Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 97: Kẻ thần bí trộm rương (1)


trướctiếp

Tần Hoan nghe thấy lời Hoắc Hoài Tín, cặp mắt nàng cũng mở to ngạc nhiên.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn, hoàn toàn khớp với suy đoán của nàng, cả về tình về lý thì đều nằm trong dự liệu của nàng.

Không biết có phải trước giờ đi theo phụ thân phá nhiều án mạng hay không, Tần Hoan cảm nhận được chuyện hợp tình hợp lý này lại nằm trong dự liệu của nàng khiến cho kết quả cứ có điều gì đó không thỏa đáng lắm. Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra thì Tần Hoan đã âm thầm lắc đầu với chính bản thân mình.

Trên đời này các vụ án có trăm nghìn biến hóa, người phá án chỉ cần tuân theo chứng cứ mà tìm ra sự thật là đủ rồi, nếu như cứ suy đoán một phía thì đương nhiên sẽ mất đi sự công bằng. Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, “Cho nên hiện giờ Tri phủ Đại nhân muốn đi tìm Ngụy gia Đại công tử?”

Hoắc Hoài Tín gật đầu, “Đúng vậy, ban nãy ta đã bảo Ngụy công tử vẽ lại khuôn mặt của huynh trưởng hắn, ta sẽ cho người dán ở khắp các cổng thành, nếu như trong thành Cẩm Châu không tìm được thì sẽ đến các châu huyện khác để tìm.”

Dù sao thì cũng là nha phủ thụ lý vụ án, Tần Hoan gật đầu, “Vâng.” Hơi ngừng lại một chút nàng lại nhớ đến cặn bẩn mà đêm qua nàng đang phơi khô, “Hôm qua cặn bẩn mà lấy ra từ trong bụng nạn nhân lúc ở nghĩa trang, nhất thời Tần Hoan chưa xác định được rốt cuộc nó là cái gì, để bao giờ biết thì sẽ nói ngay cho Đại nhân.”

Hoắc Hoài Tín cười gật đầu, “Lần này thật sự may mắn là có Cửu cô nương ở đây, nếu không có Cửu cô nương hỗ trợ nhiều như vậy thì chỉ sợ bọn ta vẫn đang ù ù cạc cạc. Ngay từ lần đầu lẽ ra phải nghiệm thi triệt để rồi mới không kéo dài đến tận bây giờ, Cửu cô nương yên tâm, đợi đến khi vụ án này kết thúc thì bản phủ nhất định sẽ có đại lễ gửi tặng cô nương...”

Tần Hoan nào có hành động vì lễ vật, nghe thấy thế đang muốn cự tuyệt thì Hoắc Hoài Tín lại chắp tay nói, “Bản phủ còn phải đi phá án nên đi trước đây, Cửu cô nương vào trong đi thôi, Thái trưởng Công chúa và Hầu gia phu nhân đều đang ở bên trong rồi.”

Hoắc Hoài Tín đi rất gấp, Tần Hoan nhún người hành lễ rồi nhìn ông vội vàng chạy đi. Xem ra ông ấy không hề quan tâm nàng mang cái gì từ nghĩa trang về, hiện tại người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Ngụy gia Đại công tử kia rồi.

Tần Hoan chậm rãi quay người lại nhìn lên bức tường cao bên trong đại viện An Dương Hầu phủ, ngày đó kẻ kia khoác lên mình bộ giá y thứ 2 của Tống Nhu đi lại tự nhiên trong Hầu phủ chắc chắn phải là người rất quen thuộc với địa hình ở đây. Chẳng lẽ Ngụy gia Đại công tử thật sự đã âm thầm trà trộn vào trong rồi?

“Tiểu thư, nếu như Tri phủ Đại nhân bắt được Ngụy gia Đại công tử thì có phải vụ án này sẽ kết thúc không?”

Phục Linh khẽ hỏi, Tần Hoan vừa đi vào trong vừa lắc đầu, “Cũng không hẳn, phải chờ đến khi Ngụy gia Đại công tử tự mình thừa nhận mới được.”

Phục Linh nhíu mày, “Vậy nếu như Ngụy gia Đại công tử cắn răng chết cũng không chịu nói thì sao?”

Tần Hoan nheo mắt, “Vậy thì cũng chỉ còn cách dùng đến nhân chứng vật chứng nói chuyện, lúc đó hắn có cãi cố bao biện thì cũng vô dụng.”

Phục Linh gật đầu, Tần Hoan đã đi vào đến tiểu viện của Thái trưởng Công chúa, Lục Vân dẫn nàng đi xuyên qua phòng ngoài, trực tiếp đi vào bên trong.

Vừa vào đến bên trong nàng đã nghe thấy tiếng than ngắn thở dài của Thái trưởng Công chúa. Nhìn thấy Tần Hoan đến đây bà vội vàng kéo lấy tay Tần Hoan, “Hoan nhi mau đến đây, đến ngồi xuống bên cạnh ta...”

Tần Hoan nhún người hành lễ rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Thái trưởng Công chúa. Giang thị ở bên cạnh nói, “Hoan nhi, con mau xem mạch cho mẫu thân đi, vừa rồi tin tức của Trì Điện hạ đưa đến khiến mẫu thân không ổn lắm.”

Tần Hoan hiểu được, trước đây mặc dù đã biết chuyện Tống Nhu mang thai, thế nhưng hôm nay mới xác định lời của Ngụy Ngôn Chi nói là thật thì Thái trưởng Công chúa liền bực bội hơn trước. Người cấu kết với Tống Nhu đích thực là ngoại tôn của Tống Quốc công, cả nhà Tống Quốc công này đúng là không coi An Dương Hầu phủ ra gì.

Trước tiên Tần Hoan bắt mạch cho Thái trưởng Công chúa, sau đó khẽ vuốt sống lưng bà, “Phu nhân yên tâm, thân thể Thái trưởng Công chúa Điện hạ đã chuyển biến tốt lên rất nhiều rồi, miệng vết thương cũng sắp lành, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thêm 7-8 ngày nữa là ổn rồi.”

Giang thị nghe Tần Hoan nói xong thì mới thở phào nhẹ nhõm.



Trong phòng hiện tại có rất nhiều người, Yến Trì ngồi ở chỗ cao nhất bên trái, 3 huynh muội Nhạc Ngưng cũng ở đây, Nhạc Quỳnh ngồi ở chủ vị bên phải cũng thở dài ảo não, “Bọn ta đã rời kinh thành nhiều năm, đối với bọn họ mà nói thì An Dương Hầu phủ đã xuống dốc rồi.”

Thái trưởng Công chúa bắt lấy tay Tần Hoan, ý bảo nàng không cần vỗ lưng cho bà nữa, rồi cười cười nói, “Ta vẫn còn ở đây, bọn họ một người làm quan cả họ được nhờ, ta ngược lại muốn xem xem bọn họ muốn cho qua như thế nào!”

Nói xong Thái trưởng Công chúa lại nói tiếp, “Không cần phải làm nhiều việc vô nghĩa, viết một phong thư gửi đến kinh thành, mang để lên bàn của Thánh thượng, cho hắn nhìn thấy tiền nhân hậu quả ra sao. Nếu hắn không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì tự ta sẽ trở lại kinh thành để hỏi!”

“Mẫu thân, người thật sự muốn báo lên Thánh thượng sao?” Nhạc Quỳnh hơi do dự, nhưng Thái trưởng Công chúa lại liên tục cười lạnh, “Ta phải hỏi xem đây là ý của hắn hay của ai, bao nhiêu thế hệ An Dương Hầu phủ đều là trung thần, hắn muốn dùng cách đó đánh vào mặt An Dương Hầu phủ sao?”

Nhạc Quỳnh nghe thế liền biết Thái trưởng Công chúa đã quyết tâm nên ông đành gật đầu, “Nhi tử hiểu rõ!”

Thái trưởng Công chúa thở dài, “Nếu như Thánh thượng hiểu lý lẽ, chuyện này hắn sẽ xử lý công bằng...”

Nói xong bà lại nhìn về phía Yến Trì, “Tiểu Thất, lần này suýt nữa liên lụy đến con, lại còn dùng đến cả người của con, tấm nhân tình này cô nãi nãi lại nợ con rồi... Sau này nếu có chuyện gì cần đến cô nãi nãi thì con cứ việc nói là được.”

Yến Trì mấp máy môi, trong đôi mắt phượng hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, “Cô nãi nãi nói thế thì Yến Trì đành ghi nhớ kỹ vậy.”

Thái trưởng Công chúa cười rộ lên, “Mặc dù lời này không nên nói ra, thế nhưng lần này rốt cuộc là một mối hôn sự không thành, mấy chuyện dơ bẩn của Quốc Công phủ cứ để cho Hoắc Tri phủ đi điều tra đi. Bọn ta cứ hành xử đúng lễ nghi là được, chờ sau khi điều tra rõ ràng rồi thì Tống Quốc công phủ không còn chút quan hệ nào với bọn ta nữa!”

Nhạc Quỳnh và Giang thị cùng vâng lời nên Thái trưởng Công chúa nói tiếp sang việc khác. Dù sao thì bệnh của Thái trưởng Công chúa chỉ vừa mới khỏi, mới nói được vài câu đã cảm thấy mệt mỏi nên đám người Tần Hoan đành phải lui ra ngoài. Đột nhiên Nhạc Ngưng lại kéo Tần Hoan đến viện của bản thân.

“Lúc ngươi đến đây có gặp được Hoắc Tri phủ không?”

“Đã gặp.” Tần Hoan gật gật đầu, “Trong lòng Tri phủ Đại nhân đã có dự liệu sẵn rồi.”

Nhạc Ngưng gật đầu, “Phải, tin tức Trì Điện hạ đưa đến cực kỳ đúng lúc, nếu như có thể tìm thấy Ngụy Đại công tử thì mọi sự đã có thể rõ ràng hơn rồi.”

Vừa bước vào trong viện thì nha hoàn thiếp thân của Nhạc Ngưng là Lục Kỳ đã đi pha trà, Nhạc Ngưng mời Tần Hoan ngồi xuống trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ. Nhạc Ngưng thoáng nhìn qua liền bắt gặp Tần Hoan đang khẽ chau mày, tựa như đang suy nghĩa lo âu chuyện gì, “Đang nghĩ gì thế? Án mạng này cũng đã sắp kết thúc rồi, sao mặt mày ngươi vẫn còn nhăn nhó thế?”

Tần Hoan lắc đầu, “Lần trước lúc ta nghiệm thi có mang một vật về Tần phủ, ta đã suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra đó thực chất là cái gì, cho nên hơi phiền não thôi.”

Lục Kỳ bê trà lên, Nhạc Ngưng rót một ly đưa cho Tần Hoan, “Ngươi mang cái gì về?”

Tần Hoan tạm thời không trả lời, chỉ chờ Lục Kỳ lui ra ngoài rồi mới lên tiếng, “Là thứ ta moi ra được từ trong bụng của Tống Nhu.”

Tay Nhạc Ngưng dừng khựng lại, động tác đang định uống trà cũng như hóa đá theo, một lúc sau nàng mới cúi đầu khẽ nhấp một ngụm trà, “Ngươi cảm thấy được đó là cái gì? Vật đó có gì đáng ngờ sao? Hiện tại tin tức của Trì Điện hạ đã mang đến rồi, tình tiết vụ án cũng đã sáng tỏ, ngươi không cần phải suy nghĩ đến những thứ này nữa.”

Tần Hoan cười cười rồi cũng uống trà, “Đương nhiên xử án phải nương theo tình tiết, nhưng ta phải làm rõ ràng những chuyện ta phụ trách. Nếu như chỉ còn có một chút chuyện không rõ ràng thì chỉ sợ trong lòng ta vẫn luôn đọng lại khúc mắc.”



Ánh mắt Nhạc Ngưng xoay chuyển, “Ngươi giải thích cho ta thử xem ngươi còn khúc mắc ở đâu.”

Nhạc Ngưng và Tần Hoan đã tiếp xúc với nhau nhiều ngày, Tần Hoan cực kỳ thích tính cách này của nàng, cộng thêm ngày bé Nhạc Ngưng lớn lên ở kinh thành, sau này về Cẩm Châu rồi mới không thích mấy tiểu thư ra vẻ mềm mại cao quý, nói ra thì cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì giống hệt như Tần Hoan. Hiện tại Nhạc Ngưng có được người bạn là Tần Hoan này nên đương nhiên đối xử rất nhiệt tình và chân thành, thấy Tần Hoan còn khúc mắc trong suy nghĩ tự nhiên lại muốn chia sẻ gỡ rối cùng nàng.

Tần Hoan nhìn đôi mắt chân thành của Nhạc Ngưng thì thấy trong lòng mình ấm áp hẳn lên, nàng đặt ly trà xuống rồi nói, “Thật ra cũng chẳng có gì cao siêu, khi người ăn thức ăn xuống ruột thì hơn một nửa sẽ bị tiêu hóa hết. Nhưng Tống Nhu đã chết được 9 ngày mà trong dạ dày của nàng vẫn còn lưu lại mấy cặn bã gì đó, ta đoán là nàng ta đã nuốt xuống những thứ không phải là đồ ăn. Nếu như đã không phải là đồ ăn thì nó lại là cái gì?”

Ánh mắt Nhạc Ngưng chợt lóe, “Chẳng lẽ là độc?”

Tần Hoan cười rộ lên, “Đương nhiên không phải thuốc độc, điểm này ta vẫn phân biệt được rõ ràng.”

Đột nhiên Nhạc Ngưng ngồi bật dậy, tay gõ gõ xuống mép bàn, sau đó nàng hất hàm, “Thứ đó để ở đâu?”

“Hiện tại vẫn đang để trong phòng ta, ta còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận.”

Nhạc Ngưng đứng lên, “Đi, chúng ta quay lại Tần phủ nhìn xem, ngươi nói xong làm ta cũng thấy tò mò muốn biết rốt cuộc thứ đó là cái gì.”

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, “Quận chúa thực sự muốn đi ư? Quận chúa... không chê à?”

Vật đó không những lấy từ trong người ra mà lại còn là từ trong bụng của xác chết, nói ra thì cũng là thứ xui xẻo không sạch sẽ. Thế nhưng Nhạc Ngưng lại dở khóc dở cười, “Có cái gì mà phải chê? Người còn có thể moi từ trong bụng người ta đem về nhà thì ta còn sợ cái gì nữa?”

Trong lòng Tần Hoan cũng khẽ thư thái, nàng gật gật đầu, “Được, vậy Quận chúa đi về cùng ta một chuyến.”

Nhạc Ngưng là người tính cách rất mạnh mẽ, ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì phải thực hiện ngay, nàng ngay lập tức đi căn dặn người hầu chuẩn bị xe. Hiện giờ không cần đến Bạch Phong đưa Tần Hoan về nữa mà Nhạc Ngưng trực tiếp nói với người gác cổng, tự nhiên sẽ có thị vệ của Hầu phủ đưa tiễn.

Lên xe ngựa xong Nhạc Ngưng lại nói, “Lục cô nương trong phủ ngươi sao rồi?”

Tần Hoan khẽ cười, “Quận chúa yên tâm, lão phu nhân đã thực sự dùng đến gia pháp, hiện giờ Lục tỷ đang bị cấm túc rồi.”

Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, “Thế còn tạm được!” Nói xong nàng lại thở dài, “Có điều ta đã nghi ngờ sai Trì Điện hạ rồi, cũng trách ta, lúc nhìn thấy hắn dùng tay trái viết chữ nhất thời đã ngơ ngẩn cả người. Rõ ràng ta còn nhớ lúc hắn tỷ thí với Nhị ca ta là dùng tay phải, thế quái nào lúc viết chữ lại viết bằng tay trái, lúc đó ta đã nghĩ, nghĩ hắn có lẽ đang cố tình che giấu...”

Tần Hoan nhíu mày, “Đại đa số mọi người trời sinh đã thuận tay phải, nhưng cũng có cực ít người thuận tay trái bẩm sinh.” Dừng một chút Tần Hoan lại nói, “Có điều đây cũng không phải tuyệt đối, muốn thuận cả hai tay chỉ cần cố gắng luyện tập là được, còn có những người thậm chí ngay từ đầu đã thuận cả hai tay. Những người này có thể còn thông minh hơn người bình thường, có lẽ Trì Điện hạ chính là loại người này.”

“Dùng tay trái thì có gì mà tốt?” Nhạc Ngưng vén rèm xe ngựa lên nhìn ngắm phố xá bên ngoài, “Ngày trước ta nghe Lục Kỳ nói ở quê nhà nàng ta, trẻ co sinh ra nếu như thuận tay trái thì sẽ không được đến học đường. Một khi đã không được đi học thì chỉ có thể làm mấy việc thấp kém thôi, hơn nữa ta còn nghe mama chuyên mua nô tỳ trong phủ nói là những cô nương thuận tay trái thì bất kể có khéo léo đến đâu thì cũng không có chủ nhân nào cần cả.”

Người thuận tay trái vốn bị coi như người ngoại tộc, mà theo như những lời truyền miệng ở Đại Chu thì những người thuận tay trái thường có phẩm hạnh không đoán chính, mang lại xui xẻo. Nếu gia đình giàu có sinh ra hài tử thuận tay trái thì sau này nhất định phải sửa lại cho đúng, đơn cử như Ngụy gia Đại công tử kia. Đúng thực là bi ai, thế tục đôi khi không phải cái gì cũng đúng, nhưng có khi biết rõ là không đúng rồi nhưng vẫn cứ phải tuân theo.

“Đối với Trì Điện hạ mà nói, mặc kệ là dùng tay trái hay tay phải thì cũng như nhau cả thôi.”

Lần trước Nhạc Ngưng hiểu lầm Yến Trì nên hiện tại ngữ khí cũng thân thiện hơn rất nhiều, “Có lẽ vậy, hơn nữa thân phận địa vị hắn như vậy thì cũng chẳng có ai dám nghị luận đúng sai với hắn. Hơn nữa với tính tình hắn như thế thì cũng chẳng quan tâm đâu.”

trướctiếp