Pháo Hôi Này, Hắn Hình Như Không Phải Kẻ Bình Thường

Chương 86


trướctiếp

Mà Hộ Hùng sau khi hiểu rõ mọi chuyện mới cảm thấy mình ngu ngốc tới cỡ nào, vẫn là Tần Duệ người lên tiếng trước hỏi một câu:“ Chúng ta có nên tin tưởng Lưu Uyển không “.

Câu nói này khiến nỗi băng khoan lúc đầu của cả đám người dần hạ xuống liền dân lên, mọi người cứ thế nhìn về phía Tề Lạc chờ đợi hắn lên tiếng.

Từ nãy đến giờ sao họ không hiểu Lưu Uyển nói gì đây, bọn hiểu rõ cho nên mới càng sợ hại không dám tin tưởng vào Lưu Uyển nữa. Lưu Uyển biết quá nhiều nhiều đến mức chính họ còn không chả thể lý giải được, phải Lưu Uyển rất mạnh chỉ là những người như vậy chắc họ luôn giấu một bí mật đáng sợ đằng sau.

Dù sao Lưu Uyển vừa nói cái gì mà nói thế giới của các ngươi sẽ bị phá hủy, chứ không phải của chúng ta. Này chả phải đang nói cậu không phải người của thế giới này sao, còn về lý do tại sao cậu đến đây và giúp họ thì họ lại không biết.

Rất nhiều thắc mắc câu hỏi được đặt ra nhưng họ chả biết được đáp án nào cả, vì việc này liên quan đến sự sống của thế giới nên họ mới sợ hãi không biết nên làm gì cho đúng.

Cuối cùng Tề Lạc sau khi lấy lại tinh thần lên tiếng:“ Tin, tôi tin cậu ấy “.

Nói rồi anh quay sang nhìn mọi người:“ Tôi tin cậu ấy muốn giúp chúng ta, dù không biết rốt cuộc lý do là gì nhưng điều đó không quá quan trọng, hiện giờ nó liên quan đến mạng sống của cả thế giới này, chúng ta không thể nghĩ về lý do Lưu Uyển tại sao hành động như vậy quá nhiều, nó không quan trọng bằng thế giới này được.”

“ Chúng ta phải hành động để bảo vệ thế giới này, tôi tin Lưu Uyển là thật lòng muốn giúp thế giới của chúng ta, nếu không với năng lực của Lưu Uyển hoàn không cần lòng vòng phá hủy thế giới này làm gì, với sức mạnh đó của Lưu Uyển thôi cậu ấy cũng có thể trực tiếp phá hủy chúng không cần hoa tổn tâm sức đi nói với chúng ta làm gì “.

Nghe được lời này niềm lo lắng nghi ngờ của mọi người liền tan biến, họ nhìn về phía Tề Lạc trong lòng dân trào một cảm xúc khó tả.

Sau đó Tề Lạc hét to nói:“ Vậy nên mọi người có tin tưởng tôi không, tin tưởng Lưu Uyển sẽ giúp thế giới này quay trở lại ban đầu “.

Câu nói của Tề Lạc khiến cả đám người ngẩn ra, trong lòng cũng vì thế dân trào lên sự quyết liệt mạnh mẽ hơn, quyết tâm bảo vệ thế giới, cho dù có chết cũng phải bảo vệ nó, thế giới mà họ được sinh ra trải qua không bao nhiêu thế hệ, họ được lớn lên trong môi trường đó được đồng hành với nó và nó cũng chính là thế giới của bọn họ.



Cả đám cứ thế có sự liên kết mạnh liệt hơn bao giờ hết, quyết tâm, đồng thanh hét lên:“ Chúng tôi tin ngài “.

Tề Lạc thấy cảnh này gật đầu trong lòng thoải mái hơn trước, mà nhóm người Ưng Vệ thấy thế cũng gật đầu theo.

Tề Lạc lên tiếng:“ Vậy còn chờ gì nữa thời gian không còn nhiều, còn không mau đuổi theo Lưu Uyển “.

Cả nhóm nghe vậy thoải mái hơn bao giờ hết, tản đá trong lòng cuối cùng cũng được loại bỏ, vui vẻ cười cười cùng mọi người nhanh chóng lái về hướng Lưu Uyển rời đi. Tiếc là Lưu Uyển đi quá nhanh nên họ đã không đuổi kịp rồi, may mà Lưu Uyển trước đó có nói với họ sẽ gặp mặt ở nơi nào, ngay sau đó nhóm người Ưng Vệ bắt đầu tìm hiểu nơi mà Lưu Uyển đã nói, sau đó mới tìm được nơi gọi là núi Quy Y.

Vất vả cả chặn đường cuối cùng cũng đến nơi, nhìn ngọn núi cao trước mắt nhóm người nhìn nhau một lúc bắt đầu đi lên, ngọn núi này không hề thấp nhưng cũng không quá cao, nếu là trước kia có lẽ họ sẽ không thể đi bộ lên được, mà hiện giờ đã khác với sức khỏe của họ mấy năm nay rèn luyện đã sớm tăng lên rất nhiều, cứ thế liền nhanh chóng đến được nên Lưu Uyển đang ở.

Mà Lưu Uyển chả muốn màu mè gì lắm sau khi cậu học được cách vẽ bùa chú, cậu liền có thể giải được trận pháp nhanh chóng cho đám người này vào trong luôn, lúc người cuối bước vào bên trong cũng là lúc màn ngăn cách được khép lại.

Cả đám người Tề Lạc dần dần đi lên lúc này mới phát hiện ra rằng nơi này có gì đó rất khác biệt, hình như linh khí ở đây cực kỳ dày đặc. Dù họ có thắc mắc nhưng đều đồng loạt hiểu ý nhau không nói ra bất cứ điều gì.

Vừa đến được nơi Lưu Uyển đang ở trước mắt họ liền xuất hiện một cây hoa lưu tô tuyệt đẹp phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bên cạnh là một ngôi nhà tranh nhỏ mà điều mà họ chú ý nhất chính là Lưu Uyển ngồi cạnh bàn đá dưới gốc cây hoa lưu tô kia.

Quần áo của cậu đã thay đổi, thay vào đó là một bộ đồ cổ trang nào đó, cậu ngồi thưởng thức trà rất thoải mái như thể không có chuyện gì lớn.

Làm cho đám người nhìn mà cứ cảm thấy mình đang đi lạc vào nơi ở của tiên nhân nào đó, vừa nghĩ đến thôi họ liền cảm thấy có khi nào Lưu Uyển thật sự là tiên nhân nào đó không, nhưng suy nghĩ này chưa được bao lâu đã bị họ phủ định, nhớ lại dáng vẻ Lưu Uyển giết người không chớt mắt trên mặt còn chả có cảm xúc, họ liền cảm thấy cậu giống ác ma hơn là tiên nhân thì có.

Thật ra không phải họ có ý xấu với Lưu Uyển đâu mà nghĩ vậy, chỉ là quả thực nếu ai nhìn vào tình hình lúc đó chắc chắn ai cũng nghĩ như họ vậy.

Bất giờ Lưu Uyển mới ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào đám người, không thèm để ý họ có suy nghĩ gì trực tiếp lấy ra lá bùa đốt. Điều này khiến đám người lập tức run sợ, bởi họ cảm thấy mỗi lá bùa Lưu Uyển lấy ra chắc không phải thứ bình thường được vì lúc nó phát ra đều mang sức mạnh khủng bố chết người kia mà.



Cho nên đám người mỗi lần thấy Lưu Uyển lấy ra lá bùa nào cứ, theo bản năng liền có chút sợ hãi không nhẹ rồi, trong lúc họ còn đang căn thẳng suy nghĩ miên man thì lá bùa Lưu Uyển đã cháy. Bọn họ liền khiếp sợ không thôi thầm nghĩ chắc lần này mình tiêu đời rồi nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì trước mắt họ liền xuất hiện một loạt bàn ghế, vừa đủ cho đám người này ngồi.

Có lẽ vì trước Lưu Uyển muốn sống thoải mái nên đã mở rộng nơi này ra rất nhiều, rộng đến mức có thể chứa được hơn gần 1000 ngồi ở đây đều không thành vấn đề.

Không phải nói quá đâu mà đó là sự thật, chỗ này quả thực rất bằng phẳng vì Lưu Uyển đã cải tạo nó mà, chỉ cần nhìn qua xung quanh toàn cây ăn quả thôi cũng đủ biết rồi, ở đây Lưu Uyển đã trồng rất nhiều loại thực vật khác nhau, loại nào cũng có đến cả rau, cỏ hoa, lá cũng có nốt.

Mà mỗi loại ở đây đều rất tươi tốt nhìn thôi cũng phát thèm, trước đó vì thế giới đầy rẫy nguy hiểm nên bình thường mọi người rất ít được ăn đồ tươi sống, tuy ở dưới lòng đất cũng có thể nuôi trồng một số loại thực vật, chỉ là không quá đáng kể vì số lượng người sống cũng rất nhiều, căn bản không thể chia đủ cho nhau được.

Bởi vậy khi họ nhìn thấy cảnh tượng này cả đám đều thèm đến nhỏ dãi, căn bản quên mất mục đích mình đến đây.

Lưu Uyển thấy thế cũng chả keo kiệt nói:“ Muốn ăn, vậy thì ra đấy mà hái đừng có phá hỏng cây là được “.

Cả đám nghe Lưu Uyển lên tiếng xong giật mình, sự thèm ăn cứ thế bay đi vì họ có chút sợ Lưu Uyển, nên dù Lưu Uyển nói thế bọn cũng chả dám đi hái. Thế là đám người lắc đầu tỏ vẻ không cần nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm vào phía đống cây ăn quả đó.

Lưu Uyển không nói gì thêm nhìn về phía Tề Lạc, chỉ cần một ánh mắt này thôi Tề Lạc liền hiểu quay sang nói:“ Các cậu muốn ăn thì cứ đi hái đi Lưu Uyển đã nói cho rồi, cậu ấy sẽ không vì chuyện nhỏ làm gì đâu “.

Mà nhóm người Ưng Vệ sớm ở chung Lưu Uyển lâu rồi nên không có sợ cậu, thế là không chịu nổi sự cán dỗ này, không hề khách khí đi trước đến hái mấy quả nho, quýt, … hái ăn.

Cả đám thấy thế lại nhìn Lưu Uyển vẫn bĩnh tĩnh không nói gì trong lòng cam đảm hơn ít nhanh chóng đi đến đó. Một người rồi lại một người cứ thế liên tiếp, càng nhiều người đi sẽ không còn e ngại, vậy là cảnh tượng lúc này cứ thế là một đám người cùng nhau đi đến trước vừa hoa quả đủ loại, bắt đầu hái xuống ăn.

Nơi này khác những nơi khác bởi nó được nuôi bằng linh khí nên hoa quả ở đây ăn ngon hơn rất nhiều, cây nào cây đấy cũng cực kỳ sai quả.

trướctiếp