Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 146: Hung giếng giấu xác (3)


trướctiếp

Bóng đêm đã phủ kín Tần phủ, tỳ nữ kia đi từ phía tây đến nên hiện tại dẫn đường cũng đương nhiên là đi đến phía tây. Tần Hoan nhìn hành lanh quanh co trước mặt không khỏi nghĩ đến giấc mộng kì lạ lúc trưa, ngay cả trong mơ cũng có người dắt nàng đi đến rừng trúc, vào trong rồi mới nhìn thấy được hai con mắt đang chảy máu của Lưu Xuân...

Tần Hoan khẽ hít thở, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong đầu.

Tỳ nữ dẫn theo đám người Tần Hoan, lại có thêm cả sai dịch quan phủ, cả nhóm hơn 10 người chầm chậm đi về hướng tây bắc. Chẳng bao lâu sau đoàn người đã đi đến bên cạnh hồ sen, dựa vào ngọn đuốc của nha sai, Tần Hoan nhìn xuyên qua bóng đêm dày đặc xung quanh hồ, vừa nhìn đã thấy trên mặt nước hoàn toàng hoang phế, giống y hệ với trong giấc mơ của nàng.

Tần Hoan siết chặt tay áo, trái tim cũng đập mạnh hơn.

“Đằng kia, linh đường của Liễu di nương đặt ở đằng kia...”

Tần Hoan nhìn theo phương hướng tỳ nữ vừa chỉ, nhìn thấy linh đường của Liễu di nương được đặt ở ngay bên cạnh tây hậu viện mà nàng và Phục Linh trước đây ở, thậm chí linh đường này còn ở chỗ hẻo lánh hơn. Bởi vậy khoảng cách từ đây đến rừng trúc tím lại gần hơn nữa.

“Triệu ma ma ở chỗ nào?”

Hoắc Hoài Tín vừa hỏi thì tỳ nữ lên tiếng, “Ở ngay cửa viện, lúc đó thấy ma ma hét lên một tiếng thì bọn ta đã chạy ra xem. Bà ấy nói chưa được mấy câu thì ngất xỉu rồi...”

Hoắc Hoài Tín thấy tỳ nữ miêu tả cực chân thực nên ông nhíu mày nói, “Ngươi dẫn bọn ta đến đó xem.”

Tỳ nữ gật đầu, đi xuyên qua hồ sen về hướng bắc, chẳng bao lâu sau đã đến một tiểu viện. Triệu ma ma đang ngồi dưới đất tựa lưng vào cửa viện, bên cạnh có một tiểu nha đầu vẻ mặt kinh sợ đang ấn nhân trung bà ta.

Tiếng bước chân của hơn 10 người khiến cho tiểu nha đầu đó kinh hãi co rụt lại vào trong viện, mãi đến khi nhìn thấy người đến là người của nha môn thì mới nhớ ra mà quỳ xuống hành lễ. Triệu ma ma đã tỉnh lại được một chút, thấy thế cũng quỳ sấp xuống đất.

“Bái kiến Đại lão gia, bái kiến Đại lão gia...”

Hoắc Hoài Tín hừ một tiếng rồi hỏi, “Ngươi vừa mới nhìn thấy ma trơi phải không?”

Nghe đến đây thân thể Hoắc Hoài Tín run lên, “Vâng, là lão nô nhìn thấy...”

“Thấy ở đâu? Trông như thế nào?”

Mồ hôi lạnh trên trán Triệu ma ma tràn ra, chỉ loạn xạ vào bên trong rừng trúc tím, “Ngay... ngay trong rừng trúc kia, là... là màu lam, à không đúng, là màu lục, chớp chớp lóe lóe, rất gấp gáp...”

Lông mày Hoắc Hoài Tín nhíu chặt, “Thấy ở đâu thì dẫn đường đi.”

Triệu ma ma nghe thế ngay lập tức sợ đến mức xụi lơ xuống đất, “Đại lão gia tha mạng, lão nô không dám... Lão nô không dám... Đó là cấm địa trong phủ, từ xưa đã có lời đồn về ma quỷ bên trong đó rồi, lão nô không dám đi...”

Nói xong thì Triệu ma ma khóc lóc ầm ĩ.

Hoắc Hoài Tín còn đang định nói tiếp thì Yến Trì đã lên tiếng, “Được rồi, chúng ta nhiều người, chia nhau đi lục soát là được. Đêm qua Tri phủ Đại nhân đã điều tra cẩn thận chưa?”

Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên, “Đêm qua... đêm qua điều tra vội vàng, chỉ sợ...”

Hoắc Hoài Tín còn chưa nói dứt lời thì Yến Trì đã biết rõ ý của ông, hắn không nhiều lời cũng không trách tội, chỉ dẫn theo đám nha sai đi vào bên trong rừng trúc. Mới đi được 2 bước hắn chợt phát hiện Tần Hoan vẫn đang đi theo, hắn chau mày nhìn nàng, “Ngươi ở bên ngoài chờ đi.”

Tần Hoan sao có thể buông tha cơ hội tốt thế này, nàng vội lên tiếng, “Tần Hoan không tin mấy lời đồn đại về quỷ thần, Điện hạ không cần lo lắng.”



Sắc mặt nàng rất kiên định, giọng nói tràn đầy tự nhiên, Yến Trì chỉ nhìn nàng giây lát rồi lại quay đi thẳng, chỉ là bước chân của hắn chậm hơn một chút. Phục Linh đương nhiên là không muốn đi vào rừng trúc thế nhưng Tần Hoan muốn đi thành ra nàng cũng phải đi theo. Một tay Phục Linh đỡ lấy Tần Hoan, thế nhưng chủ yếu là vì bản thân mình sợ hãi, Tần Hoan thấy thế mới nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi.

Đi dọc theo con đường mòn phía tây dẫn đến rừng trúc tím, chứng kiến quanh cảnh giống hệt với trong giấc mơ của mình, chỉ có một chuyện không giống đó là trong mơ là ban ngày, còn hiện tại trời đã tối đen, rừng trúc càng trở nên âm u đáng sợ hơn.

Đi mãi về phía trước, rất nhaanh Yến Trì đã vào được bên trong rừng, hắn quay đầu liếc nhìn Tần Hoan một cái rồi lại tiếp tục đi. Chẳng bao lâu sau đã đến chỗ lối rẽ, Yến Trì nhìn xung quanh 4 phía, đang định phân phó mọi người cùng nhau đi tìm thì đúng lúc này bên ngoài rừng trúc có mấy ngọn đèn lồng thắp sáng lên. Yến Trì quay sang nhìn thì thấy đúng là Tần Sâm đang đỡ Tưởng thị đi nhanh đến đây.

Lông mày Yến Trì và Tần Hoan cùng nhíu chặt lại.

“Tri phủ Đại nhân, đêm qua lão phu nhân có đến không?”

Hoắc Hoài Tín lắc đầu, “Không hề, chỉ có Đại công tử đi theo...”

Yến Trì gật đầu rồi nhìn sang nha sai bên cạnh, “Các ngươi, 2 người hợp thành 1 tổ đi vào tìm kiếm bên trong, xem xem rốt cuộc rừng trúc này có bí mật gì.”

Màn đêm đã buông xuống, rừng trúc này lại bỏ hoang lâu ngày, kể cả không nghe đồn về ma quỷ thì cũng khiến cho người ta sợ hãi, chứ càng đừng nói là vừa rồi lại có người nói là nhìn thấy ma trơi. Cũng may Yến Trì phân chia 2 người 1 tổ, vừa nói xong thì đám nha dịch chia thành 4 tổ chia nhau đi về 4 phía rừng trúc. Đúng lúc này, Tần Sâm và Tưởng thị cũng đi đến.

Hoắc Hoài Tín nhìn Tưởng thị đi qua thì nhếch miệng cười, “Đêm khuya rồi, chỉ là điều tra bình thường thôi, sao lại kinh động đến lão phu nhân rồi?”

Tưởng thị vẫn giữ vẻ mặt yên lặng, cúi người thi lễ với Yến Trì rồi nói, “Đêm qua đã điều tra qua chỗ này rồi, không biết vì sao hôm nay Tri phủ Đại nhân lại tới đây nữa?”

Hoắc Hoài Tín liếc nhìn Yến Trì rồi ho nhẹ một tiếng, “Đêm qua vẫn chưa điều tra cẩn thận, huống hồ vừa rồi có người thấy được ma trơi ở đây...”

Tiểu thư nheo mắt, “Ma trơi đa phần chỉ là người ta tung tin đồn nhảm thôi, sao Tri phủ Đại nhân lại có thể tin được?”

Hoắc Hoài Tín phất phất ống tay, “Lão phu nhân đừng sốt ruột, bọn ta chỉ tra xét theo lệ thôi, xét xong thì sẽ ra ngoài. Cũng là xem xem chỗ này có cất giấu cái gì bất lợi cho Tần phủ hay không...”

Tưởng thị vừa nắm chặt tràng hạt vừa run rẩy, nghe thấy thế chỉ ho nhẹ 2 tiếng rồi không nói nữa. Còn ánh mắt Tần Sâm lại nhìn theo đám người cầm đuốc về phía sâu bên trong rừng trúc.

Yến Trì nhìn lướt qua vẻ mặt 2 người rồi cũng lẳng lặng chờ tin tức từ bên trong rừng trúc truyền ra. Chẳng bao lâu sau có một nhóm người chạy nhanh về.

“Thế tử Điện hạ, ở tận cùng bên trong phát hiện một cái giếng.”

Giếng? Tần Hoan chau mày, Hoắc Hoài Tín và Yến Trì cũng chau mày theo.

Tưởng thị lên tiếng, “Là giếng bỏ hoang trong phủ thôi...”

Tần Hoan nghe câu này xong thì trong lòng không khỏi nghĩ đến miệng giếng ở bên dưới giàn hoa kia.

Lúc Tần Sương rơi xuống đã nói rằng nàng sờ thấy xương người ở dưới đó...

Sắc mặt Tần Hoan hơi nghiêm trọng, nàng nhìn về phía Yến Trì, có Tưởng thị và Tần Sâm ở đây nên ánh mắt nàng cũng đụng phải bọn họ. Yến Trì đột nhiên lên tiếng, “Đến đó xem thử, có thể dưới giếng có cái gì đó nên mới bốc lửa.”

Yến Trì hạ lệnh, Tần Sâm đang định mở miệng thì lại bị Tưởng thị vỗ vỗ ra hiệu.



Yến Trì không cần phải nhiều lời, hắn dẫn mọi người đi sâu vào bên trong rừng trúc. Tần Hoan vội vàng đuổi theo, còn bên này thì ánh mắt Tưởng thị lại dính chặt lên trên người Tần Hoan...

“Thế tử Điện hạ, chính là ở bên kia...”

Nha sai đón lấy 1 đám người cùng nhau đi về phía trước hơn 10 trượng nữa, suốt dọc đường đến đây thì trúc tía càng mọc càng rậm rạp, lá khô cũng chất thành từng đống từng đống dưới đất. Nha sai kia nói miệng giếng này lại nằm ở tận nơi sâu nhất trong rừng.

Đó là một miệng giếng mà thành giếng đã bị sụp đổ hết, chỉ có một tảng đá lớn đặt nghiêng nghiêng ở bên cạnh. Điều duy nhất có thể khiến người ta biết đây là miệng giếng chính là có một hố đen hình vuông, sâu thăm thẳm trên mặt đất.

Tần Hoan nhìn miệng giếng và tảng đá lớn kia, thế nào cũng thấy có chỗ kỳ quái.

Đã đi vào nơi sâu nhất trong rừng, mùi trúc thơm ngát hòa lẫn với mùi của cành khô lá héo rơi rụng quanh năm đang phân hủy dưới chân khiến cho tất cả cùng thấy gay mũi. Thế nhưng dù là vậy thì Tần Hoan vẫn ngửi được mùi mà chỉ người chết mới có.

Nghĩ đến giấc mơ kia, không hiểu sao Tần Hoan lại lạnh lựng, nàng nhìn chằm chằm xuống giếng, tim cũng đập nhanh hẳn lên.

Yến Trì nhìn theo ánh mắt Tần Hoan, “Bạch Phong, xuống xem một chút.”

Lời này vừa nói ra thì đã nghe thấy 'xoạch' một cái, là tiếng tràng hạt của Tưởng thị rơi xuống đất.

Hoắc Hoài Tín kinh ngạc liếc mắt nhìn sang Tưởng thị, Yến Trì và Tần Hoan lại chẳng hơi đâu đi để ý đến biết cảm của Tưởng thị và Tần Sâm. Bạch Phong nhìn sang xung quanh, cầm lấy một ngọn đèn từ trong tay nô bộc của Tần phủ, hắn cầm đèn quơ quơ trên miệng giếng rồi không hề kiêng dè gì mà nhảy luôn xuống...

Nhìn thấy hắn như vậy, Tưởng thị chậm rãi thở dài, “A di đà Phật, đều là tội lỗi của Tần phủ...”

Yến Trì vẫn không thèm để ý, hắn chỉ tập trung nhìn xuống giếng. Hoắc Hoài Tín nhìn sang Tưởng thị nói, “Lão phu nhân, lời này là có ý gì?”

Tần Sâm nhặt tràng hạt lên, Tưởng thị lại một lần nữa nắm lại trong tay, bà lần lần tràng hạt, hai tròng mắt nheo lại tựa như đang rơi vào trong hồi ức, trong miệng lại không biết đang niệm kinh văn gì. Đến lúc bà ta lên tiếng trở lại thì giọng nói đã cực kỳ thê lương, “Trong giếng này mai táng một người cũ trong phủ, đã nhiều năm như vậy rồi, rừng trúc tím trở thành cấm địa trong phủ cũng chính vì nguyên nhân này.”

Hoắc Hoài Tín kinh ngạc trợn tròn mắt, “Người cũ trong phủ?”

Yến Trì không nghe lời Tưởng thị nói, hắn tiến lên rồi nghe động tĩnh ở bên dưới.

Bên này Tưởng thị lại tiếp tục nói, “Nhiều năm trước, có một vị di nương trong phủ nhảy xuống giếng mà chết, đó chính là miệng giếng này. Lúc ấy pháp sư đến nói rằng đây là một hung giếng, hồn ở lại trong giếng cũng là hung hồn, chỉ có lấy trấn yêu thạch trấn lại thì mới có thể bảo vệ bình yên trong Tần phủ. Từ đó về sau miệng giếng này bị lấp lại, cũng không cho phép ai ra vào rừng trúc tím nữa.”

Vừa dứt lời thì Bạch Phong nhảy từ trong giếng ra ngoài, hắn vẫn chưa lên tiếng mà đi đến bên cạnh Yến Trì nói thầm cái gì đó.

Bên này Tưởng thị còn đang vừa trấn định vừa từ bi nói, “Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, cũng không tính là chuyện vẻ vang gì. Vốn định cứ để cho nó trôi qua như vậy thôi, vậy mà không ngờ lại để cho Tri phủ Đại nhân biết được...”

Hoắc Hoài Tín kinh ngạc há hốc miệng, ngay lúc ông không biết phải nói cái gì thì Yến Trì đã đi đến.

Hắn sa sầm nhìn sang Tưởng thị nói, “Xem ra lão phu nhân nói không sai, miệng giếng này đích thật là hung giếng.”

Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên, “Quả thật đã thấy được vị cố nhân kia?”

Ánh mắt Yến Trì sắc bén nhìn thẳng vào Tưởng thị, “Không chỉ có 1 vị cố nhân, hiện tại lại có một người mới đến thôi. Nếu như không nhận sai thì có lẽ đó là Lưu quản gia Lưu Xuân của Tần phủ...”

Con ngươi nhỏ hẹp của Tưởng thị đột nhiên trợn to, Lưu Xuân?

trướctiếp