Trời càng về đêm nhưng bên ngoài cửa An Dương Hầu phủ lại đèn đuốc sáng trưng.
Có một cái cáng đặt ở bên dưới bậc thang, nằm trên cáng là một nam nhân
thô kệch mặt mày đầy vết máu, hai mắt nam nhân nhắm chặt, đã chết mấy
canh giờ rồi. Bên cạnh hắn là 7 người thợ xây mặc áo thô ngắn đang quỳ
trên mặt đất, tất cả đều kêu khóc.
"Nhị thiếu gia An Dương Hầu phủ đánh chết người, xin Hầu gia làm chủ!"
"Xin Nhị thiếu gia ra ngoài đối chất, cho mấy tiểu dân nghèo khổ chúng ta một cái công đạo..."
"Chết người rồi mà sao Hầu phủ lại không hề nói gì?"
"Hầu phủ quyền cao chức trọng, xem mạng người như cỏ rác thì có thể làm gì được?"
Đám thợ xây ngươi một câu ta một câu, thi nhau gào khóc. Dân chúng ở gần đó xúm lại xem náo nhiệt tầng tầng lớp lớp. Chuyện đêm qua ở An Dương Hầu
phủ vừa làm kinh động toàn bộ thành Cẩm Châu, thế nào mới hôm nay lại
đến lượt Nhị thiếu gia đánh chết người rồi?
"Chẳng lẽ An Dương Hầu phủ này đã gặp cái sát tinh gì rồi?"
"Phải đó, sao lại liên tiếp xảy ra án mạng như vậy..."
" Cả nhà An Dương Hầu phủ đều tòng quân, võ công cao cường, đánh chết
người thì cũng không lạ gì. Nhìn người nằm dưới đất kia xem, khắp người
đều là máu, không biết quan phủ có thể phá án theo đúng khuôn phép hay
không?"
"Còn khuôn cái gì phép? Đây chính là An Dương Hầu phủ đó."
"Cũng đúng, trong phủ này còn có một vị Thái trưởng Công chúa nữa!"
Bách tính bàn tán sôi nổi, đột nhiên cửa phủ 'két' một tiếng mở ra.
Dương Tịch mặc áo dài màu nâu bước ra đầu tiên, "Được rồi được rồi, các ngươi muốn gặp Hầu gia, Hầu gia đến rồi đây."
Vừa nghe câu này xong thì mọi người không dám lên tiếng, đám thợ xây đang gào khóc cũng im bặt.
Nhạc Quỳnh bước nhanh ra, sắc mặt bình tĩnh, ông đi đến đứng bên cạnh người
chết rồi chắp tay khom người làm lễ, sau đó mới khua tay về phía mấy
người thợ xây, "Chư vị trước hết xin đứng dậy, án tử này Tri phủ nha môn đã tiếp nhận, chư vị hãy yên tâm, việc này chắc chắn sẽ có câu trả lời
thỏa đáng."
"Chúng ta không đứng dậy!" Một thợ xây run rẩy nói.
"Án mạng này đã rõ ràng như vậy, nhưng Tri phủ đại nhân suốt cả một ngày
cũng không phái người đến bắt Nhị thiếu gia quý phủ về xét hỏi mà lại cứ trì hoãn. Bọn tiểu nhân đứng trước mặt Hầu gia thì ti tiện như sâu
kiến, nếu Hầu gia không muốn để cho Nhị thiếu gia phải chịu trừng phạt
thì bọn tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào. Thế nhưng ông trời có mắt,
bọn ta và Lâm huynh đệ thân như tay chân, nếu không vì hắn đòi một cái
công đạo thì thật sự không yên lòng, đáng thương cho Lâm huynh đệ trong
nhà còn có mẹ già, giờ lại kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh..."
Người này thân hình cao gầy nước da đen nhẻm, hắn càng nói thì càng bi
thương, sau đó dứt khoát gào lên khóc. Mấy người thợ xây khác nghe thấy
thế cũng gào lên khóc theo, một đám đại hán thân cao bảy thước cứ thế
khóc lóc y như phụ nhân.
Nhạc Quỳnh chau mày, ông tòng quân nhiều năm, trong quân đội kỷ luật nghiêm minh nên ở nhà cũng nghiêm khắc với
đám tiểu bối, cộng thêm Giang thị dạy dỗ rất khéo léo, bồi dưỡng ra đám
tiểu bối cực kỳ ngoan ngoãn đàng hoàng. Ông không tin Nhạc Thanh sẽ cố ý đánh chết người, nhưng võ công của Nhạc Thanh ông cũng không phải không biết đến, lỡ tay đánh chết người là hoàn toàn có khả năng...
"Chư vị." Nhạc Quỳnh giơ tay ôm quyền, "Nhạc Quỳnh đã ở thành Cẩm Châu nhiều năm, thanh danh như thế nào dân chúng ở đây đều biết đến, việc này Nhạc Quỳnh tuyệt đối không có ý bao che, thực sự vừa rồi trong phủ xảy ra
nhiều việc nên mới có phần sơ suất. Tri phủ đại nhân cũng vậy, giờ đã
khuya lắm rồi, xin mời chư vị vào trong phủ, nếu như người là do tiểu
nhi đánh chết, Nhạc Quỳnh nhất định sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Thấy thái độ Nhạc Quỳnh thành khẩn, cũng không có ý ỷ vào quyền cao chức
trọng mà đàn áp dân chúng cho nên đám thợ xây do dự nhìn nhau một lát
sau đó lại nhìn sang người vừa mới lên tiếng, người đó hơi trầm ngâm rồi buông lỏng giọng nói, "Được, vậy thì nghe lời Hầu gia."
Nhạc
Quỳnh căn dặn Dương Tịch, "Đi thu dọn thiên viện ở sân trước, để cho mấy vị huynh đệ đây nghỉ tạm, rồi đi mời Tri phủ Đại nhân qua đây, việc này phải giải quyết ngay trong đêm nay."
Dương Tịch đáp lời, trước hết mời mấy người thợ xây đứng dậy rồi cùng nhau khiêng cáng đi vào bên trong phủ.
Bên trong phủ, ở phía sau bức tường xây làm bình phong ngăn cách cửa phủ,
Tần Hoan đang cùng Giang thị, Yến Trì, Nhạc Ngưng quan sát rõ ràng tình
hình bên ngoài.
Giang thị nắm chặt tay áo, hốc mắt đỏ ửng, "Tính
tình Hầu gia ta hiểu, là một người chính trực ngay thẳng, bao nhiêu năm
qua dù là trong nhà hay trong quân hắn đều rất nghiêm khắc. Hắn cho
người đi mời Hoắc Tri phủ chính là thực sự muốn định tội cho Thanh nhi
ngay trong đêm nay."
Vừa nói xong thì đám người kia cũng vào phủ, thợ xây mới lên tiếng đi đầu tiên, dẫn theo những người khác đi theo
Nhạc Quỳnh và Dương Tịch vào trong thiên viện ở sân trước. Thấy vậy
Giang thị vội vàng dẫn mấy người Tần Hoan lui phía sau bức tường hoa ở
hành lang bên cạnh.
Đèn dầu sáng trưng thắp lên khắp trong sân
trước, Tần Hoan đứng ở cách đó khoảng hơn 10 bước chân, ánh mắt nàng như mũi tên đảo qua đám người này.
"Thợ xây đứng ra nói chuyện này thân phận như thế nào?" Yến Trì đứng im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt Giang thị nghi hoặc, mặc dù không biết vì sao Yến Trì lại hỏi như
vậy nhưng vẫn liếc mắt nhìn Lục Vân một cái. Lục Vân hiểu ý liền chạy
sang thiên viện nghe ngóng, một lúc sau nàng quay về bẩm báo, "Khởi bẩm
Thế tử, người lên tiếng chính là đốc công của bọn họ, tên là Ngụy Ngũ."
Yến Trì khẽ nhướn mày, "Người này có chút khôn vặt."
Người chết chỉ là một thợ xây, nhóm người này thân phận cũng thấp kém, bọn họ dám vì người chết đòi công đạo thứ nhất là vì tình nghĩa huynh đệ, thứ
hai là vì thanh danh của Nhạc Quỳnh ở thành Cẩm Châu cực kỳ tốt cho nên
bọn họ chắc chắn An Dương Hầu phủ sẽ không dùng thủ đoạn bất thường để
ức hiếp người.
Còn nữa, Ngụy Ngũ này khiêng thi thể đến cửa chính lại đứng trước mặt bao nhiêu bách tính tự nhận là mình thân phận mình
thấp kém, nói ra hoàn cảnh thê thảm của người chết, nếu như chuyện này
không giải quyết thì thanh danh của Nhạc Quỳnh sẽ chắc chắn bị phá hủy.
Nói xong Yến Trì lại nhấn mạnh, "Nếu như hắn thực sự chỉ vì cầu một cái
công đạo thì cũng coi như hắn là một người có nghĩa khí."
Bỗng nhiên Tần Hoan nói, "Phu nhân, phủ nha đã nghiệm qua thi thể nạn nhân chưa?"
Giang thị gật đầu, "Nghiệm rồi, nói là bả vai nạn nhân bị sai khớp, bị gãy
hai cái xương sườn, chỉ sợ là đoạn xương gãy chọc vào tạng phủ cho nên
mãi đến lúc Thanh nhi rời đi rồi mới thổ huyết mà chết."
Tần Hoan nhíu mày, xương sườn bị gãy thì một là mất máu quá nhiều mà chết, hai
là bị đâm thủng nội tạng mà chết, chỉ là không biết ngỗ tác ở phủ nha có khám nghiệm cẩn thận hay không. Giang thị nói khắp người nạn nhân đều
bị thương, nhưng Nhạc Thanh tập võ từ nhỏ nên đương nhiên biết được trên người chỗ nào là tử huyệt mệnh môn, sao lại có thể ra tay ở khắp nơi
như vậy được?
Đây là nghi ngờ lớn nhất của Tần Hoan, nhưng hiện
tại nàng còn chưa đến gần quan sát thi thể nên không có cách nào xác
định được, mà nàng cũng không thể yêu cầu mọi người cho nàng xem thi
thể, như thế sẽ khiến cho người trong Hầu phủ vạn phần kinh ngạc.
Lúc Tần Hoan chau mày trầm tư, ánh mắt Yến Trì như có như không rơi lên trên người nàng.
Lúc Tần Hoan nói muốn cùng ra cửa phủ nhìn xem cũng khiến cho hắn ngoài ý
muốn. Tần Hoan không phải là người thích xen vào chuyện náo nhiệt nhà
người ta, thế nhưng nàng lại nói muốn đi xem, mà từ lúc đi ra đến giờ
nàng vẫn luôn suy tư điều gì đó.
Yến Trì phỏng đoán, chắc là nàng đang muốn làm thế nào để giải quyết phiền toái của An Dương Hầu phủ.
Nhưng đây là án mạng chết người, một tiểu cô nương như nàng thì có thể làm gì để giải quyết?
"Đi, chúng ta đi qua bên đó, ta cũng muốn biết hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Giang thị bỗng nhiên lên tiếng, sự tình liên quan đến Nhạc Thanh, nếu như bà
đã đến đây rồi thì càng phải biết cho rõ ràng, vì thế bà đi men theo
tường hoa ra ngoài rồi lập tức đi đến cửa sổ chỗ hành lang của thiên
viện.
Chỉ cách một song cửa sổ, đối thoại trong phòng truyền ra rõ ràng.
"Hầu gia, trong nhà Lâm huynh đệ còn có một mẹ già. Lâm huynh đệ chết rồi
thì mẹ già trong nhà thật sự không biết phải dựa vào cái gì mà sống
tiếp."
"Việc này ngươi cứ yên tâm, Hầu phủ sẽ chu cấp tiền bạc và sai người đến chăm sóc."
"Lâm huynh đệ là độc đinh trong nhà, hắn chết rồi thì Lâm gia coi như tuyệt
hậu, mẫu thân hắn thân thể yếu đuối nhiều bệnh, hiện tại mấy huynh đệ
chúng ta còn chưa nói cho bà biết tình hình, thật sự không biết là sau
khi bà biết chuyện rồi còn có thể chịu đựng nổi không."
Giọng nói Ngụy Ngũ bi
thảm, Nhạc Quỳnh cũng nói, "Nỗi đau mất con Nhạc Quỳnh cũng hiểu, sau
này vẫn phải dựa vào chư vị phối hợp chăm sóc cho Lâm mẫu nhiều hơn."
Ngụy Ngũ lập tức nói, "Đó là đương nhiên, sau này nhất định coi bà ấy như mẫu thân mà chăm sóc."
Ngừng lại một chút, Nhạc Quỳnh lại nói, "Các vị huynh đệ, chuyện hôm nay rốt
cuộc là như thế nào? Ngươi nói ngươi tận mắt nhìn thấy con ta đánh chết
Lâm huynh đệ, chi bằng hiện giờ ngươi miêu tả lại cho ta hắn động thủ
như thế nào?"
Hoắc Tri phủ còn chưa đến, Nhạc Quỳnh nóng lòng nên mới hỏi trước quá trình gây án.
Ánh mắt Ngụy Ngũ đau xót, "Kể ra cũng là do Lâm huynh đệ lắm miệng, tính
tình hắn trượng nghĩa, chỉ thích nghị luận thị phi. Chuyện... chuyện đêm qua, bách tính trong thành Cẩm Châu đều biết được nên sáng nay hắn mới
cùng ta nói chuyện. Ngay lúc đó thì Nhị công tử đi ngang qua nghe thấy,
Nhị công tử dừng lại tranh luận với hắn, hắn cũng không yếu thế nên cuối cùng mới trở thành ẩu đả..."
Sắc mặt Nhạc Quỳnh ngưng trệ, " Nó đánh như thế nào?"
Ngụy Ngũ nhíu mày, nhìn vào mắt Nhạc Quỳnh mới hiểu được đây là muốn hắn phải kể chi tiết cuộc ẩu đả.
Ngụy Ngũ suy nghĩ một chút rồi nói, "Là Nhị công tử ra tay trước, hắn xông
lên tung một quyền vào mặt Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ kêu đau rồi sau đó cũng không nhịn được mà lao vào đánh, nhưng hắn không phải là đối thủ
của Nhị công tử. Ban đầu Nhị công tử túm được bả vai hắn, chỉ vặn một
cái đã chế trụ được hắn rồi sau đó lại đạp một cước khiến hắn quỳ rạp
xuống đất. Lâm huynh đệ bị đánh nên sợ hãi, mới vừa bò dậy đã bị Nhị
công tử đá một cước vào ngực, Nhị công tử tức giận nên quả đấm không
ngừng giáng xuống người Lâm huynh đệ..."
Bên trong phòng, Ngụy
Ngũ càng nói thì giọng điệu càng nhanh, mà bên ngoài cửa sổ, lông mày
Tần Hoan và Yến Trì đồng thời nhíu chặt lại.