"Con mẹ nó, không hổ danh là người
có quan hệ với Thịnh Tự, hắn giám sát Đông Ngôn, còn cậu giám sát tôi.
Sao hả, rời khỏi tính chất công việc không biết làm người nữa à? Hay là
đơn thuần thích làm một con chó tăng ca? Có cần tôi trao tặng bằng khen
kính nghiệp cho cậu không?"
Đang vào giờ cao điểm, xe cộ không dễ kêu, Tiết Bảo Thiêm buông cách tay đang giơ lên xuống, đen mặt bước dọc theo con đường phía trước.
Giữa hè sóng nhiệt cuồn cuộn, chỉ vài bước đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có lúc đi qua cửa ga tàu điện ngầm, hơi mát lành lạnh thổi ra mới khiến người ta đôi phần dễ chịu.
Diêm Dã kéo Tiết Bảo Thiêm lại, nhẹ nhàng nói: "Anh đứng đây chửi mắng em đi Hai Trăm Tệ, ở đây mát mẻ rồi này."
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy chửi mắng Diêm Dã không khác gì đấm mạnh vào bông,
mấy lời hắn nói với Phàn Tiêu giống như bumerang quay trở lại đâm vào
tim hắn. Hắn nhặt rác còn không bằng Du Thư Lãng, ít ra Phàn Tiêu chỉ
xấu nết thôi chứ mẹ nó không có ngu.
Một mình tức giận thật chán
chường, Tiết Bảo Thiêm bước xuống cầu thang ga tàu điện ngầm, tìm một
góc không người dựa vào vào: "Cho cậu mười phút, giải thích đi."
Ở góc khuất, thân hình cao lớn của Diêm Dã gần như che kín Tiết Bảo
Thiêm, cậu không chút hoang mang, thậm chí còn giúp người ta lật cổ áo.
"Không có gì để giải thích cả, sau khi anh bị tấn công ở huyện Xuyên Kỳ, em sợ anh lại gặp nguy hiểm nên mới cài chức năng định vị và nghe lén vào
điện thoại của anh."
Tiết Bảo Thiêm nhíu mày: "Tại sao không nói cho tôi biết?"
"Nói cho anh thì anh có cho cài không? Lúc đó anh không biết hoàn cảnh của
mình nguy hiểm thế nào đâu, mấy người theo dõi anh ngoài những kẻ đòi nợ còn có những người mà anh đã từng chọc giận. Làm cái nghề như em, ngay
cả du côn du đãng cũng phải kết giao một hai người, lúc đó em nhận được
tin, những kẻ muốn chi tiền ra khiến anh chịu khổ không chỉ có hai ba
người thôi đâu."
Tiết Bảo Thiêm biết những lời Diêm Dã nói là
thật, hắn cảm thấy bực bội đến mức vô thức muốn sờ vào điếu thuốc, nhưng đang ở ga tàu điện ngầm đông người nên đành đổi thành kẹo thơm miệng,
xé bao bì, cho vào miệng.
Vị ngọt của cam mới vừa chạm vào miệng, viên kẹo hình tròn phẳng có lỗ ở giữa đã bị người ta dùng ngón tay hơi thô bạo móc ra.
Diêm Dã buông ngón tay đang kẹp dưới cằm của Tiết Bảo Thiêm, bẻ đôi viên kẹo rồi đẩy nửa viên trở lại vào miệng hắn, trước khi rút tay ra còn chạm
vào đầu lưỡi mềm ướt.
"Đậu má." Tiết Bảo Thiêm ngậm nửa viên kẹo xoa xoa cằm, "Đồ xấu xa, nửa viên kẹo cũng đáng để cậu cướp à."
Trong tiếng ồn ào, giọng nói không biết xấu hổ của Diêm Dã vang lên: "Cai thuốc lá rồi, miệng luôn muốn ngậm cái gì đó."
Câu này quá quen, quen đến nỗi Tiết Bảo Thiêm cảm thấy đau miệng.
Mẹ kiếp, hắn nhai nát nửa viên kẹo, muốn kết thúc cuộc trò chuyện: "Lý do
tìm được hay như thế, Tiết gia tôi mẹ nó nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua
cho cậu vậy."
Diêm Dã rất nhã nhặn, từ từ ngậm viên kẹo có vị cam ngọt: "Trước đây em đã vài lần âm thầm giúp đỡ Tiết gia, chưa từng đòi
hỏi lợi ích, giờ nói ra rồi, Tiết gia phải ghi nhớ món nợ này cho em
đấy."
Tiết Bảo Thiêm cách lớp áo dùng đầu ngón tay nhấn mạnh vào
vết sẹo tàn thuốc của Diêm Dã: "Bây giờ ông đây đã cho cậu ngủ rồi, cậu
mẹ nó còn đòi cái gì nữa?"
Diêm Dã miệng đầy hương cam chống một
cánh tay lên tường, dán sát vào tai Tiết Bảo Thiêm chậm rãi nói: "Em đòi cái gì, Tiết gia từ từ sẽ biết."
Tiết Bảo Thiêm cảm thấy ngứa
ngáy, đẩy người ra, hung hăng mắng: "Biến đi, trở về phải gỡ bỏ hết mấy
thứ trong điện thoại cho tôi, bây giờ ông đây cũng không còn nguy hiểm
nữa."
Diêm Dã liếc nhìn đồng hồ rồi kéo hắn vào cổng soát vé tàu
điện ngầm, vừa đi vừa nói: "Nghe lén có thể gỡ bỏ nhưng định vị tạm thời nên giữ lại, ngoài ra anh còn phải đặt hàng ở Diễm Việt thuê em làm vệ
sĩ riêng, tiền em tự trả, nhưng anh phải phối hợp làm thủ tục."
Trong dòng người qua lại, Tiết Bảo Thiêm nở nụ cười chó má: "Mở mắt hay nhắm
mắt, trước sau đều là cậu? Mẹ nó chứ, phải chi cậu cũng hai màu đen
trắng ngày ngày ăn trúc như cái con kia, tôi còn có thể cân nhắc."
Diêm Dã ngó qua bảng quảng cáo gấu trúc đang treo trên tường hành lang tàu
điện ngầm, có chút bất đắc dĩ: "Bây giờ tuy anh có địa vị cao quyền lực
lớn nhưng mà căn cơ không vững chắc, tóm lại phải cẩn thận một chút. Hơn nữa, anh hay ghẹo gan người khác, thường xuyên kết thù, kẻ thù trong
tối chúng ta ngoài sáng, dù sao vẫn phải đề phòng."
Tiết Bảo
Thiêm "Đệch" một tiếng, suy nghĩ kỹ về thân phận và tình trạng của mình, thỏa hiệp nói: "Cậu cũng lo mà ngồi chốt ở Diễm Việt đi, đừng có coi
thường Thịnh Tự, hắn không phải là người dễ đối phó đâu. Còn về vệ sĩ,
cậu chỉ cần điều cho tôi một người giỏi là được." Hắn nhướng mày, "Chu
Nhất Minh được không?"
Lên tàu điện ngầm, hai người đi sát mép,
Diêm Dã theo thói quen bảo vệ Tiết Bảo Thiêm ở phía sau: "Anh ta đã thay em bảo vệ Lâm Tri Dịch rồi." Kính cửa sổ toa tàu tối đen phản chiếu góc môi hơi nhếch lên của Diêm Dã, "Nghe nói tiền lương sắp bị trừ hết
rồi."
Tiết Bảo Thiêm mặc niệm cho Chu Nhất Minh ba giây, sau đó vứt hết ra sau đầu.
Sau khi bàn bạc với Diêm Dã về việc thuê vệ sĩ, tàu điện ngầm cũng đã đến
nơi. Nhìn bản đồ trên điện thoại, ga tàu điện ngầm vẫn còn cách khách
sạn mà Tiết Bảo Thiêm mướn phòng gần hai cây số.
Mặt trời buông
xuống hoàn toàn chìm khuất phía chân mây, ngay cả ánh chiều tà cũng chỉ
còn sót lại một lớp màu mờ nhạt. Các tòa nhà gần trạm tàu điện ngầm đã
bật đèn neon, dải ánh sáng màu xanh nhạt phản chiếu lên vòng nước xanh
biếc xung quanh, lung linh đẹp đẽ.
Tiết Bảo Thiêm nheo mắt nhìn, năm chữ to màu vàng sáng lọt vào mắt: Phòng nghe nhạc Tân Giang.
"......"
Trước cửa tàu điện ngầm không thiếu các hàng quán, Diêm Dã mua một phần mì
xào, một phần khoai môn nướng, sau đó xách đồ ăn ngồi xuống bên cạnh
Tiết Bảo Thiêm trên ghế dài ở quảng trường âm nhạc.
Tiết Bảo Thiêm ăn vài đũa mì xào, đổi sang khoai môn, Diêm Dã lúc này mới bắt đầu ăn, nhét hết đồ ăn còn lại vào bụng.
"Từng nghe chưa?" Tiết Bảo Thiêm hất cằm về phía phòng âm nhạc, hỏi Diêm Dã.
"Chưa từng nghe ở đây." Diêm Dã cầm hộp mì dùng một lần, bỗng nhiên có chút
cô đơn, "Lúc đó phải làm bạn với anh nên trong lòng không thoải mái, Chu Nhất Minh khuyên em nên nhìn về phía trước. Nói thật, bởi vì quá đau
khổ, em cũng không muốn nhìn về phía trước nữa."
Trong đôi mắt
trầm tĩnh bỗng hiện lên chút cay đắng và mê man, Diêm Dã nhìn về phía
trước, nhẹ giọng nói: "Lâm Tri Dịch có một vòng tròn bạn bè, đều là
người đồng đạo, thỉnh thoảng tổ chức một số buổi tiệc, em đã đi cùng Lâm Tri Dịch vài lần. Lúc đau khổ nhất, em cũng nghĩ có lẽ mình nên xem xét điểm tốt của người ta, bọn họ học rộng biết nhiều, lịch sự tao nhã,
nghe đàn dương cầm, chơi cờ vui, nói chuyện với nhau toàn là những điều
thuộc về giới kinh doanh mà em không hiểu."
Diêm Dã nhìn Tiết Bảo Thiêm trong ánh đèn đường, cười nói: "Bọn họ tốt hơn anh nhiều."
Diêm Dã tuy cười nhưng sâu trong đáy mắt là một màu u ám, cậu khàn giọng nói hết câu: "Nhưng thực sự rất khó chịu, dù em cố gắng cách mấy cũng không thể nào thích được những thứ đó, nghe thấy tiếng dương cầm là mí mắt
nặng trĩu, cực kỳ buồn ngủ."
Khoát tay lên thành lưng ghế dài,
Tiết Bảo Thiêm cười chấn động lồng ngực, hắn thong thả tháo điếu thuốc,
nhìn vào bầu trời đêm hư vô cảm thán: "Đúng là vậy phải không? Mẹ nó tôi cũng dị ứng với sự cao quý, có thời gian chi bằng uống rượu, ôm gái..."
Nhất thời nghẹn lời, hắn chột dạ giơ tay che ánh mắt: "Quen miệng rồi, xin lỗi nha."
Diêm Dã bắt lớn thả nhỏ, không so đo mấy việc nhỏ nhoi, cậu thả trôi ánh
mắt, lời nói ra như tự nói với mình: "Hai Trăm Tệ, anh thật là phiền
phức, mở miệng ra là chửi thề, giận lên là không nể mặt ai, làm việc
không nghĩ đến hậu quả, nói về khả năng gây rắc rối thì anh là số 1,
không ai sánh bằng anh. Ở cùng anh, mỗi ngày em đều lo lắng đề phòng, sợ anh bị người ta trả đũa."
Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng châm
điếu thuốc, rít một hơi sâu rồi "ừm" một tiếng trầm thấp, sau đó nhả
khói ra từ từ: "Tôi mẹ nó lỡ nói sai, coi cậu mắng tôi kìa."
Nụ cười trên môi Diêm Dã sâu hơn một chút, cậu vươn tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh: "Đúng là như vậy đấy, cái mỏ hỗn muốn chết."
Ngón cái của Diêm Dã vuốt nhẹ lọn tóc bên thái dương của Tiết Bảo Thiêm, ánh mắt xa xăm nhìn thẳng về phía trước, giọng nói của Diêm Dã nhẹ nhàng
như dòng nước trong thành hào không một gợn sóng.
"Tiết Bảo
Thiêm, em biết tất cả khuyết điểm của anh, có thể nói ra vanh vách mọi
tật xấu. Em cũng biết bất kỳ ai ở đó cũng phù hợp làm người yêu hơn anh, nhưng mà... em vẫn rất nhớ anh, muốn ở bên cạnh anh, thậm chí cảm thấy
anh mắng em vài câu cũng tốt."
Tiết Bảo Thiêm ngồi dưới đèn đường "Chậc" một tiếng, lông mi rũ xuống được mạ lên một tầng ánh sáng trắng, hắn hỏi: "Cậu nhìn coi cũng được, không ai để ý đến cậu sao?"
"Có chứ, người đó nói chuyện với em về thơ ca nghệ thuật, thấy em không mấy hào hứng, liền chuyển sang đua ngựa với cờ bạc. Trời hôm đó mây cam
nắng đỏ, anh ta bất chợt thốt lên 'dưới bóng chiều tà, cánh chim cô liêu quay về tổ'. Lúc đó trong lòng em nghĩ, nhìn kìa, anh ta tốt hơn Tiết
Bảo Thiêm nhiều, có văn hoá lại không mù chữ, mày còn cái gì không thể
buông bỏ?"
Tiết Bảo Thiêm kéo dài giọng: "Đúng vậy, cậu còn cái gì không thể buông bỏ?"
Diêm Dã không trả lời, tiếp tục nói: "Chưa nói được mấy câu, anh ta đã muốn lôi em lên giường."
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Tiết Bảo Thiêm nắm chặt, nhàn nhạt đưa mắt nhìn sang.
Diêm Dã cười nhẹ lắc đầu: "Lúc đó em luống cuống, thậm chí cảm thấy mình có
lỗi với anh. Dù khi ấy chúng ta đã hai tháng mười bốn ngày không liên
lạc, em gửi cho anh mười ba tấm bưu thiếp, ngay cả một tin nhắn wechat
anh cũng chưa từng trả lời em, nhưng em vẫn nghĩ mình là người của anh,
nếu vô cớ theo người ta sẽ không còn xứng đáng với anh nữa."
Khói trắng chậm rãi tản ra xung quanh Tiết Bảo Thiêm, che đi sự tự hào chợt
lóe lên trong mắt: "Cậu đã bao giờ nghĩ, nếu như người đầu tiên cậu gặp
không phải tôi, thì cậu có còn thích tôi không?"
Diêm Dã im lặng một lúc, sau đó trả lời thẳng thắn và chân thành: "Có lẽ là không."
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc, người đàn ông cúi đầu nhìn Tiết Bảo Thiêm,
"Nhưng nào có nhiều 'nếu như' như vậy, sự thật là năm hai mươi mốt tuổi
em đã gặp được Tiết Bảo Thiêm, anh ấy đẹp trai da trắng, tính cách đáng
yêu, vừa tốt bụng vừa có trách nhiệm, hơn nữa còn can đảm, thông minh và chịu khó."
"Dừng lại dừng lại." Tiết Bảo Thiêm đỏ mặt, cười hỏi, "Người cậu nói mẹ nó là tôi sao? Cậu học thuộc ở đâu đấy hả."
Giọng nói nhẹ nhàng thoáng cái đã bị gió thổi tan, Tiết Bảo Thiêm hơi nghiêng đầu, đưa má vào lòng bàn tay của Diêm Dã, nhẹ nhàng cọ xát vết chai
trên tay cậu.
Ánh mắt Diêm Dã từ từ trở nên nóng rực như những
tia lửa nhảy múa trong đêm: "Hai Trăm Tệ, cảm ơn anh đã cho em cơ hội
một lần nữa, em sẽ theo đuổi anh hết lòng, cố gắng để anh sớm yêu em."
Theo đuổi? Hai từ giống như "thịt Đường Tăng" này khiến Tiết Bảo Thiêm bất
chợt thèm muốn. Nếu chăn giường đã không còn là ảo ảnh, vậy thì con mẹ
nó theo đuổi nhanh đi, thịt Đường Tăng không phải dễ kiếm, ăn được miếng nào hay miếng nấy.
"Theo đuổi đi, Tiết gia cho em một cơ hội,
quá cao sợ em không với tới." Hắn vỗ vỗ vai Diêm Dã, "Cố gắng thể hiện
nha, thằng nhóc ngốc."
Diêm Dã bật cười kéo hắn lại hôn, nhỏ giọng nói: "Hai Trăm Tệ, tối nay chúng ta hẹn hò đi."
Tiết Bảo Thiêm có chút chờ mong: "Hẹn thế nào?"
Diêm Dã giơ tay chỉ về phía phòng âm nhạc cách đó không xa.
Tiết Bảo Thiêm ngẩn ra: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Tối nay chúng ta nghe thử một lần, nghe quen rồi, biết đâu ngày mai sẽ không buồn ngủ."
Tiết Bảo Thiêm lau đi vết ướt trên mặt, sâu cay mắng: "Miếng thịt Đường Tăng này đếch ăn cũng được."
Chiều hôm sau, Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã đúng giờ đến chỗ hẹn, mãi đến khi âm nhạc trên sân khấu vang lên, hai chỗ ngồi bên cạnh vẫn không có ai đến.
Diêm Dã đặt đầu Tiết Bảo Thiêm lên vai mình: "Ngủ đi, hôm nay bọn họ không đến đâu."
Tiết Bảo Thiêm thấp giọng hỏi: "Sao em biết?"
Trong mắt Diêm Dã lóe lên một tia sáng kín đáo: "Em đã dùng số ẩn danh gửi
một tin nhắn cho giám đốc Du." Cậu liếc nhìn Tiết Bảo Thiêm, "Nói ngắn
gọn là em đã tố cáo."
"Chuyện Phàn Tiêu âm mưu ngày hôm qua?" Tiết Bảo Thiêm nhìn sang chỗ trống bên cạnh, "Vậy là Phàn Tiêu bây giờ đang bị phạt?"
"Du Thư Lãng trông có vẻ hiền lành."
Tiết Bảo Thiêm nghe dương cầm buồn ngủ, hắn dựa vào bờ vai rộng lớn, nhắm
mắt lại, khóe môi nở nụ cười xấu xa: "Đó là vì em không hiểu anh ấy,
người có thể trị được Phàn Tiêu, cũng chỉ có chủ nhiệm Du mà thôi."
Cách đó vài cây số, trong một khách sạn cao cấp, rèm cửa sổ kéo kín không kẽ hở, Du Thư Lãng ngồi trên một cái ghế cao chạm trổ hoa văn, chậm rãi
đeo găng tay da màu đen vào tay.
Ánh mắt lành lạnh liếc nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đứng ở trước mặt.
Khóe môi nhếch lên: "Quỳ xuống."
—-----
Lời Gấu Gầy: tui bệnh rồi mấy bà ơi, hết năng suất được rồi