Nghĩ ngược nghĩ xuôi, Ngô Đoan vẫn không tìm ra được bất kỳ một kẻ khả
nghi nào. Xét cho cùng, loại hành vi hạ xuân dược này cũng không được
thịnh hành, dù không có thuốc giải độc, chỉ cần phát tiết một chút là
dược sẽ tan. Hắn chưa từng nghe qua có người bị xuân dược nghẹn chết.
Cần phải nói thêm, trong quân danh cũng không thiếu quân kỹ, nếu Tướng
quân cần, bất cứ lúc nào đều có thể dễ dàng tìm một người đến giúp hắn.
Xét theo lý thuyết, kỳ thực tiểu Từ đại phu mới là kẻ đáng nghi nhất, nhưng Ngô Đoan suy ngẫm chút về chỉ số thông minh của y, lại vẫn loại trừ y
khỏi danh sách……
Vạn phần rối rắm, Ngô Đoan đắm chìm trong suy
nghĩ của bản thân, Tề Vũ Hiên cùng Từ Tử Du đứng một bên, hai mặt nhìn
nhau nhất thời vô ngữ.
Tề Vũ Hiên không biết chính mình nên nói
những gì, nếu tối hôm qua là hắn quá độ điên cuồng làm nhục Từ Tử Du, và nếu chứng minh được rằng kẻ hạ dược cùng y không có quan hệ, hắn sẽ
chịu trách nhiệm mà cùng y thành hôn. Nhưng cố tình sự việc tối qua là
hoàn toàn trái ngược, kể cả Từ Tử Du không có liên quan gì đến việc hạ
dược đi chăng nữa, Tề Vũ Hiên vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Từ
Tử Du thận trọng thăm dò sắc mặt của Tề Vũ Hiên, nhất thời không dám cựa quậy. Buổi sáng ngày hôm sau chính là thời khắc mấu chốt để xác định
quan hệ của hai người. Đêm qua ăn thực đã miệng, giờ đã đến giây phút
phải trả giá, bất quá Từ Tử Du vẫn ít nhiều còn chút điểm tự tin, chẳng
lo Tề Vũ Hiên thực sự nổi giận, xét cho cùng ngày hôm qua người ra tay
trước vẫn chính là hắn, hắn cũng sẽ không làm gì y cả.
Cùng lắm…… Chỉ là trong lòng có chút khó ở mà thôi. → _。→
Kỳ thực điểm này y hoàn toàn có thể lý giải, rốt cuộc trong sách cũng từng đề cập rằng từ trước đến nay, mong muốn của Tề Vũ Hiên luôn là cưới về
một vị thê tử ôn hòa hiền huệ, am hiểu lòng người, và là ― “nữ nhân”. Mà bản thân y chẳng những là một vị nam nhân, còn lợi dụng thời điểm người ta trúng phải xuân dược mà đè hắn ra làm thịt, nam nhân nào cũng sẽ tức giận thôi.
May mắn vạn phần là ở thế giới này, nam nhân cùng nam nhân kết tóc se duyên là một sự kiện bình thường vô cùng, nếu là ở thời đại cũ của y, y là nếu ăn một cái thẳng nam, bị người ta đánh gãy JJ[1] đã được coi là nhẹ tay rồi……
Đương nhiên, y thực sự không có dù chỉ một mẩu hứng thú đối với việc làm thịt thẳng nam, nhưng dẫu sao ở trong sách Tề Vũ Hiên cũng đã bị bẻ cong một lần, vậy nên hẳn là y sẽ có khả năng thành công ― đi?
Trong lòng thấp thỏm bất an, Từ Tử Du nhịn không nổi mà vặn vẹo uốn éo ở trên giường.
Tấm chăn mỏng bao bọc thân thể không khỏi tuột xuống chút đỉnh, để lộ ra một tảng lớn của làn da trắng đến gần như trong suốt.
Lại phải nói “Từ Tử Du” nguyên bản tuy rằng không có chỗ nào đáng khen,
nhưng bất quá da dẻ cũng thực không tồi, dù không thể nói là cực độ mịn
màng, nhưng cũng có thể được miêu tả là mềm mại tinh tế, vô cùng mê
người.
Tề Vũ Hiên vốn dĩ vẫn đang nhìn Từ Tử Du không dứt mắt,
thấy đối phương vô tri vô giác mà để lộ da thịt, tức khắc không kiềm
được bản thân mà có chút mặt đỏ tim đập.
Những tiếng rên rỉ ái
muội cùng hơi thở dồn dập nóng bỏng quay cuồng trong trí óc hắn, không
cách nào dẹp bỏ, trên thực tế hắn cũng không hề bĩnh tĩnh như đang biểu
hiện ra bên ngoài, nếu có cơ hội, hắn thực muốn tìm một nơi yên tĩnh rồi giúp bản thân hạ hỏa đôi chút, đem những tàn lưu khoái cảm quỷ dị còn
vương vấn dưới vực thẳm của ký ức hoàn toàn tận diệt.
Lọt vào
khóe mắt ánh nhìn lẩn tránh của Tê Vũ Hiên, Từ Tử Du ở trong lòng mừng
rỡ, vờ như lơ đãng mà để chăn tuột xuống thêm một chút, để lộ ra hai
viên chu quả xinh đẹp mỹ miều điểm xuyết trên bộ ngực trắng nõn.
Ánh mắt Tề Vũ Hiên tối sầm, ánh nhìn dao động, không ngừng ở trong lòng khuyên bảo bản thân đừng nhìn y, nhưng tầm mắt lại không hề chịu khống chế, cứ thế tung tăng phóng vụt qua.
Từ Tử Du dù không biểu hiện ra đến sắc mặt, nhưng tên tiểu nhân ở trong
lòng đã hưng phấn nhào lộn mười mấy vòng. Y chưa từng cảm thấy may mắn
vì đã được trời cao ban cho một vẻ ngoài tuấn mỹ đến vậy, có thể quyến
rũ được Tiểu Hiên Hiên thực sự là quá tuyệt vời.
Giữa hai người tựa hồ có tồn tại một bầu không ám muội, mọi nỗ lực rời đi ánh mắt của Tề Vũ Hiên đều gặp phải thất bại tràn trề.
“Vũ Hiên, ngươi cảm thấy rốt cuộc kẻ chủ mưu có thể là ai?” Ngô Đoan bừng tỉnh khỏi trầm tư, ngẩng đầu nhìn Tề Vũ Hiên.
Ý thức được trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, Tề Vũ Hiên phản
ứng nhanh như chớp, Từ Tử Du chỉ kịp cảm thấy được trên người xuất hiện
sức ép, tấm chăn tuột xuống eo đã được kéo lên, cả người y cũng bị ôm
gọn trong lòng Tề Vũ Hiên.
Từ Tử Du, (* ̄▽ ̄)y
Ngô Đoan chỉ
nhìn thấy tàn dư của một cái bóng trắng chuyển động, tầm nhìn liền đã bị Tề Vũ Hiện chắn mất, chú ý đến động tác của đối phương, tức thì buồn
bực.
Mịa kiếp, loại ánh mắt phòng bị sắc lang này nhất định
là do ta tưởng tượng ra đúng không!!! Vũ Hiên sao có thể dùng ánh mắt
này mà nhìn ta cơ chứ!!!
“Vũ Hiên, ta biết ngươi thương ta
nhất!” Từ Tử Du lập tức lợi dụng thời cơ ôm chặt eo Tề Vũ Hiên, bày ra
một bộ tiểu tức phụ, chôn mặt trong lồng ngực người ta.
Tề Vũ
Hiên toàn thân cứng đờ, hắn cũng không biết bản thân sao lại đột nhiên
làm ra cái loại hành vi này, nhưng chỉ mới tưởng tượng đến thân thể
trắng nõn của Tử Từ Du bị người khác nhìn đến, trong lòng hắn không hiểu sao khó chịu vô cùng.
Giờ phút này bị đối phương ôm cứng còng,
hắn chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, cơn đau nhức dai dẳng ở nơi bí ẩn
mỗi lúc một trở nên rõ ràng, cơn lửa giận bừng lên trong trí óc khiến
hắn nhấc tay lên, dứt khoát tặng cho gương mặt tươi cười xán lạn kia của Từ Tử Du một quyền.
“A! ―”
Ngô Đoan, =口=
➵
Sau ba ngày ngắn ngủi, chuyện không thể không kể giữa Tề Tướng quân và Từ
đại phu đã trôi nổi khắp toàn bộ quân doanh. Cũng không ai biết chuyện
này rốt cuộc là từ miệng kẻ nào truyền ra, hơn nữa còn tồn tại rất nhiều phiên bản, đều không phải giống nhau như đúc.
Nhưng vô luận là
trong phiên bản nào đi chăng nữa, thì mối quan hệ giữa Tề Tướng quân
cùng Từ đại phu đều là ván đã đóng thuyền, chỉ là, hình ảnh của tiểu Từ
đại phu một mắt tím bầm lững thững bước ra khỏi doanh trước ngày hôm ấy, đã khiến hung danh của Tề Vũ Hiên càng thêm trầm trọng, đến một vị tình nhân xinh đẹp nhường vậy mà cũng nỡ xuống tay, không biết có bao nhiêu
người ở trong lòng âm thầm thương tiếc tiểu Từ đại phu, mới bị người kéo lên giường đã phải chịu không ít bạo ngược, chậc chậc, quả là ngộ nhân bất thục[2].
Những lời đồn như vậy nở rộ khắp quân doanh, nhưng Từ Tử Du lại không để bản
thân chịu dù chỉ một xíu xiu ảnh hưởng, cái gì mà đồng cảm, cái gì mà
đáng thương, cùng y có quan hệ qué gì?
Y một mực cho rằng cái vết bầm quanh mắt kia là lễ vật tình yêu Tiểu Hiên Hiên dành tặng y, y mới
không thèm đoái hoài đến suy đoán của người ngoài đâu.
Trước ánh
mắt đầy thương cảm của hai vị đầu bếp, y vì Tề Vũ Hiên chuẩn bị một mâm
thức ăn gồm một món mặn bốn món chay, đầy mặt tươi cười bưng mâm đi
thẳng về doanh trướng tướng quân, tuy rằng ngày hôm ấy y bị đánh đến tím bầm hốc mắt, nhưng sau đó Tiểu Hiên Hiên lại vẫn không kháng cự tiếp
cận của y.
Advertisement
Hiện vẫn đang ở trong giai đoạn điều tra vụ việc xuân dược, tuy rằng Tiểu Hiên
Hiên không giống như ở trong tiểu thuyết mà chịu trách nhiệm với y, muốn rước y qua cửa, bất quá, hắn cũng không bởi vì đêm đó mà lảng tránh y.
o(≧v≦)o~~
Ngâm nga một khúc ca nho nhỏ, Từ Tử Du nhẹ nhàng rảo
bước về phía doanh trướng tướng quân, được nửa đường, thời điểm đi ngang qua cái cây hòe già xúi quẩy kia, một bóng người chợt xuất hiện, lén
lút vẫy vẫy tay ra hiệu với y.
Nụ cười của Từ Tử Du khựng lại ở
trên mặt, y thực muốn vờ như không thấy người kia, nhưng nhìn vẻ mặt nôn nóng kia của hắn, rõ ràng là đang viết, Ngươi mà không lại đây ta liền tới lôi ngươi đi!
Dùng sức xoa mặt, Từ Tử Du bưng khay lại gần hắn, đã vài ngày không gặp tiểu tiện thụ, còn tưởng hắn đoạn tuyệt quan hệ với y đâu, ai ngờ lại đứng ở đây mà chờ y……