Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 148: Hung án liên hoàn (2)


trướctiếp

Nha sai đứng rất nhiều ở xung quanh, bên ngoài còn có nô bộc của Tần phủ cho nên Hoắc Hoài Tín không tiện nói thẳng, Tần Hoan cũng hiểu được ý tứ của ông nên chỉ hơi trầm ngâm rồi khẽ nói, “Để cho các đại ca nha sai ra bên ngoài chờ đi.”

Hoắc Hoài Tín đứng dậy ngay lập tức, “Mấy người các ngươi, đi ra bên ngoài chờ đi, không cho phép bất kỳ ai vào đây. Bản quan muốn đích thân kiểm tra thực hư thi thể!”

Ông vừa dứt lời thì nha sai bốn phía đều cắm đuốc xuống đất sau đó cùng nhau đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau thì bên cạnh giếng cạn cũng chỉ còn lại Yến Trì và mấy người Tần Hoan.

Đám nha sai vừa đi khỏi, mặc dù đuốc vẫn sáng khắp nơi thế nhưng đột nhiên quanh đây lại trở nên trống trải. Gió thu thổi đến làm lan tỏa cảm giác mát lạnh, không hiểu sao sau lưng Hoắc Hoài Tín cũng ớn lạnh từng cơn, ông vội vàng nhìn sang phía Tần Hoan, “Làm phiền Cửu cô nương rồi...”

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm trọng trước nay chưa hề thấy, Liễu thị bị chết oan chết uổng, người bị tình nghi là Lưu Xuân, trong viện của Lưu Xuân cũng tìm ra được khăn tay chứng minh quan hệ của hắn và Liễu thị. Quản gia và di nương phát sinh hành vi đồi bại chính là một tội rất lớn, Cửu tiểu thư lúc trước cực kỳ có khả năng bởi vì phát hiện ra gian tình của bọn họ cho nên mới bị giết. Thế nhưng hiện tại ai đã giết Lưu Xuân?

Nếu như hắn nhảy xuống giếng tự sát thì còn dễ nói chuyện, đằng này lại không phải thế, vết dây này rõ ràng như vậy chắc chắn là đã bị người ta giết chết rồi.

Tần Hoan xắn tay áo lên rồi lấy Hàn Nguyệt ra. Yến Trì vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt của hắn thì đáy mắt hơi sáng lên.

“Mang thi thể để ra bên này đi...”

Tần Hoan chỉ sang một chỗ có mặt đất bằng phẳng, Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế vội vàng đích thân kéo xác Lưu Xuân sang bên đó.

Tần Hoan tiến lên cẩn thận nhìn thoáng qua thi thể Lưu Xuân rồi mới ngồi xổm xuống.

Miệng giếng này cũng được xem như giếng cạn, thế nhưng đáy giếng vẫn còn lớp bùn dày. Lúc phát hiện ra Lưu Xuân ở trong giếng thì tóc tai tán loạn cùng với áo choàng cũng dính vào không ít bùn, Tần Hoan lạnh lùng nói, “Trên đầu, vai trái, trên áo bào và sườn bên trái thi thể đều dính rất nhiều bùn loãng. Lưng, phía sau chân, gót giày nạn nhân lại dính phần lớn là bùn khô ở bên ngoài. Theo suy đoán sơ bộ, sau khi chết liền trực tiếp bị đẩy vào trong giếng.”

Tần Hoan nói xong thì 2 tay sờ soạng vào bên trong tóc Lưu Xuân, rồi sờ lên đỉnh đầu hắn tiếp đến gò má và gáy, nhìn kỹ khóe mắt đã chuyển sang màu tím. Sau đó Tần Hoan tách con ngươi đang nhắm chặt của Lưu Xuân ra nhìn nhìn, tiếp theo đó nàng nhìn móng tay rồi đến gót chân hắn. Xem xong những thứ này nàng mới cởi áo ngoài Lưu Xuân ra...

Áo vừa được cởi ra thì Tần Hoan cũng chau mày.

Dưới ánh lửa rực sáng xung quanh mình, Lưu Xuân nhìn thấy mụn nước nổi trên cổ Lưu Xuân. Nàng híp mắt rồi kéo tiếp áo ra, nhìn thấy thi ban nổi ở trên vai trái và các bộ phận bên trái thi thể, rồi quay sang nhìn lưng hắn, quả nhiên thi ban màu tím cùng với mụn nước phân bổ trùng điệp. Trên ngực, bụng và nửa dưới người còn nghiêm trọng hơn nữa.

Chẳng trách trời mới vừa vào thu mà Lưu Xuân đã mặc y phục cao kín cổ rồi...

Tần Hoan không nói câu nào, ước chừng khoảng 2 khắc sau nàng mới dừng lại.

“Đúng như chúng ta dự đoán, hắn cũng mắc phải bệnh hoa liễu, xem tình hình bệnh thì có lẽ đã nhiễm bệnh sớm hơn mấy người kia. Nhìn ra được là hắn đã uống thuốc thế nhưng tác dụng không lớn, theo như mức độ này thì hắn không sống được quá nửa năm nữa.”

Dịch bởi HeLiX



Yến Trì và Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế cũng không hề ngoài ý muốn, nếu như đã tìm được khăn trong viện Lưu Xuân thì đã khẳng định chắc chắn Lưu Xuân và Liễu thị có gian tình, cũng rõ ràng bệnh hoa liễu trên người Liễu thị là đến từ đâu.

Mặc dù như vậy thế nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan mặt không đổi sắc mà xem xét thi thể của Lưu Xuân thì đáy mắt Yến Trì lại trở nên u ám. Thi thể thối rữa bốc mùi cũng không sao, thế nhưng ngực bụng Lưu Xuân và nửa người dưới bị bệnh hoa liễu thối rữa khiến cho hắn nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu, thế nhưng Tần Hoan vẫn bình tĩnh trấn định cứ như mấy hình ảnh khiến người ta buồn nôn này không hề lọt vào mắt nàng.

Tần Hoan hiện giờ mới có 16 tuổi, nàng phải tu luyện thế nào mới có được tính tình thế này?

Tần Hoan không hề biết ánh mắt Yến Trì đang rơi trên người mình, bệnh hoa liều nằm trong dự liệu của nàng, nàng nói lên phát hiện của mình, “Sắc mặt nạn nhân xanh tím, là do cổ bị siết chặt dẫn đến cho huyết dịch không lưu thông gây ra. Vết dây trên cổ nằm ở dưới cổ họng, vết dây rất sâu, trên dưới đều thấy máu, giao nhau ở sau gáy, chiều sâu vết dây phía trước và sau không chênh lệch nhiều. Trên đồng tử nạn nhân có thể thấy rõ được điểm xuất huyết, gót chân phía sau có vết mài mòn khá rõ ràng, lại dính không ít bùn đất khô, có lẽ là do vùng vẫy lúc bị giết lưu lại. Còn có tay nạn nhân...”

Tần Hoan vừa nói thì vừa cầm tay Lưu Xuân lên, “Đầu ngón tay nạn nhân có mấy vết thương, giữa kẽ móng có lá khô và bụi đất, chắc chắn cũng là do lúc vùng vẫy nên mới lưu lại.”

Tần Hoan dừng lại một chút rồi lại nói với giọng nghiêm trọng, “Mặc dù Lưu Xuân không phải người có sức mạnh phi thường, thế nhưng suy cho cùng cũng là một nam nhân trưởng thành, cách giết Lưu Xuân và Liễu thị cơ bản là giống nhau. Liễu thị là nữ tử nên dễ dàng bị khống chế, thế nhưng Lưu Xuân lại không phải như vậy. Cho dù hung thủ ra tay vào lúc Lưu Xuân không hề phòng bị thì muốn giết được hắn cũng phải là người có sức mạnh lớn mới có thể đắc thủ. Hơn nữa trên người Lưu Xuân không có vết thương nào khác, đủ thấy hung thủ đã một lần đoạt mạng.”

“Thi ban trên người hắn chỗ đậm màu nhất thì cũng đại khái tương đồng với vị trí nước bùn, hiện tại thi ban đã từ từ lan ra khắp toàn thân, mà ấn xuống cũng không thấy đổi màu. Ngoài ra, lúc kéo hắn ra ngoài mọi người cũng có thể thấy được thân thể hắn đã không còn cương cứng nữa, tức là lúc cương cứng đỉnh điểm đã trôi qua, lại thêm đồng tử trong mắt hắn đã vẩn đục. Tất cả cho thấy, thời gian tử vong của hắn rơi vào khoảng thời gian giờ hợi đêm qua.”

Giờ hợi tức là màn đêm đã buông xuống rất lâu rồi, giọng nói trầm trầm không mang theo cảm xúc nào của Tần Hoan vang lên trong rừng trúc âm âm u u càng trở nên lạnh lùng sắc bén. Hoắc Hoài Tín và Yến Trì cùng nhau chau mày lại.

“Giờ hợi đêm qua?” Hoắc Hoài Tín nheo mắt, “Đêm qua khoảng giờ hợi thì ta và Điện hạ cũng vừa ra khỏi Tần phủ không lâu... Cho nên nói, Lưu Xuân đã bị giết chết ngay lúc đó?”

Tần Hoan chỉnh đốn lại y phục của Lưu Xuân rồi nói, “Kết luận sơ bộ chính là vào lúc đó, nếu như ta nhớ không nhầm thì lúc Tri phủ Đại nhân điều tra rừng trúc là ở khoảng giờ tuất. Có lẽ vào giờ tuất thì Lưu Xuân hoặc là đang trốn trong rừng trúc, trốn tránh được sự lục soát của Tri phủ Đại nhân, hoặc là đang trốn ở chỗ nào đó trong phủ, chờ khi nào Đại nhân rời đi rồi thì hắn mới đến rừng trúc.

Im lặng một lúc, giọng nói Tần Hoan càng lúc càng lạnh, “Cực kỳ có khả năng là hung thủ gọi hắn đến, trước đây chúng ta khẳng định Liễu thị là bi Lưu quản gia giết thế nhưng hiện tại Lưu quản gia đã chết, thậm chí cách thức bị giết còn tương tự với Liễu thị. Như thế có phải chúng ta nên hoài nghi, người mà giết Liễu thị 2 hôm trước là 1 người hoàn toàn khác? Người này là người trong Tần phủ, ban đầu giết Liễu thị trước rồi sau đó mới giết Lưu quản gia...”

Nói xong Tần Hoan lại nhìn lướt qua tảng đá lớn bên cạnh miệng giếng, “Cực kỳ có khả năng tảng đá này cũng là do hắn dời đi...”

Đáy mắt Hoắc Hoài Tín sáng lên, “Nhất định là như vậy! Có thể di dời tảng đá lớn thế này thì đương nhiên có thể giết được Lưu quản gia! Giải thích như vậy đúng là hợp lý rồi! Thế nhưng trong Tần phủ có người khỏe như vậy sao?”

Tần Hoan lắc đầu, “Cái này ta cũng không biết nữa, suy đoán của ta cũng không nhất định sẽ đúng hoàn toàn. Hung thủ đã có thể liên tiếp giết 2 người thì đương nhiên sẽ biết cách che đậy, không chỉ có biết cách che đậy mà còn là một người cực thông minh.”

Tần Hoan vừa nói vừa nhìn sang thi thể của Lưu Xuân, “Kiểm nghiệm sơ bộ thì mới chỉ thấy được có thế. Cũng giống với Liễu thị, nguyên nhân tử vong cũng cực kỳ dễ xác định, có điều trên người lưu lại manh mối quá ít. Nhìn vết dây này có lẽ là một loại dây thừng có mảnh nhưng bền chắc, trên miệng vết thương cũng không dính lại manh mối gì về sợi dây cho nên hiện tại vẫn chưa kết luận được đó là dây gì.”

Nói xong Tần Hoan lại lên tiếng, “Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân có cần phải mổ nghiệm hay không?”

Yến Trì hỏi ngược lại, “Mổ nghiệm thì có thu được nhiều manh mối hơn không?”

Tần Hoan nhìn thoáng qua Lưu Xuân, “Thời gian trôi qua có hơi lâu, nguyên nhân tử vong lại đã sáng tỏ, có lẽ manh mối thu được không nhiều. Có điều nếu Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân muốn thì cũng vẫn được, nhưng phải đi an bài một chỗ khác, ở đây không làm được.”

Mặc dù trong tay Tần Hoan có Hàn Nguyệt thế nhưng nếu như nàng mổ ngực xẻ bụng của Lưu Xuân ở đây thì chắc chắn sẽ náo loạn khiến cho khắp Tần phủ đều biết. Điều này đối với Tần Hoan mà nói chỉ có hại, không phải là cục diện mà nàng mong muốn.



Hoắc Hoài Tín nhìn về phía Yến Trì, “Thế tử Điện hạ quyết định đi.”

Yến Trì lên tiếng, “Vậy thì không mổ nghiệm nữa, nguyên nhân chết và thời gian tử vong cũng đã xác định được rồi, địa điểm gây án chắc chắn cũng là ở đây. Hiện tại đi tìm xem quanh đây có manh mối gì không đã, với lại đừng quên là dưới đáy giếng còn có một vị cố nhân cần phải mời ra ngoài.”

Giọng nói Yến Trì khiến cho sống lưng Hoắc Hoài Tín chợt lạnh, vị dưới đáy giếng kia đã nằm yên 8 năm rồi, hiện giờ đã sớm biến thành 1 đống xương trắng. Tưởng thị lại còn nói đây là một hung giếng, mặc dù không biết thật giả thế nào thế nhưng nghe qua cũng có chút dọa người.

“Được, chờ một chút liền phái người xuống đào lên.”

Hoắc Hoài Tín ngay lập tức muốn đi làm, thế nhưng Yến Trì lại nhìn thoáng qua xung quanh, “Đêm nay chưa cần đào, cứ lưu lại vài người canh giữ trong này đi. Để mai trời sáng rồi xuống đào sau, dù sao cũng đã 8 năm rồi, không gấp gáp 1 ngày làm gì.”

Đáy lòng Hoắc Hoài Tín nhất thời buông lỏng, thời gian đã quá muộn rồi, trong hay ngoài giếng cũng đều tối đen như nhau nên đúng thật là không tiện để làm gì, nếu cứ làm thì cả đêm này tất cả nha sai đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ, “Đa tạ Điện hạ thương cảm...”

Yến Trì phất phất tay, thấy Tần Hoan đứng lên liền nói, “Được rồi, ngươi mau quay về nghỉ ngơi đi.”

Hiện tại đã quá muộn rồi, trong rừng trúc này lại vừa ẩm ướt vừa giá lạnh. Thấy Tần Hoan hơi sững sờ, Yến Trì lại nói tiếp, “Chờ ngày mai lúc mời vị kia ra, rốt cuộc có phải là nhảy xuống giếng chết hay không vẫn phải trông chờ vào ngươi.”

Tần Hoan gật đầu, Phục Linh ở bên cạnh vội vàng rút khăn ra lau bùn đấy dính trên tay Tần Hoan. Nàng vừa lau tay vừa nói, “Được, vậy Tần Hoan xin phép cáo lui trước.”

Tần Hoan gật đầu, Yến Trì nhìn sang Bạch Phong ở bên cạnh, “Đưa Cửu cô nương trở về.”

Bạch Phong vâng lời rồi giơ tay lên mời, “Cửu cô nương...”

Tần Hoan vốn định nói một câu không cần, thế nhưng nhìn vào mắt Yến Trì rồi nàng lại không nói lên lời, nàng nhín người chào rồi xoay người rời khỏi. Tần Hoan chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc, Hoắc Hoài Tín lại lên tiếng, “Điện hạ, vậy Lưu Xuân này...”

Mới nói ra được mấy chữ thì lời của Hoắc Hoài Tín cũng dừng khựng lại. Ông rõ ràng nhìn thấy Yến Trì vẫn đang dõi mắt nhìn theo hướng mà Tần Hoan vừa mới rời đi, ánh mắt đó cực kỳ chăm chú khiến cho Hoắc Hoài Tín ngay lập tức kinh ngạc.

Suy cho cùng ông cũng là một người tinh khôn, thấy vậy ông vội vàng khép hờ mắt suy nghĩ một trận, thế nhưng vừa nghĩ đến một loại khả năng thì trong lòng không khỏi căng thẳng!

Ông đang mải suy nghĩ thì Yến Trì quay người lại, “Lưu Xuân thế nào?”

Hoắc Hoài Tín nhếch miệng cười nói, “Có cần bố trí một chỗ khác cho hắn không?”

Yến Trì nhìn thoáng qua hướng tây nam, “Linh đường trong viện Liễu thị có còn chỗ trống không? Cứ mang đến đặt ở đó đi, hiện tại vụ án đã không còn đơn giản nữa, nói với Tần phủ là hiện tại chưa cần hạ táng Liễu thị vội, đợi thêm 2 ngày nữa đi.”

Hoắc Hoài Tín gật đầu rồi gọi nha sai đến, “Người đâu, khiêng Lưu Xuân ra ngoài... mang đến viện bên kia. Còn mấy người nữa đi xem xung quanh đây có lưu lại manh mối gì không!”

trướctiếp