Hàn Thiên Hinh bay lên trời xanh, bạch y lướt qua những đám mây trắng
rồi đến ngũ sắc, cuối cùng đặt chân bên cạnh đường lão tông chủ. Trông
thấy y khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thần sắc tốt lại thêm đôi mày
sắc bén, lòng ông vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
“Ấy! Bạch Dạ sao không ở lại cùng Bội Hoàn?”
Y nhìn Hắc Yêu trước mặt, mắt phượng có những tia sáng chói mà lạnh lẽo.
“Tông chủ diệt Hắc Yêu, sao có thể thiếu Bạch Dạ?”
Hắn nghe y nói vậy, lập tức phun ra một tràng cười.
“Hay! Hay lắm! Hay cho câu muốn diệt ta thì phải có ngươi!”
“Nếu không thì, sợ rằng ngươi trên đường xuống sông Ưu Hồn không ai đưa tiễn.”
Hàn Thiên Hinh vừa nói, ngón tay thon dài trắng sứ chậm rãi vân vê ống tay
áo. Mấy ngày qua nếm trải biết bao nhiêu cay đắng, mạng cũng suýt mất
đều do hắn ban cho cả. Từ chuyện của y, Bội Hoàn cho đến Tình Ca, và cả
biết bao nhiêu sinh linh vô tội chết dưới tay hắn. Ngày hôm nay, y muốn
tính luôn một thể, muốn hắn trả hết một lần.
Không để đường lão
tông chủ có cơ hội nói thêm gì, Hàn Thiên Hinh đã bắt đầu xuất chiêu.
Hai tấm lụa trắng trông mềm mại mà cứng cỏi như thép, bay thẳng về phía
Hắc Yêu. Sau khi nhận được pha lê nước từ Thần Tác Thủy, y như phục hồi
hết toàn bộ linh lực và nội đan. Hơn nữa, Hắc Yêu hệ hoả lại vô cùng sợ
nước, pháp khí mà y tung ra có chứa chút tinh lực mà Thần Tác Thủy đã
ban, khiến hắn lập tức mặt biến sắc.
Hàn Thiên Hinh tấn công dồn
dập, bạch y tung bay trong gió, mỹ nam dung nhan tựa ngọc, mắt lạnh mày
kiếm, quyết không để hắn thoát thân. Y đạp gió, chân đáp lên tấm lụa
trắng nhẹ như không rồi xoay người, bắn ra những mũi dao trắng trong
suốt.
Hắc Yêu tránh né không kịp, thân tà ma gặp phải khắc tinh
thì suy giảm đi không ít. Đường lão tông chủ ban đầu còn muốn giúp đồ đệ một tay, nhưng xem ra lần này khó mà chen chân vào được. Quyết tâm diệt trừ Hắc Yêu của Hàn Thiên Hinh lớn ngút ngàn, không ai có thể ngăn cản.
Y dùng lụa trắng quấn quanh người hắn, miệng đọc pháp chú.
“Tà niệm biến. Tâm ma biến. Khai trừ.”
Lụa trắng siết chặt cơ thể hắn, như muốn siết luôn cả lục phủ ngũ tạng. Hắn đau đớn khôn nguôi, khó khăn vùng vẫy.
“Hàn Thiên Hinh! Ngươi giỏi lắm!”
“Đừng cho rằng bản thân ngươi từng nếm trải đủ mọi đau khổ trên nhân gian,
thì người khác cũng phải như vậy. Hắc Yêu! Ngươi sai rồi!”
“Sai? Ta cmn không hề sai! Các ngươi thì đúng sao? Các ngươi xứng để mang danh thần tiên cứu thế sao?”
Cùng lúc này, Bội Hoàn và Tình Ca cũng đến, nhưng không đứng cạnh đường lão
tông chủ mà ở xa hơn. Trông thấy người mà mấy ngày qua mình lo lắng bình bình an an, còn đứng trong vờn sáng trắng đầy linh lực dồi dào, mắt Bội Hoàn cũng sáng lên. Đại sư huynh của hắn uy nghiêm như vậy, tôn kính
như vậy, nên trở về với dáng vẻ này là thích hợp nhất.
Tình Ca nhìn Hàn Thiên Hinh đứng trong vầng sáng, sự ngưỡng mộ trào ra ngoài khoé mắt.
“Oa! Sư huynh thật lợi hại!”
“Làm gì vô dụng như ngươi?”
“Ngươi… Tên chó chết này!”
Bội Hoàn không thèm nói dong dài nữa, đứng trên mây xanh nhìn Hàn Thiên Hinh và Hắc Yêu đánh nhau qua lại.
“Này! Không phải ngươi vội vàng bỏ ta đi để giúp sư huynh một tay sao? Bây giờ ngươi ở đây đứng xem à?”
“Ngươi không thấy sao? Sư huynh bây giờ đoán chừng cả cha ta cũng đấu không lại, Hắc Yêu kia có là gì?”
Chỉ thấy Hàn Thiên Hinh liên tục niệm pháp chú, khiến Hắc Yêu không có sức
để kháng cự. Trên đầu hắn toả ra luồng khói đen nghi ngút, vô số những
linh hồn từ đó thoát ra. Y đang dùng chú thuật Trục Hồn. Loại chú thuật
này chỉ có tác dụng với tà ma, dùng để trục xuất những linh hồn nằm
trong cơ thể mà nó đã mượn tạm. Hắn hấp thụ nhiều linh hồn của người vô
tội như vậy, lúc này dùng chú thuật cũng phải mất nhiều thời gian mới
trục ra hết.
Đường lão tông chủ và Thần Tác Thủy lần đầu tiên
được nhìn thấy Hàn Thiên Hinh cao cường trấn áp Hắc Yêu, trong lòng thầm cảm thán.
“Đường lão tông chủ dạy ra được đệ tử như Bạch Dạ Tiên Quân, đúng là làm vang danh cả Hành Minh Tông!”
Nghe thấy một trong số tám vị thần ở Bát Vệ Thần Sư có lời khen ngợi đệ tử,
ông nhịn không được ngượng ngùng gãi đầu. Bình thường không phải người
thích khoe khoang, nhưng khi nhắc đến Hàn Thiên Hinh thì ông lại vô cùng tự hào mà muốn kể hết.
“Thần Tác Thủy quá lời rồi! Ầy! Đứa trẻ
này từ khi vào Hành Minh Tông đã có thiên phú, học một lần đã nhớ, nghe
một lần đã hiểu. Nhờ có Bạch Dạ, mà chỗ của ta ngày nào cũng náo nhiệt
như vậy!”
Hàn Thiên Hinh không phải là người cao ngạo, dù bản
thân có tài cũng không dám nhận mình hay. Thuở mới đặt chân vào Hành
Minh Tông, trông thấy đường lão tông chủ đang chăm chú sửa lại món pháp
khí đã hỏng lâu ngày. Có điều ông không phải người rành mạch về chúng,
cả nửa ngày trời cũng không làm được gì. Y bước đến, bạch y chậm rãi
quét đất cúi chào ông.
“Tông chủ đang muốn sửa lại nó?”
Ông gật đầu cười hì hì.
“Phải phải! Nhưng ngặt nỗi ta không giỏi mấy việc này, thật hết cách rồi.”
Hàn Thiên Hinh trầm mặc, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
“Tông chủ để con!”
Ông vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ trầm ngâm lãnh đạm của y khi ngồi bên bàn sửa
lại pháp khí. Y tuy không học qua những thứ này, nhưng lúc vào Hành Minh Tông có đi ngang qua phòng chế tạo của mấy vị lão sư. Chỉ đứng nhìn một chút, xem như là học hỏi thêm kinh nghiệm. Ban đầu ông không có kì vọng gì với y, nhưng nửa canh giờ sau đã hoàn toàn khác. Pháp khí có hình
lưỡi đao từng bị bào mòn cũ nát, đến cả vỏ bọc kim loại bên ngoài cũng
hỏng bây giờ lại như mới làm ra.
Hàn Thiên Hinh là người khiêm
tốn, không phải được sủng sinh kiêu nên rất được người ở Hành Minh Tông
xem trọng. Y được như ngày hôm nay, người ganh tị không có, chỉ có vô
vàn đệ tử nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Hắc Yêu! Lẽ nào mấy trăm năm trước đây, cha mẹ ngươi bỏ mạng thế nào, ngươi còn không biết?”
Hắc Yêu vừa vùng vẫy trong pháp chú của y, ánh mắt dữ tợn như chứa lửa.
“Ta sao có thể không biết? Chính vì các ngươi, chính các ngươi mang danh
thần tiên mà không tròn trách nhiệm, không cứu vớt chúng sinh. Còn không phải sao? Không phải sao?”