Từ Tử Du nhào lên, “Như vậy mới được tính……” Lời còn chưa dứt, môi hai
người đã dán lên nhau, trong doanh trướng nho nhỏ chợt bốc lên một cổ
nhiệt nồng nàn ấm áp, không cần nói thêm dù chỉ nửa lời……
Say cuộc tấn công thành, đại quân ngoại tộc chuẩn bị mất bảy ngày mới tiếp tục triển khai đợt công kích lần thứ hai.
Cuộc chiến giữa hai bên giằng co từ Tử Khẩu Quan, ngày qua ngày, tường thành Tử Khẩu Quan đều liên tục bị máu tươi gột rửa.
Có được kinh nghiệm từ cuộc đại chiến đầu tiên, Từ Tử Du cũng điều chỉnh
được lịch trình công tác, tuy rằng thi thoảng cũng không tránh khỏi phải trực thâu đêm, nhưng cũng không lại phải liên tục thức trắng nữa.
Đoạn thời gian gần đây đến cả Ngô Đoan cũng trở nên uể oải rất nhiều, mỗi
ngày diện một khuôn mặt trắng trắng xanh xanh chẳng khác nào cái xác
sống lượn qua lượn lại, lần đầu bắt gặp phải bộ dạng thảm hại này của
đối phương, Từ Tử Du thiếu chút nữa đã xông lên, nhắm thẳng vào đầu đối
phương mà táng…… Lại tưởng vừa xuyên vào thế giới hậu tận thế gì gì đó, thiệt tình là hù hết hồn người ta! → _。→
Từ Tử Du tự biết thân biết phận, y không phải loại xuyên qua liền biến
thành vĩ nhân, vừa đặt chân lên thế giới cổ đại liền có thể dùng văn
định quốc dùng võ an bang, y chỉ là một vị lương y be bé nhỏ xinh, đối
với chiến lược chiến thuật dốt đặc cán mai, hỗ trợ lớn nhất y có thể
trao cho Tề Vũ Hiên, ngoại trừ hoàn thành thực tốt công tác nghề nghiệp, cũng chỉ là dành ra chút thời gian mát xa cho hắn, giúp hắn giảm bớt
một ít nhiều áp lực.
Từ Tử Du không mở miệng hỏi về tình hình
chiến trận, bất quá có đôi lúc khi cùng Tề Vũ Hiên nói chuyện phiếm, hắn vẫn là bâng quơ đề cập đôi ba điều. Hẳn là y đã thông qua khảo nghiệm,
giờ đây Tề Vũ Hiên không còn chút tâm lý phòng bị nào đối với y, tuy hắn không nhắc đến chi tiết của mưu đồ chiến lược, nhưng về tình hình chung vẫn có thể chia sẻ một hai câu.
“Vậy nên phải nói rằng, chúng ta thực mau là có thể đắc thắng?” Từ Tử Du mềm mại nhẹ nhàng mát xa huyệt
thái dương của Tề Vũ Hiên, ôn nhu hỏi nhỏ.
“Ân.” Tề Vũ Hiên nhắm nghiền mắt đáp lời.
“Còn tên Lý Liên kia……”
“Không dậy nổi đại sóng gió gì.” Tề Vũ Hiên nhàn nhạt nói.
“Vậy là tốt rồi.” Từ Tử Du nhẹ nhõm thở phào, tên Lý Liên này chưa từng được đề cập ở trong sách, bởi vậy y cũng không biết trước được kết quả bắt
giữ tên gian tế này sẽ đi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực, vẫn
luôn thực lo lắng.
“Bẩm báo Tướng quân, Ngô Quân sư cầu kiến!” Từ ngoài cửa truyền vào thanh âm của thị vệ đại ca.
Từ một lần trước đây không cẩn thận mà gặp phải một khung ảnh hại mắt chó
vô cùng, thị vệ đại ca cũng không còn dám vào tận cửa để bẩm báo nữa,
phàm là có người đến thăm, cũng khăng khăng một mực đòi đứng ngoài cửa
lớn giọng gọi vào.
“Tiến vào.” Tề Vũ Hiên đưa mắt liếc Từ Tử Du một cái, thẳng người ngồi dậy.
Ngô Đoan vừa vào liền bắt gặp vẻ mặt cười đến đáng khinh của Từ Tử Du, dùng đầu ngón chân đoán cũng đủ biết, vừa rồi gia hỏa này nhất định lại ra
tay giở trò với Tướng quân, bằng không cũng sẽ không cười đến dâm đãng
như vậy!
“Chuyện gì?” Tề Vũ Hiên đưa mắt nhìn về phía Ngô Đoan,
nếu không có việc khẩn cấp, đối phương tuyệt sẽ không quấy rầy hắn lúc
nửa đêm, mà bên ngoài lại không có tiếng chuông cảnh báo, nên hẳn là
không liên quan đến ngoại tộc xâm nhập.
“Lý Liên có động tĩnh.” Ngô Đoan thu hồi ánh mắt khinh bỉ xem thường dành cho Từ Tử Du, nghiêm chỉnh đáp lời.
Ánh mắt Tề Vũ Hiên trầm xuống, “Hắn thông đồng với ai?”
Sau một thời gian dài điều tra, họ nhận ra Lý Liên là một kẻ tương đối cẩn
trọng, cơ hồ không để lộ bất luận chút sơ hở nào, nếu không phải do Từ
Tử Du trong lúc vô tình nghe lỏm được kẻ này tìm hiểu về tin tức trong
quân, chỉ sợ cũng sẽ không có ai ôm lòng hoài nghi, rồi nảy sinh nghi
ngờ đối với thân phận của hắn.
Từ khi hắn trở thành nam sủng của
Vương gia, nhất cử nhất động đều bị giám thị sát sao, nhưng hắn vẫn khắc chế được hành động của bản thân, thậm chí tựa hồ còn làm như không thấy những tình báo bày la liệt trong trên mặt bàn Vương gia.
Sau khi khởi chiến, Tên Vương gia ăn chơi trác táng Lý Tiêu Lâm mỗi ngày tuy
cũng phải tham gia đàm bạc chiến sự, bất quá thực tế hắn là đi tìm gặp
Ngô Đoan để nhận chút ký lục hội thảo “chuyên môn”. Phần ký lục này
đương nhiên cũng không phải là thật, bất quá được ngụy trang đặc biệt
giống, mà mục đích cũng chỉ là để lợi dụng Lý Liên mà đào ra được con
sâu gian tế đang ẩn nấp trong quân đội Bình Tây.
Thân phận Lý
Liên quá đỗi nhạy cảm, làm nam sủng của Vương gia, hắn không có khả năng biến mất quá lâu, bởi vậy tin tức trong tay hắn nếu muốn truyền được ra ngoài, lẽ dĩ nhiên phải nhờ đến hỗ trợ của đồng bọn. Cho đến thời điểm
này hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, đương nhiên cũng không bắt được người, nhưng hiện tại khả năng bại trận của đại quân ngoại tộc cũng chỉ là sớm hay muộn, hắn nếu lại không động thủ, liền hoàn toàn mất đi cơ hội. Vậy nên ngày hôm nay Lý Liên rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, tìm cơ hội
đọc lén đống văn kiện kia, sau đó tìm cớ lặng lẽ rời khỏi doanh trướng
Vương gia.
“Là một người lính thuộc Tây Nhị doanh.” Ngô Đoan trả
lời. “Lý Liên làm bộ trở về hỏi thăm chiến hữu, bất quá ở trên đường,
tên lính kia trong lúc vô ý liền “va phải” Lý Liên.”
“Đã bắt lại chưa?”
Ngô Đoan lắc đầu. “Tên lính này giữ chức vụ quá thấp, ta hoài nghi phía sau còn có người.”
Ánh mắt Tề Vũ Hiên càng trở nên âm lãnh, quan quân trung tầng trong Bình
Tây quân cư nhiên có trà trộn gian tế ngoại tộc, quả là một sự sỉ nhục!
“Tra ra! Rà xét hết một lượt, một người cũng không bỏ qua!”
Tề Vũ Hiên ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Từ Tử Du ôn nhu nhìn mình không dứt, trong lòng bỗng chốc ấm rực lên, nét lãnh lệ trong mắt cũng tan chảy đi không ít.
Hắn có chút mỏi mệt day day trán, nghiêng người từa
vào thành giường, Từ Tử Du dựa vào lưng hắn, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp
hai vai.
Tề Vũ Hiên nhắm mắt lại, hưởng thụ bàn tay của Từ Tử Du, bầu không khí trong doanh trướng an tĩnh vô cùng, còn phảng phất một
loại hơi ấm nhàn nhạt.
Sau một hồi, khi Từ Tử Du cho rằng Tề Vũ Hiên đã ngủ thiếp đi, đối phương lại đột ngột cất lời, “Tử Du.”
“Ân?”
“Ngươi thử nói những người này vì điều gì lại muốn bán đứng Đại Lương? Mỗi lần ngoại tộc xâm lấn chúng ta chết không biết bao nhiêu người, ngày trước
thậm chí còn xảy ra tàn sát dân lành, chẳng lẽ chỉ bởi vì một chút tiền
tài, bọn họ liền làm lơ tính mạng những người đó ư?” Ngữ khí Tề Vũ Hiên
có chút trầm xuống.
Hắn trấn thủ biên cương Tây Bắc mười mấy năm
trời, cũng chỉ để bảo vệ sự bình an của đất nước, mỗi lần nhìn thấy
quang cảnh sinh hoạt bình đạm lại hạnh phúc của bá tánh dân thường, hắn
mới có thể cảm nhận được rõ ràng sự trả giá của chính mình có bao nhiêu ý nghĩa.
Nhưng hôm nay hắn lại phát hiện được rằng, bản thân dẫu
nguyện ý vì bảo hộ dân lành mà hy sinh tính mạng, có chút người lại vì
một chút tiền tài bán đứng tổ quốc.
Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy bị phản bội……
Từ Tử Du không lập tức trả lời hắn, bởi lẽ vô luận là thế giới cổ đại hay
hiện đại, loại sự tình này dường như sẽ không thể tránh khỏi, những kẻ
phản bội vẫn sẽ luôn tồn tại, tựa hồ như vô pháp tránh khỏi.
Ngẫm thật cẩn thận, Từ Tử Du mới mở miệng, “Ta chỉ là một đại phu, không
hiểu gì là quốc gia đại nghĩa, nhưng ta biết đất nước của ta cần ta đến
bảo hộ. Đám tiểu nhân lòng tham không đáy kia nghĩ gì ta không biết, ta
chỉ có thể nói đại trượng phu làm người làm việc nhưng không cần làm
điều thẹn với tâm.”
“Không thẹn với tâm……” Tề Vũ Hiên nhỏ giọng
lặp lại bốn chữ này, chút mê mang trong mắt tan biến hoàn toàn, ánh nhìn càng trở nên kiên định.
“Đúng vậy, không thẹn với tâm.” Từ Tử Du cắn cắn lỗ tai Tề Vũ Hiên. “Những kẻ vì lợi ích cá nhân mà bán nước
kia, không xứng được gọi là người, ngươi cần gì phải vì bọn họ mà thương tâm?”
Giọng nói vừa chuyển, âm điệu của y lại trở nên không đứng đắn, “Cũng phải nói, ngươi vì người khác mà xúc động đến vậy, ta chính
là sẽ ghen.”
Tề Đại tướng quân tâm tình hạnh phúc liền thưởng cho Từ Tử Du một nụ hôn sâu, tức khắc khiến lòng y khai nhạc nở hoa, thiếu
chút nữa kích động ngập đầu đè ngã Tề Vũ Hiên. Cũng may mắn đầu óc y còn chưa hoàn toàn hỏng bét, còn biết giữa thời điểm chiến tranh không thể
làm trò xằng bậy, chỉ biết lặng lẽ tránh ở một góc tường nghẹn nghẹn
khuất khuất mà tự an ủi bản thân…… QAQ
Có sự “phối hợp”
của Lý Liên, mưu đồ tác chiến của Tề Vũ Hiên liền thành công truyền đến
tay đại quân quan chỉ huy của ngoại tộc. Những gì đối phương biết chính
là quan quân trông giữ Tử Khẩu Quan đã thầm lặng được điều đi rất nhiều
người, với kế hoạch bao vây tiêu diệt quân hắn, vậy nên lập tức đưa ra
mệnh lệnh để nội ứng ngoại hợp, mở ra cửa thành.
Cầm bản mệnh
lệnh này trong tay, Ngô Đoan cười đến tươi sáng rực rỡ. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếc xuống một vị Thiên phu trưởng đang bị hai người lính áp
quỳ trên mặt đất, ý cười trên khóe miệng dần dần trở nên lạnh băng.
Thiên phu trưởng, chỉ tiến thêm một bước nữa sẽ trở thành Phó tướng, nếu để
mặc kẻ này tiến lên lớp chỉ huy cao tầng của Bình Tây quân, chỉ e cuộc
đại chiến tiếp theo, sẽ trở thành cơ hội tuyệt hảo để đại quân ngoại tộc xâm chiếm Trung Nguyên.
“Mang gã đi.” Ngô Quân sư ngày thường
luôn cười đến chẳng khác nào một con hồ ly, giờ phút này mỗi âm mỗi
tiếng thốt ra đều mang theo băng giá. Hai vị binh sĩ phụ trách bắt giữ
gian tế kia cũng lộ rõ cơn giận, danh tiếng của vị Thiên phu trưởng họ
Chu này cũng rất không tồi, nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy được tấm mật lệnh lục soát được từ trên người gã, chỉ sợ đến họ cũng không tin
người này chính là gián điệp.
Chu Ngàn Trường thất hồn lạc phách
bị đè xuống, vận mệnh chờ đợi gã đương nhiên cũng chỉ bị chém đầu rồi
liên lụy cả gia tộc. Người nhà của gã, con cái của gã đều sẽ bị thẩm tra nghiêm ngặt, và dù họ có không phải là gian tế đi chăng nữa, chỉ e cũng không tránh kiếp trở thành nô lệ trong quân.
Có lẽ thời điểm gã
bán đứng nước nhà vẫn chưa nghĩ thông suốt đến một ngày như thế này, có
lẽ lòng tham đã che mờ mắt gã, khiến gã chỉ có thể nhìn được vàng bạc
tài bảo được hối lộ mà thôi……
Tề Vũ Hiên cũng không cho rằng đám
quan chỉ huy của ngoại tộc sau lần này sẽ có khả năng bị mắc mưu nữa,
bởi vậy cũng không lưu giữ lại những tên gian tế bắt được.
Chỉ
trong một đêm, hơn một chục quan quân chức vụ từ cao đến thấp cùng một
số bính linh trong quân bỗng nhiên biến mất, những người từng ở chung
với họ cũng nín thinh, không bao giờ chịu nhắc tới tên những kẻ này.
Lý Liên, vốn đã thoát ly thân phận binh sĩ, trở thành nam sủng của Vương
gia, đương nhiên cũng muốn giao cho An Bình Vương gia tự xử lý.
Tề Vũ Hiên cũng không lo lắng Lý Tiêu Lâm sẽ vì tình cảm cá nhân mà tha
tội Lý Liên. Xét cho cùng, đâu có loại tuyệt sắc nào Lý Tiêu Lâm chưa
từng gặp qua, dung mạo như Lý Liên, dù hắn có không phải là gian tế,
cũng sẽ chỉ được Lý Tiêu Lâm coi là một thứ đồ chơi có chút mới mẻ mà
thôi.
Bởi vậy, thời điểm Lý Liên bị thị vệ tóm giữ, bi bi thương
thương hướng Lý Tiêu Lâm cầu tình, cơ hồ mọi ánh mắt chĩa vào hắn đều
thập phần bình tĩnh, không chất chứa dù chỉ một tia thương hại.
Gian tế, gian tế ngoại tộc.
Đến cả một đứa bé vô tri nhất trong kinh thành cũng minh bạch được sự xâm
lược của ngoại tộc mang đến cho nước nhà những tổn thất khủng khiếp cỡ
nào.