North vuốt cằm: "Tôi thật sự là chưa từng thấy qua."
Cậu ta đổi chủ đề, "Nhưng tốt nhất là bạn nên tránh xa hắn ra. Dù sao, tiểu sủng vật chúng ta đều là quan hệ cạnh tranh, sự sủng ái của hoàng đế
liên quan trực tiếp đến chi phí ăn mặc, hơn nữa bạn từng nghe thấy câu
nói lưu truyền trong cung không?"
Bạch Linh tháo chiếc chân giả bị hỏng pin ném xuống gầm giường, lơ đãng hỏi: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
North lắc lắc ngón tay: "B xấu xa thì xanh dài thẳng, còn O cặn bã thì gợn
sóng to. Bạn phải cẩn thận một chút, nói không chừng hắn là kẻ xấu." (M: ý North là mái tóc ~)
Bạch Linh thuận miệng nói: "Hẳn là không đâu, tôi cảm thấy hắn tương đối ngoan ngoãn, cũng không có chống cự."
North gật đầu: "Không chống cự là tốt rồi..... Hả?? Chống cự?"
Đây có phải là từ thích hợp để sử dụng?
Điểu Điểu, bạn đi săn ở đâu thế?
Bạch Linh thuận tay cầm lấy xấp tài liệu kia, tùy ý lật qua, khẽ cau mày: "Lớp lễ nghi hoàng gia Omega? Đây là cái gì?"
"Đây là lớp huấn luyện dành cho tiểu sủng vật chúng ta, nội dung là dạy cách làm thiếp, thị tẩm và vân vân."
"Tại sao lại có lớp học khiêu vũ?" Lật trang tiếp theo.
"Cuối tháng là sinh nhật của bạo quân, bạn xem phía dưới, còn nói cái gì
những học sinh có O đức* ưu tú sẽ có vinh dự được khiêu vũ sát bên...
Ghê tởm quá mức ghê tởm." North trợn mắt xem thường.
(*đức hạnh của Omega)
Thứ phong kiến cặn bã bắt O tham gia cạnh tranh này, điểu điểu là cường O lại còn là ác điểu, nhất định sẽ vùng lên phản kháng!
Nhưng mà trong lòng Bạch Linh thì: Khiêu vũ bên cạnh... chà, thời cơ tốt để ám sát.
Hai người đăng ký học lớp O đức, đến đúng giờ vào sáng thứ hai. Lớp học
được tổ chức ở dưới phòng họp, phải đi cầu thang bộ xuống.
North
đi phía sau, nhìn thấy Bạch Linh vịn cầu thang cót két lê bước xuống,
đầu gối giả chất lượng kém, thậm chí còn trúc trắc hơn trước.
North lo lắng hỏi: "Điểu Điểu, chân của bạn..."
Bạch Linh bình tĩnh đáp: "Không sao đâu, pin của tôi bị hỏng thôi."
Giọng điệu đó nghe như thể việc tổn hại vật chất đã trở thành chuyện thường
ngày, North nghĩ thầm trong lòng: Cyberbird! (M: chú chim siêu đẳng =)))
Phòng họp quá đông đúc, có hàng trăm omega ở đó. Chương trình học không quá
chặt chẽ, bốn buổi một tuần, nhưng nội dung thái quá so với những gì
được quảng cáo trong tài liệu.
Quan lễ nghi: "Tiểu O các vị nhất
định phải nhớ kỹ, chỉ có trọng lượng dưới 100 mới có tư cách ngủ trên
giường của bệ hạ. Nếu không thì ăn nhiều như vậy, sẽ đè trúng xúc tu của bệ hạ, tôi chỉ xin các vị vậy thôi!"
Nói xong, lại tuyên bố: "Tôi sẽ dặn dò căn tin giảm lượng thức ăn của các vị xuống một nửa".
North là một con thỏ biển nhỏ màu hồng, vốn đã mảnh khảnh nên ít ăn cũng
không sao. Nhưng Bạch Linh thì khác, hắn là huyết thống ác điểu, khả
năng trao đổi chất trong cơ thể rất cao, thoạt nhìn gầy yếu nhưng lượng
cơm ăn không nhỏ.
Hơn nữa ác điểu là loài ăn thịt thuần túy, một
ngày ba bữa đều phải ăn thịt mỡ, nếu không sẽ dễ bị suy dinh dưỡng, thậm chí là còi xương.
Sự sắp xếp như vậy chẳng khác nào một cơn ác mộng đối với Bạch Linh.
Bữa trưa, North nhìn cái khây trước mặt, một đĩa dưa chua, nửa bát yến mạch, một ổ bánh mì... hết.
Lại ngẩng đầu nhìn Bạch Linh. Hắn từng ở trong ngục giam hơn một tháng, gầy đến cằm cũng nhọn, từ khi vào cung ăn không đủ no, trên mặt không có
chút huyết sắc.
Cực kỳ hốc hác.
Nhưng cũng may tinh thần của hắn rất tốt. Bạch Linh một ngụm ăn hết yến mạch, nhét gói bánh mì vào túi, gật đầu với North:
"Tôi ra ngoài đi dạo."
Trên đường tới đây, nhìn thấy một phòng bảo trì, nói không chừng có thể lấy pin, sửa chữa chân giả của hắn.
Cửa sổ sát đất ở hành lang trong suốt, có thể nhìn thấy khung cảnh mặt đất
bên ngoài. Mưa đá vẫn rơi, sắc trời vẫn tối đen, nhưng Bạch Linh cũng vô thức đi chậm lại, nhớ tới ngày đó hắn leo lên sân thượng, nghĩ đến
chuyện đó...
Khối bánh quy đó.
Hắn nhếch môi, đói quá, nếu sớm biết thì hắn sẽ không tặng bánh quy đâu... Không, hoặc là thương
lượng một chút, bẻ ra nửa miếng.
Vừa thấy tiếc nuối, vừa đẩy cửa
bước vào phòng bảo trì, bên trong có mấy con robot quét nhà đang tắt máy nghỉ ngơi, trong góc phòng đặt một đống phụ tùng thay thế.
Bạch
Linh đói đến mức cảm thấy chóng mặt vì tuột huyết áp, do dự một lúc,
buộc phải lấy ra miếng bánh mì kia, chuẩn bị ăn ngay tại chỗ.
Cắn một miếng, lại là nhân kem..........
Ngoài cửa, AI rầu rĩ lướt qua. Chủ nhân của nó có địa vị cao quý, rất coi
trọng chuyện ăn mặc, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, chủ nhân lại lấy đâu ra một khối bánh quy nén, đẩy món ăn nó đã chuẩn bị kỹ lưỡng sang
một bên, không nên nếm thử thứ đồ ăn bình dân nhạt nhẽo đó.
AI hỏi y lấy từ đâu, chủ nhân mỉm cười nói:
"Chim nhỏ ngậm tới."
AI thực sự không thể hình dung được rốt cuộc là chim nhỏ mạnh cỡ nào mà có thể "ngậm" khối bánh quy nặng đến một kg.
Nó đưa ra lời khuyên có trách nhiệm: "Ngài ăn loại thức ăn này không tốt cho sức khỏe, đề nghị ngài nên bỏ nó đi."
Chủ nhân: "Im miệng, tắt máy đi."
Hu hu hu chủ nhân hung dữ quá.
Quản gia AI bị ghét bỏ đành phải khoác lên mình cái vỏ của máy quét rác và
lặng lẽ ra ngoài đi... đến xem phòng bảo trì còn dầu không, muốn làm vài ba ngụm, cho say.
Nhưng mà mới vừa đẩy cửa ra, cảm biến mùi hương đã phát hiện ra một mùi thơm ngọt ngào.
Bạch Linh nhìn thấy một con robot đang quét dọn với một cái xẻng trống trơn, dừng lại, đối mặt hắn đang cầm trong tay bánh mì bơ, hai camera nháy
mắt xuất hiện biểu tượng trái tim.
"Thơm quá!"
Bạch Linh cười: "Ngươi muốn ăn không?"
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một miếng nhỏ, đặt phần dính bơ vào cổng cảm biến của robot.
AI thở hổn hển: "? Tôi là người máy. Bạn không thấy việc tôi muốn ăn thức ăn của con người là kỳ lạ sao? Máy móc đam mê món ăn kỳ lạ gì đó."
Bạch Linh nhét xong mấy miếng bánh mì, nói: "Cái này có gì kỳ quái? Có đôi khi tôi cũng muốn nếm thử mùi dầu máy."
Hắn lau tay, cúi đầu xuống, dùng tuốc nơ vít để tháo rời chân giả, rút cục pin hỏng ra.
AI chợt nhận ra: có một cục pin, hóa ra là người sinh học.
"Bạn là robot gia dụng mới tới à?" Nó tò mò tiến lại gần, "Trông bạn mới quá, chất lượng phần thân chính cũng không tồi! Nhưng cái chân này bị rỉ sét, cần phải thay."
Bạch Linh không cho rằng điều đó gây khó chịu, bởi vì hắn biết đó chẳng qua
là cách để một người máy không quá trí năng thể hiện tình cảm của nó.
Hắn ngẩng đầu nở nụ cười:
"Cảm ơn bạn đã khen."
"Click", ống kính máy ảnh lóe lên, bức ảnh được lưu lại.
Bạch Linh sửng sốt, robot nhỏ nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi, hệ thống điều khiển chính của tôi vừa rồi trong nháy mắt cảm thấy được nụ cười như vậy quá hiếm hoi, cho nên
vô thức ấn nút chụp. Nếu bạn thấy phiền, tôi có thể xóa nó."
"Không sao đâu." Bạch Linh khẽ lắc đầu.
Khả năng khống chế của loại robot này thường có một số lỗi nhỏ là chuyện bình thường.
Vả lại, robot quét nhà có thể có ý đồ xấu gì?
Bạch Linh so sánh số model của cục pin bị hư với đống linh kiện, nhưng vẫn
không tìm được pin nào phù hợp. Hắn buông tiếng thở dài, định bỏ cuộc,
nhưng lại nghe thấy con robot nhỏ phía sau nói:
"Bạn đang tìm pin thay thế? Để tôi xem, bạn cần pin sạc số 45.... Tìm thấy rồi! Tôi
có ba cục pin dự phòng, có thể cho bạn một cục."
Người máy nhỏ chống nạnh: "Hãy coi nó như một món quà để đáp lại việc mời tôi ăn bơ."
Trình tự của nó rất trực tiếp và hào phóng, giống như không để cho người ta từ chối.
Bạch Linh nhẹ nhếch môi: "Thật phiền phức."
Người máy nhỏ: "Nhưng hai ngày nay chủ nhân của tôi rất kỳ quái, thường xuyên yêu cầu tôi tắt máy, tôi phải hỏi ngài trước rồi mới dẫn bạn về lấy pin."
Một tiếng bíp vang lên, thông tin liên lạc được kết nối, AI giải thích một
đoạn dài, người bên kia chờ nó dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Được."
Tim Bạch Linh đập nhanh khi nghe thấy từ "được".
Giọng điệu này có vẻ hơi quen.
AI cúp máy, có chút nghi hoặc: "Tại sao tâm trạng của chủ nhân có thể cải thiện ngay lập tức? Thực sự là có ma."
AI đưa Bạch Linh đến nơi được gọi là "nhà" của nó để lấy pin.
Bạch Linh biết, một số phi tần cấp cao có tư cách nuôi dưỡng người máy quản
gia, cho nên hắn cũng không ngạc nhiên khi có AI chạy khắp nơi.
Nhưng khi họ bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên, Bạch Linh dần phát giác có điều gì đó không ổn.
Theo hắn được biết, tầng trên cùng là khu vực cấm, không có phi tần ở đó,
chẳng lẽ... đây chính là lãnh cung trong truyền thuyết?
Càng đi, hắn càng chắc chắn hơn.
Vượt qua một cánh cửa điện tử đóng kín nặng nề, chính là tiền sảnh được
trang trí tao nhã, khắp nơi đều mang phong cách hàng hải của thời xưa —— nhưng nhìn bức tường bong tróc có thể thấy trang trí đã cũ kỹ, thậm chí đang trong tình trạng hư hỏng.
Trên bức tường xanh biếc treo một chiếc la bàn hình chim, bên dưới là chiếc tủ góc bằng gỗ mô phỏng hình
mũi tàu, tất cả đều mang yếu tố cổ điển từ thời kỳ địa cầu xa xưa.
Chuyện kể rằng bốn trăm năm trước, tộc nhân ngư muốn dẫn dắt những sinh vật
may mắn sống sót trên địa cầu thành lập một quốc gia trên tinh cầu mới,
hỏi tất cả các loài động vật, ngoại trừ sinh vật biển, chỉ có loài chim
sẵn lòng đi cùng họ.
Nhân ngư nói: "Trên tinh cầu mới chỉ có biển, các ngươi có thể thích ứng được không?"
Chim nhỏ trả lời: "Đôi cánh của chúng tôi mạnh đến nỗi có thể cả đời không rơi xuống đất."
Nhân ngư hỏi: "Nếu bay mệt thì sao?"
Chim nhỏ đáp: "Vậy thì tôi sẽ đậu trên vai bạn, sinh sôi nẩy nở."
Vì vậy, người dị chủng của đế quốc cho đến nay chỉ có các loài sinh vật
biển và chim, được các quốc gia khác gọi một cách khéo léo là:
Thủy cầm tinh hệ.
Bạch Linh rời mắt khỏi la bàn, nghe được xa xa vang vọng tiếng thì thầm.
Dường như ở cuối hành lang có một căn phòng lớn, lớn đến mức chỉ cần thì thầm ở góc nào cũng có thể gây ra tiếng vang.
Bạch Linh không tự chủ được mà đi qua, sàn đá cẩm thạch gợn sóng phản chiếu
vẻ mặt mơ hồ của hắn. Hắn đi tới cửa, vừa đặt tay lên nắm cửa ấm áp, đôi câu vài lời bên trong đột nhiên dừng lại, chuyển thành một thanh âm
trầm thấp ——
"Cho cậu ấy vào."
Cổng vòm nặng nề và lộng lẫy vén lên khe hở, trước tiên là cái đầu người máy lộ ra, sau đó hơi nước phả vào mặt.
Trong sương mù, một thân hình cường tráng sũng nước bò lên bể tắm, bàn tay
phải nổi gân xanh vén mái tóc ướt đẫm dài đến thắt lưng ra sau, lại nhìn xuống, bọt nước như dòng suối chảy ròng ròng qua cơ bụng ở eo, chảy vào nhân ngư tuyến* săn chắc.
(*Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.)
Bạch Linh cảm giác được một luồng hơi nóng phả vào má mình, mất tự nhiên dời tầm mắt đi.
Tiếng nước nhộn nhạo bên tai, người kia bước lên bờ bằng đôi chân trần.
Bạch Linh không khỏi liếc nhìn.
Thân thể kia giống như một chiếc chiến hạm cũ được vớt lên từ biển sâu suy
tàn, đại khí hào hùng, nhưng không có một chút tì vết nào, làm cho người ta kinh ngạc tán thán bởi công nghệ kiến tạo, lại tiếc nuối vì giá
thành khủng khiếp của nó.
Xương chân mày rất thấp, mũi cao thẳng, hình dáng thâm thúy, bộ dạng khoan thai, đẹp đẽ, cao quý, giống như nên được lồng vào khung tranh.
AI lập tức chạy lại lấy thứ gì đó che chắn cho y.
Khi y nghiêng mặt về phía ánh sáng, Bạch Linh mới phát hiện, sắc mặt của y
dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt tái nhợt và không khỏe mạnh.
Một
chiếc ghế gỗ hồ đào được đặt cạnh bồn tắm để nghỉ ngơi. Nam nhân ngồi
xuống với vẻ mặt uể oải, quấn mình trong một chiếc áo lông màu đen để
giữ nhiệt độ cơ thể. Áo lông kia sang trọng và rộng rãi, che đi thân
hình cao lớn của y, chỉ chừa lại đôi chân dài với cơ bắp cuồn cuộn bên
ngoài.
Đôi chân đó giống như đã trải qua quá trình huấn luyện bơi lội lâu dài. Tựa như những bức tượng được tạc từ đá cẩm thạch trắng,
chạm khắc rõ ràng, cảm giác sức mạnh cường tráng có thể truyền qua
khoảng cách không gian đến mắt người xem một cách rõ ràng.
Hơi thở của Bạch Linh trở nên hỗn loạn, lặng lẽ cuộn ngón tay lại.
Đó là bản năng của con người đang rục rịch. Bởi vì bất cứ ai nhìn thấy
thân thể nam giới vốn sẽ được những người sùng bái khả năng sinh sản xem là chuẩn mực kia, cũng sẽ không thể kiềm chế được bản thân.
Nam
nhân nâng trán lên, chậm rãi xoa huyệt thái dương, mái tóc xoăn ẩm ướt
giống như sóng nước lấp lánh trong ánh hoàng hôn, theo đầu vai chảy
xuống đến cơ lưng. Khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt hiện lên một tia mệt mỏi
rõ ràng, thoạt nhìn có chút sa sút về mặt tinh thần.
Sau đó, y quay đầu, hướng về phía mình.
Biết rõ y không thấy được vẻ mặt của mình, Bạch Linh vẫn lo lắng lùi về phía sau một bước. Chỉ đối diện với đôi mắt xanh lục không có tiêu cự kia
cũng khiến tim hắn đập loạn xạ.
Giọng nói trầm thấp vang lên nhàn nhã trong làn hơi nước bốc lên:
"Hôm nay còn trưng dụng cơ bụng không? Bird."
*Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Linh: Lão nhân ngư không nói nam đức! Sắc. Quyến rũ một tiểu đồng chí 19 tuổi tay không tấc sắt
Úc Trầm: (Vui vẻ) Chào mừng các bạn nhỏ đến với công viên nước, hãy gấp
đôi cánh nhỏ của mình lại, xỏ đôi dép nhỏ, quẹt biển để vào.
AI: Một vị khách nam!!!Mời vào~
Bạch Linh:? Đợi đã, đây là hắc điếm! Tôi không nói là tôi muốn &@¥*