ Niên khó khăn thì nói Tác Tư Tiền kiểm tra Lê Tâm, Trần Nguyên, Cao
Âm, Ninh Hiến Kiệt, bốn người này đã xuất hiện trong livestream, ngoài
ra còn có bạn trai của Lê Lê là Dư Hoa Niên. Mối liên hệ giữa những
người này rất có thể chính là điểm khởi đầu của vụ việc."
Khi Vệ
Thập Mệnh đang nói, La Phù Nhược đã nhanh chóng gửi những gì hắn nói cho Tác Tư Tiền, "Sếp, anh nghĩ còn bao nhiêu người chưa xuất hiện trong
livestream kinh hoàng?"
"Có khả năng còn một người nữa."
"Tại sao?" La Phù Nhược hơi bất ngờ, khả năng suy luận của cô đã không kém,
nhưng không biết lý do tại sao Vệ Thập Mệnh lại dự đoán như vậy.
"Tin nhắn của Phùng Dữ Niên, cậu ta muốn thu hút sự chú ý nhưng chỉ gửi tin
nhắn sau khi livestream đã xuất hiện ba lần, cậu ta đang chờ đợi thời
cơ. Thêm nữa, cậu ta nói biết người tiếp theo là ai, nếu không nắm được
quy luật thì chỉ còn lại một người cuối cùng mới có thể chắc chắn như
vậy."
La Phù Nhược khẽ gật đầu, "Tôi hiểu rồi. Phùng Dữ Niên muốn tìm quy luật thông qua livestream, nhưng cặp đôi cùng uống máu người đã chứng tỏ không có thứ tự rõ ràng. Hôm nay đột ngột gửi tin nhắn là vì
nếu không gửi thì sẽ không kịp nữa. Livestream kinh dị chỉ còn phát một
lần. Vậy Trương Kha đã gặp ai? Có phải là người cuối cùng không? Nhưng
nếu như vậy, người cuối cùng còn lại chính là bạn trai của Lê Lê sao?"
La Phù Nhược đang làm sơ đồ mối quan hệ trên máy tính, phân loại các cá
nhân liên quan. Đầu tiên là nạn nhân Lê Lê, tiếp theo là người gửi tin
nhắn Phùng Dữ Niên. Những người còn lại là những người đã tiếp xúc với
mô người, bao gồm streamer Lê Tâm, người có quan hệ tốt với Lê Lê, em
gái của Lê Tâm, hiện tại cơ bản đã loại trừ khả năng người này liên
quan. Tiếp theo là Trần Nguyên, người đã ăn phải răng người, cặp đôi đã
uống máu người là Cao Âm và Ninh Hiến Kiệt. Cuối cùng là người chỉ nghe
nói nhưng chưa bao giờ xuất hiện, bạn trai của Lê Lê, Dư Hoa Niên.
"Răng của Lê Lê đã được đính kim cương đây một năm, Phùng Dữ Niên dù ở nước
ngoài nhưng biết chuyện này, rõ ràng cậu ta không thể quên mối thù gãy
chân năm xưa nên vẫn theo dõi Lê Lê. Đồng thời, sự thù hận có thể đã ảnh hưởng đến những người có quan hệ tốt với Lê Lê, tất cả những điều này
có phải đều bắt nguồn từ dã tâm muốn trả thù của cậu ta không? Nhưng nếu là cậu ta thì sẽ không chọn cách dễ dàng lộ diện, dám làm như vậy có
thể vì biết ai là người thực sự đứng sau mọi chuyện, không sợ bị trừng
phạt."
"Thêm nữa, cậu ta có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo,
livestream chính là bằng chứng có lợi nhất, trong suốt thời gian
livestream, cậu ta đang ở nước ngoài." Vệ Thập Mệnh cắt đứt sự suy luận
vòng vo của La Phù Nhược: "Tuy nhiên, Phùng Dữ Niên biết rất nhiều, ít
nhất cậu ta biết những người liên quan."
Hai mươi phút sau, cuối
cùng Vệ Thập Mệnh đã lái xe đến gần vị trí định vị điện thoại Trương
Kha. Họ đã rời khỏi trung tâm thành phố, đây là một công trường xây dựng bị bỏ hoang, mặt đất đầy vật liệu xây dựng chất đống, cát rải rác khắp
nơi khiến xe cộ không thể di chuyển, Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược chỉ có thể xuống xe để tiếp tục đuổi theo.
Cũng may bọn họ đã đến gần
tín hiệu, hai phút sau đã thấy bóng dáng của Trương Kha. Cậu ta cúi đầu, di chuyển chậm rãi như thể đang trong trạng thái mộng du, trông rất kỳ
lạ.
"Trương Kha!" La Phù Nhược gọi tên Trương Kha nhưng Trương Kha không có phản ứng, vẫn tiếp tục di chuyển chậm rãi.
Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược lập tức chạy về phía trước, không cần biết thế nào, trước tiên phải ngăn lại đã.
Nhưng tai nạn bất ngờ đã xảy ra. Trong khi Trương Kha đang đi chậm, chẳng
biết tại sao một bó thép trên tòa nhà bỏ hoang bị đứt rồi rơi thẳng
xuống, lao thẳng về phía Trương Kha!
"Trương Kha!"
"Trương Kha!"
Giọng nói của Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược căn bản không thể đánh thức được,
Trương Kha không cảm nhận được gì, cúi đầu tiếp tục di chuyển trong
trạng thái mộng du. Với khoảng cách giữa Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược
vốn không thể đến cứu kịp.
Dưới tiếng kêu gào hoảng sợ của La Phù Nhược, Trương Kha lên tiếng trả lời rồi quỳ xuống, vài thanh thép rơi
xuống xung quanh, mặc dù ánh sáng không rõ nhưng La Phù Nhược vẫn thấy
bóng đen lan ra trên mặt đất, đó là máu. La Phù Nhược đứng ngây người
tại chỗ, cảm thấy mình như đang ở trong cơn ác mộng vậy.
Vệ Thập
Mệnh chạy đến bên Trương Kha, Trương Kha đã không còn ý thức, trên người cậu ta có ba thanh thép, hai thanh xuyên qua bụng, một thanh xuyên từ
lưng ra đến trước ngực. Với chiều dài thanh thép vốn không thể nào di
chuyển Trương Kha ra được, Vệ Thập Mệnh lập tức gọi điện cấp cứu, thông
báo tình hình.
Nhưng ở vị trí hiện tại, ít nhất phải mất ba mươi
phút xe cấp cứu mới đến, dựa vào tình trạng mất máu, khả năng sống sót
gần như bằng không.
Vệ Thập Mệnh nhanh chóng dạo xung quanh một
vòng, hắn tìm được một cái kiềm. La Phù Nhược cũng đã bình tĩnh, lao đến kiểm tra vết thương, thấy Vệ Thập Mệnh cầm cái kiềm lớn, không cần hắn
phải nói thêm, cô đã tự động giữ vững cơ thể của cậu ta lại.
Vệ
Thập Mệnh hành động vừa nhanh chóng vừa chính xác, dùng kiềm để cắt
những thanh thép quá dài, cộng thêm thời gian đi tìm công cụ, tổng cộng
chỉ tốn chưa đầy năm phút. Sau khi xử lý vết thương đơn giản, hai người
nhanh chóng đưa Trương Kha lên xe hướng về bệnh viện trong thành phố.
Trên đường đi, La Phù Nhược liên lạc với xe cấp cứu của bệnh viện. Sáu phút sau, Trương Kha đã được chuyển lên xe cấp cứu.
Sau mười phút, tại bệnh viện An Đô, Trương Kha được đưa vào phòng cấp cứu.
Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược đứng bên ngoài, cả người đầy máu, hắn nhìn
vào cửa phòng cấp cứu đóng chặt mà không nói gì, ánh mắt sâu thẳm, giống như mặt biển lặng yên trước cơn bão.
Đôi bàn tay đang siết chặt của La Phù nhược cũng run lên, cô nghiến chặt răng, không kìm được mà rơi nước mắt.
Chu Dịch và Tác Tư Tiền cũng đã đến, nhìn thấy máu trên người Vệ Thập Mệnh
và La Phù Nhược thì sắc mặt lập tức trầm xuống, không ai nói gì, chỉ
lặng lẽ chờ đợi bên ngoài.
Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt.
Trong lòng bốn người đều nặng trĩu, với tình trạng hiện tại của Trương
Kha, phẫu thuật không thể kết thúc sớm như vậy, trừ khi...
La Phù Nhược choáng váng đầu óc, được Tác Tư Tiền đỡ lấy.
Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ bước ra ngoài, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, "Anh Vệ, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi."
Bốn người vừa tưởng phẫu thuật thất bại lập tức cảm thấy không thể tin nổi, sau đó lại vui mừng không thôi.
Bác sĩ cũng kinh ngạc, "Cũng khó tin thật, những thanh thép đều tránh được
các cơ quan yếu hại và động mạch chủ, đúng thật là kỳ tích. Cộng thêm
việc xử lý và đưa đến bệnh viện kịp thời, bệnh nhân không gặp nguy hiểm
đến tính mạng, chỉ là không biết vì sao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."
Bốn người đang mừng thầm lại như bị giội một gáo nước lạnh, Vệ Thập Mệnh là người đầu tiên bình tĩnh lại, "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Không cần cảm ơn, đó là trách nhiệm của tôi, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của cậu ấy."
Sau khi bác sĩ rời đi, bốn người nhìn nhau, Chu Dịch là người đầu tiên lên
tiếng: "Tôi sẽ ở lại, đúng lúc tôi cũng cần kiểm tra."
"Người nhà họ Trương sẽ mau chóng đến đây, chuyện ở bệnh viện không cần chúng ta
phải lo lắng, hiện tại chúng ta nên tập trung vào việc bắt giữ thủ phạm
và điều tra nguyên nhân Trương Kha hôn mê. Chu Dịch cứ ở lại, những
người còn lại về nhà nghỉ ngơi trước đi." Những lời Vệ Thập Mệnh nói
đương nhiên không ai phản bác.
Việc Trương Kha không gặp nguy
hiểm đến tính mạng là tin tốt nhất rồi, còn lại chỉ là việc bắt giữ tội
phạm, đó là tâm nguyện của tất cả mọi người.
Mọi người lần lượt rời bệnh viện, Vệ Thập Mệnh cũng lái xe đi, trên đường gọi điện cho sở cảnh sát.
"Nghe, Lão Vệ, có tin gì mới không?" Rõ ràng Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự
Thẩm Đồ và Vệ Thập Mệnh đã quen biết lâu, vừa kết nối điện thoại đã vội
vàng hỏi.
"Trương Kha bị thương, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng, rất có thể tội phạm là một chuyên gia thôi miên, địa điểm xảy ra
sự việc là trường trung học Tùng Lam, thông báo cho người của cậu phải
cẩn thận."
Thẩm Đồ nghe mà trong lòng thấy căng thẳng, "Được, tôi biết rồi, cậu cũng chú ý..." Anh ấy chưa nói dứt câu mà Vệ Thập Mệnh đã cúp máy,"Vãi! Mấy khi ông đây quan tâm đến người khác vậy mà lại! Thông báo đi, thêm điều kiện thôi miên, kiểm tra tất cả tài liệu có liên quan đến Lê Lê khi còn ở trường trung học Tùng Lam ngay trong đêm nay, bao
gồm người có tiếp xúc, có tìm hiểu về thôi miên và tâm lý học, tất cả
phải tìm hết!"