Đêm giáng sinh vừa hay ngay ngày thứ sáu nên trường tổ chức một vũ hội hóa trang.
Tôi đã báo trước với Liễu Phường, bà không mấy bằng lòng cho tôi tham gia
nhưng do dự hai ngày rốt cuộc vẫn đồng ý, tôi đoán Liễu Phường cũng sợ
tôi ngày nào cũng ở bên cạnh bà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh tâm
thần. Một tuần này hai chúng tôi cãi nhau ba lần, còn có một lần vào lúc hai giờ đêm bà đột nhiên hét lên, tôi không vào được phòng của bà nên
chỉ có thể đứng trước cửa nghe bà hét mấy câu điên rồ như "đừng đến
đây."
Quả nhiên Liễu Phường sẽ phát điên.
Tôi có một dự
cảm mãnh liệt rằng tôi đang ngày càng tiến gần được tới bí mật của Liễu
Phường. Trạng thái tinh thần của bà ngày càng bất ổn, trong những ngày
tôi sống chung với anh tôi, tôi đã nói rõ rằng tôi yêu Châu Bạc Tân,
những thứ này đều là những sự kích thích rất lớn đối với bà, bà không
ngại việc phơi bày sự khó chịu của bà để ngăn cản tôi và Châu Bạc Tân
gặp nhau.
Bà sắp không giấu được bí mật của bà nữa rồi.
Quy mô của vũ hội không lớn lắm, mặc dù là sự kiện của toàn trường từ khối
mười đến khối mười hai nhưng một khoảng sân vận động cũng đã đủ dùng. Dù sao vẫn là học sinh cấp ba nên có rất nhiều người chuyên tâm học tập
không phí sức vào việc trang điểm cho bản thân, mấy học sinh ngoan cũng
không có hứng thú gì mấy với hoạt động kiểu này.
Tôi chọn một
chiếc mặt nạ màu đen che đi phần mắt, tôi không muốn ăn mặc quá nổi bật
nên chỉ mặc một bộ vest chỉnh tề. Bình thường rất ít khi tôi mặc đồ
trang trọng như vậy, Đại Thành và Tam Tử có dịp để mặc vest nhiều hơn
tôi vì dù sao hai người bọn họ cũng là thiếu gia nghiêm chỉnh trong gia
đình, có nhiều cơ hội gặp gỡ những người khác nhiều hơn tôi.
Bạn
học nữ trước mặt tôi mặc một chiếc váy nhỏ tinh xảo, trên vai khoác áo
choàng lông dài màu vàng nhạt, vừa tao nhã vừa có chút dí dỏm. Cô nàng
phóng khoáng cụng ly với tôi, thật ra tôi cũng muốn hào phóng đáp lại
nhưng không tìm lại được kiểu tâm trạng như trước đây, dù có như nào đi
nữa cũng chỉ có thể giả vờ là một tiểu thiếu gia đúng mực. Không biết
liệu nụ cười trên mặt có thể nhìn thấy được hay không, tôi nói "xin lỗi" thì cô nàng bèn tiếp tục xách váy tiến về phía mục tiêu tiếp theo.
Tam Tử cầm ly rượu vang đỏ đứng cạnh tôi, cậu ta đang hờ hững lắc lắc ly
rượu trong tay nhìn Đại Thành ở phía xa đang đứng ra nhận quà giùm tôi
và Tam Tử. Trường học đã chuẩn bị một cây thông noel treo các hộp quà bí ẩn trên đó. Cậu ta nhìn một hồi lâu rồi thở dài, "Mày đứng ở đây có
khác gì mấy tên sơn tặc thu phí qua đường đâu, nhận quà muốn gãy cả tay
rồi mà còn thiếu một phần quà của trường à?"
Cậu ta nói xong lại
quay sang nhìn tôi, "Vành mắt mày thâm quần rồi này, chừng nào mới
chuyển ra khỏi chỗ của Liễu Phường được? Mày đừng cảm thấy tội lỗi với
Liễu Phường, nói thật thì, bà ấy có bệnh hay không thì cũng không phải
do mày mà ra, mày bằng lòng chăm sóc bà ấy là một chuyện, nhưng cũng
đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
Tôi nhất thời im lặng chống khuỷu tay dựa vào quầy bar đằng sau.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa đến nơi náo nhiệt thế này, trong khoảng thời gian
qua cuộc sống tôi chỉ có bệnh nhân tâm thần phân liệt, những tiếng gào
hét và sự kiềm nén, còn có khao khát không thể kiểm soát được. Có lẽ
Châu Bạc Tân đã hạ cổ cho tôi, ngay cả khi nghĩ về anh để tuốt một trận
nhưng cũng không làm cho xong được, tôi cứ luôn cảm thấy không đúng. Hơi thở không đúng, bầu không khí không đúng, cảm giác khi chạm vào không
đúng, thật là mẹ nó quằn.
Trên ngọn cây thông noel sáng lấp lánh
có treo một ngôi sao khổng lồ. Trong bầu không khí ngập tràn sự phấn
khích, sợi dây phấn khích màu đỏ xanh đan xen nhau quấn lấy tôi khiến
tôi thấy hơi buồn bực.
Trường tư thục có rất nhiều chiêu trò, có vẻ như cũng không lo lắng việc học
sinh yêu sớm nên phân đoạn cuối cùng là tự do lựa chọn bạn nhảy để khiêu vũ, Tam Tử bị một em gái xinh xắn bắt đi mất để lại tôi và Đại Thành
đứng một chỗ uống rượu.
Tôi không có hứng thú, Đại Thành cũng đột nhiên giữ mình không làm loạn nữa vì dạo gần đây cậu ta đang theo đuổi
người nổi tiếng. Trước đây tôi đã từng nghe cậu ta nhắc đến, chính là
vào ngày giỗ của Châu Khinh La vì cậu ta không đi chơi bóng rổ nên đã để lỡ mất đội trưởng đội cổ động, một người nổi tiếng dưới trướng công ty
anh tôi.
Cậu ta theo đuổi người ta được một khoảng khá dài, gần
như đã chễm chệ trên top một bảng quà tặng trong phòng livestream nhưng
đã tròn một tuần rồi vẫn không gặp được.
"Thật ra có add wechat
rồi, nhưng tại sao cô ấy không thèm để ý đến tao chứ, bây giờ người nổi
tiếng nào cũng lạnh lùng với nhà tài trợ daddy như thế à?" Đại Thành sờ
sờ điếu thuốc cắn ở trong miệng, trong sân vũ hội cấm hút thuốc nên chỉ
có thể cắn cho đỡ nghiện, rồi cậu ta nhìn tôi, "Anh Lễ, tao có thể nói
với cô ấy tao là anh em của mày được không, anh em của em trai boss lớn
của cô ấy."
Tôi buồn cười, "Thì nói đi, cũng có phải nói xạo với cô ấy đâu."
"Chậc, chẳng phải là do tao sợ... mày còn chưa theo đuổi được người ta mà tao
lại đi mượn quan hệ của tụi mày để theo đuổi người ta thì không phải như thế có hơi không tốt sao." Đại Thành có hơi áy náy.
"Mày mượn
quan hệ anh em chứ không phải quan hệ người tình." Tôi thoải mái đáp,
suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn thoáng qua điện thoại của cậu ta, "Cô ấy
không chặn mày trong vòng bạn bè chứ?"
"Đm! Tao là top một trong
bảng xếp hạng của cô ấy đó, top một! Cái top một bảng xếp hạng đó ngốn
của tao không ít tiền, khó mà rớt khỏi bảng được, nhưng mà tao đã xem
vòng bạn bè của cô ấy rồi, phần lớn chỉ toàn là việc vặt trong cuộc
sống, gì mà ở dưới lầu bắt gặp một con mèo hoang này nọ, vốn không đề
cập đến việc công ty, càng không thấy bóng dáng anh mày, tao đoán là cô
ấy chưa từng gặp anh mày đâu."
"Ồ." Tôi có hơi thất vọng thu hồi tầm mắt.
"Nếu tao có thể nói chuyện với người ta được thì tao nhất định sẽ giúp mày
nghe ngóng những hoạt động sắp tới của anh mày, tao thấy mày sắp trầm
cảm đến nơi rồi đó, có thể cười cái được không?" Đại Thành dùng cùi chỏ
chọc tôi.
Tôi quay sang nhìn cậu ta, mỉm cười, "Tao ít cười lắm à?"
Vẻ mặt cậu ta cạn lời, "Cười trông khó coi quá đó anh tôi ơi."
Đại Thành nói có lý, tôi thực sự sắp bị trầm cảm rồi.
Sau khi vũ hội kết thúc tài xế đã đứng đợi sẵn ở cổng trường, anh ta vẫn cứ chờ rất lâu, ngay cả việc tôi đến quán bar để thư giãn cũng không được. Tôi chỉ có thể bị bắt cóc vào một chiếc xe hơi vuông vắn, bị vây chặt
trong bốn cánh cửa xe, cảm giác áp lực vô hình khiến tôi phải cởi hai
nút áo sơ mi, ném bừa áo khoác sang một bên. Tôi hít thở sâu rất nhiều
lần, ban đầu tôi vẫn còn đếm, định sẽ chỉ hít sâu ba lần nhưng sau đó
vẫn không khống chế được hít vào rồi lại mạnh mẽ thở ra.
Màn đêm
bị đèn đường nhuộm thành màu vàng cam, từ trong cửa sổ xe nhìn ra ngoài
đèn đường nối liền thành một đường màu cam cảm giác như vẽ địa lao. Khi
còn bé xem Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không thường thích vẽ cho Đường Tăng một
vòng tròn, nói với ông ấy bên trong tuyệt đối an toàn và chỉ cần không
bước ra ngoài sẽ có thể sống sót. Trước đây tôi luôn tức giận khi thấy
Đường Tăng cứ luôn tìm chết bằng đủ mọi cách, chửi ông ấy phiền phức,
chửi ông ấy không biết nghe lời, chửi ông ấy bị yêu quái ăn thịt cũng là đáng đời.
Bấy giờ tôi lại đang ở trong cái vòng tròn ấy, Liễu
Phường và Châu Bạc Tân nói với tôi chỉ cần tôi không ra ngoài thì tôi sẽ an toàn.
Vì cái mà bọn họ gọi là "an toàn", tôi phải hy sinh
người tôi yêu và tự do của tôi, mỗi ngày tôi bị đè ép ngột ngạt không
khác gì người chết, thậm chí tôi cũng không biết rốt cuộc cái thứ nguy
hiểm kia là gì. Tôi hiểu được thế nào là "vòng tròn", trong mắt người
được bảo vệ nó sẽ vĩnh viễn không phải là sự bảo vệ mà là một bức tường
cao thẳng tắp cực kỳ kín kẽ, khi nhìn thấy sẽ không cảm thấy biết ơn mà
chỉ muốn vượt qua nó.
Về đến nhà cũng khá muộn, hơn mười giờ. Tuy phòng khách bật đèn nhưng chắc Liễu Phường đã đi ngủ. Buổi tối bà ấy
không ngủ ngon giấc lắm nên thường hay đi ngủ sớm, sáng thức dậy cũng
sớm, khi tôi thức dậy vào lúc sáu giờ thì bà ấy đã tỉnh từ lâu.
Tôi cố gắng giảm nhẹ động tác, cũng may không làm ảnh hưởng đến Liễu Phường.
Thời gian đi tắm có hơi lâu, tôi đứng trong phòng tắm nhịn nửa ngày, rất
muốn có vài ham muốn trần tục, dù sao dạo này tâm lý tôi bị đè nén nên
nếu không làm một nháy thì tôi rất sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng
phòng tắm này lại dễ dàng khiến tôi nhớ đến việc lần trước trong phòng
tắm của Châu Bạc Tân, quả thật là cương rồi nhưng cái gì cũng không cảm
thấy đúng. Đm, tôi thầm chửi một tiếng trong lòng, cuối cùng tôi vẫn từ
bỏ và để mặc bên dưới cương lên.
Lúc ra khỏi phòng tắm trong lòng cáu kỉnh nên không kiểm soát được lực tay "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tôi vừa dùng khăn lau mái tóc ướt sũng vừa bước ngang qua cửa phòng Liễu
Phường mới chợt nhớ ra liệu ban nãy có thể khiến Liễu Phường bị thức
giấc không nên cố ý dừng lại nghe ngóng động tĩnh bên trong. Vẫn còn ổn, chắc bà ấy đang ngủ say, vẫn chưa làm bà thức giấc. Tôi vừa mới thở
phào còn đang định đi bỗng chợt nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề,
trong lòng tôi hoảng hốt nhưng không dám tùy tiện lên tiếng.
Căn
phòng không được xây cách âm nên có thể nghe tiếng thở dốc nặng nề đang
vang lên ngày càng rõ ràng, thậm chí còn dần trở nên run rẩy rồi cuối
cùng mơ hồ trộn lẫn hai tiếng khóc bi ai. Tôi giơ tay gõ cửa, giọng cất
cao, "Mẹ?"
"Rầm" một tiếng, có thứ gì đó đập vào cửa.
Tôi
bị giật mình vì tiếng động vang dội của cánh cửa gỗ, bất giác lùi về hai bước. Không đúng, Liễu Phường phát bệnh rồi, tôi cực kỳ bất chấp giơ
tay vặn tay nắm cửa, quả nhiên cửa phòng đã bị khóa. Liễu Phường biết
đôi khi bà sẽ phát bệnh nên buổi tối sau khi về phòng sẽ khóa cửa lại
trước tiên. Tôi đập lên cửa hai lần, "Mẹ! Mẹ ơi! Liễu Phường!"
"Đừng tới đây! Anh đừng tới đây, anh còn muốn thế nào nữa?"
Lần trước bà phát bệnh không được tỉnh táo như lúc này mà chỉ nói vài câu
nói nhảm mơ hồ giống như bị mắc kẹt trong ác mộng. Nhưng lần này lại như bị ảo giác, có lẽ bà tưởng tôi là người khác nên tôi chỉ có thể lần nữa hét lớn vào trong phòng, "Mẹ, mở cửa! Con là Trần Lễ!"
Nhưng
tiếng khóc bên trong vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tiếng hét chói tai
của người phụ nữ đập vào màng nhĩ, không khí cứ như bị xoắn lại thành
sợi dây mảnh siết chặt cổ tôi. Tôi không đập cửa nữa, lặng lẽ đứng nghe
tiếng động bên trong.
"Đừng đến gần đây, tôi xin anh, làm ơn, tôi xin anh!"
"Tôi sẽ dùng miệng giúp anh, tôi dùng cái gì cũng được, miễn đừng là... làm ơn, tôi cầu xin anh, thật sự không được!"
"Súc sinh! Súc sinh!!! Tao nhất định sẽ giết mày! Sớm muộn gì cũng có một
ngày tao sẽ giết mày, mày... mày sẽ không được chết tử tế!!!"
Màn đêm bây giờ hẳn rất yên tĩnh, lại còn đang là mùa đông nên ít tiếng côn trùng hơn mùa hè, dường như suy nghĩ của tôi có ồn ào đến đầu thì cũng
đều sẽ bị một lớp tuyết rơi dày đặc che phủ. Bên tai tôi không ngừng
lại, trước mắt tôi liên tục hiện lên ánh mắt của Liễu Phường, đôi mắt đó nằm trên người của những người phụ nữ khác có lẽ sẽ là một ánh mắt luôn luôn ẩn tình.
Đôi mắt của Liễu Phường rất đẹp, hầu hết thời gian đều ưu nhã và dịu dàng nhưng rất vô hồn. Trước đây tôi luôn cho rằng
đôi mắt của Liễu Phường sẽ đổ mưa, cho rằng nơi đó cất chứa rất nhiều bí mật bảo bà chỉ có thể làm một người câm để cho người khác khinh thường. Tôi chỉ nghĩ quan niệm đúng sai của bà khác với người thường, bà chưa
bao giờ cảm thấy việc bà làm kẻ thứ ba là có gì sai và bà vốn đã được
sinh ra để làm kẻ phản diện.
Nhân vật phản diện dù có đáng thương cỡ nào cũng sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy đáng ghét, tôi muốn ngừng
tẩy trắng cho bà, dù cho bà đã trải qua những chuyện đau lòng gì thì tôi cũng sẽ không cho bà một chút sự đồng cảm nào.
Nhưng tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đó?
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc có thể Liễu Phường đã bị cưỡng hiếp. Bà ấy
luôn bảo mình là một người phụ nữ, là một người mẹ, nhìn tôi bằng ánh
mắt bi ai tuyệt vọng, những thứ này đều có nghĩa, bà đang cầu cứu. Tại
sao tôi chưa bao giờ hiểu được chứ?
Tôi đột nhiên nảy sinh ra cảm giác giận dữ mãnh liệt, thậm chí cả tôi cũng không biết tại vì sao.
Có thể là bởi vì Liễu Phường, tại sao bà không báo cảnh sát? Tại sao bà
không phá thai? Tại sao bà lại phải đi làm kẻ thứ ba? Cũng có thể là bởi vì chính tôi, tôi sống mười tám năm, Liễu Phường bảo vệ tôi mười tám
năm, tôi chưa bao giờ biết tôi là con của một kẻ hiếp dâm, tôi lại còn
cho rằng Liễu Phường là một người điên, là một người phụ nữ độc ác.
Tiếng khóc của Liễu Phường đằng sau cánh cửa này, chỉ cần tôi đi vào và trong cơn ảo giác bà có thể sẽ cho rằng tôi là kẻ hiếp dâm, chỉ cần tôi biết
được tên của kẻ nọ...
Tôi biết tâm trí của tôi bây giờ đang hưng
phấn tột độ, tôi đã sắp không kiểm soát được nó nữa rồi, nó khống chế
tôi đứng dậy đạp tung cánh cửa phòng của Liễu Phường. Cửa gỗ mạnh mẽ bật mở vào trong, đập thẳng vào tường một tiếng lớn. Tôi nhìn thấy Liễu
Phường đang co ro ở đầu giường, tóc bị nước mắt làm ướt đẫm, cả người bà run rẩy nhìn tôi, vừa lui về đằng sau vừa lắc đầu.
Trong đầu tôi dâng lên cảm giác vui sướng tột độ, thậm chí sự vui sướng này còn làm
tôi tỉnh táo nhận ra được tôi bây giờ đang không ổn lắm. Một bí mật bị
che giấu bấy lâu nay sẽ bị tôi tự tay vạch trần, cái giá phải trả khi xé mở nó ra sẽ kèm theo máu thịt của Liễu Phường, nhưng tôi thật sự rất
muốn nhìn trộm nó và trong tiềm thức tôi biết rằng đây nhất định là một
bí mật cực kỳ khủng khiếp, khủng khiếp đến mức Liễu Phường và Châu Bạc
Tân phải hợp sức để giấu tôi.
Khủng khiếp đến mức Châu Bạc Tân không nguyện ý yêu tôi.
Chỉ cần tôi vạch trần, chỉ cần tôi vạch trần là tôi sẽ có thể không kiêng dè đứng trước mặt Châu Bạc Tân.
Nhưng tôi lại đột nhiên cảm thấy có hơi sợ hãi, Liễu Phường rơi vào trạng
thái tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, lộ rõ bí mật này nặng nề đến mức
nào. Tôi gắt gao nhìn thẳng vào bà, chân dần trở nên có hơi run, cũng có hơi nhũn ra. Hơi thở dần rối loạn, tôi có chút hối hận, tôi...
Liễu Phường đột nhiên nổi điên, tôi hoàn toàn không kịp trở tay, đến khi
muốn chạy cũng đã muộn. Bà nhào tới bóp chặt cổ tôi, rất mạnh, bà thật
lòng muốn bóp cổ người trước mặt bà đến chết. Tôi mở to hai mắt, cảm
giác hít thở không thông khiến trước mắt tôi thi thoảng lại hiện lên
những đốm đen lẻ tẻ, tôi liều mạng bẻ tay bà ra.
"Tôi nói cho anh biết! Đứa trẻ này dù có sinh ra tôi cũng sẽ bóp chết nó!"
"Anh cho rằng tôi sẽ sinh nó ra sao? Nó là một con quái vật!"
"Nó ăn thịt của tôi, uống máu của tôi! Anh cũng vậy! Anh sẽ chết, mấy người đều sẽ chết!"
Liễu Phường nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn tôi khó thở
giãy dụa, hô hấp của bà ngày càng dồn dập, nước mắt không ngừng rơi
xuống mặt tôi, đôi mắt của bà trống rỗng nhưng điên cuồng, bà véo mạnh
tôi, cực kỳ đau khổ gọi tên "tôi", ngữ điệu thê lương và rách xé.
Tôi có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân, chậm rãi và rõ ràng. Liễu
Phường vẫn đang nói gì đó, đôi môi khép mở với tốc độ rất nhanh nhưng
tôi đều không thể nghe thấy, cũng đột nhiên không cảm nhận được bà đang
mạnh mẽ bóp chặt cổ tôi, thế nhưng tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau.
Tôi chỉ còn nghe được được tiếng hít thở của chính tôi.
Trên thế giới này giống như chỉ còn mỗi tôi đang hít thở bằng một âm lượng cực lớn đủ để khuấy động cả màn đêm tĩnh lặng.
Tôi nghĩ Liễu Phường cứ thế bóp cổ tôi đến chết cũng được, bà nên dùng thêm sức một chút và bóp chết tôi từ sớm, từ trước khi tôi nghe được tên
Liễu Viên từ miệng bà thì cứ thế mà bóp chết tôi đi.