Khói Thuốc

Chương 20: Lừa cậu mà


trướctiếp

Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị gái 7 nickname giấu tên

Thứ Sáu hôm đó Bạc Quan Sơ vừa mới đến trường thì đã bị Vương Nhân Thành gọi. Lúc tới gần, cô thấy ông ta đang cầm bài thi toán của mình.

“Bạc Quan Sơ, em ra đây.”

Điểm số chói lọi kia được in trên tờ đáp án bên dưới, rất nhiều bạn học xung quanh nhìn thấy.

Vương Nhân Thành gọi cô đến cuối hành lang, học sinh trong lớp không thấy chuyện phát sinh bên ngoài.

“Bài thi này của em làm không tốt.”

“Phần trắc nghiệm chỉ đúng ba câu đầu.”

“Điền chỗ trống ở mặt sau cũng không làm.”

“Câu hỏi hình học không gian đầu tiên ở phần câu hỏi tự luận vẽ sai hệ tọa độ vuông góc.”

Lúc ấy cửa sau lớp học đột nhiên bị đẩy, Ngô Sinh mang theo vẻ mặt thờ ơ bước ra, tay cậu ta vẫn còn nắm tay nắm cửa. Nghe thấy Vương Nhân Thành phân tích bài thi cho Bạc Quan Sơ, ánh mắt cậu ta dừng trên người đàn ông vài giây.

Khi Vương Nhân Thành định mở cửa chất vấn Ngô Sinh đang trong giờ học ra ngoài làm gì, cậu ta khoát tay: “Đi vệ sinh, không nhịn được.”

Lời nói của Vương Nhân Thành nghẹn lại.

Ngô Sinh rẽ vào wc trước ánh nhìn của hai người.

Vương Nhân Thành tiếp tục: “Còn có câu hỏi giải tích, lần thi này là hình ê-líp, khi tiêu điểm nằm ở trục X thì phương trình đúng là x^2/a^2 + y^2/b^2 = 1, a và b lớn hơn 0. Công thức cơ bản như này mà cũng không viết được.”

“Còn câu hỏi dãy số, công thức cấp số cộng này hẳn là rất cơ bản mới đúng, không hề khó, sao mà cả một câu dễ như này mà cũng không làm được.”

Ngô Sinh lại xuất hiện, khi đi đến chỗ Vương Nhân Thành, cậu ta cố ý vẩy tay làm nước bắn lên hai người.

Bạc Quan Sơ nhíu mày.

Vương Nhân Thành bất mãn: “Cái thằng này, rốt cuộc em đang làm gì thế!”

Ngô Sinh dừng lại, quay đầu rồi chậm rãi lên tiếng: “Đi vệ sinh xong phải rửa tay, vẩy tay chứ, có vấn đề sao? Hay là thầy đi vệ sinh xong chưa bao giờ rửa tay?”

Bạc Quan Sơ cảm thấy rất có khả năng Vương Nhân Thành là người như vậy.

Vương Nhân Thành: “Em...”

Ngô Sinh không cho ông ta cơ hội phản bác, cứ vẩy vẩy tay rồi đi luôn.

Bạc Quan Sơ vẫn còn nhìn chằm chằm cánh cửa sau, bỗng nhiên sau cổ hơi lạnh, có bàn tay thò vào cổ áo len rồi mò đến sờ vào cổ cô, bàn tay đó không chỉ đơn giản dừng lại ở cái chạm, vân vê.

Bạc Quan Sơ nhanh chóng phản ứng lại, cô lấy tay ngăn lại cái tay heo của tên súc sinh kia. Lực Bạc Quan Sơ rất mạnh, tay Vương Nhân Thành bị cô lôi ra. Khi bàn tay Vương Nhân Thành lướt qua tóc đuôi ngựa của Bạc Quan Sơ, ông ta kéo dây buộc tóc của cô xuống.

Mái tóc mềm hệt tơ lụa bay tán loạn trong không trung, cuối cùng rơi xuống bờ vai, mà bầu không khí xung quanh cũng như đông cứng lại.

Bạc Quan Sơ nhìn chằm chằm Vương Nhân Thành, lúc này Vương Nhân thành đang vừa nghịch chiếc dây buộc dính hương dầu gội, vừa mỉm cười nhìn cô.

Nhớ đến lời nói vừa rồi của Ngô Sinh, Bạc Quan Sơ cảm thấy ghê tởm trong lòng.

“Vương Nhân Thành, con mẹ nó, sớm muộn gì ông cũng phải chết.”

*

Một tiếng sau, tiết thứ nhất mới được một nửa, chủ nhiệm lớp bên cạnh đến nói Vương Nhân Thành gọi Bạc Quan Sơ đến văn phòng, ba cô cũng ở đó.

Cô còn tưởng mình bỏ quên gì đó nên ba mang đến. Ai ngờ lại là Vương Nhân Thành gọi điện tới.

Thấy khuôn mặt đen xì của Bạc Viễn, Bạc Quan Sơ lập tức khẳng định Vương Nhân Thành vừa nói mấy lời chẳng tốt đẹp gì.

Thành tích thi tháng đã có, Bạc Quan Sơ thi rất tệ, mà vốn dĩ Vương Nhân Thành đã định làm gì đó, nên ông ta nhân cơ hội này mài giũa ý chí của cô.

Nhưng thứ mà Bạc Quan Sơ có chết cũng chẳng dự đoán được chính là Bạc Viễn đổ oan cho cô tội yêu sớm, cô giải thích cho mình hai câu thì ông ta đã tặng cho một bạt tai.

Gặp phải giáo viên như thế, cô còn đâu tâm trạng mà học tập? Ngay cả việc giữ được mạng sống bảo vệ sự trong sạch đã là cả một vấn đề, vậy thì học tập có là gì.

Cô cũng muốn chăm chỉ học tập, mỗi lần mang bài thi về nhà cho phụ huynh ký tên, nhìn con điểm không đạt yêu cầu, cô lại cảm thấy mình làm mất mặt Thư Tâm nên áy náy xin lỗi: “Mẹ, lần này con thi tệ lắm.”

Thư Tâm lúc nào cũng trả lời một câu y hệt: “Có lần nào con thi tốt à?”

Ở trong mắt ba mẹ, cô đã là một học sinh dốt từ lâu, nói khó nghe một chút thì là chẳng làm được gì cho đời.

Nghiêm trọng nhất là, Thư Tâm còn nói: “Người khác thi không tốt sẽ khóc, đau lòng trách bản thân không đủ nỗ lực. Còn con thì chỉ ăn với uống, cũng không sợ gặp xui xẻo.”

Có lần Bạc Quan Sơ thi kém, cô về nhà khóc lóc, bỏ cơm không ăn.

Thư Tâm lại phê bình: “Khóc cái gì? Không ăn cơm đúng không? Điểm này không phải tự con thi được à? Đâu phải ba mẹ thi giúp con, khóc cho ai xem?”

Từ đó về sau, Bạc Quan Sơ miễn dịch với lời của Thư Tâm.

*

Cổng bắc, bóng dáng thiếu niên thẳng tắp như tùng bách, Bạc Quan Sơ nhìn bóng lưng cậu đến mức xuất thần.



Thật ra ở cửa tiệm hoa quả không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Lần đầu tiên Bạc Quan Sơ chú ý đến “nhân vật nổi tiếng” của THPT số 13 này là vào mùa Xuân năm 2007.

Trường THPT Nam Thành số 13, Bạc Quan Sơ học lớp 10, Lương Viễn Triêu học lớp 11.

Sắc xuân se lạnh, hoa đào nở rộ, học sinh dần cất áo lông đi để khoác lên mình bộ đồng phục trường màu xanh biển sẫm.

Nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn phảng phất khắp nơi, những cơn gió mạnh luồn qua cành đào, trong trường rất ít người ở lại.

Trường có hai cổng, cổng lớn ở phía nam, còn cổng nhỏ ở phía bắc. Vốn dĩ hai cổng đều thông ra bên ngoài, nhưng khu đất ở cổng bắc bị một công ty bất động sản mua lại để xây nhà, nên cổng bắc bị đóng lại, không ai đi qua đó nữa.

Thời gian trôi qua, buổi sớm nào đó, một đám người tụ tập ở cổng bắc. Đứng từ trên toà nhà thí nghiệm nhìn xuống dưới, Lương Viễn Triêu và một nữ sinh bị đám người vây quanh.

“Này này này, đừng chen tao, mẹ mày, đừng chen ông!”

Nam sinh bị mắng chẳng thèm để ý, cậu ta thò đầu vào đám đông, sau đó lẩm bẩm: “Màn tỏ tình này tầm cỡ, đồ sộ thật đấy!”

Nữ sinh cầm trong tay một bó hoa hồng đen, vẻ mặt nam sinh đối diện lại không kiên nhẫn.

Tiếng ồn ào của đám người dần bé lại, nữ sinh bình tĩnh mở miệng: “Lương Viễn Triêu, tặng cậu.”

Mười chín bông hồng đen Ecuador.

Ngôn ngữ hoa là: Em là ác ma, em chỉ thuộc về anh. Mười chín bông hồng đại diện cho sự vĩnh cửu.

Vẻ mặt nữ sinh ngả ngớn, ý bảo cậu mau nhận đi. Nam sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhíu mày, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Dù sao thì nữ sinh cũng là hoa khôi lớp, hơn nữa nhà lại rất giàu, người theo đuổi có thể xếp hàng từ cửa trước của lớp đến cửa sau của lớp. Nhưng trong mắt nữ sinh ấy, tình cảm chỉ là không khí, mà không khí này còn thối, người ngửi thấy là tránh như tránh tà.

Không biết vì sao, xung quanh không ai dám ồn ào nữa, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi, chờ Lương Viễn Triêu lên tiếng.

Tiếng chuông vào học bất chợt vang lên trên loa, cả đám thở dài, sau đó giải tán như chim tản.

Cổng bắc đổ nát, chỉ có bó hồng mà nữ sinh cầm trên tay là có sức sống, sắc đen tỏa ra hương sắc quẩn quanh, quấn chặt hai người.

Nếu nói đến Lương Viễn Triêu, người này có thể rất kiên nhẫn nhưng cũng có thể chẳng có chút kiên nhẫn nào.

Cậu ghét cảnh người khác cứ liên tiếp tỏ tình lần hai lần ba, cho nên mỗi lần chưa đợi đối phương nói hết, thì lời từ chối đã được cậu nói xong.

Song, hôm nay Lương Viễn Triêu lại không lên tiếng khiến cả đám mất hứng đi về.

Người đi hết, bầu không khí chật chội thông thoáng hơn rất nhiều, giọng nói khàn khàn của thiếu niên chợt vang lên: “Cút.”

Cậu khó chịu, nữ sinh kia cũng vậy.

“Bảo tôi cút cũng được, cầm hoa đi, về sau tôi sẽ cút xa.”

“Người lẫn hoa cút luôn.”

Nữ sinh bất giác cười, cậu ta đến gần. Lương Viễn Triêu rất cao, nên nữ sinh đó chỉ có thể kéo thấp áo của cậu xuống thì hai người mới có thể nhìn ngang bằng với nhau. Nữ sinh dùng hết sức kéo vạt áo xanh biển xuống, khớp ngón tay trắng bệch, cố nói từng chữ một: “Lương Viễn Triêu, tôi, không, hề, sợ, cậu.”

Rõ ràng nữ sinh kia đã nổi giận.

Lương Viễn Triêu để mặc cho cậu ta túm, giọng điệu cậu vẫn rất bình thường: “Vậy cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu?”

Lời cảnh cáo của nữ sinh giống như một nắm đấm bông, đấm vào người Lương Viễn Triêu chẳng hề hấn gì.

Được, quá tốt.

Nữ sinh ném hoa vào lồng ngực nam sinh, quay đầu dứt khoát rời đi.

Một tháng sau, mọi người còn chưa kịp “lên men” để bàn tán về màn tỏ tình hoa hồng kia thì nữ sinh ấy đột nhiên biến mất. Sau đó có người nói rằng cậu ta chuyển trường.

Mới đầu mọi người đoán nữ sinh kia vì Lương Viễn Triêu nên mới đi, nhưng bạn của nữ sinh ấy đã đứng ra bác bỏ tin đồn, đính chính người ta chuyển trường là vì cả nhà di dân.

Vốn là câu chuyện oanh tạc toàn trường song cuối cùng lại cứ thế đứt đoạn, nhàm chán vô vị, sau đó tin đồn này đến tin đồn khác nổi lên, sự việc đó cũng nhanh chóng rơi vào quên lãng.

Lần thứ hai Bạc Quan Sơ gặp Lương Viễn Triêu là ở ngõ Vân Lý phố sau.

Nhà cô của Bạc Quan Sơ ở ngõ Vân Lý, mấy con ngõ nhỏ giống hệt nhau, chẳng phồn hoa nhưng lại vô cùng náo nhiệt.

Có người già, thanh niên, trẻ con và khói lửa.

Cô bảo Bạc Quan Sơ đi mua nước tương. Lúc rời căn tiệm nhỏ, ngang qua ngõ Vân Lý, Bạc Quan Sơ chợt nghe thấy tiếng gì đó giống tiếng kêu rên. Ngước nhìn lên trên, cô thấy mấy con chim sẻ đang đậu trên dây điện, cô cho rằng mình nghe nhầm nên chẳng quan tâm nữa, huýt sáo đi về nhà. Nhưng chưa đi được bao xa, tiếng đánh đấm ở trong con ngõ càng ngày càng rõ ràng.

Có người đánh nhau.

Bây giờ cô mới nghe rõ, thậm chí còn có thể nhận ra là đánh nhau tập thể.

Khi đó Bạc Quan Sơ chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó chính là: đen đủi.

Đôi giày vải bạt của cô giẫm lên mặt đường bê tông gồ ghề, một tay cô cầm chai tương thuỷ tinh, tay còn lại thì ấn chiếc Nokia N73 trả lời tin nhắn.

“Đứng lên, tiếp tục.”

Hình như giọng nói này nghe ở đâu đó rồi.

Bỗng nhiên Bạc Quan Sơ thấy hứng thú, cô lùi lại, trốn ở đầu ngõ nhìn.



Cảnh tượng hỗn loạn, ai đánh ai thì không biết, chỉ thấy một nam sinh đút hai tay vào túi quần, ánh mắt như dao, đứng ở một bên yên lặng nhìn đám người trước mặt đánh nhau loạn xạ.

Đó không phải là Lương Viễn Triêu người người đều biết à? Cô lặng lẽ mở camera điện thoại lên, quay lại một đoạn video đánh nhau dài khoảng mười mấy giây.

Cuối cùng, Bạc Quan Sơ để nước tương lên mặt đất, đút điện thoại vào túi, sau đó làm ra hành động cực kỳ 'dũng cảm'. Cô vừa cười vừa vỗ tay, vỗ nhịp nhàng liên tục, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Một giây trước con ngõ nhỏ vẫn đầy tiếng gào thét hỗn loạn, một giây sau tất cả âm thanh đã biến mất.

“Trận đánh nhau này khá đặc sặc, đặc biệt là vị trọng tài kia, làm rất tròn trách nhiệm, không hề làm gì để ảnh hưởng đến tuyển thủ luôn.”

Cả đám người mờ mịt, cho tới bây giờ chưa có ai dám mỉa mai Lương Viễn Triêu cả.

“Tôi đi đây, mấy người cứ tiếp tục.” Bạc Quan Sơ cầm chai tương trên mặt đất lên, sau đó rẽ vào đường lớn.

Giọng nói của Lương Viễn Triêu xuyên tường vang tới: “Có bản lĩnh thì đừng nhúc nhích.”

Bạc Quan Sơ đứng yên thật, cô xoa chân trên mặt đất, rất kiên nhẫn đợi cậu đến.

Lương Viễn Triêu đi từ ngõ Vân Lý ra, Bạc Quan Sơ còn tưởng ít nhiều gì thì trên người cậu cũng sẽ dính mùi máu tươi, nhưng nào ngờ mùi mà cô ngửi được lại là mùi cồn bệnh viện. Nên giờ có mở miệng cũng chẳng hề hùng dũng như vừa rồi.

“Video.”

“Video gì?” Cô giả vờ như không có việc gì.

“Vừa rồi quay.”

Bạc Quan Sơ giả vờ tự hỏi: “Tôi có lôi điện thoại ra à?”

Lương Viễn Triêu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hai người đối mặt, giương cung bạt kiếm.

“Không có là tốt nhất.”

Dù có, cậu cũng không sợ.

Nam sinh vừa rời đi, Bạc Quan Sơ lập tức hứng khởi gọi cậu lại: “Lương Viễn Triêu.”

Cậu quay người: “Việc gì?”

“Muốn ở bên nhau không?” Bạc Quan Sơ tỏ tình không giống với người khác, những người khác là thật, hồi hộp, thậm chí là cực kỳ thẹn thùng. Còn cô, thẳng thắn ngỗ ngược, đến nỗi khiến người ta cảm thấy rằng cô chỉ đang đùa bỡn cậu mà thôi.

Mãi lúc lâu mà Lương Viễn Triêu cũng không có phản ứng. Bạc Quan Sơ vội vàng mang nước tương về, cô quay người nở một nụ cười đắc ý rồi đi.

Nhưng hình như Lương Viễn Triêu không nhớ rõ cô.

*

“Lương Viễn Triêu, rốt cuộc vì sao cậu giúp tôi?” Cô lại hỏi lần nữa, còn nói: “Tôi nợ cậu rất nhiều ân tình rồi.”

Ánh mặt trời rọi vào mái tóc thiếu niên, rất ít khi cậu dịu dàng thế này: “Nhớ rõ là tốt.”

Một người bảo cô cút vô số lần lại đứng ra bảo vệ cô, mà sự tin tưởng tối thiểu ba cô lại không cho cô được.

Bạc Quan Sơ buồn bực nhưng phần nhiều là chua xót, đường phải đi còn rất dài. Cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói kia của Cố Miên: vì cậu không phải người một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hiện tại cô là người vậy rồi.

“Vì sao cậu không hỏi tại sao tôi lại như thế?” Hay là con trai các cậu đều giống nhau, chưa bao giờ thích đi tìm hiểu ngọn nguồn, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ.

Lương Viễn Triêu nghĩ như thế là như thế nào? Như thế ở văn phòng? Đột nhiên phát điên, sau đó chửi mắng Vương Nhân Thành?

Thiếu niên cúi đầu, giọng hơi khàn: “Vậy cậu muốn nói không?”

Cô muốn nói, cô kìm nén sắp không chịu nổi rồi: “Muốn.”

Lương Viễn Triêu đột nhiên nói một câu: “Cẩn thận có rắn.”

Bạc Quan Sơ giật mình, túm cổ tay áo cậu, vẻ mặt hoảng sợ: “Đừng dọa tôi.”

“Tôi đâu doạ cậu.”

“Ai bảo?” Cô không hề đề phòng nên bị bại lộ tất cả, giọng mũi trầm trầm, hốc mắt sưng đỏ.

Cậu cười nhẹ: “Tôi lừa cậu mà.”

Bạc Quan Sơ tức giận trừng mắt liếc cậu.

Mùa đông năm ấy, cô trải qua mùa đông đau khổ nhất nhưng cũng ấm áp nhất. Cô luôn tin rằng khi cây bông nở hoa, cô sẽ thoát khỏi bóng đen u ám.

Lương Viễn Triêu không có thói quen chủ động khơi mào đề tài, cuối cùng vẫn là Bạc Quan Sơ hỏi cậu: “Lương Viễn Triêu, cậu từng trốn học chưa?”

“Chưa.”

“Lương Viễn Triêu, tôi nóng quá.”

“Ừm.”

“Lương Viễn Triêu, tôi muốn về nhà cậu ngồi điều hoà.”

“Được.”

trướctiếp