Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 155: Mảnh xương kỳ lạ (3)


trướctiếp

“Sữa mẹ...” Tần Hoan nhìn phương thuốc của chính mình rồi nhíu mày, nàng phải đi đâu tìm được sữa mẹ cho Tần Lệ? Đây là phương thuốc kê cho hắn, cho nên vị thuốc này chỉ có thể để cho hắn tự mình đi tìm rồi.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan lại viết cách dùng cẩn thận rõ ràng bên dưới phương thuốc: Sữa mẹ 1 chén, nấu đến khi còn nửa chén, cho thuốc vào sau đó đun đến khi cạn, mài thành bột rồi bôi lên vết thương.

Viết xong mấy dòng này thì Tần Hoan lại nhìn ra ngoài cửa, Phục Linh đã đi được khoảng gần 2 khắc rồi, bình thường đã quay về từ lâu rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây trong lòng Tần Hoan cũng hơi lo lắng, Tần phủ hiện tại đang là lúc rối ren, mặc dù là giữa ban ngày ban mặt thế nhưng Phục Linh cũng không phải là người ham chơi, chẳng lẽ gặp chuyện rắc rối gì nên mới chậm trễ?

Tần Hoan gấp phương thuốc lại, đang định đứng dậy ra ngoài xem thì cửa viện đã bị đẩy mở!

Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa vừa mở ra thì Phục Linh đã cầm 2 bao thuốc chạy vội vào.

“Tiểu thư, Tam lão gia khỏe rồi...”

Phục Linh chạy gấp quá nên trên trán toát đầy mồ hôi, Tần Hoan nghe câu này xong thì chau mày, “Thế tử Điện hạ đến rồi à?”

Phục Linh lắc đầu, nàng đặt gói thuốc xuống rồi cười nói, “Thế tử Điện hạ còn chưa đến, vừa rồi nô tỳ quay về thì gặp 2 tiểu nô ở tiền viện, bọn họ phụ trách canh giữ viện của Tam lão gia. Hai tiểu nô đó nói bên chỗ Tam lão gia xảy ra chuyện rồi phải đi mời lão phu nhân đến, nô tỳ túm bọn họ lại hỏi mấy câu, hỏi ra mới biết hóa ra là Thế tử Điện hạ đến đó...”

Tần Hoan thấy Phục Linh đang nín cười nên hơi tò mò, “Như thế nào?”

Phục Linh thở hổn hển rồi nói, “Thế tử Điện hạ qua đó vốn là muốn hỏi Tần lão gia về lai lịch của Nhị di nương, thế nhưng Tần lão gia nằm trên giường không nói nên lời, người cũng không thể nhúc nhích, hai mắt trắng dã hít thở khó khăn. Nô tỳ chăm sóc bên cạnh nói là 2 ngày nay Tam lão gia đều đã như vậy rồi, nói rằng bệnh của ông ta quá nặng, sợ là không nói chuyện nổi nữa.”

“Thế tử Điện hạ nghe thấy thế thì nói là vừa khéo, ngài ấy đến cũng chính là vì để chữa bệnh cho Tam lão gia!”

Hai tròng mắt Phục Linh sáng trưng, mặt mày hớn hở, “Phụ trách hầu hạ kia chính là một vị quản sự ở tiền viện, vừa nghe thấy lời này thì nhất thời không phản ứng kịp, sau đó Thế tử Điện hạ lại nói lúc trước ở Sóc Tây quân ngài đã học được một phương pháp của Man tộc, chuyên môn chưa trị bệnh ngây dại của người ta. Thế tử Điện hạ nói là chỉ cần lấy một cây kim sắt to bằng ngón tay út đâm vào đầu bệnh nhân, để nguyên như vậy 7 ngày không rút ra, đợi 7 ngày sau thì những khối máu tụ trong não sẽ được phóng thích ra bên ngoài, bệnh ngây ngốc vì thế cũng được chữa khỏi.”

Phục Linh cười sặc sụa, “Tiểu thư người nói xem, biện pháp này nghe có dọa người hay không, lúc ấy lão nô kia sợ gần chết nên vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thế nhưng không dám chống đối lại Thế tử Điện hạ. Thế tử Điện hạ nói, ngài ấy đến đây là để chữa bệnh, sao lại bị người ta hiểu nhầm thành hại người rồi, sau đó liền phân phó Bạch thị vệ đi tìm kim. Tiểu thư người có tin không, Bạch thị vệ vậy mà thật sự cầm đến một cái đinh sắt!”

Tần Hoan nghe thấy thế cũng mỉm cười, Phục Linh tiếp tục nói, “Lão nô kia sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nói là làm thế sẽ chết người. Thế tử Điện hạ nói Tam lão gia đã miệng không thể nói tay chân không thể động như thế rồi, cũng chẳng khác nào người chết cả, huống chi hiện tại án mạng trong phủ cần đến lời khai của ông ta, mặc dù biện pháp này nhìn thì có vẻ dọa người thế nhưng vẫn phải thử. Nói xong Thế tử Điện hạ lệnh cho Bạch thị vệ đến đâm đinh, đúng lúc này thì Tam lão gia đột nhiên lại có thể cử động, không chỉ thế mà còn là ngồi dậy từ trên giường...”

Ý cười trên mặt Tần Hoan lớn dần, nàng thở dài lắc lắc đầu, chỗ này không phải Sóc Tây quân, mấy ngày nay Yến Trì đến đây mặc dù có hơi lạnh lùng kiêu ngạo thế nhưng vẫn chưa làm ra chuyện gì quá giới hạn, khiến cho ngay cả Tần Hoan cũng quên mất biệt danh 'Ma vương' của hắn. Tần An giả ngây giả dại, người khác không dám làm gì với ông ta thế nhưng Yến Trì chẳng phải kiêng dè gì cả, trò hù dọa này thật sự đã trị được bệnh ngây ngốc của Tần An rồi!

Nếu như Tần An còn tiếp tục giả bộ nữa thì Tần Hoan còn cho rằng Yến Trì thật sự sẽ cắm cái đinh đó vào trong đầu ông ta. Nói không chừng có khi hắn còn mang mấy hình phạt tra tấn dùng để đối phó với Man tộc kia ra thử một lần!

“Tiểu thư! Thế tử Điện hạ thật sự là quá lợi hại rồi! Tam lão gia cho rằng bản thân mình giả ngu liền có thể tránh thoát được, thế nhưng không ngờ được là Thế tử Điện hạ lại thật sự dám đến dùng biện pháp cứng rắn kia. Tiểu nô đó nói mặc dù bệnh của Tam lão gia là thật nhưng ông ta vẫn bị dọa không ít, còn nói rằng sau khi ngồi dậy đã bị Thế tử Điện hạ thẩm vấn, hiện tại người cũng đã không ổn lắm rồi...”



Tần Hoan lắc đàu, “Bệnh hoa liễu mặc dù rất khó chữa thế nhưng lại diễn ra rất chậm, cơ bản không có khả năng chết bất đắc kỳ tử. Phải nhìn chính bản thân mình càng lúc càng trở nên xấu xí không chịu nổi, thối rữa mà chết dần chết mòn, đây cũng chính là chỗ đáng sợ của bệnh này.”

Phục Linh gật đầu, “Tiểu nô kia nói, lúc bọn họ ra ngoài thì Thế tử Điện hạ còn chưa đi, có lẽ là đã hỏi ra gì đó rồi.”

Trong lòng Tần Hoan có chút an tâm, “Đương nhiên là có thể hỏi ra, Thế tử Điện hạ ở Sóc Tây quân ngay cả người Man tộc dưới tay hắn nếu biết đều phải nói, đã nói thì phải nói hết, chứ đừng nói là Tam thúc phụ.”

Vừa nói xong thì Tần Hoan cầm lấy gói thuốc trên bàn rồi sau đó tự đi mài thuốc.

Khoảng 2 khắc sau, ngoài viện có tiếng người, chẳng bao lâu sau Vãn Đường đứng ở bên ngoài cửa nói, “Tiểu thư, có khách đến chơi.”

Sắc mặt Tần Hoan hơi phấn chấn, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài cửa viện chính là Bạch Phong, Tần Hoan bước nhanh hơn một chút, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Yến Trì đứng ở cách đó không xa, “Thế tử Điện hạ...”

Tần Hoan đi đến bên cạnh rồi nhún nhún người, “Điện hạ đã hỏi ra cái gì rồi?”

Yến Trì lên tiếng, “Chuyện khiếm nhã của Tam thúc phụ ngươi! Bệnh ngây ngốc của ông ta đã khỏi, chỉ là vừa rồi mới thực sự ngất đi thôi. Chính ông ta nói, năm đó kỳ thật Nhị di nương là ông ta mua được từ trong tay một tên bắt cóc, ngày trước dưỡng ở ngoại trạch mấy ngày rồi sau đó thấy nàng ta xinh đẹp, tính tình lại cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn nên mới đón vào phủ làm di nương. Ông ta còn nói là thời điểm mua nàng thì cũng đã biết trước đây nàng gả cho người ta rồi, nhưng vì diện mạo của nàng nên mới không để ý đến điểm đó, sinh hài tử có lẽ cũng là trước kia đã sinh rồi, sau khi vào Tần phủ thì vẫn chưa từng có thai.”

Tần Hoan nghe thế thì chau mày, “Chẳng lẽ sau khi Nhị di nương được nạp vào Tần phủ thì nhớ mong hài tử của chính mình, rồi sau đó nhảy xuống giếng? Tam thúc phụ biết rõ ràng nàng bị bắt cóc mà lại không thả nàng quay về? Ông ta có biết nhà nàng ở đâu, còn có người nào khác nữa không?”

Yến Trì thở dài, “Chắc chắn là không thả, ông ta còn nói thật sự là không biết gia thế của Nhị di nương, chỉ ham muốn dáng vẻ của nàng nên mới muốn bắt nàng ở lại bên cạnh mình thôi...”

“Chuyện ham muốn sắc đẹp sau đó chiếm đoạt thì ta cũng gặp qua không ít, chẳng lẽ trong phủ có người đau lòng thương xót cho cảnh ngộ của Nhị di nương nên mới dùng cách giết người để vạch trần việc này?”

Trong mắt Tần Hoan tràn đầy nghi hoặc, Yến Trì lại nói, “Tri phủ Đại nhân điều tra nam đinh trong phủ thì tạm thời vẫn chưa có kết quá, ngoại trừ lần đó ra thì trong phủ chỉ còn lại 2 vị công tử và bản thân Tần An là chưa tra. Tần An bệnh nặng, Tần Lệ cũng vậy, mặc dù Tần Sâm trưởng thành nhưng cũng không biết võ, sức lực cũng tầm thường, có lẽ cũng không phải là người chúng ta muốn tìm. Đây chính là điểm khó khăn.”

Yến Trì hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Ta định đến phủ nha một chuyến, xem xem 10 năm trước trong hồ sơ của nha môn Cẩm Châu có ghi lại các vụ mất tích hay không. Nếu như là có thì có thể tìm thấy thân phận thực sự của Nhị di nương rồi.”

Đúng lúc Tần Hoan cũng nghĩ đến điều này nên nàng gật đầu, “Điện hạ suy nghĩ cực kỳ chu đáo.”

Nói xong nàng lại chau mày, không biết nghĩ đến cái gì lại vội vàng nói, “Điện hạ chờ chút...”

Nàng ngay lập tức xoay người đi nhanh vào bên trong viện, Yến Trì nhìn bóng lưng nàng biến mất sau cánh cửa thì lại không biết nàng muốn làm gì. Rất nhanh sau đó Tần Hoan đã đi ra.

Trong tay nàng cầm một tờ giấy, “Đây là các tên sách mà Điện hạ muốn xem.”



Tần Hoan đi đến trước mặt Yến Trì, đứa tờ giấy cho hắn. Yến Trì cụp mắt nhìn lướt qua, trong đôi mắt đen sâu thẳm như lóe lên một ánh sáng, giống như dải ngân hà trong đêm lạnh, rực rỡ khiến cho Tần Hoan cũng kinh diễm.

Yến Trì đưa tay nhận lấy, “Lần này ngươi đã nhớ kỹ rồi.”

Tần Hoan nhìn Yến Trì mà không lên tiếng, Yến Trì gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào trong cổ tay áo, “Quay về đi.”

Tần Hoan lại nhìn Yến Trì giây lát, sau đó mới xoay người tiến vào trong viện. Mặc dù nàng đưa lưng về phía hắn thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Yến Trì vẫn dán lên trên lưng mình, chỉ đến khi nàng khi khuất sau cửa viện thì ánh mắt đó mới biến mất mà thôi.

Bước chân Tần Hoan dừng lại, đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Yến Trì đang sải bước rời đi, vạt áo tung bay phất phới dưới chân hắn, giống như mỗi bước chân của hắn đều tạo ra cuồng phong...

Tần Hoan lại đứng đó một lúc lâu mới quay người lại, nhưng nàng còn chưa đi đến cửa phòng thì một trận gió lạnh quét vào từ ngoài viện.

Tần Hoan nhìn đèn lồng treo dưới mái hiện lay động không ngừng, rồi lại nhìn lên bầu trời u ám, trời sắp mưa rồi à?

Phục Linh thúc giục Tần Hoan mau vào nhà, “Tiểu thư mau vào trong đi, xem sắc trời thế này là sắp đổ mưa rồi, mùa thu mà có mưa thì trời sẽ trở lạnh, có lẽ là càng lúc càng lạnh hơn rồi.”

Tần Hoan tiến lên 2 bước, đột nhiên ánh mắt nàng nghiêm trọng, “Xương để trong viện còn chưa cất đi.”

Vừa dứt lời thì Tần Hoan liền xoay người đi ra ngoài, “Cầm ô theo, chúng ta đến đó nhìn xem.”

Phục Linh cười khổ, “Tiểu thư của ta ơi, sao người vẫn nhớ mãi không quên cái đống xương kia thế...”

Tuy nói như vậy nhưng Phục Linh vẫn quay vào phòng rồi cầm ô theo, sau đó vừa đi vừa chạy đuổi theo Tần Hoan. Chủ tớ 2 người đi rất nhanh, mà thời thiết mùa thu thay đổi thất thường, mới đi được nửa đường thì trên trời đã rơi xuống một trận mưa bụi lành lạnh.

Phục Linh bật dù ra, vừa đi đến cửa viện cất thi cốt cùng với Tần Hoan thì đã thấy 2 nha sai đang thu thập xương cốt trên bàn dài, Phục Linh khẽ thở hắt ra, “Tiểu thư nhìn xem, nha sai đại ca ở chỗ này sẽ tự biết thu dọn, suýt chút nữa thì người dính mưa rồi!”

Tần Hoan lắc đầu, đã đến đây rồi thì vẫn nên hỗ trợ thôi. Nhóm nha sai đã nhận ra Tần Hoan, thấy Hoắc Hoài Tín đối xử với nàng cung kính có thừa thì bọn hắn lại càng không dám thất lễ, “Cửu cô nương không cần động thủ, cứ ở bên cạnh nhìn là được...”

Nói xong thì 2 nha sai trực tiếp nâng bàn dài đi vào bên trong linh đường, một đi trước một đi sau, dáng vẻ một cao một thấp cho nên khi cùng nhau nâng lên thì cái bàn liền bị nghiêng về một bên khiến cho mấy mảnh xương ở bên cạnh bị xê dịch rồi rơi xuống đất. Tần Hoan thấy thế thì bật cười rồi tiến lên, “Để ta nhặt cho, các ngươi cứ khiêng vào đi.”

Hai nha sai vội vàng điều chỉnh lại vị trí, sau đó mới cẩn thận khiêng bàn vào trong. Khi bàn được đặt yên vị trong phòng rồi, cũng may mà hình người Tần Hoan bày ra không quá rời rạc, trên tay nàng đang cầm một đoạn xương đùi và 4-5 mảnh xương nhỏ hơn đi đến, đang định để lên bàn thì ánh mắt đột nhiên ngưng lại tại một điểm.

Xương đùi thì không nói, còn trong lòng bàn tay nàng là 4-5 mảnh xương nhỏ, chính là các đốt ngón tay vụn vặt, không có cách nào cố định lại. Lúc nãy nàng mới chỉ để sang một bên chứ chưa từng xếp vào vị trí hình người này, thế nhưng hiện tại nàng lại đang nhìn chằm chằm vào một mảnh xương nhỏ nhất kia, trong mắt chứa đầy hoài nghi.

Những mảnh xương khác nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết được nó nằm ở vị trí nào trên người Nhị di nương. Thế nhưng miếng xương nhỏ này nàng lại không biết xuất phát từ đâu. Chẳng lẽ đây không phải xương của Nhị di nương?

trướctiếp