Khi Sở Chiêu ra khỏi cung, một lớp tuyết mỏng đã tích tụ trên mái ngói lưu ly.
Nhưng khi Lâm Hành Chi nhìn thấy nụ cười trên môi và cách hắn nhướng mày, hắn liền biết kế hoạch thuận lợi, Vương gia nhất định đã lột được một lớp
da của bọn họ.
Lâm Hành Chi đón hắn lên xe ngựa, rót trà cho hắn, còn sờ sờ tay Sở Chiêu, “Lạnh hay không?”
Sở Chiêu lắc đầu, “Không sao, còn em, chờ lâu như vậy có đói bụng không?"
Lâm Hành Chi chỉ chỉ điểm tâm chỉ còn mấy khối trong giấy dầu bên cạnh, sau đó nhìn về phía túi móng heo còn lại phân nữa, "Muốn đói cũng không đói được."
Giấy dầu bọc móng heo đặc biệt trưởng thành sớm, Sở
Triệu cầm tờ giấy dầu có móng heo ra nhìn kỹ hơn: “Loại mà Lão Ngũ đã ăn trước đó.”
“Ừ” Lâm Hành Chi có chút ngượng ngùng, y ở trong xe
ngựa chờ không có việc gì làm, nên hơi buồn miệng nên bảo Thạch Mặc chạy đi mua.
Nhưng không thể không nói mùi vị thật thơm, khó trách Ninh Vương gặm vui vẻ như vậy.
Lâm Hành Chi đẩy đẩy móng heo trong tay Sở Chiêu, “Chàng cũng nếm thử xem, ăn rất ngon.”
Lâm Hành Chi tỏ vẻ: “Ninh Vương đúng là người biết hưởng thụ. Ăn nhậu chơi
bời mọi thứ đều tinh thông.” Chính yếu chính là, nhìn giống như không
làm việc đàng hoàng, bạc lại túi lớn túi nhỏ chảy vào trong túi, khiến
người ta hâm mộ.
Sở Chiêu cũng không chê này móng heo có chút
lạnh, đây chính là Vương phi đặc biệt để lại cho hắn, khi xe ngựa tiến
về phía trước, Sở Chiêu một bên gặm móng heo vừa nói với Lâm Hành Chi
hôm nay hắn đã làm được gì.
“Quốc khố không bạc, biên quan gian
khổ, nhưng các thế gia lại giàu có vô cùng, cho nên bổn vương khiến cho
bọn họ làm việc thiện, cũng không nhiều lắm, mỗi nhà hai mươi vạn lượng
bạc trắng.”
Đối với một gia tộc được gọi là thế gia mà nói, hai
mươi vạn lượng bạc trắng như chín con trâu mất một sợi lông, nhưng bọn
họ mất một lượng bạc nhất định sẽ lấy lại gấp trăm lần ngàn lần từ nơi
khác.
Biện pháp đầu tiên nghĩ đến chính là bốc lột bá tánh.
Lệ vương điện hạ vốn dĩ muốn nhéo mặt Vương phi của mình, nhưng sau khi
nhìn thấy dầu dính trên tay mình, lại không nỡ xuống tay, chỉ hỏi:"Ta là người không đáng tin cậy như vậy sao?"
Lâm Hành Chi lắc đầu như trống bỏi, “Đương nhiên không phải.”
Sở Chiêu rất vừa lòng với giọng kiên định không chút do dự của y, "Ta biết những người đó là loại người gì, cho nên ta muốn lão già kia cho ta
những đặc quyền tương ứng."
“Xét nhà!” Sở Chiêu nhấn mạnh hai chữ vô cùng có lực.
Hắn nói với Kiến Nguyên Đế còn có những đại thần đó là chỉ cần để hắn tìm
ra dấu vết những người này bốc lột dân chúng để làm giàu cho bản thân,
hắn sẽ trực tiếp dẫn người đến xoát nhà, tiền trảm hậu tấu.
“Bọn họ đều đồng ý?”
Kiến Nguyên Đế đồng ý thì Lâm Hành Chi có thể hiểu đa số các hoàng đế lúc
khai quốc đều là xét nhà để làm đầy quốc khố, các hoàng đế không nhất
thiết phải giàu có như những thế gia này, hoàng đế và các thế gia giàu
có đều là mối quan hệ hợp tác và đối kháng giữa quân thần... Bên này yếu thì bên kia mạnh, từ xưa đến nay đều là như vậy.
Điều làm Lâm Hành Chi ngạc nhiên chính là những đại thần thế gia cũng đồng ý.
“Đáp ứng rồi,” móng heo gặm xong, Lâm Hành Chi cầm khăn lau tay giúp Sở Chiêu.
Sở Chiêu: “Bổn vương nói cho bọn họ, nếu bọn họ không đáp ứng, một khi
thành bị phá, không cần để địch giết ta sẽ tự tay giải quyết bọn họ
trước."
Sở Chiêu không sợ đắc tội với người khác, mặc kệ có nên
hay không, hắn cũng đã đắc tội xong rồi, cho nên cũng không ngại lại
dùng vài câu uy h·iếp để đổi một số lượng lớn ngân lượng.
Sở Chiêu cũng không sợ bọn họ không tin, dù sao đến lúc đó sẽ biết.
Không rõ vì nguyên nhân gì mà Kiến Nguyên Đế chủ động đi đầu lấy hai mươi vạn lượng bạc trắng từ kho bạc riêng của mình phát cho tướng sĩ làm quân
lương.
Kiến Nguyên Đế cũng đã đưa, người khác nào có thể nói không, cho nên không muốn đưa cũng phải đưa.
“Vậy Vương gia thì sao? Vậy chàng hứa hẹn cái gì?” Mặc dù có Kiến Nguyên Đế
đi đầu, Lâm Hành Chi cũng không tin những lão cáo già đó sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Bản thân bọn họ chính là con thú nuốt vàng không đáy, gia
tài bạc triệu, nhưng ai có ý đồ muốn lấy một văn tiền của bọn họ đều
phải trả giá đắt.
Sở Chiêu cười cười, “Cũng không có gì, chỉ là
bảo đảm Bắc Sơn Tây sẽ không bị công phá, nếu cần thiết ta sẽ quay lại
việc cũ, nắm giữ ấn soái ra trận."
Việc này đối với Sở Chiêu
không khó, hắn là người hiểu rõ cục diện ở biên quan, chỉ cần không có
kẻ kéo chân sau, Tiết Thương có đủ khả năng xử lý Tây Kiệt.
Mặc
dù trận chiến ở Tây Kiệt diễn ra ác liệt nhưng chịu ảnh hưởng của bão
tuyết nên tiếp viện của bọn họ không kịp, chỉ cần quan Bắc Sơn Tây chống đỡ được tấn công của Tây Kiệt, kéo dài là có thể kéo chết đại quân Tây
Kiệt.
Nếu giờ phút này lại đem tin quân lương và thưởng bạc
truyền đến biên quan, đồng thời sẽ kích thích được khí thế của tướng sĩ, chiến sự sẽ kết thúc càng sớm.
Sở Chiêu đối với giao dịch đêm nay chỉ có thể đánh giá vì: tay không bắt sói*.
* "Không thủ sáo bạch lang": "thủ" là tay, nghĩa đen là tay không bắt
sói, nghĩa bóng là đánh đổi rất ít nhưng được rất nhiều. Cre internet.
Cho nên thật sự cao hứng.
Sau khi lau sạch tay, Sở Chiêu liền ôm Lâm Hành Chi thân mật cọ cọ xoa xoa, trong miệng không ngừng gọi tên y.
Lúc này, Lệ Vương điện hạ vô cùng vui vẻ như một đứa nhỏ, Lâm Hành Chi biết chỉ có mình y dược nhìn thấy phản ứng như trẻ nhỏ của hắn.
Lệ
vương điện hạ mới vừa làm nũng, thì xe ngựa đã dùng trước cửa Lệ Vương
phủ, Lâm Hành Chi còn cười hắn, "May mà chành nhanh chóng kiềm chế, nếu
không mặt mũi Vương gia đều mất hết."
Khuôn mặt vô cảm của Sở Chiêu lúc này nhìn cực kỳ lạnh lùng, bế ngang Lâm Hành Chi lên, "Ai dám chê cười ta?"
Lâm Hành Chi chỉ chỉ vào mình, “Ta đó.”
Sở Chiêu vừa đi vừa nói: “Em thì khác, em chính là Vương phi của ta, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm, đừng nói là chê cười ta vài câu, nếu em
yêu cầu ta lập tức cởi hết quần áo cho em xem ta cũng sẽ lập tức làm
theo."
Lâm Hành Chi mắng hắn một câu lưu manh, sau đó mới nói:
“Muốn cởi cũng chỉ có thể cởi trong phòng, chỉ cởi cho một mình ta xem."
Lâm Hành Chi cũng sờ sờ eo Sở Chiêu, “Vương gia, tốt nhất là
chàng không được để cho người khác nhìn thân hình đẹp này của chàng."
Tuy rằng khen thân hình hắn đẹp thì có chút kỳ, nhưng cũng chứng tỏ Vương
phi của hắn rất thích hắn...thân hình nhưng Sở Chiêu vẫn rất vui vẻ.
Khi bọn họ bước vào phòng, thị nữ tri kỷ Nam Tinh đã cho người chuẩn bị
nước ấm, cũng đã đốt huân hương, có ý muốn bọn họ ở trên giường đón giao thừa đến tận hừng đông.
Hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy không thể phụ lòng tốt của Nam Tinh, Sở Chiêu lột sạch quần áo Lâm Hành Chi,
đặt người vào bồn tắm, sau đó bắt đầu cởi quần áo, bước vào bồn tắm nói
với Lâm Hành Chi, "Tắm cùng nhau."
Vào một đêm tốt đẹp như trừ tịch, làm sao có thể thiếu được tắm uyên ương.
Hai người trong bồn tắm náo loạn, khi nước đã trở nên đục, Lâm Hành Chi
được Sở Chiêu bế lên giường, cả người đã mềm nhũn, một ngón tay cũng
không muốn động đậy.
Đêm đẹp mới bắt đầu, Sở Chiêu đương nhiên
không có khả năng buông tha cho y, một bên khi dễ người một bên hỏi, "Ta có phải đã nói rồi hay không, cho dù ta có yếu cũng có thể thỏa mãn
được Vương phi?"
Lâm Hành Chi mở to mắt, không dám mở miệng, sợ
một khi mở miệng sẽ phát ra những âm thanh khó nói, chỉ thầm nói trong
lòng, có ai mà tự nói mình yếu đâu.
Hơn nữa theo tần suất Sở Chiêu khi dễ y, không yếu cũng thành yếu.
Lâm Hành Chi nghĩ, chờ khi Gia Cát Thẩm Đồng trở về sẽ nhờ y kê một số thuốc bồi bổ cơ thể.
Trong đầu Lâm Hành Chi đang suy nghĩ nên có chút thất thần, mà điều nói đối
với Sở Chiêu quả thực là một sự khiêu khích, eo dùng một lực thật mạnh,
Lâm Hành Chi không kịp đề phòng kêu lên một tiếng, đối diện với ánh mắt
của Sở Chiêu.
Sở Chiêu giơ tay lau khóe miệng của Lâm Hành Chi,
“Xem ra là ta chưa đủ chăm chỉ, cho nên để Vương phi có cơ hội phân tâm, ngoan, ta nhất định phải chăm chỉ, hảo hảo cảm thụ.”
Sau đó, Lâm Hành Chi không thể phân tâm được nữa, mỗi âm thanh y phát ra đều bị va
chạm vỡ vụn, đêm rất dài khiến giọng nói của Lâm Hành Chi hoàn toàn khàn đi.
Đêm cũng rất ngắn, từ đêm khuya đến rạng sáng, Lệ vương
điện hạ đã có chút yếu ôm lấy Vương phi ngủ thiếp đi, nhiệm vụ đêm giao
thừa đã hoàn thành xuất sắc.
……
Mùng một
Lâm Hành
Chi nằm liệt trên giường, không muốn động cũng không muốn nói chuyện,
ngay cả suy nghĩ tức giận với Sở Chiêu cũng không có, chỉ cảm thấy mệt
mỏi, trong lòng thầm nghĩ lúc trước mình mắn Sở Chiêu là cầm thú là
không hề sai.
Cầm thú!!!
Lâm Hành Chi dùng ánh mắt lên án hắn.
Đối việc dỗ người sau khi xong việc, Lệ Vương đã quen cửa quen nẻo, đỡ Lâm Hành Chi ngồi dậy đút cho y ăn.
“Ngày mai về nhà đi chúc tết, Gia Cát Thẩm Đồng trước khi đi có để lại ít
thuốc, rất có hiệu quả, sẽ không ai nhìn ra được, em yên tâm. "
Lâm Hành Chi chớp mắt, cầm thú chuẩn bị rất chu đáo.
Sở Chiêu vừa thấy vẻ mặt đó của Vương phi là biết trong lòng y đang mắng hắn.
Nhưng mà chỉ cần Vương phi vui là được.
Nam Tinh còn giúp hắn chuẩn bị ván giặt đồ, đặt ở dưới gầm giường, nếu
Vương phi muốn nhìn có thể kéo ra, hắn có thể quỳ lên đó.
Đây là thứ Nam Tinh học được từ trong thoại bản của Ninh Vương, nghe nói là
dùng để dỗ thê tử rất có tác dụng, có lẽ là dựa trên kinh nghiệm.
Lâm Hành Chi không muốn nói chuyện cùng Sở Chiêu, ăn xong lại bắt đầu ngủ, chuyện ngày mai thì ngày mai tính.
Vào ngày mồng một và rằm tháng Giêng âm lịch, thắp hương bái Phật.
Ngày này có rất nhiều người ra ngoài thành dâng hương, từ trước đến nay là cơ hội tốt để"kết mối lương duyên."
Sở Chiêu vừa ra khỏi phòng liền nhận được tin tức, "Chủ tử, Tề Vương đi theo Trấn Quốc công phủ đến Hàn Sơn tự."
Năm trước Tề Vương đã đánh chủ ý Trấn Quốc công phủ, bất quá vị tiểu thư mà hắn ta coi trọng lại là một tiểu thư khuê các, cửa lớn cũng không bước
ra một bước, không cho Tề Vương một chút cơ hội nào.
Thật vất vả mới chờ đến ngày mùng một, người ra khỏi thành dâng hương, phải bám theo ngay chớp lấy cơ hội.
Sở Chiêu hỏi: “Có người đi theo dõi?”
Thập Nguyệt nói: “Có.”
Sở Chiêu gật đầu, “Vậy thì theo sát, mặt khác để lão ngũ dẫn thê tử của hắn ra ngoài thành chơi đi."
Thập Nguyệt lập tức bay đi, hôm nay Hàn Sơn tự khẳng định rất náo nhiệt, hắn cũng muốn đi nhìn một cái.
Thập Nguyệt quyết định chờ người đi nhìn chằm chằm Tề Vương quay về, nhất
định phải để đối phương kể lại cảnh tượng náo nhiệt đó cho mình nghe.
Sở Chiêu cũng rất tiếc nuối, không thể mang Vương phi đi xem, cũng đang tiến hành tự suy ngẫm.
Lâm Hành Chi ngủ say, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, ngủ thẳng đến trời tối mới tỉnh lại.
Sau đó từ trong miệng Ninh Vương biết ban ngày đã xảy ra chuyện gì ở Hàn
Sơn tự, không sai, vì để bù đắp sự tiết nuối không thể để Vương phi của
mình đến hiện trường xem náo nhiệt, Sở Chiêu gọi người biết rõ mọi
chuyện nhất đến, để chính miệng Ninh Vương nói cho Lâm Hành Chi nghe.
Tề Vương ở Hàn Sơn tự dựng lên vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, là cái loại
thiếu chút nữa là có thể lấy mạng người, kết quả cứu xong lại phát hiện
người mình cứu là một nam nhân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy nhiên sau khi biết đối phương chính là đại thiếu gia Trấn Quốc công, thì sắc mặt lại thay đổi, muốn kết bạn.
Không có nhiều người biết đến vị đại thiếu gia của Trấn Quốc công phủ, chỉ
biết có một người như vậy, nhưng người này rất ít khi xuất hiện, người
của Trấn Quốc công cũng kín tiếng, chưa bao giờ nhắc đến vị đại thiếu
gia này.
Vương gia chủ động muốn kết bạn, đương nhiên không thể
cự tuyệt, vì thế đại thiếu gia đồng ý, chẳng qua là dùng giọng nữ nũng
nịu thanh tú đến tận xương.
Tề Vương ngây người ngay tại chỗ,
một đại nam nhân giơ hoa lan chỉ còn dùng giọng điệu nữ tính như vậy để
nói với gã, đúng là cú sốc mạnh.
Mà vị đại thiếu gia này cũng
không phải người tốt lành gì, trực tiếp muốn Tề Vương cởi hết để kiểm
tra hàng hóa, nói là đủ vốn mới có thể kết bạn.
Không chỉ phía trước tốt mà phía sau cũng phải tốt.
Nói ngắn gọn chính là vị này đại thiếu gia muốn ngủ hắn, Tề Vương sau khi hiểu ý, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Đại thiếu gia lại khôngthấy có người khác, muốn đem hắn đến hậu viện phía
sau, đến căn phòng mà Sở Khâm từng lăn lộn với Tôn Vũ San trong chùa,
nói muốn để Tề Vương trải qua cái gọi là niềm vui giữa huynh đệ.
Sức lực của đại thiếu gia mạnh đến nỗi Tề Vương không thể thoát ra, xém chút nữa là bị lột sạch.
Ninh Vương tập trung miêu tả phản ứng hoảng sợ của Tề Vương lúc đó, khinh
thường nhận xét:"A, sao có thể để thê tử của ta nhìn hắn, bẩn đôi mắt."
Mặc dù Tề Vương phải chịu một cú sốc tinh thần nhưng vẫn nhớ tới mục đích
mình đến Hàn Sơn tự, hắn thành công tìm được vị tiểu thư Trấn Quốc công
đã bị hắn theo dõi từ lâu, Phùng Yên Nhiên.
Đáng tiếc chính là,
Phùng Yên Nhiên đã có người trong lòng,trong nhà cũng đã quyết định đính hôn cho nàng, người nọ không phải là Tề Vương.
Kế hoạch lại xảy
ra biến cố, Tề Vương liền có chút tức giận, tuy rằng không thể hiện ra
trước mặt Phùng Yên Nhiên, nhưng quay đầu lại cho người đi hỏi thăm
người Phùng Yên Nhiên thích là ai.
Hắn khác với Thái tử, không
phải kẻ tự phụ, hắn biết rõ, chỉ khi đối phương cam tâm tình nguyện mới
có thể lấy được lợi ích từ cuộc hôn nhân này.
Cho nên ý tưởng
của Tề Vương chính là diệt trừ người trong lòng của Phùng Yên Nhiên, sau đó lợi dụng tình thế mà nhập vào, mà chuyện dỗ dành nữ nhân này Tề
Vương lại vô cùng tự tin.
Giống như Lệ phi trước đó, hay Tôn Vũ San sau này, Phùng Yên Nhiên cũng sẽ không là ngoại lệ.
Người của Tề Vương hành động rất nhanh, sau khi Tề Vương xuống núi vào thành
liền biết người trong lòng của Phùng Yên Nhiên là ai, hắn trực tiếp mời
người tới cửa, định bái kiến trước rồi tấn công.
Và rồi sau đó
hắn lại một lần nữa gặp xui xẻo, người thủ hạ bắt được không phải người
trong lòng Phùng Yên Nhiên, mà là đại thiếu gia Trấn Quốc công phủ vừa
mới tra tấn tinh thần hắn.
Ninh Vương từ đáy lòng tự hào, “Thê
tử của ta có năng lực như vậy đó, lão tứ bị dọa cho sợ hãi có nữa đời
sau không dám có ý nghĩ gì với mấy cô nương."
Đại thiếu gia có
thể là nam cũng có thể là nữ, không phản biệt nam nữ, lại là người mạnh
mẽ là một kẻ có bệnh điên trong người, khi hành hạ người hắn nhìn không
vừa mắt sẽ không lưu tình.
Cho nên Tề Vương ra cửa không xem ngày quả thực rất thảm.
Nếu hắn thật sự thích Phùng Yên Nhiên, thì sẽ không tính kế và người khác
cũng sẽ không tính kế lại, nhưng động cơ của hắn không trong sáng, xen
lẫn quá nhiều tính toán còn muốn hại người khác, thì tự nhiên kết quả sẽ không tốt.
Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy hiện trường, nhưng
Lâm Hành Chi rất hài lòng với cách diễn tả như người kể chuyện của Ninh
Vương, đồng thời nhận xét Tề Vương bằng hai chữ:"Xứng đáng!"