Cành cây cháy duy trì ngọn lửa phát ra tiếng nổ lách tách, Lan Trạch tỉnh táo lại, đêm hôm Tạ Cảnh Đình nói chuyện với ai vậy nhỉ?
Không phải Thường Khanh... Em từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi.
Lan Trạch ngồi dậy, em rón ra rón rén đi đến rìa hang động, vừa mới thò đầu ra, em quên mất là có bóng, bóng đổ dài đã xuất hiện trước, một tiếng
chất vấn dữ tợn vang lên.
"Ai?"
Đập ngay vào mắt Lan Trạch là một gương mặt mang sẹo cùng với đôi mắt lạnh băng... Em bỗng kinh
hãi trong lòng, chỉ thoáng cái hồi ức đáng đã sợ ùa về... đây là... đây
là... đây là kẻ xấu bắt cóc em hôm ấy.
"Tống Hòa, cậu bé không
phải người ngoài." Tạ Cảnh Đình cúi xuống, cái bóng dày đặc đổ nghiêng,
dường như có tâm trạng gì sâu đậm đang cuộn dâng trong mắt, nhìn vào Lan Trạch nặng trĩu.
"Lan Nhi, lại đây."
Trí nhớ Lan Trạch
kém từ xưa đến giờ, em quên mất những gì Mạnh Thanh Ngưng đã kể, thế gia quận Thục trước kia là họ Tống, nhà họ Tống nhiều đời sản sinh thần tử
nổi danh, sau ấy họ Tống bị tịch biên xử trảm, Tống Hòa bị lưu đày, nay
con nhà thanh quan luân lạc thành giặc, trở thành đạo tặc.
Tuy
không nhớ những chi tiết kia, nhưng em hiểu mang máng được là Tạ Cảnh
Đình không nên dính dấp đến đạo tặc... Người khác mà biết được chuyện
này, Lan Trạch không dám tưởng tượng hậu quả nữa.
Tạ Cảnh Đình nói em không phải người ngoài, còn lâu Lan Trạch mới cần biết lắm bí mật thế, tại sao em không ngủ xừ đi chứ nhỉ.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng Lan trạch, đây là lần đầu tiên Tạ Cảnh Đình
gọi em như thế, giọng nói ôn tồn hòa nhã, như thể có quan hệ thân thiết
với em lắm ấy.
Em hơi sợ hãi, chịu đựng tầm mắt từ Tống Hòa, đi đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình thấp giọng gọi một câu "Đốc chủ".
Lan Trạch nhận ra Tống Hòa, dĩ nhiên là Tống Hòa cũng nhận ra em, Lan Trạch còn chưa kịp phản ứng, Tống Hòa đã quỳ xuống trước mặt em.
Tống
Hòa quỳ một gối xuống đất, giọng nói vững vàng điềm tĩnh, cúi đầu xuống: "Hôm ấy ta không biết thân phận của tiểu công tử, thậm chí còn chưa gặp mặt đốc chủ, mạo phạm đến tiểu công tử, mong tiểu công tử thứ tội."
Khuôn mặt Tống Hòa có rất nhiều vết sẹo, cuối cùng Lan Trạch nhớ ra, hôm ở
trại tị nạn em cũng gặp Tống Hòa, khi ấy Tống Hòa cầm theo hai chiếc
lệnh bài, sau đó bị Hạ Ngọc Huyền dẫn đi mất.
Người rõ ràng phải đang bị giam trong chiếu ngục... giờ lại ở đây.
Em vẫn còn nhớ thái độ lạnh lùng hung ác của Tống Hòa lúc ấy, lúc ấy Tống Hòa thật sự muốn giết em.
Lan Trạch nhìn sang Tống Hòa một cái, Tống Hòa bôn ba quanh năm, làn da
ngăm đen, đứng chung với Tạ Cảnh Đình thì đối ngược y hệt cặp nhân vật
trắng đen trong truyện tranh, vốn đen bẩm sinh, mặt mũi lúc nào cũng dữ
tợn, trông vô cùng đáng sợ.
Em không lên tiếng, níu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình, trốn ra sau lưng Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
"Đốc chủ, hôm ấy chính hắn quẳng nô tài xuống dưới." Lan Trạch tiện thể lí nhí tố cáo.
Tống Hòa nâng mắt nhìn về phía em, nói với em: "Phía dưới vách núi có rừng
đào và đất trũng, hồi xưa ta đã nhảy từ đấy xuống mấy lần liền rồi, chưa bao giờ bị sao hết."
Ý là quẳng xuống cũng không chết được.
Lan Trạch không bị sao thật, nhưng Tống Hòa nói kiểu này em cứ bực mình, ngó Tống Hòa một cái không nói gì nữa.
Em cũng có làm bằng sắt đâu, tóm lại em sẽ không tha thứ cho Tống Hòa.
Hiếm thấy em làm lơ người khác, Lan Trạch cảm giác được Tạ Cảnh Đình chạm
vào ngón tay em, nói với em: "Lan Trạch buồn ngủ thì đi ngủ đi, sáng sớm mình quay về."
Lan Trạch cũng không có nhu cầu nghe bí mật lắm, em biết điều đi mất, quay về chỗ cũ của mình, nhanh chóng thiếp đi.
"Đốc chủ, ban đầu ta từng phái người đi theo họ. Hai người từng cùng đến khu Lan Âm, có lẽ cậu bé có suy tính khác, đốc chủ phải cẩn thận mới được." Tống Hòa nói.
Tạ Cảnh Đình nhìn theo Lan Trạch ngoan ngoãn rời
đi, đưa tầm mắt về, nói với Tống Hòa: "Nếu cậu bé có suy tính gì thì
cũng do người khác dẫn dắt."
"Nếu có kẻ dẫn dắt... trừ khử là được."
Lan Trạch bị gọi dậy khi trời đã sáng, em dụi mắt, được dẫn lên xe ngựa,
hôm trước Tạ Cảnh Đình đã thông báo cho người đến đón, Lan Trạch ngó một cái, cổ tay của thị vệ đến gọi em rất đen, còn có sẹo nữa.
Em
nhận ra lớp da đen thui này, nhìn sang theo, phát hiện ra Tống Hòa đã
cải trang thành Cẩm y vệ, hình như phải dán da giả lên mặt, trắng hơn
chỗ cổ một tí, trông cứ như mô hình người giấy.
Lan Trạch chớp
chớp mắt, trước mặt Tống Hòa em im như thóc, chờ lên xe ngựa xong mới
hỏi: "Đốc chủ, hắn đi về cùng với đoàn mình luôn ạ?"
Tạ Cảnh Đình ừm một tiếng, nói với em: "Có một số việc cần điều tra, nên đưa cậu ta theo."
Tạ Cảnh Đình trả lời nhẹ không, Lan Trạch ngồi trong xe ngựa lại bối rối
lúng túng, em nhìn ra ngoài cửa sổ xoắn xuýt mất một lúc lâu, xong lại
ngó Tạ Cảnh Đình, nhỏ giọng hỏi: "Đốc chủ, sao ngài lại nói những việc
này với nô tài thế ạ?"
Nói cho em xong em còn dễ nghĩ ngợi lung tung lo âu sợ sệt, biết thế em đã chẳng theo.
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nói: "Trước đó ta đã hỏi Lan Trạch, tự Lan Trạch muốn đi cùng đấy chứ."
Lan Trạch hồi tưởng, lúc ấy em có thể ở lại không đi, nhưng em không muốn ở lại, em mím môi, khá là mất hứng.
"Tôi có biết thế đâu, lúc ấy lo cho đốc chủ nên mới đi theo."
Lan Trạch tràn đầy âu lo: "Bây giờ nô tài biết những việc này rồi, nếu
không cẩn thận buột miệng nói ra thì liệu đốc chủ có giết nô tài không
ạ."
"Không đâu." Tầm mắt Tạ Cảnh Đình nhìn vào em, nói với em
bằng giọng dịu dàng: "Chắc người Lan Trạch kể cho sẽ mất mạng, trên đời
này nhiều biến cố bất ngờ lắm, thêm mấy việc cũng không có gì lạ."
Lan Trạch thấy ghê rợn, có lẽ vì ngay từ lần gặp đầu tiên Tạ Cảnh Đình đã
như thế rồi, người này có thể tùy tiện quyết định sống chết, tính cách
bản chất còn lạnh nhạt, không coi mạng người ra gì hết.
Bây giờ thì cảm xúc khác đã bao phủ lên trên sự sợ hãi của em.
"Đốc chủ, hình như làm vậy không được hay cho lắm ạ..." Lan Trạch thoáng do
dự, em chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh Đình, em cứ cảm giác Tạ Cảnh Đình bây
giờ còn khó đoán biết hơn nhiều.
Em chạm mắt với Tạ Cảnh Đình,
bóng cây ngoài cửa sổ đổ lên người Tạ Cảnh Đình, hiện giờ Lan Trạch đã
nắm được một ít thói quen của Tạ Cảnh Đình. Ví dụ như việc Tạ Cảnh Đình
không ưa những thứ chói sáng, luôn luôn thích ở trong chỗ tối.
Giống một vài sinh vật máu lạnh mà em từng gặp.
"Xét cho cùng... giết người là xấu."
Lan Trạch nghĩ ngợi rồi nói: "Hồi nô tài còn bé, ở thôn trấn có một tú tài
học nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma, hắn hẹn bạn học đi thảo luận rồi hại
chết rất nhiều bạn học ở vườn đào luận đạo. Giết người xong thì hắn chôn phía dưới cây đào, mãi bao lâu không ai biết việc này cả, đến tận khi
có cơn mưa xuống, máu người chết bị chôn hôm ấy chưa cạn khô, nước mưa
xối lộ ra vết máu."
"Thế là nha môn dựa vào đó điều tra, chưa hề lần ra được tên tú tài, chỗ nô tài hẻo lánh, nhiều vụ án còn dở dang lắm ạ."
Lan Trạch: "Việc này cứ thế bỏ ngỏ, mãi đến lúc tú tài giở lại mánh cũ, hẹn một người bạn học đến, hôm ấy tú tài dầm mưa bị cảm lạnh, đang đi trên
đường thì ngã, lúc ngã xuống lại vấp phải cành đào mọc lệch, thế là đâm
đầu vào hòn đá bên cạnh cây đào hắn chôn thi thể, chết ngay tại chỗ."
"Mẹ bảo đây là báo ứng... nhân quả luân hồi, nếu hại người thì sớm muộn gì cũng có ngày sự trừng phạt rơi vào đầu mình."
Lan Trạch không mong Tạ Cảnh Đình giết người, em cố hết sức nói sao cho lọt tai, bảo Tạ Cảnh Đình: "Nô tài không muốn đốc chủ phải chịu trừng phạt
đâu ạ."
Lần đầu tiên em nói nhiều đến thế, miệng lưỡi Lan Trạch
cũng khô theo, lại còn bất an nữa, em nói những điều này với Tạ Cảnh
Đình, Tạ Cảnh Đình thông minh hơn em nhiều, chắc là cũng hiểu cả.
Lan Trạch vô thức nghĩ ngợi vẩn vơ, không kìm được ngó Tạ Cảnh Đình mấy cái, mặt đỏ lên theo.
"Vậy ạ." Tạ Cảnh Đình im lặng lắng nghe, nói với Lan Trạch: "Lan Trạch nói có lí."
"Ta biết rồi."
Những gì ảnh hưởng đến Lan Trạch đều chỉ đến từ mẹ mình, thôn trấn, tiên sinh, cộng thêm người xung quanh.
Em tin tưởng vào quan điểm nhân quả luân hồi lưu truyền ở dân gian, đây là một cách khác để củng cố sự chi phối của tầng lớp thống trị bên cạnh
việc lập pháp.
Đương nhiên em không hiểu, nếu ai ai cũng đều nghĩ thế, đều biết sợ nhân quả báo ứng thì có lẽ cõi đời sẽ yên vui phận
nghèo, mọi người đều có vạn căn nhà cao cửa rộng, học trò bần hàn khắp
nơi đều mừng rỡ.
Như vậy cũng sẽ không có chuyện thiên hạ hợp
phân, dân chúng được an ổn hạnh phúc, càng chẳng lo cảnh loạn thần tặc
tử, bách tính lầm than, sinh linh đồ thán.
Ham muốn của con người là thứ khó đoán nhất, vậy nên bản thân quan điểm này đã quá viển vông.
Chính bởi tham vọng khôn lường nên người ràng buộc giữ mình chỉ vì nhân quả báo ứng giản đơn, thực sự đáng quý hiếm gặp.
Lan Trạch nhìn ra được là Tạ Cảnh Đình đang lấy lệ với em, em nhìn Tạ Cảnh
Đình hai lần, không nói nhiều nữa, em nhớ ra là mình không nên lo chuyện bao đồng, cần giữ gìn khoảng cách với Tạ Cảnh Đình.
Nhỡ đến hôm
nào em phải lòng Tạ Cảnh Đình thật, Tạ Cảnh Đình giỏi nhất là làm người
khác buồn, còn lâu em mới để bất cứ ai làm mình buồn.
Trên bàn có trà nước, Lan Trạch tự rót cho mình cốc trà để uống, em phát giác ra
tầm mắt Tạ Cảnh Đình đang nhìn vào em, như đang lần theo đo lường từng
tấc mạch máu dưới da em, làm em thấy hơi bồn chồn.
Đến tận lúc Tạ Cảnh Đình đưa tầm mắt về thì sự bất an của Lan Trạch mới biến mất, em quay lại cuộn mình bên cạnh Tạ Cảnh Đình.
Mất hơn một canh giờ mới về đến thành quận Thục, cả hai xuống xe đã thấy rất đông người đang chờ họ sẵn.
Hạ Ngọc Huyền dẫn binh đến, có cả Mạnh Thanh Ngưng và thống lĩnh Chử, Lý
đại nhân không xuất hiện, tri phủ họ Bào trước đó cũng có mặt.
Trông thấy người quay lại, Mạnh Thanh Ngưng yên tâm, nói với Tạ Cảnh Đình:
"Nếu đốc chủ không truyền tin về chắc ta với Hạ đại nhân khỏi phải về
kinh nữa, ngất luôn ở đây cho xong."
Hôm qua họ gặp sự cố bất
ngờ, mãi chưa về được, Mạnh Thanh Ngưng rất lo lắng, tuy Tạ Cảnh Đình đã báo tin nhưng Mạnh Thanh Ngưng vẫn không an tâm.
Với cái tính của Cơ Thường, Tạ Cảnh Đình mà có mệnh hệ gì ở đây thì anh với Hạ Ngọc Huyền đều bị liên lụy theo.
Hạ Ngọc Huyền nhìn sang phía Lan Trạch quan sát trên dưới một phen, xác định Lan Trạch không vấn đề gì xong mới đưa mắt về.
"Làm Mạnh học sĩ phải bận tâm," Tạ Cảnh Đình liếc sang Bào thị co rụt bên
cạnh một cái, nói với Mạnh Thanh Ngưng: "hôm nay mời cả tri phủ đại nhân đến đây, chắc hẳn Mạnh đại nhân đoán ra được rồi."
Thường Khanh
bước lên, trình ra một tấm bản đồ đưa cho Mạnh Thanh Ngưng, Mạnh Thanh
Ngưng nhìn lướt một lượt, vẻ mặt thoáng ngớ ra.
"Nếu Mạnh đại nhân đã biết thì việc này đơn giản hơn rồi."
Tạ Cảnh Đình: "Năm ấy triều đình phê duyệt hai mươi vạn lượng bạc cho quận Thục để xây lại đê sông, cộng thêm mười vạn do thái phó khi ấy tổ chức
quyên góp trong triều, tổng cộng là ba mươi vạn."
"Hơn ba mươi
vạn lượng để quận Thục xây đê... mà lại xây nên con đê dởm, đê sông rỗng tuếch, có khi hôm nay quận Thục đổ mưa, ngày mai đê sông bị vỡ, mười
vạn dân chúng quận Thục đều sẽ gặp nạn."
"Việc này... Bào đại nhân định giải thích thế nào đây?"
Cho dù đã tận mắt chứng kiến nhưng bây giờ nghe Tạ Cảnh Đình nói ra, Lan Trạch vẫn thấy lạnh sống lưng.
Phải rồi, phía dưới dòng sông chỉ là một cái khung trống rỗng, bây giờ thậm
chí đã bị ăn mòn hết, nếu thêm một cơn mưa to đổ xuống quận Thục... kết
quả tồi tệ nhất chính là lũ từ đê sông ập vào quận Thục, đến lúc ấy sẽ
là cảnh sinh linh đồ thán.
Sắc mặt Bào thị đã tái mét, lời Tạ
Cảnh Đình vừa dứt, xung quanh đều im bặt lại, chỉ còn đúng một tiếng
rầm, Bào thị quỳ gục xuống đất.
"Đốc chủ tha mạng, xin đốc chủ
thứ tội, chuyện đê sông... thần không hề hay biết, năm ấy ra lệnh cho
phía công trình, thần không hề biết là họ chưa xây xong..."
"Xin đốc chủ thứ tội ——"
Lời này quá là khiên cưỡng, kẻ làm tri phủ chắc chắn không thể không rõ mấu chốt trong đó. Còn việc hơn ba mươi vạn lương bạc kia đã đi đâu, thì
phải chờ tra xét tiếp.
"Nếu vậy thì phải phiền Bào đại nhân đi
theo Cẩm y vệ một chuyến trước, đợi điều tra cho rõ việc này còn trả lại sự trong sạch cho đại nhân, đến lúc ấy ắt sẽ cho Bào đại nhân một câu
trả lời công bằng."
Thấy Cẩm y vệ chuẩn bị dẫn người đi, Hạ Ngọc Huyền mở miệng, "Từ từ đã."
Hạ Ngọc Huyền: "Đốc chủ suy tính tỉ mỉ, tra ra được điểm cốt yếu trong đó
nói thay lòng dân, trước khi đưa Bào đại nhân đi, ta muốn hỏi một việc."
Tạ Cảnh Đình nhìn sang Hạ Ngọc Huyền, hòa nhã nói: "Có việc gì, hay là Hạ đại nhân vào tù rồi hỏi sau."
Vừa nãy Tạ Cảnh Đình nói năng rõ êm tai, giờ nhắc đến hai chữ "vào tù", cả
người Bào thị đều tái xanh tái xám, sợ hãi run rẩy mặc cho Cẩm y vệ dìu
đi, chuỗi Phật châu đang cầm rơi đập xuống đất, hạt châu vỡ tan tành
tung tóe khắp nơi.
"Chắc không kịp vào tù, việc này liên quan đến triều trước, ngay mấy ngày vừa rồi thôi, hôm chúng ta đến trại tị nạn,
ta vô tình lục soát được tín vật triều trước từ chỗ một nạn dân bị áp
giải về."
"Chế độ cũ của triều trước có thất trung bát dũng, họ
Tống đứng đầu trong số bảy trung công năm ấy, khi tiên đế kế vị thì bi
thương tự sát ở quận Thục. Lệnh bài tìm được hôm ấy chính là tín vật của nhà họ Tống thuộc thất trung."
Hạ Ngọc Huyền: "Có điều ta vừa
mới tra ra thì ngay đêm hôm ấy tất cả thị vệ chết trong chiếu ngục, đến
tận hôm nay mới có người phát hiện. Phạm nhân bị nhốt bên trong đã không rõ tung tích."
"Thị vệ canh gác chiếu ngục là người của ta và
Chử thống lĩnh, tại sao đến tận hôm nay mới phát hiện ra, vì có người
gửi thư báo tin hàng ngày, rõ ràng kẻ đứng đằng sau đã tính toán cặn kẽ, mô phỏng nét chữ truyền thư mỗi ngày, khiến ta và Chử thống lĩnh bị mê
muội."
Hạ Ngọc Huyền nhìn sang họ Bào, tầm mắt lướt qua Tạ Cảnh
Đình, hỏi: "Hôm nay chỉ muốn hỏi Bào đại nhân, phải có thủ lệnh của Bào
đại nhân mới vào được chiếu ngục, Bào đại nhân hồi tưởng kĩ lại xem hôm
ấy đã có ai ghé thăm phủ ông?"
"Không nhất định phải là chính chủ, có thể là thuộc hạ của ai cũng chưa biết chừng..."
Nghe xong, Mạnh Thanh Ngưng quan sát thăm dò một phen giữa Hạ Ngọc Huyền và
Tạ Cảnh Đình, có lẽ người khác không nghe ra giọng điệu trong này nhưng
Tạ Cảnh Đình sẽ tự khắc hiểu được.
Chất vấn ngay tại chỗ, mục đích của Hạ Ngọc Huyền đã quá rõ ràng.
Trái lại Tạ Cảnh Đình vẫn cứ bất động như núi, đôi mắt như trăng khuyết lạnh tanh, không một ai chú ý thấy thân hình thị vệ bên cạnh Tạ Cảnh Đình
thoáng cứng đờ.
Tạ Cảnh Đình: "Ra còn xảy ra việc thế này nữa, Hạ đại nhân nói cũng có lí, nếu đã vậy thì phải xin chút thời gian của
ông, Bào đại nhân, ông nghĩ kĩ lại xem, mấy hôm trước có những ai đã ghé thăm phủ ông."
Lan Trạch ngó sang Hạ Ngọc Huyền, không biết Hạ
Ngọc Huyền đang suy tính gì, chuẩn bị giải người đi đến nơi rồi, em nhìn ra được Bào thị sắp không cầm cự nổi nữa, hình như còn nhát gan hơn cả
em.
"Không ai ghé phủ cả..."
Áo tri phủ dày nặng của họ
Bào rũ gục xuống đất, ông ta được thị vệ xốc lên miễn cưỡng đứng dậy
lại, hai chân hơi hơi lẩy rẩy, không rõ là bị kích thích bởi câu nào, cả người đều run bần bật lên.
Ì ạch tại chỗ như một đống bùn nhão, nói năng lộn xộn không có thứ tự, cứ bật ra từng chữ từng từ một.
"Không ai... ta không nhớ gì cả... đốc chủ, nhất định ngài phải tra cho rõ... ta vô tội mà."
Hạ Ngọc Huyền kiên nhẫn nói: "Bào đại nhân, ngài nghĩ kĩ lại thử xem, hôm
ấy có gì khác thường không, ví dụ như xảy ra chuyện gì vốn không nên xảy ra ấy, có thể kể về những việc này thử xem."
"Nếu ngài cung cấp được thông tin hữu ích, ta sẽ xin hoàng thượng miễn xá cho ngài."
"Hôm ấy có ai ghé thăm phủ ngài không?"
Lời của Hạ Ngọc Huyền làm Bào thị phải suy tư, cảnh tượng hôm ấy xuất hiện
chớp nhoáng trong đầu ông ta. Bề nổi thì ông ta vẫn là tri phủ, trên
thực tế đã không còn quyền hành ở quận Thục... Hôm trước, hôm phát thức
ăn trời đổ mưa, ai đã đến phủ ông ta nhỉ?
Hôm ấy có chuyện gì đặc biệt xảy ra nhỉ?
Sáng sớm, ông ta ở trong phủ chỉnh lý lại sổ sách các năm của quận Thục, số
sổ sách này toàn phải nhờ người viết lại, một vài chỗ không khớp thực
tế, ông ta ra lệnh cho người sửa vào.
Buổi trưa đưa sổ sách sang
cho Hạ đại nhân, đến chiều nhận được thiệp mời của Lý đại nhân, sang chỗ Lý đại nhân. Lý đại nhân tuổi cao sắp già nhưng lại đắm chìm sắc đẹp,
bị hai thị đồng bên cạnh mê hoặc điên đảo thần hồn.
Không biết
tại sao hoàng thượng lại phái Lý đại nhân đến, nghĩ kĩ lại thì đâu phải
trong số môn phiệt quý tộc không có người hữu dụng, Mạnh đại nhân xuất
thân thế gia đấy thây, chưa từng chung một giuộc với Lý đại nhân.
Lúc chiều ông ta quay về, ngoài trời đang mưa, trên đường về phủ thì gặp
phải Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình khách sáo với ông ta mấy câu, nói là dọc đường thấy có hai buội ngọc lan thượng hạng, đã cho người mang đến phủ
ông ta tặng.
...
Họ Bào nhớ ra gì đó, ngọc lan ngọc lan... hai cây ngọc lan liền nhau, hôm sau nữa hai cây ngọc lan đã chết.
Không để lại bất cứ dấu vết gì ở phủ, thậm chí chỉ mình ông ta biết là ngọc
lan do Tạ Cảnh Đình tặng, phủ ông ta lại không một ai hay.
Hai buội ngọc lan héo chết, tiện thể xóa sạch luôn cả vết tích Tạ Cảnh Đình từng ghé phủ ông ta.
"Ô..." Cổ họng Bào thị khó nhọc bật ra âm thanh, đột nhiên người ông ta bắt
đầu co giật, chỗ giữa hai chân không kiểm soát được, mùi tanh tưởi lan
ra, chất lỏng ẩm ướt màu vàng nhỏ từ bên trong bộ áo tri phủ xuống đất.
Cả cơ thể Bào thị mềm oặt đổ gục ra đất, gương mặt co quắp, ngã lăn bất động.
Thấy vậy thị vệ bên cạnh tiến lên kiểm tra hơi thở của họ Bào, người đã tắt thở mất rồi.
Biểu cảm của Tạ Cảnh Đình rất điềm tĩnh, gương mặt không một gợn sóng, Hạ
Ngọc Huyền ở đối diện nhìn chằm chằm thẳng vào Tạ Cảnh Đình, muốn thử
tìm ra một tí xíu sơ hở từ khuôn mặt Tạ Cảnh Đình.
Mãi đến khi
đại phu tới Hạ Ngọc Huyền mới đưa mắt về, kiểm tra xong đại phu nói với
họ: "Đây là trúng gió, trước cũng từng bị mấy lần, sức khỏe Bào đại nhân không tốt, lần trước đã là vớt vát được cái mạng rồi..."
Đại phu vẫn còn đang lải nhải, trùng hợp đến thế, thực sự trùng hợp đến nỗi khiến người ta phải khó chịu.
Có tiếng lao xao xuất hiện bên tai Hạ Ngọc Huyền, giống hệt cái hôm cánh
tay chàng bị thương, dự cảm chẳng lành lờ mờ nảy sinh, có lẽ phải gọi
loại dự cảm này là vận mệnh, cái số mạng không hề khớp với thực tế sắp
sửa ập đến.
"Vậy à, Bào đại nhân đi đường cực nhọc, chúng ta sơ
sót lơ là, lệnh cho người đi mời gia quyến của Bào đại nhân, làm phiền
họ phải đi theo Cẩm y vệ một chuyến." Tạ Cảnh Đình ôn tồn phân phó.
Việc này không thể điều tra tiếp nữa, lúc Tạ Cảnh Đình chuẩn bị rời đi, thị
vệ bên cạnh Hạ Ngọc Huyền rút kiếm khỏi vỏ ngăn Tạ Cảnh Đình lại.
Tạ Cảnh Đình nâng mắt, tầm nhìn dừng lại ở Hạ Ngọc Huyền, giọng điệu vẫn rất hòa nhã, "Hạ đại nhân còn có gì muốn nói?"
"Vừa nãy người trông chừng Bào đại nhân là người của đốc chủ, hay là đốc chủ để hai thị vệ này ở lại đã, chờ tra xét xong nếu không có vấn đề gì ắt
sẽ trả họ về."
Hạ Ngọc Huyền: "Ngoài ra, ta còn muốn biết... hôm ấy đốc chủ ở đâu?"
Lan Trạch bên cạnh trợn to mắt lên, nếu lúc nãy em vẫn chưa phát giác ra
thì bây giờ xem như em đã hiểu, Hạ Ngọc Huyền đang nghi ngờ Tạ Cảnh
Đình!
Mạnh Thanh Ngưng phản ứng nhanh hơn, tiến lên một bước, mỉm cười nói: "Hạ đại nhân nói gì thế, việc này sao trách đốc chủ được, ta
hiểu Hạ đại nhân đau đớn bực bội vì chuyện hôm nay, Hạ đại nhân đừng nên hồ đồ mới phải."
Mạnh Thanh Ngưng vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Hạ Ngọc Huyền, chỉ lo Hạ Ngọc Huyền bốc đồng lên sẽ gây ra việc gì.
Không rõ vì sao, Lan Trạch cảm giác được là tâm trạng hiện giờ của Tạ Cảnh
Đình không quá tốt, em lo cho Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền đúng là ngốc
chết mất thôi.
Lần trước cổ tay đã bị thương rồi, sao Hạ Ngọc Huyền không biết chừa đi chứ?
"Hôm ấy đốc chủ ở cùng với tôi." Lan Trạch không nhịn được nói, em ngó Hạ
Ngọc Huyền mấy cái, chủ động lên tiếng: "Tôi đi cùng với đốc chủ, đốc
chủ còn mua cho tôi rất nhiều truyện tranh liên hoàn, nếu Hạ đại nhân
không tin thì ghé phủ xem thử là biết."
Mặt mũi Tạ Cảnh Đình xa
xăm, nhìn gần hơn, đôi con ngươi lạnh băng không có tiêu cự hệt như đồng tử đậm màu của một số loài động vật máu lạnh, không có bất cứ sức sống
hay tình cảm gì, nhưng lại sâu thẳm đẹp đẽ tột cùng.
"Hạ đại nhân quan tâm đến hành động của ta thế này lại khiến ta khó xử quá." Tạ Cảnh Đình nói, "Nếu Hạ đại nhân muốn biết, hôm khác có thể ghé phủ ta điều
tra."
Tạ Cảnh Đình dẫn người đi mất, lời nói cũng rất khách sáo đúng mực, không hề vặn hỏi Hạ Ngọc Huyền.
Hạ Ngọc Huyền vẫn đang chôn chân tại chỗ, hôm nay tất cả công sức đổ sông
đổ bể, tất cả đều quá hợp lí, quá trùng khớp, toát lên cảm giác kì dị.
Nếu phải hình dung, thì như có một bàn tay đang thúc đẩy tất cả từ trong
bóng tối, dường như mọi việc đều đã được ghép nối với nhau, nhưng cứ
tuyệt nhiên không để lại bất cứ dấu vết chắp vá nào hết.
Lúc sắp
đi đến xe ngựa Lan Trạch chợt dừng khựng tại chỗ, em ngoái đầu nhìn thử, Hạ Ngọc Huyền vẫn đang ở yên chỗ cũ, rốt cuộc Lan Trạch vẫn không yên
tâm, Tạ Cảnh Đình không phải hạng người sẽ mềm lòng nương tay.
Chắc em có thể nói Hạ Ngọc Huyền mấy câu, để Hạ Ngọc Huyền đừng có mà gẩy râu chọc hổ nữa.
Em lưỡng lự, nhớ lại lời Tạ Cảnh Đình nói lúc ngồi xe ngựa hôm nay, tốt
xấu gì Hạ Ngọc Huyền cũng đã cứu em, thế là em nói với Tạ Cảnh Đình:
"Đốc chủ, nô tài có việc cần tìm Hạ đại nhân, chốc nữa nô tài sẽ quay
lại ạ."
Cách lớp màn xe, Lan Trạch không nhìn rõ được biểu cảm
của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình im lặng không trả lời, Lan Trạch xem như
Tạ Cảnh Đình đã đồng ý, em quay người đi tìm Hạ Ngọc Huyền.
Tạ
Cảnh Đình có thể trông thấy được cảnh tượng phía ngoài xuyên qua màn xe, bóng hình kia xoay lại, trông thấy Lan Trạch thì có vẻ Hạ Ngọc Huyền
rất mừng.
Cả người y đều hòa vào bóng tối, vẻ âm u nặng nề đổ trên khuôn mặt.
"Tiểu Trạch." Hạ Ngọc Huyền thấy người quay trở lại, chàng khá ngạc nhiên, sự đè nén bao trùm mặt mũi tan đi ít nhiều.
Lan Trạch thấy Mạnh Thanh Ngưng vẫn còn ở đây, em hơi ngại, nhỏ giọng nói với Hạ Ngọc Huyền: "Hôm nay anh bị hồ đồ đấy à?"
Em kéo lấy tay áo Hạ Ngọc Huyền, nói với Mạnh Thanh Ngưng: "Mạnh đại nhân, tôi có việc cần nói với Hạ đại nhân."
Nói xong em kéo Hạ Ngọc Huyền đi.
"Tiểu Trạch, chậm thôi, nhìn đường cẩn thận chứ." Hạ Ngọc Huyền để mặc Lan Trạch lôi đi, hỏi: "Tiểu Trạch lo cho ta đấy à?"
Đến nơi xong Lan Trạch thả tay ra, em đánh giá Hạ Ngọc Huyền một lượt từ
trên xuống dưới, hỏi: "Sao hôm nay anh phải xung đột với đốc chủ, đầu óc bị lừa đá rồi hả."
"Chẳng lẽ lần trước anh vẫn chưa chừa à."
Nghe vậy con ngươi Hạ Ngọc Huyền khẽ dao động, hỏi: "Tiểu Trạch cảm thấy việc lần trước không phải sự cố."
"Làm sao tôi biết được," Lan Trạch nói, "nếu anh đã biết là chắc không có
kết cục tốt đẹp gì, thì sao vẫn phải sồn sồn lên động chạm với đốc chủ
thế."
Lan Trạch học theo cách thường ngày tiên sinh giáo huấn em, em hơi mất hứng dạy đời Hạ Ngọc Huyền: "Anh yên phận tí đi, đừng có gây họa mãi."