Thập Niên 70 Tái Hôn Với Kẻ Thù Của Chồng Cũ
“Anh Liêu cũng đi tới huyện à?”
Liêu Chí Hiền ban đầu ngơ ngác nhìn, không ngờ cô lại chú ý đến anh ta, khiến anh ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Dù sao, anh ta là người đàn ông tầm thường bốn mắt trong đại đội, ngay cả
trẻ con cũng khi dễ anh ta là bốn mắt, là thanh niên trí thức bốn mắt
không thể phân biệt giữa người và động vật khi ở cách xa năm mét, là
người đàn ông vai không thể vác tay không thể nâng, mà Tần Lai Đệ là một cô gái xinh đẹp nhất trong toàn đại đội, cô không chỉ xinh đẹp mà giờ
đây, cô còn có thể khiến một người cải tử hoàn sinh.
Kỳ thực, anh ta sinh ra cũng không phải là người không thích nói chuyện, khi còn thị lực tốt, anh chính là cốt cán của câu lạc bộ văn học cấp hai, đã từng
có tuổi trẻ phóng khoáng tự do, nhưng từ khi mắt bỗng nhiên cận thị, anh dần dần bắt đầu cảm thấy tự ti.
Nhìn thấy anh ta lắp bắp, Tần Lai Đệ cười cười nói: “Anh Liêu, hôm nay vào thành có việc gì à?”
“Không, không, tôi là lên công xã… a, có, có việc.”
Tần Lai Đệ dù có cười nhiều đến thế nào, cô vẫn không biết đến cùng là anh
có chuyện hay không có chuyện, thế là dứt khoát đổi đề tài, dẫn dắt anh
ta nói về một số chuyện thú vị trong thôn và những chuyện mới ở Hải
Thành. Nói đi nói lại anh ta cũng tự tin hơn, tuy anh ta không dám nhìn
cô, nhưng lại nói trôi chảy hơn nhiều.
“Tôi nghe người ta nói, cô đã kết hôn, đối tượng là người Hải Thành à?”
Nào chỉ là nghe nói, các bà già trong làng còn lén cá cược khi nào Tiểu Tần sẽ hối hận khi ly hôn với kỹ thuật viên đâu.
A, chính xác hơn thì kỹ thuật viên lúc nào thì bỏ cô.
Vì thị lực kém, lại làm công việc giống như phụ nữ, nên anh ta nghe được
rất nhiều lời đàm tiếu, nhưng anh ta không phải là người hay nói chuyện
phiếm nên sẽ không bao giờ nói cho ai biết.
Lai Đệ tin tưởng vào
tính cách của anh ta nên cô giải thích ngắn gọn hoàn cảnh của Hạ Liên
Sinh và chọn ra những phần cô có thể nói.
Không ngờ, Liêu Chí
Hiền nghe vậy, chợt lẩm bẩm: “Năm ngoái nhà máy của bố tôi có một kỹ
thuật viên mới, anh ấy cũng là một quân nhân khuyết tật đã được điều
chuyển đi làm công việc khác. Tôi nghe nói anh ấy là đại đội trưởng, đã
lập nhiều công trong quân đội.”
Lai Đệ giả vờ ngạc nhiên: “Ai nha, chú Liêu làm ở nhà máy nào? Đối tượng của tôi làm ở nhà máy vô tuyến số 2 Hải Thành.”
Liêu Chí Hiền vỗ đùi nói: “Cha mẹ tôi cũng vậy.”
Có cái tầng quan hệ này, hai người dường như trò chuyện thân thiết hơn, có loại cảm giác như đồng hương gặp gỡ. (Các bạn đọc do truyện mình đăng
luôn bị các trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện
là mình thì nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Theo những lời sáo rỗng của Lai Đệ, Liêu Chí
Hiền đã kể hầu hết những gì anh ta biết, anh ta không chỉ kể tổng quan
cơ bản về nhà máy, tính cách của đội ngũ lãnh đạo mà thậm chí cả mức
lương và phúc lợi của kỹ thuật viên Hạ. Rốt cuộc, lúc này tiền lương đã
minh bạch, đến ngày trả lương, mọi người đều đến phòng tài chính ký,
ngoại trừ thư ký và giám đốc nhà máy, mọi người đều biết những nhân viên khác được trả bao nhiêu. Kỹ thuật viên như anh cũng là người một người
đàn ông của thời đại, nên càng không có bí mật nào không thể nói.
Lai Đệ thích thú lắng nghe, kiếp trước có những điều cô biết, có những điều cô không biết, chẳng hạn như anh rất được các nữ công nhân trẻ trong
nhà máy yêu thích, rồi phát thanh viên của đài phát thanh đã đến gặp anh để tỏ tình… Ví dụ như bí thư nhà máy muốn giới thiệu cháu gái của mình
với anh, vân vân. Nhưng kỹ thuật viên Hạ đều từ chối. “Kỹ thuật viên Hạ
là người mười phần chính trực, nên cô yên tâm, anh ấy là một người tốt.”
Lai Đệ cười, đương nhiên cô biết Lão Hạ là người có bao nhiêu chính phái,
trong ba năm anh chăm sóc cô, mỗi khi cô mặc quần áo mỏng hoặc lỡ quên
mất một nút, anh đều ngoảnh mặt đi. Dù đã là một ông già, một bà già
nhưng lòng kính trọng đối với phụ nữ của anh dường như đã khắc sâu vào
xương tủy.
Kiếp này anh mới đồng ý lấy chứng nhận kết hôn, cũng
bởi vì anh có tính đạo đức cao. Nếu là một người đàn ông khác biết hoàn
cảnh của Tần gia, anh ta căn bản không dám lấy cô.
Về phần nhiều hoa đào như vậy cũng không sao, dù sao cô cũng sẽ ra tay.
“Mặc dù chúng tôi đã kết hôn, nhưng chúng tôi ở xa nhau, nên cũng không có
cách nào. Thế này thì sao anh Liêu, khi nào anh về nhà, phiền anh mang
giúp em ít đồ cho anh ấy nhé?” Cô biết Lão Hạ đã ở rất xa. Có khi đang ở nước ngoài, nhiệm vụ chí ít nửa năm mới có thể hoàn thành, căn bản là
chưa nhận đồ được.
Nhưng cô cũng không phải muốn anh nhận nó.
Liêu Chí Hiền không biết ngược lại vui vẻ đồng ý: “Được, vừa vặn tuần sau
tôi phải về. Hôm nay chính là tôi muốn vào thành phố mua một số sản vật
địa phương, ngày mai cô cứ việc gửi đồ đến điểm thanh niên trí thức nhé. ”
Rất nhanh, máy kéo đã đến công xã, Liêu Chí Hiền xuống trước,
Tần Lai Đệ tiếp tục ngồi xe thêm 20 phút nữa mới đến huyện. Diện mạo của thị trấn không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc dường như có nhiều
nông dân trên đường hơn, sau vụ thu hoạch mùa thu, một số đội sản xuất
đã phân phát ngũ cốc, những người trong gia đình thực sự thiếu tiền có
thể mang theo một ít đậu nành, gạo,… đến thành phố để đổi lấy tiền.
Cô quen đường tìm thấy khu gia đình của bệnh viện huyện, khi không nhìn
thấy người có đeo chiếc băng tay màu đỏ, cô liền đặt gùi xuống.
“Này cô bé, cô bán gì vậy?” Có người tò mò đi tới, nhìn thấy trong giỏ đầy những “cành cây khô” màu nâu, lập tức mất hứng thú.
“Cô ơi, cháu có loại thuốc đắng. Nếu trong nhà có người bị viêm họng hoặc
bị táo bón thì có thể mua về ngâm trong nước rồi uống.”
Mọi người đều nghe nói đến thuốc đắng, nhưng nếu không bị bệnh thì ai sẽ mua
thuốc? Chờ nửa ngày, chỉ có một bà già mua với giá 20 xu, nói rằng dạo
này chồng bà bị táo bón, nên có lẽ mua về thử một chút.
Tần Lai
Đệ cũng biết dược liệu không giống như gạo trắng, thứ nhất là có rất ít
người cần, thứ hai là sợ người không hiểu thuốc sẽ tùy tiện ăn, nếu xảy
ra chuyện, lúc đó cô được thì ít mà thiệt thì nhiều. Cho nên, mắt thấy
bệnh viện gần đó chuẩn bị tan sở, mà trên tay thuốc vẫn còn nguyên không có người mua, cô dứt khoát cõng gùi lên tìm tới hiệu thuốc của bệnh
biện.
Hiệu thuốc hiện tại có Tây y và Trung y cùng bán một chỗ,
thậm chí cả dược sĩ cũng cùng một chỗ, Lai Đệ nhìn quanh và nhìn thấy
một ông già có bộ râu màu xám và mái tóc màu xám mặc áo tay áo màu xanh
nước biển, cô vội vàng chào ông ta: “Xin chào bác sĩ, ông có cần thuốc
đắng không?”
Lão bác sĩ không có hứng thú, thỉnh thoảng có một ít nông dân cũng dũng cảm đến bán dược liệu, nhưng ngoại trừ nhân sâm và
thiên ma ra, ông ta cơ bản không cần.
“Bác sĩ, ông có muốn nhìn xem không? Đây là một đám mây hoang dã mịn màng, trong đó có mấy cái ‘đuôi bọ cạp’.”
Vị bác sĩ già vừa định rời đi đã dừng lại, ngày nay các công ty dược phẩm
thu mua thuốc đắng phần lớn là vị liên, bởi vì sản lượng lớn và công
nghệ trồng trọt nhân tạo thành thục, nhưng đối với những người hành nghề y trung y mà nói, họ vẫn thích sử dụng dây mây liên hơn. Vì cảm thấy nó rất hiệu quả. “Cháu biết mây vân liên?”
“Cháu cũng biết một
chút, không dối gạt ông, khi còn nhỏ cháu đã cùng ông nội học trung y
mấy năm, thường cùng ông lên núi tìm kiếm và thu thập thuốc.”
Lão bác sĩ gật đầu, trong nhân dân quả thực không thiếu chuyên gia, y học
trung y từ thời Trung Hoa Dân Quốc đã bị đàn áp nghiêm trọng, đã có mấy
phong trào bãi bỏ trung y, một số cao nhân đã lui về núi rừng ở ẩn. Việc họ truyền lại kiến thức gia đình cho thế hệ sau là điều bình thường.
“Này, làm sao…”
Không phải là Vân Liên bình thường.
Tần Lai Đệ nhanh chóng giới thiệu: ” Đây là cháu dùng cây ngô thù du bào
chế qua. Nó làm giảm tính chất đắng và lạnh vốn có của thuốc đắng, tốt
cho lá lách và dạ dày.”
Có nhiều cách chế biến mây vân liên, phổ
biến là xào với rượu, dấm, muối và gừng, nhưng dùng cây ngô thù du để
bào chế thì không nhiều, cách chế biến mây vân liên không có nhiều vì
quy trình rườm rà, nếu không làm đúng cách thì sẽ làm mất đi dược tính.
Cho nên trừ phi là người có kinh ngiệm bào chế như sư phó, chứ không như cô gái ít tuổi này bào chế.
Lão dược sĩ ngửi ngửi, nhẹ nhàng cạo hai cái thân rễ bên trong, thấy tuy hơi cong nhưng có bọt và nốt sần,
mặt cắt ngang cũng rất đẹp, quả thực là sản phẩm đã qua chế biến chất
lượng cao. “Nhìn không ra, cháu còn có kỹ năng bào chế như vậy.”
Tần Lai Đệ mỉm cười, ông Hà sau này sẽ là chuyên gia y tế cho các lãnh đạo
lớn, việc chuẩn bị dược liệu là kỹ năng cơ bản của thế hệ trung y trước
đây.
“Vừa vặn, trung y bên kia cũng cần, như vậy đi, ta trả bốn
tệ, ta mua hết, thế nào?” ông ta ước lượng số thuốc trong gùi rồi nói.
Tần Lai Đệ ánh mắt hơi động, nhanh như vậy mà đã đưa ra giá, thì có nghĩa
là giá quá thấp, “Ông trả thêm chút nữa đi, cháu đến đây không dễ chút
nào, một gùi đầy nặng cũng hơn 20 cân.”
“Vậy thì chỉ có thể trả
bốn tệ rưỡi thôi. Chúng ta thuốc đắng cũng có thể mua được, chỉ là bào
chế phiền toái hơn một chút thôi.”
“Như vậy đi, chỉ cần ông đưa
một con số tròn, cháu tích lũy cái này mấy chục cân thuốc cũng không dễ
dàng”. Quần áo cô phủ đầy những miếng vá, có một đoạn còn hơi ngắn, lộ
ra tay chân nhỏ như cọc tre, mặt cũng một mảnh đen một mảnh xám, nhìn
thật sự rất đáng thương.
Lão dược sĩ đang vội về nhà ăn cơm, cũng lười cùng cô dây dưa mấy xu tiền liền nói: “Được rồi, cháu đợi một
chút, tôi đi lấy tiền.”
Dù sao cuối cùng cũng sẽ hoàn lại, năm tệ mua được nhiều như vậy cũng đủ dùng trong hai tháng, coi như không lỗ.
Cô ôm một chiếc gùi không và năm tệ trong tay, Tần Lai Đệ vui đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên! Không tính lần trước cô bán gạo trắng, năm tệ
này là lần đầu tiên cô tự tay kiếm được kể từ khi sống lại! Đó là chính
là buôn bán không cần vốn!
Kiếp trước cô đã quen tính toán cẩn
thận, không dám tiêu tiền bừa bãi, nên cô cẩn thận cầm năm tệ trên tay,
đi chợ của nhà nước quốc doanh dạo một vòng, cảm thấy chỉ cần như vậy là đủ. Vô luận là thịt hay đậu hũ rồi rau muốn mua đều cần phiếu, hỏi han
một vòng mà người bán hàng cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, nên cô
đành phải tìm đến chợ đen.
Cô cũng coi như là vận khí tốt, lần
này cuối cùng cũng gặp được người bán thịt, bất chấp giá cả thế nào, cô
cũng không có thời gian mặc cả nên mua trước hai cân thịt bụng heo. Vì
thịt cô mua lần này là thịt heo rừng, giá rẻ hơn nhưng mùi tanh nồng
nặc, thịt rất dai, phải hầm một hai giờ thì bà nội mới ăn được.
Với lợi ích duy nhất, Tần Lai Đệ lại bắt đầu tính toán trong đầu, hiện tại
cô chỉ còn lại bốn tệ, tất cả những gì cô phải làm tiếp theo đều phải
tốn tiền… Chà, nếu cô có được nguồn thu nhập ổn định thì thật tuyệt.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cô đi thẳng đến quầy bán thuốc lá, lặng lẽ mặc
cả với giá cao ngất ngưởng, cuối cùng chịu đựng đau đớn mua một bao Đại
Tiền Môn với giá 50 xu. (Các bạn đọc do truyện mình đăng luôn bị các
trang lớn ăn cắp ngay, nên để ủng hộ cho người edit truyện là mình thì
nhớ vào trang web: cutthaibaotran để ủng hộ mình nhé, cảm ơn các bạn rất nhiều)
Lai Đệ lúc nãy để ý thấy trong túi áo ngực bên trái của
lão dược sĩ có một bao thuốc lá cuộn nhỏ, vừa nói vừa thở ra một mùi
khói nồng nặc, chắc hẳn ông ta là là người nghiện thuốc lá nặng.
Bụng đói kêu vang, cô quay lại hiệu thuốc của bệnh viện huyện kín đáo đưa
cho dược sĩ già bao thuốc, nói rằng cô ở nhà nhãn rỗi không có việc gì,
nếu cần loại thuốc nào bất tiện bào chế, lần tới cô sẽ bào chế mang tới.
Thấy cô gái này cũng rất biết điều, còn bỏ ra 50 xu mua thuốc lá cho ông ta, dược sĩ già thành thật nói: “Hiệu thuốc chúng tôi có đủ loại thuốc,
nhưng có một số loại thuốc khi điều chế khá phiền toán. Như đan Nam Tinh cháu biết chứ?”
“Cháu biết, nó có thể tiêu ẩm, tiêu đờm, tiêu
sưng, tiêu viêm.” Mấy ngày trước đi cắt cỏ heo cô có mang về một ít, tối thiểu cũng phải hai mươi cân.
“Thuốc này có độc, cháu ở nhà ngâm một tháng trong nước sạch, trong quá trình thay nước liên tục, hôm qua mới phơi khô.”
Lão dược sĩ không ngờ rằng cô lại biết cách đối phó với độc tố của Đan Nam Tinh, “Vậy cháu sẽ bào chế Đan Nam Tinh như thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính sẽ lập tức đổi tên, ở chương trước vô tình đổi tên sang tên mới, Lão Hồ đã mắc lỗi rồi, không cần đọc lại đâu~~