Trường án là mới được bê ra đây, toàn bộ xương để ở bên trên đều đã được rửa ráy sạch sẽ không dính chút bùn đất nào. Tần Hoan đi ra phía sau
trường án, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy mảnh xương mà Từ Hà đang
cầm trên tay.
Từ Hà lại nói, "Đây là ta căn cứ theo độ lớn nhỏ
của khung xương rồi tùy tiện sắp xếp lại, cũng không biết có sai hay
không. Cửu cô nương thử nhìn qua xem, chỗ này với chỗ này kích thước
xương cốt tương tự nhau, thế nhưng ta nhìn đi nhìn lại phát hiện thấy
thừa ra một đốt xương ngón tay, chẳng lẽ là ta sắp xếp sai rồi?"
Từ Hà cũng học Tần Hoan xếp xương, Tần Hoan liếc nhìn rồi phát hiện hóa ra Từ Hà tiếp thu rất nhanh, ngoại trừ mấy mảnh xương vụn nằm loạn bên
ngoài thì đại khái hắn đã xếp được hoàn chỉnh rồi.
Tần Hoan nheo mắt, "Để ta xem xem..."
Tần Hoan tỉ mỉ nhìn qua, rồi lại nhìn từng đống từng đống xương để trên
trường án, chẳng bao lâu sau sắc mặt nàng hơi trầm xuống, "Đây có vẻ
như... là 6 ngón tay..."
Từ Hà thoáng ngây ngốc một lát, "Sáu ngón tay?"
Có nhiều địa phương coi người có 6 ngón tay là một loại người có phúc, có
nhiều nơi thì lại cảm thấy 6 ngón tay tượng trưng cho điều không lành.
Thế nhưng Tần Hoan biết đây chỉ là một loại bệnh, nàng lại cầm mấy đốt
xương ngón tay lên xem xét lại lần nữa rồi mới gật đầu khẳng định, "Đúng thật là 6 ngón tay, ở chỗ này mọc ra thêm một ngón nữa ở bên cạnh ngón
tay cái, nhìn này, 2 đầu xương này vẫn còn nhìn ra được dấu vết."
Từ Hà nhìn chăm chú, quả nhiên thấy có một chỗ có dấu vết liên kết với
nhau, sau đó lại thở dài, "Xem ra là một tiểu cô nương sinh ra đã có 6
ngón tay bị bắt đến đây. Biết bao nhiêu thi cốt của tiểu hài tử như vậy, thật không biết là vì cái gì..."
Vừa nói chuyện thì Yến Trì cũng từ trong rừng trúc đi ra, Tần Hoan vội vàng hành lễ, "Thế tử Điện hạ."
Yến Trì gật đầu, "Không cần đến đây sớm như vậy."
Tần Hoan lắc đầu, "Không có gì." Nói xong lại liếc nhìn xung quanh, thế
nhưng không thấy được bóng dáng của Hoắc Hoài Tín, "Tri phủ Đại nhân đâu rồi? Đêm qua thẩm vấn có hỏi ra được gì không?"
Yến Trì lắc đầu, "Hồ sơ cụ thể thì ta vẫn còn chưa nhìn thấy, thế nhưng chắc là vẫn chưa hỏi ra được gì cả."
"Vậy Tam thúc thì sao..." Tần Hoan thật sự không hề muốn nhắc đến 2 từ 'Tam
thúc', thế nhưng để không bị lộ ra sơ hở cho nên nàng đành phải dùng
xưng hô như vậy. Nàng nói dứt lời thì sắc mặt Yến Trì cũng trầm xuống,
"Vẫn chưa hỏi được, nghe nói đêm qua tinh thần Tần lão gia hơi bất ổn,
nửa đêm đại náo một trận xong hôn mê bất tỉnh. Khoảng 1 khắc trước Hoắc
Đại nhân mới đến xem thử, nói ông ta vẫn còn chưa tỉnh dậy."
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt lại, "Xem ra chỉ có thể đợi, thế còn những người khác thì sao?"
Yến Trì đi về phía trường án, vừa đi vừa nói, "Tạm thời công tử và tiểu thư quý phủ không có liên quan gì đến chuyện năm đó, đêm qua sau khi thẩm
vấn thì để cho bọn họ quay về viện của mình rồi, nhưng vẫn chưa thể tự
do đi lại. Lão phu nhân và phu nhân nhất định sẽ biết nội tình những
chuyện năm đó, Hoắc Đại nhân đã cho người đến giám sát ở bên ngoài viện
bọn họ rồi."
Chủ tử của Tam phòng Tần phủ chỉ có vài người, lại
thêm chuyện của 10 năm trước nữa nên cũng xác định chỉ có vài vị trưởng
bối mới biết được. Nghĩ đến mấy hành động quái dị của Tần Lệ trước đây,
đột nhiên Tần Hoan cảm thấy chắc chắn Tần Lệ cũng đã biết điều gì đó.
Tần Hoan chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, ngoài mặt lại tiếp tục cùng với Từ Hà sắp xếp khung xương.
Sau khi rửa sạch bùn đất liền có thể dễ dàng nhìn ra vết thương ở trên
khung xương, mặc dù Tần Hoan chưa phát hiện ra dấu vết nào thế nhưng lại không dám khinh thường. Mà bên dưới giàn hoa quả nhiên giống như lời
Phục Linh nói, không riêng gì miệng giếng mà ngay cả bên cạnh cũng đã
được đào mở ra không ít, khắp sân viện hiện tại bị đào ra một khe rãnh
rất sâu, bên dưới bùn nhão thỉnh thoảng lại phát hiện ra một ít xương
trắng.
"Hiện tại đã phát hiện ra hài cốt của 9 tiểu cô nương rồi, những tiểu cô nương này không thể nào đều là trẻ mồ côi..." Từ Hà vừa
trợ giúp rửa sạch xương cốt vừa thì thào tự lẩm bẩm...
Tần Hoan
nghe thấy thế đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nàng vội quay sang Yến Trì
nói, "Thế tử Điện hạ, ta còn nhớ trong phủ nha Cẩm Châu có một phần hồ
sơ trên đó viết là 10 năm trước có một tiểu cô nương 12 tuổi mất tích?"
Yến Trì gật đầu, Tần Hoan nhìn lướt qua trường án, "Nhiều tiểu cô nương như vậy, không thể không có người báo quan mất tích được. Bên Cẩm Châu phủ
này nếu như không liệt kê đủ thì rất có khả năng sẽ là các châu phủ lân
cận sẽ tìm được."
Yến Trì chau mày, "Châu phủ lân cận chính là Kiến Châu và Hồ Châu, để ta phái người đi hỏi."
Tần Hoan gật đầu rồi thấy Yến Trì đi sang bên cạnh căn dặn Bạch Phong, sau
đó nàng lại quay lại tiếp tục sắp xếp khung xương. Nhiều xương trắng như vậy, cần phải xác định được chính xác là xương của bao nhiêu người, tuy nói lấy số lượng đầu lâu để tính số người là được, thế nhưng Tần Hoan
không biết có để sót mất ở trong bùn đất hay không, cho nên nàng phải
cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.
Tần Hoan bận rộn nửa canh giờ sau thì có nha sai đi từ trong rừng trúc ra ngoài.
"Thế tử Điện hạ, lại đào thêm được một cái đầu lâu nữa..."
Tần Hoan nhăn mặt, giọng nói Từ Hà lại càng thêm bất ổn, "Mười người... phủ nha Cẩm Châu đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa gặp phải vụ án nào lớn đến
như vậy, vụ án này phải báo cáo lên trên Hình bộ mới được."
Sắc
mặt Yến Trì ngày một tối sầm xuống nhìn theo nha sai đi vào trong rừng
trúc, chưa đến nửa canh giờ sau thì 2 nha sai khiêng một cái giỏ chứa
đầy xương trắng đi ra. Mưa bụi đã càng lúc càng nhỏ rồi, đến trưa có vẻ
như muốn tạnh hẳn. Nha môn sai dịch đều đang ở trong Tần phủ, Hoắc Hoài
Tín phân phó nhà bếp của Tần phủ chuẩn bị bữa trưa, đến lúc này mọi
người mới có thời gian để ngủ bù. Lúc này Tần Hoan cũng mới quay về Đinh Lan uyển để dùng cơm.
"Tiểu thư, vừa rồi tiểu nô đưa cơm đến phía bên chủ viện quay lại có nói là Tam lão gia có vẻ như sắp nổi điên rồi..."
Tần Hoan đang ăn cơm, nghe thấy thế thì ngước lên, "Nổi điên? Chẳng lẽ lại giả vờ?"
Có vết xe đổ trước đây Yến Trì chữa bệnh ngây ngốc cho Tần An nên Tần Hoan lại cảm thấy được lần này cũng là ông ta giả vờ, thế nhưng Phục Linh
lại chau mày nói, "Có lẽ là vậy, chắc là do lần này sự việc bị bại lộ
rồi Tam lão gia không còn cách nào khác nên đành phải dùng vẻ giả ngây
giả dại để che đậy hành vi phạm tội của mình? Tiểu thư, nô tỳ từng nghe
người ta nói qua, có vài người gia đình phú quý, cưới rất nhiều di nương còn không đủ, lại còn phải làm ra nhiều trò tiêu khiển khác để tìm vui, chẳng lẽ Tam lão gia cũng là..."
Phục Linh nói xong thì mí mắt khẽ run rẩy, có vẻ như còn không dám nghĩ đến.
Tần Hoan nhìn cơm canh trước mặt cũng thấy mất khẩu vị, nàng chỉ uống thêm một ngụm nước canh nữa rồi buông bát đũa xuống.
Buông bát đũa xuống xong Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa suốt bao
nhiêu ngày nay giờ đã tạnh rồi, nàng đang định ra cửa thì nghe thấy một
giọng nói trong trẻo vang lên...
"Quái lạ, sao mà vừa đi đến cửa thì mưa đã ngừng lại rồi!"
Tần Hoan vừa nghe thấy giọng nói này thì trên mặt trở nên vui vẻ, ngay cả
đáy mắt cũng tràn ngập vui mừng, nàng xoay người lại bước nhanh ra cửa,
quả nhiên có một bóng người xông ào ào vào bên trong viện, "Quận chúa
sao lại đến đây thế..."
Tần Hoan nhún người, Nhạc Ngưng khẽ hừ một tiếng rồi trực tiếp đi vòng qua người nàng vào trong phòng.
"Sau khi phủ các ngươi xảy ra chuyện không may thì ta vốn đã muốn đến xem
rồi, thế nhưng lúc ấy mà đến thì có chút thất lễ cho nên mới không đến.
Mấy hôm nay chuyện trong Tần phủ đã truyền ra khắp cả thành Cẩm Châu
rồi, ngươi lại không đến Hầu phủ cho nên tổ mẫu và mẫu thân đều hơi lo
lắng, mới bảo ta đến xem ngươi ra sao."
Nhạc Ngưng nói xong liền
ngồi xuống giường, sau đó nàng quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới,
"Sao ta nhìn ngươi có vẻ hao gầy đi rất nhiều."
Tần Hoan cười cười bước vào phòng, "Sao có thể chứ, đa tạ Thái trưởng Công chúa và phu nhân đã hỏi thăm Tần Hoan."
Đã mấy hôm rồi Tần Hoan không được gặp Nhạc Ngưng cho nên hiện tại nàng
rất vui, nàng đích thân mình rót trà cho Nhạc Ngưng, Phục Linh đứng bên
cạnh thấy thế thì cũng thoải mái. Trong phủ xảy ra chuyện vậy mà vẫn có
người đến thăm tiểu thư nhà mình, cảm giác đúng là quá tốt rồi.
Tần Hoan rót trà xong thì nụ cười trên môi cũng tan đi một chút, "Quả thật đã truyền ra khắp nơi trong thành Cẩm Châu rồi à?"
Nhạc Ngưng thở dài, nếu nói đến chuyện liên quan đến Tần phủ thì đương nhiên không thể đùa bỡn, "Phải, cũng không biết làm thế nào mà truyền ra
ngoài như vậy, nói là trong giếng hoang của Tần phủ đào ra rất nhiều hài cốt của tiểu hài tử, còn nói lão gia Tần phủ tu tà thuật gì đó, hoặc là nói trong Tần phủ có cất giấu yêu ma quỷ quái ăn thịt người, còn có lời đồn con cái trong Tần phủ bạc phước nên mới chết non nhiều..."
Tần Hoan cứ thế dâng trà lên cho Nhạc Ngưng, trong lòng chẳng có gợn sóng
gì cả, hạ nhân trong Tần phủ nhiều, cộng thêm nhiều tốp nhai sai chạy
qua chạy lại tiếp sức nhau đào bới. Chuyện này chung quy là không thể
che đậy được, cho nên trong thành Cẩm Châu nho nhỏ này mà để lộ ra thì
cũng chẳng có gì kỳ lạ, chắc chắn sau này sẽ trở thành một đề tài bàn
tán của mọi người dân trong các cuộc trà dư tửu hậu.
"Chuyện này
không nhỏ, không giấu nổi." Tần Hoan thở dài xong lại cười khổ, "Đến bây giờ, thanh danh của Tần phủ đã chẳng còn gì nữa rồi, nếu như làm ra
chuyện thương thiên hại lý thì bị người ta nghị luận cũng phải thôi."
Nhạc Ngưng nghiêm nghị, "Rốt cuộc là có bao nhiêu thi hài..."
"Mười bộ thi hài, hiện giờ còn đang đào, chỉ sợ vẫn còn thêm nữa."
Bàn tay bê ly trà của Nhạc Ngưng hơi siết chặt lại, "Đây... đây thật sự quá đáng chết."
Tần Hoan gật đầu, "Vẫn còn chưa bắt đầu thẩm vấn, cụ thể là vì sao thì vẫn
còn chưa biết được, thế nhưng nhìn vào số lượng thi cốt của tiểu hài tử
nhiều như vậy thì đã đủ khiến cho người ta run rẩy da đầu rồi. Bất luận
là ai biết đến chuyện này đều trốn không thoát khỏi trách nhiệm."
"Chẳng trách ngươi không đến Hầu phủ. Tổ mẫu cũng nói lần này chuyện của Tần phủ không nhỏ rồi."
Tần Hoan vội hỏi, "Thân thể Thái trưởng Công chúa có tốt không? Còn có chân của Ngụy Đại công tử thế nào rồi? Lần trước phương thuốc mà ta mang qua thì có thể dùng được trong 10 ngày đến nửa tháng. Mấy hôm nay Tần phủ
xảy ra chuyện cho nên ta không qua bên đó được."
Nhạc Ngưng buông ly trà xuống rồi trấn an, "Tất cả đều tốt, thân thể tổ mẫu ngày một
khỏe mạnh lên rồi. Vết thương ở chân của Ngụy Đại công tử cũng đã khép
miệng đáng kể, thể theo lời ngươi nói, mấy ngày nay hắn đã cực kỳ nhanh
nhẹn rồi."
Tần Hoan gật đầu, đột nhiên nàng lại nghĩ đến một chuyện, "Phải rồi, người của Tống Quốc công phủ ở kinh thành đâu?"
Nhạc Ngưng nghe thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, "Phụ thân của Tống Nhu đến
đây, mang theo rất nhiều trân phẩm với bảo vật đến để nhận lỗi, thế
nhưng tổ mẫu không thèm nhìn lấy một cái rồi quay vào luôn. Tống lão gia ở trong phủ 2 ngày, cầu xin gặp tổ mẫu vài lần đều không được cho nên
chỉ nói mấy câu nịnh bợ với phụ thân ta, phụ thân cũng chỉ đáp lại vài
câu, nói việc này phải đợi Hoàng thượng phán xét. Chính vào hôm qua, do
người của Trì Điện hạ đưa tin tức đến, nói ở trong kinh thành Hoàng
thượng đã giảm bớt ân phong của Tống Quốc công phủ, đổi thừa kế lại
thành 3 đời, giáng xuống chức Hầu tước. Ngay cả trong cung cũng có động
tĩnh, Hoàng thượng còn chưa nói gì thì đã có người đến ngáng chân vị
tiểu thư mà Tống phủ tiến cung rồi.
Tống Quốc công phủ vì thừa kế Công tước cho nên xếp hạng đầu tiên trong hàng quý tộc ở kinh thành,
hiện giờ Công tước bị giáng xuống làm Hầu tước lại còn chỉ kế thừa đến 3 đời. Nói cách khác, sau khi phụ thân của Tống Nhu lập tước thì thế hệ
sau cũng không còn được kế thừa nữa, trừ phi các hậu sinh của Tống Quốc
công phủ lập ra được chiến công lớn thì mới được tiếp tục thừa kế, còn
nếu không Tống Quốc công phủ giờ đã biến thành Hầu phủ, rất nhanh sau
này sẽ biến thành Tống phủ, chẳng còn khác biệt gì so với Ngụy phủ nữa
cả.
"Trong lòng Thánh thượng hổ thẹn, cho nên không dám không chủ trì công đạo thay cho Thái trưởng Công chúa."
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, "Trong lòng tổ mẫu vẫn còn tức giận, cho nên
cũng không muốn phụ thân Tống Nhu ở lại đây quá lâu, niệm tình ông ta
mới vừa mất con cho nên mới không khó xử ông ta, muốn ông ta sớm quay
trở về kinh thành."
Tần Hoan hơi thổn thức, "Chuyện này giờ mới xem như kết thúc rồi."
Nhạc Ngưng híp mắt, "Chỉ sợ vẫn chưa chấm dứt đâu, nhìn bên ngoài chỉ là
chuyện giữa An Dương Hầu phủ và Tống Quốc công phủ, đúng là hiện tại có
liên lụy đến tước vị của Tống Quốc công phủ và vị ở trong cung kia. Cụ
thể thế nào thì ta cũng không rõ, sự việc có hơi phức tạp, có điều hôm
qua ta nghe tổ mẫu nói vài câu với phụ thân, có vẻ như là triều đấu đang trong lúc kịch liệt, có người muốn lợi dụng chuyện này để làm tấu sớ
rồi."
Tần Hoan nheo mắt, "Triều đấu kịch liệt? Chẳng phải đã định ra Thái tử rồi sao?"
"Phải, định là định vậy thôi, có điều... Thánh thượng còn đang trong lúc tráng niên, chuyện tương lai ai nói hay được? Trong triều đình muốn lập dòng
chính, lập trưởng hay lập hiền đều có tấu sớ cả, một khi bắt được lỗi
của Thái tử thì bầu trời trong kinh thành lại thay đổi một lần. Ngươi đã đọc sách nhiều, ngày bé cũng ở kinh thành, chẳng lẽ không nhận ra lực
hấp dẫn của vị trí kia có bao lớn, chỉ cần Thái tử 1 ngày còn chưa đăng
cơ thì những người khác chính là vẫn còn cơ hội."
Giọng nói Nhạc
Ngưng rất nghiêm trang, Tần Hoan nhìn nàng mơ hồ có thể thấy được bóng
dáng của Nhạc Quỳnh trong đó. Mặc dù diện mạo của Nhạc Ngưng giống Giang thị thế nhưng tính tình lại giống Thái trưởng Công chúa và Nhạc Quỳnh
nhiều hơn chút. Tần Hoan gật gật đầu, "Ta hiểu rồi, trong lòng Thái
trưởng Công chúa vẫn còn giận cho nên chắc chắn không muốn chuyện này bị lấy đi biên diễn vào trong tấu sớ."
Trong mắt Nhạc Ngưng ánh
lên, "Quả nhiên ngươi suy nghĩ thông suốt! Tổ mẫu đúng là đang nghĩ như
vậy, mặc dù chúng ta ở Cẩm Châu thế nhưng chuyện của triều đình, đặc
biệt là chuyện lập trữ thì từ trước đến nay luôn luôn liên lụy sâu rộng, tổ mẫu chẳng bao giờ muốn dính líu đến cả!"
Trong lòng Tần Hoan
hơi trĩu nặng, mặc dù nàng chỉ đến Hoàng cung 3 lần, mà đều là vào lúc
cung yến đầu năm đi theo mẫu thân vào hành lễ nhận ban thưởng. Nhưng vừa vặn 3 lần này cũng đủ để nàng cảm nhận được tôn vinh và sóng gió bên
trong Hoàng cung, cộng thêm lời nói ngẫu nhiên hàng ngày của phụ thân
cùng với ngôn từ tàn khốc bên trong sách sử, chẳng cần phải nghĩ nhiều
thì nàng cũng hiểu được tranh đấu quyền lực có biết bao nhiêu đáng sợ.
"Trong lòng Thái trưởng Công chúa luôn suy tính lâu dài, đương nhiên sẽ biết làm thế nào là tốt nhất."
Nhạc Ngưng gật đầu rồi đột nhiên đứng dậy, "Ta đến Tần phủ ngoại trừ thăm
ngươi thì cũng định đến để hỗ trợ. Đi thôi, dẫn ta đến nhìn xem, xem có
thể giúp được gì..."
Tần Hoan giật mình, "Sợ là không có gì có
thể để cho Quận chúa làm, Quận chúa cũng không thể cùng đi đào đất với
mọi người được, Tri phủ Đại nhân đã cắt cử đủ nha sai rồi, không cần
Quận chúa phải hỗ trợ..."
"Vậy ngươi đang làm gì thế?"
Nhạc Ngưng xoay người lại hỏi Tần Hoan, Tần Hoan do dự một lát rồi nói, "Ta giúp đỡ sắp xếp lại xương cốt đã đào ra."
Nhạc Ngưng hất hàm, "Thế chẳng phải có việc rồi sao, ta cũng có thể làm. Đi thôi, ngươi dẫn ta đến xem..."
Nói xong thì Nhạc Ngưng lập tức kéo Tần Hoan đi, Tần Hoan cười khổ, "Đó đều là xương người trắng hếu, Quận chúa quả thật có thể làm sao? Ta chỉ sợ
Quận chúa bị dọa sợ rồi thì ta cũng chẳng biết phải làm sao... Bên đó có ta và Từ ngỗ tác rồi, không cần Quận chúa đâu..."
Nhạc Ngưng nhíu chặt mặt, "Từ Hà còn có thể, tại sao ta lại không thể? Mau dẫn đường..."
Trong lòng Tần Hoan bất đắc dĩ, thế nhưng nhìn khí thế này của Nhạc Ngưng thì nàng cũng chỉ còn cách dẫn Nhạc Ngưng đến rừng trúc tím. Sắc mặt Nhạc
Ngưng rất nghiêm túc, bước chân ngay thẳng giống hệt với các nha sai
đang làm công vụ của nha môn. Nhưng khi vừa mới đi đến chỗ giàn hoa thì
bước chân nàng đột nhiên dừng khựng lại, "Chờ chút... ở trên, trên bàn
kia, chắc không phải là..."
Tần Hoan gật đầu bình thản, "Đúng là hài cốt đã đào được ra đó."
Tần Hoan dừng lại một chút rồi bồi thêm, "Vẫn còn có rất nhiều nữa chưa rửa sạch nên chưa bày lên..."