Lý Tiêu Lâm vén vạt áo ngồi xuống, Nhược Minh lập tức bưng lên một ấm
trà, sau đó đứng trở lại vị trí thực dễ dàng bị người bỏ qua.
Lý
Liên ngồi ở phía đối diện Vương gia, vừa nhìn Lý Tiêu Lâm vừa ríu rít
cười, nếu Lý Tiêu Lâm chưa biết thân phận gian tế của đối phương, nói
không chừng quả thực sẽ bị sự ôn nhu ngập tràn đôi mắt của kẻ này lừa
gạt.
Động tác nâng ấm trà dừng lại trong chốc lát, Lý Tiêu Lâm ra vẻ bất mãn cất lời, “Còn không phải tên hỗn đản Tề Vũ Hiên kia, không
có việc gì liền tìm ta gây sự, nói gì gì mà ngoại tộc năm gần đây làm vô vàn điều ác, nhất nhất quyết quyết ép ta phải tòng quân, ta thấy hắn
chính là vô duyên vô cớ cố tình làm khổ ta.”
Trong lòng Lý Liên
lóe lên một tia mừng như điên, sắc mặt lại tĩnh lặng tựa nước, “Lời này
của Vương gia sai rồi, Tề Tướng quân có ý muốn Vương gia tham gia chiến
sự, đây là cấp cho Vương gia thêm công lao đâu.”
“Nga?” Lý Tiêu Lâm liếc xéo hắn một cái. “Mời chỉ giáo?”
Lý Liên cười cười, “Trong Bình Tây quân, chiêu mộ binh lính là chức vụ có
cũng được mà không có cũng thế, ai mà không biết tất thảy mọi thứ trong
Bình Tây quân đều là do Tề Tướng quân định đoạt, bất quá chỉ cần mang
cái danh chiêu binh, nếu quân đội Bình Tây có chút thành tựu, Vương gia
đương nhiên cũng được phân đến vài phần công lao.”
Lời này của Lý Liên dẫu có vẻ như đang biện giải cho Tề Vũ Hiên, nhưng lời trong lời
ngoài đều tràn đầy ám chỉ rằng Tề Vũ Hiên khống chế trọn vẹn quân đội
Bình Tây, có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hắn cùng hoàng thất.
Lý Tiêu Lâm thu lại quạt, ngẫm nghĩ, tựa hồ thực sự cân nhắc chuyện này,
“Không tồi, Liên nhi quả nhiên thông minh. Nếu hoàng huynh biết ta lập
công, hẳn là sẽ lập tức triệu hồi ta về kinh đi!”
Khóe miệng Lý
Liên khẽ co giật, tuy rằng hắn đã sớm nghe qua về thanh danh của tên
Vương gia ăn chơi trác táng trước mắt, nhưng không nghĩ tới gia hỏa cư
nhiên xuẩn đến cái loại tình trạng này, vừa rồi lời hắn nói đối phương
là nghe không thấy hay nghe không lọt a? Chẳng lẽ tên này không nhận ra, bản thân đường đường là một vị Vương gia, địa vị tại Bình Tây quân khi
so với một tên Bách phu trưởng nhỏ nhoi tầm thường lại còn kém xa sao?
Trong lòng tuy nghĩ vậy, Lý Liên lại vẫn không thể nói ra đến miệng, rốt cuộc hiện giờ xác lập thân phận của hắn vẫn là “tiểu bạch hoa thiện giải
nhân ý”, nếu châm ngòi quá đà, sẽ không khỏi bị bại lộ.
Rơi vào
con đường cùng, hắn cũng chỉ có thể mỉm cười đầy hòa giải, bất quá nghĩ
đến sau khi An Bình Vương gia trở thành chiêu quân sĩ, sẽ có cơ hội tiếp xúc đến đủ loại báo cáo chiến sự, hắn không khỏi cảm thấy mừng rơn,
nguyên bản còn tưởng sẽ phải thổi gió bên tai không biết bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chưa gì đã thuận lợi thành công,
khiến hắn chỉ có thể cảm khái vận khí tốt đẹp của bản thân.
Lá cây liên tục đổi màu rồi rụng xuống, thời tiết cũng mỗi ngày một thêm buốt lạnh.
Trên mặt bàn Tề Vũ Hiên mỗi ngày đều phủ đầy tình báo về ngoại tộc, mắt thấy sắp sửa đã vào mùa đông, lúa bắp gieo trồng ở vùng phụ cận Liêm Thành
cũng đã thành thục, gần đến mùa thu hoạch, mà những cây lúa bắp này
chính là mục tiêu chủ chốt của ngoại tộc xâm lược.
Đề vài nét bút lên bản tình báo mới nhất, Tề Vũ Hiên buông tay, triệu hồi binh sĩ đưa
tin, “Truyền lệnh của ta, ngày mai đại quân khởi hành!”
“Vâng! Tướng quân!” Binh sĩ đưa tin vội vã rời đi, lưu lại Tề Vũ Hiên hẵng còn đăm đăm nhìn bản tình báo, hàng mày thắt chặt.
Trước đây vài ngày, ngoại tộc ngo ngoe rục rịch đã khiến tâm hắn sinh cảnh
giác, tình báo mới nhất nhận được ngày hôm nay báo rằng các bộ lạc lớn
nhất đã liên hợp bên nhau, xuất ra mười vạn binh, lên kế hoạch tấn công
Liêm Thành.
Bình Tây quân dưới trướng Tề Vũ Hiên hiện có mười hai vạn binh, bảo vệ thành trì khẳng định không là vấn đề, nhưng hắn không
thể để đám ngoại tộc kia cướp đi số lương thực này, bằng không mùa đông
tới, bá tánh Đại Lương Quốc sẽ lâm vào đói khổ.
“Tướng quân, ta có thể tiến vào sao?” Thanh âm nhu hòa của Từ Tử Du vang lên ngoài cửa.
Tề Vũ Hiên lên tiếng mời vào, y mới xốc bạt cửa, bưng khay tiến đến.
Đã nhiều ngày nay Tề Vũ Hiên ngoại trừ khi ngủ, cả ngày cơ hồ đều quanh
quẩn ở trong chiếc lều nhỏ nằm cạnh doanh trướng chỉ huy, nơi này đặt
không ít tình báo, ngoài thời gian đưa cơm, Từ Tử Du kiên quyết không
bén mảng đến gần.
Bày xong tất cả các món ăn phụ, Từ Tử Du dùng
ngón tay mềm nhẹ mát xa cho hắn, “Vũ Hiên, đừng quá vất vả, đại chiến
còn chưa bắt đầu ngươi đã ngất lịm vì kiệt sức thì biết phải làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Tề Vũ Hiên ngẩng đầu mặc y mát xa, tay nghề
của Từ Tử Du tuyệt hảo vô cùng, giúp hắn mỗi lần mát xa xong đều tinh
thần phấn chấn.
Những buổi tối gần đây, Từ Tử Du chỉ có thể gặp
được Tề Vũ Hiên vào thời điểm nghỉ ngơi, vậy nên y cũng biết hắn cũng
không phải là mỏi mệt thể xác, mà là kiệt sức tinh thần, bởi vậy y điều
gì cũng không nói, mát xa trong chốc lát cũng buông tay, thế hắn gắp
thức ăn.
Tề Vũ Hiên mở mắt ra, tiếp nhận chén cơm Từ Tử Du đưa qua, trong mắt hiện lên một mạt ôn nhu.
“Ăn nhiều một chút, mấy ngày nay ngươi gầy hẳn đi.” Từ Tử Du gắp cho hắn khối thịt cá tươi mới nhất, săn sóc cất lời.
Tề Vũ Hiên trầm mặc một chút, vân vê cái cằm dạo này có thêm chút mượt mà, rất tưởng hỏi Từ Tử Du, ngươi rốt cuộc là dùng con mắt nào mà thấy ta “gầy”……
“Ngày mai đại quân sẽ phải xuất phát……”
Tề Vũ Hiên còn chưa nói xong, đã bị Từ Tử Du ngắt lời, “Ta cũng phải đi.”
Bàn tay gắp đồ của Tề Vũ Hiên khựng lại, “Lần này quân y sĩ đồng hành vẫn là Lưu đại phu……”
Từ Tử Du tóm lấy bàn tay của Tề Vũ Hiên, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một mà lặp lại, “Ta cũng phải đi!”
Tề Vũ Hiên chau mày, “Hồ nháo! Trên chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm
ngươi chẳng lẽ không biết! Ta muốn ngươi ở lại Liêm Thành……”
“Ta
biết!” Sắc mặt Từ Tử Du thập phần nghiêm túc. “Ta biết Vũ Hiên là vì lo
lắng cho ta, ta cũng biết trên chiến trường nguy hiểm vô cùng, nhưng Vũ
Hiên lại có biết hay không, ở thời điểm ngươi ra trận, phải lưu lại ở
hậu phương lòng ta ôm loại dư vị nào?”
Tề Vũ Hiên trầm mặc.
“Vũ Hiên, ta mến ngươi, ta yêu ngươi, ngươi biết rõ cảm tình của ta đối với ngươi, ngươi sao có thể nhẫn tâm khiến ta lưu lại nơi này chờ ngươi?”
Qua một hồi lâu, Tề Vũ Hiên mới khô cằn đáp, “Cùng ra chiến trường ngươi sẽ gặp phải rất nhiều hiểm trở.”
“Vậy đã sao? Bởi vì ta lên chiến trường sẽ gặp phải hiểm trở, nên cũng chỉ
có thể lưu lại ở hậu phương mà đợi, mỗi ngày mong đến mòn con mắt chờ
ngươi trở về? Không! Nếu đã vậy, ta thà cùng ngươi xuất trận.” Khẩu khí
Từ Tử Du kiên quyết vô cùng.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên khẽ động, nhưng vẫn không mở miệng đáp ứng.
Để ý thấy Tề Vũ Hiên tựa hồ đã có chút buông lỏng, Từ Tử Du lập tức không
ngừng nỗ lực, nói, “Vũ Hiên, lúc này ra trận ngoại trừ binh lính, còn có một số y hộ binh, những người này đều do ta tự tay bồi dưỡng, ta cũng
muốn tận mắt chứng kiến bọn họ trên chiến trường đến tột cùng là có bao
nhiêu tác dụng. Còn phải nói thêm, Lưu đại phu đã cao tuổi, một khi cuộc chiến bắt đầu, doanh trại quân y có khả năng sẽ vội đến vô pháp nghỉ
ngơi, thể lực của Lưu đại phu căn bản không thể trụ nổi, ngươi cũng
không thể bắt một vị lão nhân tham gia loại tình thế hiểm trở này đi.”
Dừng lại lấy hơi, Từ Tử Du lại tiếp tục, “Hơn nữa, Vũ Hiên ngươi biết võ
nghệ của ta, đừng nói ta chỉ là một quân y sĩ, căn bản không cần ra
chiến trường, dù có thực sự phải xuất trận, ba cái năm cái bộ binh tầm
thường căn bản không thể tiếp cận ta.”
Mắt thấy Tề Vũ Hiên còn
chưa chịu mở miệng, Từ Tử Du chỉ có thể ra đòn sát thủ, y hạ giọng, “Vũ
Hiên, ta cũng là một nam nhân, ta còn sẽ trở thành phu nhân của ngươi,
chẳng lẽ ngươi muốn nghe binh lính đồn đại, rằng Tướng quân phu nhân của họ là một kẻ hèn nhát, kể từ khi đặt chân vào đại doanh của Bình Tây
quân đến nay chưa từng ló mặt ra chiến trường? Chúng ta là muốn ở bên
nhau suốt phần đời còn lại, ngươi cũng không mong ta vĩnh viễn phải chịu đựng cái ô danh này đi……”
Năm chữ suốt phần đời còn lại rốt cuộc vẫn thành công khiến Tề Vũ Hiên dao động, tuy rằng hắn rất
tưởng bảo hộ Từ Tử Du ở sau mình, nhưng hắn cũng biết, thân là một nam
nhân, vẫn là bạn đời của hắn, khiến Từ Tử Du không xuất trận căn bản là
không thực tế.
Nếu y là một nữ nhân, có lẽ còn sẽ được người đời
thông cảm, nhưng thân phận nam nhân của y đã chú định y nhất định phải
sóng vai với hắn.
Lặng lẽ thở dài, hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Từ Tử Du, “Theo ta xuất chinh là có thể, nhưng người cần thiết phải trụ ở doanh trại quân y, trừ phi mọi binh lính đều đã chết hết, ngươi tuyệt đối không được phép tiến vào phạm vi chiến trường.”
“Ta thề! » Từ Tử Du vội vàng giơ tay, trong lòng lại tự nhủ, ta chỉ nói thề, chứ chưa tuyên bố nội dung thề gì hết a, nếu không xảy ra
chuyện ngoài ý muốn ta đương nhiên sẽ thành thành thật thật ngồi yên
trong doanh trại quân y, nhưng nếu thực sự có phát sinh chuyện gì, ta
cần ở sát bên ngươi, thay đổi vận mệnh gì đó, đều có thể xuất phát từ
chính yếu tố này!
Tề Vũ Hiên nhìn thẳng vào mắt y, Từ Tử Du
chăm chú ngắm đối phương nhìn mình không chớp mắt, sau một khoảng thời
gian dài…… Dài đến độ Từ Tử Du quả thực cảm thấy điểm tiểu tâm tư của
bản thân đều đã bị Tề Vũ Hiên nhìn thấu, hắn mới chậm rãi gật đầu,
“Hảo.”
Trong lòng thở phào một hơi, Từ Tử Du tặng cho bản thân
một cái like, bước đầu tiên trên hành trình thay đổi vận mệnh pháo hôi
của Tiểu Hiên Hiên đã thành công rực rỡ, kế tiếp liền phải một tấc không rời mà bám chặt lấy Tiểu Hiên Hiên, hễ thấy có sự tình ngoài ý muốn nảy sinh liền bóp chết ngay ở trong nôi! o( ̄ヘ ̄o*) [ Nắm tay!]
Đại
quân của Tề Vũ Hiên xuất trận, đảm đương nhiệm vụ chiêu binh, An Bình
Vương gia đương nhiên cũng cần phải đi theo, mà tân sủng Lý Liên của
Vương gia cũng ở vài ngày trước đó đã được Lý Tiêu Lâm giải thoát khỏi
thân phận binh lính, trở thanh nam sủng của hắn.
An Bình Vương
gia muốn mang nam sủng cùng lên chiến trường, điểm này thập phần khiến
người lên án, nhưng An Bình Vương gia là ai cơ chứ? Đó là vị đệ đệ được
Hoàng đế bệ hạ thương yêu bậc nhất, hắn có thể thành thành thật thật nằm ngoan trong Bình Tây quân không gây tai họa đã thực không tồi, loại sự
tình nhỏ nhặt này, đại đa số các tướng quân đều lựa chọn làm lơ. → 。→
Biết tin đại quân khởi hành, mà bản thân còn có thể đi theo, Lý Liên mừng rỡ như điên, hắn mạnh mẽ khắc chế nỗi kích động ngập tràn tâm địa, uyển
chuyển khuyên nhủ Vương gia.
Kết quả Lý Tiêu Lâm vung tay, “Việc
này không cần ngươi nhọc lòng, dẫu nói như thế nào thì Tề Vũ Hiên cũng
phải cấp ta chút thể diện.”
Lý Liên ngượng ngùng nở nhụ cười, vẻ mặt, Ngươi nói sao thì chính là vậy.
Nhược Minh vẫn luôn cúi đầu đứng ở nơi khuất bóng, kể từ khi Lý Liên trở thần “tân sủng” của Lý Tiêu Lâm, hắn liền chỉ cần gánh vác thân phận tiểu
tư, lúc này tuy vẫn cúi đầu, nhưng trên mặt hắn lại treo một nụ cười
nghiền ngẫm, tên Lý Liên này a, thực là tự cho bản thân là nhân vật này nọ đâu……
Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Vũ Hiên thân xuyên giáp bạc, cưỡi hắc tuấn mã đứng trước đại quân.
Ánh mắt hắn lãnh lệ, biểu tình hờ hững, trong tay giơ cao thanh trường thương, lạnh giọng nói,
“Những kẻ dám phạm ta?”
“Giết! Giết! Giết!” Thanh âm của mười vạn đại quân vang vọng đất trời, trong
nháy mắt này, ai nấy cơ hồ đều ngửi được một cổ máu tươi nồng đậm.
Lý Tiêu Lâm tuy là một kẻ ăn chơi trác tác, nhưng cũng không khỏi bị khung cảnh hào hùng trước mắt làm cho xúc động đến rừng rực chí khí, hắn vỗ
tay trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt hưng phấn, nhưng Lý Liên đứng sau hắn,
tuy môi đang cười, nhưng mắt lại không khỏi toát ra nỗi cừu hận thấu tủy thấu xương.
Từ Tử Du đứng trong hàng ngũ quân y phía cuối cùng
của đại quân, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn ra một thân ảnh trắng xóa.
Nhưng cứ việc cách xa đến vậy, Từ Tử Du vẫn cảm nhận được trọn vẹn quyết tâm bảo hộ nước nhà của Tề Vũ Hiên.