Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 54


trướctiếp

"Mà này, sao cậu hai lại trở thành như thế?

Chỉ cần cậu ta không làm ra chuyện như thế,

cacoinetycautachicannamthoicingthang* rồi! Cha mẹ cậu ta yêu thương cậu ta, chẳng có áp lực, còn anh trai thì lại cật lực gánh vác công ty. Chuyện này thật không thể tưởng

tượng nối." *Cụm từ thông dụng trên mạng Trung Quốc, có nghĩa là bạn có thể thắng ngay cả khi bạn

không làm gì cả.

"Ai biết được." "Trước đây em có nghe thấy ít lời đồn, không

biết có phải thật hay không?"

"Chuyện gì? Em nói em nói đi!" "Hình như cậu hai không phải là con ruột, con ruột đã quay về rồi, cậu ta lo lắng địa vị của

mình kho" giữ được, cho nên mới..." "Cậu hai không phải con ruột á, vậy ai mới là

con ruột? Con riêng hả?"

"Không biết."

"Thế giới của người có tiền loạn như vậy sao?"

"Thế cậu nghĩ sao?" "Chắc là tin pha kè rồi, nếu không sao con trai

ruột về rồi mà không công khai?" "Có khi là công khai rồi cũng nên, chẳng qua là ông không biết, chúng ta cũng đâu có trong

giới của người ta." "Với lại cũng không phải chuyện gì đáng vui

mừng." "Sao lại không đáng để vui mừng! Con trai ruột

trở về mà không vui?" "Con trai ruột thì sao? Thất lạc ở bên ngoài hai mươi năm, thì có thể có tình cảm gì? Hơn nữa đứa con mình dốc hết ruột gan nuôi hai mươi năm đột nhiên nói không phải con đẻ, với bất

kỳ ai mà nói thì cũng là tin khủng khiếp."

"Điều này cũng đúng." "Nghe xong một lượt cảm thấy giới nhà giàu thật sự loạn lắm luôn, vẫn là làm một người bình thường thì hơn, thanh thanh thản thản mới

là tuyệt nhất."

"Ha ha ha ha ha ha ha, ai nói không phải chứ." "Ôi trời, ấy, kìa, Yến Thu, sao cậu lại uống

rượu." Yến Thu nghe vậy phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình cầm nhầm chai, rót

rượu vào trong ly. "Rót nhầm rồi." Yến Thu mỉm cười với mọi

người: "Đừng lo lắng, em uống ít là được." Nói thì nói là uống ít, thế nhưng sau đó chẳng biết là vô tình hay cố ý, Yến Thu vẫn rót rượu

vào ly. Tuy rằng uống rượu không tốt lành gì, nhưng có một ưu điểm là uống xong sẽ thấy thoải mái, đầy óc trống rỗng, như thể có thể quên hết mọi

chuyện. Quên là tốt, chuyện gì cũng quên hết đi, thì sẽ

không thấy kho" chịu nữa. Chị Vương thấy cậu có vẻ như là uống say rồi, bởi vậy lúc tàn cuộc muốn gọi xe cho cậu,

nhưng lại bị Yến Thu từ chối.

"Chị Vương, em không sao." Yến Thu đứng dưới đèn đường, đôi mắt như là có ánh sáng, cười lên sáng lấp lánh: "Em muốn đi dạo một

lát."

"Đã muộn thế này rồi, em còn Muốn đi đâu?" Yến Thu có vẻ bối rối trước câu hỏi này, mờ mịt nhìn về phía xa xa, hồi lâu cũng không trả

lời. "Ngày mai lại đi dạo được không? Tối nay về nhà trước nhé." Chị Vương cố gắng thuyết

phục. Thế nhưng hôm nay Yến Thu đặc biệt cố chấp

lắc đầy: "Em muốn đi dạo một lát, em không

Muốn về nhà." Chị Vương cũng uống hơi say, cũng buồn ngủ lắm rồi, thấy không khuyên được thì cũng không khuyên tiếp nữa, chỉ nói: "Đi dạo xong

thì lập tức thuê xe về đấy, nghe thấy chưa?"

"Vâng." Yến Thu ngoan ngoãn trả lời.

Thiếu niên ăn mặc mỏng manh, áo khoác màu trắng, đứng dưới đèn đường, ánh đèn màu vàng ấm áp chiều xuống người cậu, vì cậu dát

lên một tầng ánh sáng nhạt màu, cậu yên tĩnh lại dịu ngoan, chỉ là cả người mong manh, như

thể gió thổi là bay. Chị Vương chặn một chiếc xe taxi lại, vốn dĩ định bước lên xe rồi, thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Yến Thu lẻ loi một mình đứng dưới đèn đường, không biết tại sao, trái tim đột

nhiên mềm nhũn.

Cô ấy không nhịn được dặn dò một câu: "Yến



Thu, phải về nhà sớm đó nha."

Yến Thu gật đầy, nở nụ cười với cô ấy. Xung quanh các đồng nghiệp từng người từng

người rời đi, chỉ còn lại một mình Yến Thu. Bóng đêm lạnh lẽo, trên đường vắng vẻ không

có ai. Chỉ có ngọn đèn đường chiếu xuống mặt đất,

cùng với cái bóng ở phía sau lưng cậu.

Vì thế Yến Thu cúi đầy, vừa đi về phía trước

vừa nhìn cái bóng của mình. Có phải cậu hơi thất bại rồi không? Nhiều năm

như vậy rồi, vẫn chỉ có cái bóng đi theo mình. Thật ra Yến Thu cũng không biết vì sao mình không muốn về? Có lẽ là do uống rượu, gió tạt vào đầy, cho nên cậu đặc biệt muốn đi dạo một

chút. Về phần muốn đi tới nơi nào? Cậu cũng không

biết.

Chị Vương nói: "Phải về nhà sớm đó nha." Trong nháy mắt đó cậu vô thức Muốn gật đầu, nhưng vừa cử động chợt dừng lại, cậu cũng

không biết nhà của mình ở đâu? Ông nội đối xử với cậu rất tốt, nhưng nhà cũ

hình như cũng không phải là nhà. Nhà của cậu hăn là một cái sân nhỏ, trong sân có một gốc cây hạch đào, dưới gốc cây hạch

đào có một con mèo. Vào mùa thu, trên cành hạch đào sẽ trĩu đầy

những quả hạch đào xanh mơn mởn.

Cậu nằm ngủ gật trên chiếc ghế bập bênh, cô ngồi bên cạnh cậu may áo bông để mặc vào mùa đông, Đâu Đâu thì ngồi xm ngủ dưới

chân cô

Không biết đã đi bao lâu, lúc đi qua một cây

cầu lớn. Yến Thu đứng ở bên trên nhìn xuống phía dưới, ó, sông uốn lượn không ngừng chảy, gió đêm lành lạnh thổi vào trên mặt cậu, Yến Thu chỉ

cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng. Hồi ức không thể khống chế được tràn ra bên ngoài, cậu nhớ hình như Thiển An cũng có một

con sông. Tuy nó nông, nhưng trong suốt. Cậu đã vớt

được cá nhỏ và nòng nọc trong đó. Cô còn cố ý tìm một bể cá để nuôi chúng nó trong đó, cuối cùng con cá bị Đâu Đâu lén ăn mất, nòng nọc biến thành ếch con, dọa cậu

nhảy dựng lên, ầm ĩ bảo cô đuổi chúng nó đi. Thế là cô nắm tay cậu, bưng bể cá thả con ếch

đã mọc chân xuống sông. Lúc trở về Yến Thu kho" hiểu hỏi: "Cô ơi, vì sao chúng nó không giống với nòng nọc trước

đây vậy ạ?"

"Bởi vì chúng đã lớn rồi."

"Lớn lên rồi sẽ thay đổi sao?"

"Đúng vậy." "Thế con ếch mẹ còn nhận ra con mình

không?" Cô nghe vậy ngừng lại, nghiêm túc nhìn cậu, nhả từng chữ trả lời: "Nhận ra được, cho dù nòng nọc con biến thành hình dạng thế nào đi

nữa? Ếch mẹ đều sẽ nhận ra." "Nếu như con cũng biến thành thứ khác thì

sao?"

"Tiểu Thu muốn biến thành cái gì?" Yến Thu không muốn biến thành con ếch, vì thế nhớ tới Đâu Đâu: "Con mèo ạ, nếu như con biến thành mèo, cô vẫn có thể nhận ra con

sao?" "Đương nhiên rồi!" Cô không chút do dự trả

lờ1.

"Kiếp sau con sẽ biến thành con mèo."

"Được, cô sẽ tiếp tục nuôi Tiểu Thu."

Yến Thu không ngờ rằng trên đời này thật sự có kiếp sau, nhưng cậu cũng không biến thành

mèo, cậu vẫn là Yến Thu. Cô cũng vẫn ở dưới gốc cây hạch đào đó,

không nuôi cậu được. Yến Thu nghĩ, nếu có thể sống lại sớm hơn một

chút thì tốt rồi. Dù cho có phải chịu đựng nỗi đau khổ suốt hai

mươi năm trước một lần nữa, cậu cũng đồng ý.

Cậu vẫn muốn lớn lên ở bên cạnh cô của mình.

Cậu cũng còn có nhà. Yến Thu cũng không biết mình đã đi bao lâu, cho đến khi cậu lấy lại tinh thần thì mới phát hiện mình đã ngồi ở sảnh chờ của nhà ga từ lúc



nào. Trong đại sảnh người đến người đi, dù cho đêm đã khuya, nhưng vẫn có rất nhiều người đang vội vã hướng tới cuộc hành trình của riêng

mình.

Bọn họ đi đâu vậy? Cũng muốn về nhà sao?

Ngồi đối diện cậu là một đôi vợ chồng trung

niên, người phụ nữ nhìn hành lý, người đàn ông Ôm một cô bé, trên người cô bé khoác chiếc áo

khoác của người đàn ông. Nhìn cách ăn mặc, bọn họ chắc hẳn cũng không phải là gia đình giàu có gì, nhưng ánh mắt người đàn ông nhìn cô bé tràn đầy tình cảm, cho dù cánh tay mỏi nhừ, cũng không

chịu thả cô bé xuống.

Trong đầy Yến Thu chợt nhớ tới câu vừa rồi chị Vương nói: "Người làm cha mà, làm gì có ai

không thương con cái mình." Có lẽ sau khi uống rượu thật sự dễ khiến người

ta đa sầu đa cảm, mũi Yến Thu lại hơi cay cay. Có lẽ trên đời này chỉ có mình cậu xui xẻo như vậy, cho dù là nhà họ Yến trước kia hay là nhà

họ Phó bây giờ, cha mẹ cậu đều không yêu cậu. Thế nhưng cậu cũng không quan tâm đến tình yêu của bọn bọ, Yến Thu nghĩ, sau đó từ từ mở

tấm vé xe lửa trong tay ra.

Trên đó viết thành phố A - Thiển An.

Không sao cả, cậu có cô yêu thương cậu rồi.

Tuy rằng cô đã mất, nhưng cậu vẫn còn có nhà.

Cậu muốn trở về, muốn trở về nhà rồi. Trong ngôi nhà có cô và Đâu Đâu, bọn họ đang

chờ cậu. Có lẽ bởi vì cảm giác say rượu, cậu cũng có chút mệt mỏi, cách thời gian xe lửa đến trạm vẫn còn một lúc nữa, cậu vẫn có thế ngủ một

lát.

Song vừa nhắm mắt, điện thoại lại vang lên.

Yến Thu suy nghĩ một chút, có thể là ông nội

Gọi tới, hối thúc cậu về nhà. Yến Thu lúc này mới nhớ tới, buổi tối ra ngoài

liên hoan, cậu đã quên nói với ông nội.

Vì thế vội vàng nhận điện thoại.

Yến Thu đầy tiên là mềm mại gọi một tiếng, "Ông nội." sau đó ngắt quãng nói: "Cháu sẽ về

nhà... sớm thôi." Thế nhưng đầy bên kia hồi lâu cũng không có

ai nói chuyện.

Một lúc lâu sau, mới có một giọng đàn ông

vang lên: "Em đang ở đâu?"

Hình như không phải giọng nói của ông nội, Yến Thu cầm điện thoại tới trước mặt, cố gắng

xác định xem là ai gọi tới. Tuy nhiên không biết có phải do cơn buồn ngủ ập đến hay không, khiến cho cậu có chút hoa mắt, hoặc là do cái tên trên màn hình điện thoại quá phức tạp, làm thế nào cậu cũng không nhận

ra được. Vì vậy dứt khoát không xem nữa, đặt điện thoại bên tai nói: "Tôi sẽ về nhà ngay thôi, đừn J lo

lắng cho tôi." "Bây giờ em đang ở đâu?" Người nọ không

ngại phiền hỏi lại một lần nữa. Yến Thu nghe vậy vân vê tấm vé xe lửa trong

tay, trả lời: "'Tôi đang ở nhà ga."

"Có phải em uống rượu rồi không?" "Ừm." Yến Thu ngoan ngoãn thừa nhận, sợ bị

mắng, lại bổ sung: "Chỉ uống ít thôi."

Đầu bên kia lại là một lúc lâu không có âm

thanh.

Yến Thu cũng không để ý, cậu quá mệt mỏi,

Muốn ngủ một lát, vì thế cúp điện thoại. Chỉ có điều trước khi cúp điện thoại, dường như cậu lại nghe thấy giọng đàn ông kia nói gì

đó. Hình như là: "Ở đó đừn ở đi đâu, tôi tới đón

em."

trướctiếp