Sáng hôm sau, Tiểu Vy bịn rịn đưa tiễn mẹ mình ra xe trở lại ngoại
thành. Lưu Phương Hồng nhìn con gái mình như thế thì cũng không nỡ rời
đi, nhưng nghĩ cũng không thể cả đời bên con mãi, bà nói.
“Con bé này, chẳng phải đêm qua mạnh miệng lắm sao? Bây giờ lại bày ra vẻ mặt đó cho ai coi chứ!”
“Nói thì dễ làm thì khó, mẹ biết tính con gái mẹ rồi còn nói mấy lời đó làm gì chứ!”
“Thôi được rồi, khi nào có thời gian mẹ lại lên thăm con. Tử Khâm, nhờ con
chăm sóc cho Tiểu Vy giúp mẹ, tính nó còn rất trẻ con. Con đừng nuông
chiều nó quá kẻo nó sẽ ỉ lại.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Nghe được câu này của con mẹ yên tâm rồi.”
Lưu Phương Hồng lên xe tài xế riêng của Tử Khâm đưa bà về. Xe vừa khuất
bóng cũng là Lúc hai người quay lại nhìn nhau bằng ánh mắt không mấy hài lòng. Tiểu Vy trừng mắt nhìn Lục Tử Khâm một cái rồi giật tay mình ra
khỏi tay anh, quay lưng bước vào nhà không một lần quay đầu nhìn lại.
Lục Tử Khâm nhìn theo cô tức điên lên mà không biết làm gì, anh nhìn
theo cô nói vọng theo.
“Cô tưởng tôi thích nắm tay cô lắm chắc!”
Những ngày sau đó là những cuộc chiến tranh không hồi kết giữa hai vợ chồng
hờ. Hầu như ngày nào hai người họ không cãi nhau thì hôm đó ăn cơm không ngon vậy. Trong thời gian đợi giấy báo nhập học, mỗi ngày Tiểu Vy đều
nấu cơm đợi Tử Khâm về ăn. Bởi chỉ hai người ở cùng nếu ăn một mình cô
sẽ cảm thấy tẻ nhạt, chờ anh về ăn cơm mỗi ngày về dần trở thành thói
quen, mặc dù trong bữa ăn cũng chẳng ai nhịn ai câu nào.
Lục Tử
Khâm cũng thế, tuy ngoài miệng chẳng câu nào ngọt ngào tình tứ, nhưng
mỗi ngày anh đều trở về nhà rất đúng giờ để dùng cơm cùng cô.
Cũng như mọi ngày, Tiểu Vy chuẩn bị cơm tối xong xuôi đợi Tử Khâm về ăn.
Nhưng hôm nay không hiểu sâu đã trễ nửa tiếng rồi mà Tử Khâm lại chẳng
thấy đâu, Tiểu Vy cứ đi đi lại lại chóc chóc lại bước ra cửa nhìn ra
ngoài cổng. Trong lòng có chút lo lắng, cô lấy điện thoại ra định gọi
cho anh, nhưng nhớ ra cô làm gì có số điện thoại của anh mà gọi.
Tiếng chuông cửa ngoài cổng vang lên, Lý Tiểu Vy vui mừng ra mặt vội chạy ra
cửa. Nhưng nụ cười cũng nhanh chóng tắt đi khi đó không phải là Tử Khâm
mà là Tần An Nhã. Nhìn thấy Tiểu Vy, ánh mắt không thiện cảm của Tần An
Nhã nhíu lại nhìn cô nói
“Nhìn cái gì, còn không mau mở cửa! Muốn tôi đứng ngoài này đến bao giờ nữa hả?”
Tiểu Vy nghe tiếng quát của bà ta thì giật mình, cô vội vã mở cửa gật nhẹ đầu nhìn bà nói.
“Con mời mẹ vào.”
“Chậm chạp, chẳng đâu ra đâu cả.”
Bỏ lại một câu, Tần An Nhã lướt qua Tiểu Vy đi thẳng vào nhà. Nhìn một
lượt vòng quanh căn nhà, bà đưa mắt nhìn về phía Tiểu Vy hỏi.
“Tử Khâm đâu?”
Tiểu Vy nhẹ đặt cốc nước xuống bàn nhìn bà nhẹ giọng nói.
“Anh ấy chưa về ạ. Con mời mẹ uống nước.”
“Đã trễ như vậy còn chưa về, công việc có vấn đề gì sao?”
“Con cũng không biết ạ.”
“Vậy cô đã gọi điện cho nó chưa?”
“Dạ con không có số điện thoại của anh ấy.”
“Là vợ mà số điện thoại của chồng mình cũng không biết, cô làm vợ kiểu gì vậy?”
“Con…”
Tần An Nhã cầm cốc nước trên bàn đưa lên môi uống một ngụm liền nhăn mặt đặt xuống nói.
“Nước gì mà lạnh thế này, mang nước ấm ra cho tôi.”
“Dạ vâng.”
Tiểu Vy nhanh chóng bước vào trong đổi cốc nước ấm mang ra, nhưng cũng vừa
đưa lên môi còn chưa chạm được vào nước thì bà ta lại quát.
“Tôi bảo cô mang nước ấm, sao lại mang nước nóng như vậy hả? Bỏng chết tôi rồi, cô cố tình đúng không?”
“Nóng sao, con thấy nước chỉ vừa đủ độ ấm chứ không đến nỗi bỏng đâu ạ.”
“Cô còn dám trả lời sao?”
Tần An Nhã hất luôn cốc nước trên tay vào mặt Tiểu Vy, cô không nghĩ bà ta
sẽ hành xử như vậy nên không hề tránh né nên cả mặt lẫn một phần quần áo cô ướt sũng.
“Thích trả treo quá nhỉ! Mẹ cô dạy cô ăn thua đủ
từng câu với trưởng bối như vậy sao? Đúng là những kẻ thất học thường
dạy con chẳng ra gì mà.”
Nghe đến đây Tiểu Vy không thể nào nhịn
được nữa, bà ta có thể nặng lời với cô, nhưng nếu xúc phạm đến mẹ cô thì tuyệt đối không được. Bàn tay cô nhẹ siết chặt lại nhìn bà nói.
“Mẹ, nếu mẹ có gì không hài lòng về con thì cứ dạy bảo con, mẹ con không
liên quan gì trong chuyện này xin mẹ đừng lôi mẹ con vào.”
“Không liên quan? Bà ta sinh ra một đứa con hám lợi mê tiền như cô mà bảo
không liên quan. Tôi nói cho cô biết trừ khi nào tôi chết, còn nếu ngày
nào tôi còn sống cô đừng hòng sống yên ở Lục gia này. Đũa mốc mà cũng
muốn trèo mâm son, đúng là không biết lượng sức.”
Cảm giác bị xúc phạm đến cực điểm, Tiểu Vy chưa từng nghĩ rằng gia đình chồng hờ của
mình lại có ác cảm với mình như thế. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài
để nghĩ là tốt cho một người, nếu họ đã bày tỏ thái độ ra mặt như thế
thì còn cần gì giữ chút tình nghĩa chứ! Tiểu Vy đưa tay lên mặt lau đi
những vệt nước trên mặt nhìn bà nói.
“Thưa mẹ, con cũng chưa từng có ý định về làm dâu nhà giàu một bước nhảy lên làm phượng hoàng như mẹ nói. Gia đình còn tuy nghèo nhưng không phải là hạng hám lợi trước mắt
mà quên đi đạo đức con người. Mẹ con dạy con rất tốt, phải biết kính
trọng người trên phải biết nhường trẻ nhỏ. Nhưng mẹ con cũng có dạy nếu
ai xúc phạm đến mình một cách vô học, thì dù là trưởng bối thì cũng
không cần nhân nhượng.”
“Cô… Cô dám ăn nói với tôi như vậy sao? Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một bài học.”
Tần An Nhã vừa nói vừa đứng lên vung tay định đánh Tiểu Vy, nhưng còn chưa kịp ra tay đã nghe tiếng Lục Tử Khâm bên ngoài cửa.