Trung Quân và Hạo Quan sau khi giải quyết công
vụ thì cùng nhau đến chỗ ở của Trung Quân để nói chuyện riêng. Bước vào
cung Ngoại Phương, Hạo Quan không ngừng mở to mắt nhìn ngó xung quanh,
chỗ ở của Trung Quân đã khác xưa nhiều rồi, trông có vẻ sạch sẽ thoáng
đãng hơn xưa, còn xây thêm định nghỉ mắt giữa hồ đặc biệt có nhiều hoa
xung quanh đây, tràn đầy sức sống.
“Sao vậy, khác lắm hả?”
Trung Quân bước đến đình nghỉ mát mới xây giữa hồ đặt hộp thuốc sơ cứu lên bàn rồi mới ngồi đối diện Hạo Quan.
“Hồi nhỏ Đệ ở bẩn nhất cung, không phải có các Thái Giám dọn dẹp thì cũng
chẳng khác cái ổ chuột mấy, lại cũng chẳng thích hoa có bao giờ để mọi
người trồng cây trong đây”.
Hạo Quan cầm socola nhấp miệng, đã
lâu không uống rồi mùi vị vẫn như ngày nào làm cho người ta cảm thấy vui vẻ vài phần. Chàng nhìn Trung Quân từ từ mở băng trên tay mình ra, vết
thương không sâu lắm nhưng vẫn đang rỉ máu khá nhiều.
“Minh Châu Muội ấy hay đến đây chơi, sao lại để khách nhìn thấy nhà mình vừa bẩn vừa xấu được chứ?”
“Minh Châu nàng ấy rất thú vị, có cá tính”.
Hạo Quan cũng bồi thêm, mặc dù bị nàng bơ đẹp mấy lần, vừa bị đánh cho đổ
máu nhưng cũng không biết sao lại bị thu hút bởi sự bộc trực và đôi mắt
đẹp đẽ của nàng ấy.
“Đừng tưởng ta không biết Huynh đang nghĩ gì nhé? Mau lập Bắc Hầu phu nhân đi”.
Trung Quân nhìn cái biểu cảm yêu thích của Hạo Quan không chút che giấu liền
vội vàng nhắc nhở, dù sao cũng là chị dâu của mình không nên thì vẫn
hơn.
“Ta chỉ hơi ghen tị chút thôi”.
Hạo Quan trầm tư lại
nhấp thêm một ngụm socola nhìn về phía mặt trời ấm áp nhưng lần nay
socola hình như đã nguội rồi không còn ngon như ngụm ban đầu nữa rồi.
Lục Long Cung
Lúc này đã là quá buổi chiều, mặt trời đang lặn dần, ngoài sân đã sớm đốt
lửa ấm áp dưới chân, ở đó có Minh Châu và Trung Quân đang ngồi đánh ván
cờ thứ 8 trong buổi, lần này là nàng có vẻ bình tĩnh sáng suốt hơn, nhờ
được sự chỉ giáo của Kiêu Vương lúc rãnh rỗi mà nàng cũng vớt vát được 2 ván thắng đậm từ Trung Quân.
“Minh Châu có tiến bộ rồi đấy”.
“Ta phải cố gắng rất nhiều đấy”.
Minh Châu gãi gãi đầu, mắt vẫn hướng về bàn cờ cố gắng tìm điểm mấu chốt.
Từ phía xa xa có Kiêu Vương đang bận rộn ngồi duyệt tấu chương đôi lúc lại nhìn về phía 2 người đang đánh cờ mà lắc đầu cười trừ, mùa xuân sắp đến rồi chắc chắn sẽ có nhiều việc cần phải giải quyết hơn nhưng chàng lại
sợ Minh Châu quanh quẩn trong cung sẽ buồn chán cũng may có Trung Quân
lúc nào cũng nhiều trò vui chơi cùng nàng.
“Hoàng Thượng, đây là báo cáo gia sản của Cao Gia”.
Xuất Qủy bước đến hành lễ rồi rút ra giấy tờ gia sản của Cao Phủ, có hơn mấy cuốn là ghi chép kinh doanh còn mấy cuốn thì là giấy tờ nhà đất, trong
mấy năm Cao Phi nhập cung việc kinh doanh của Cao Gia tốt lên bất ngờ,
đặc biệt trong 3 tháng ngắn ngủi gần đây Cao Gia đột nhiên mở 2 Tửu Lầu ở mặt tiền Kinh Thành lại còn mua thêm rất nhiều mẫu đất trong ngoài
thành, tiền ở đâu ra thì chưa được liệt kê rõ ràng, không xác thực được.
“Nhận hối lộ ở đâu rồi?”
Kiêu Binh Thần nắm chặt xấp giấy tờ trong tay mắt tóe lửa, không ngờ mấy năm qua tin tưởng giao cho Cao Phi quyền lực lớn như vậy cứ ngỡ nàng ta
hiền lương thục đức, an phận thủ thường không ngờ để cho nàng ta đổ tiền về Cao Phủ củng cố địa vị của Phụ Thân nàng ta.
“Niêm Phong tài sản của Cao Gia, cắt chức Tổng Đốc Chi Phủ của ông ta thẩm vấn cho ra số tài sản lớn như vậy ở đâu mà ra”.
“Hoàng Thượng còn có thư ở đây”.
Cùng lúc đó Nhập Thần cùng lúc đó cũng đưa ra mấy bức mật thư, hắn dường như muốn phá nát của Tẩm Cung của Cao Phi mới tìm ra được bức tưởng ẩn mình trong lớp lớp cây cỏ, nhưng chỉ là trống không cho tới khi đi đến phòng riêng mày mò chỉ ra được dưới lớp sàn gỗ có một hộp trống có thể mở
lên. Bên trong còn võn vẹn 3 bức thư nét chữ khá đẹp …
"Đều là thư lệnh giết người … ".
Kiêu Vương nhìn vào bức thư có ghi rõ phải giết ai, một bức là giết Minh
Châu và Hoàng Thượng, một bức là sử một vị Cận Thần vào 6 tháng trước
còn lại là bức hạ thủ các thích khách trong lần ám sát Minh Châu không
thành ở Ngọc Uyển cung … Tất cả đều như rõ ràng muốn tạo phản, chủ mưu
là một người khá thâm độc giết người không gớm tay.
“Nét chữ rất giống của một Vương Gia”.
Nhập Thần vừa lên tiếng thì Kiêu Vương liền lôi ra bức thư đã cũ nhặt ở
chiến trường khi lần đầu gặp Minh Châu đối chiếu, quả là bức thư trùng
nét chữ, đều là nét chữ của các Hoàng Tử ngày xưa học chung một Thầy.
“Điều tra thêm, chú ý các Thái Giám xem ai có vết thẹo sau cổ”.
Kiêu Vương nói rồi phất tay ra hiệu Xuất Qủy Nhập Thần đi làm việc, chàng
dựa lưng vào ghế đằng sau mát xa mi tâm đang hoa lên của mình rồi lại
nhìn về phía Minh Châu đang vui vẻ đánh cờ.
“Ta phải bảo vệ nàng thật tốt”.
Mấy ngày hôm sau mỗi sáng đều không thấy ai đến Thỉnh An nữa Minh Châu cũng có thêm chút thời gian ngủ, nàng luôn là người dậy muộn, nhưng hôm nay
nàng lại đặc biệt muốn dậy sớm chẳng biết vì sao nàng lại muốn đi dạo
hoa viên uống trà.
Minh Châu cùng với Ánh Nguyệt sớm ra đã đi dạo xung quanh bởi vì nàng nghe nói dạo này có mấy con mèo hoang trong cung hay chạy lung tung phá mấy khóm hoa đẹp trong vườn, bản tính nàng thích mèo, nếu thật sự có nàng cũng sẽ nhận nuôi mấy coi đem về vuốt ve lại
càng thích hơn.
“Buổi sáng không có ai yên bình thật đấy”.
Minh Châu ngồi trên xích đu im lặng nhìn mặt trời đang lên từ từ, Kiêu Vương hôm qua duyệt tấu chương đến khuya mới lên giường ngủ, nếu chàng không
mệt cũng bị nàng kéo dậy đi ngắm Bình Minh rồi. Nàng đang yên tĩnh nhìn
ngắm mọi thứ xung quanh thì phía dưới bỗng dưng có gì đó lông lá đang cọ lên cổ chân, nàng đưa mắt xuống thì phát hiện có một con mèo trắng lông dài mắt xanh ở dưới:
“Thật sự có mèo này”.
Nàng ôm nó lên đặt lên đùi vuốt ve bộ lông dày của nó, thầm cảm thán chủ nhân chú mèo
nhất định rất yêu thương chú ta, bộ lông mềm mượt được chăm sóc cầu kì,
quần áo trên người cũng thuộc dạng vải quý vòng cổ vàng lại khoa trương
hơn hết.
“Hoàng Hậu, bên kia hình như có người”.
Ánh
Nguyệt chỉ về hướng xa xa có bóng dáng của một nữ nhân đi giữa rừng hoa
không biết đang làm gì. Đưa mèo cho Ánh Nguyệt nàng đứng thẳng dậy nhìn
về hướng tay của nô tỳ nheo mắt nhìn mới phát hiện ra là Tử Nghi đang
đứng đó cố tìm kiếm thứ gì đó:
“Đang làm gì đó?”
“Thần Thiếp đang tìm mèo bị lạc, Hoàng Hậu sao hôm nay đột ngột dậy sớm vậy??”
"Có phải con mèo này không? ".
Minh Châu ôm lấy con mèo trắng từ tay Ánh Nguyệt đưa về phía Tử Nghi, nàng
ta vui vẻ đón lấy con mèo của mình liên tục xuýt xoa nói chuyện:
“Kim Kim sao con cứ chạy lung tung thế, làm ta phải đi tìm”.
“Mèo của Quách Phi phá hư hết mấy khóm hoa lan trong vườn đấy”.
"Sao có thể, Kim Kim nhà Thần Thiếp có dạy dỗ, hiền lành đáng yêu như thế sao có thể ".
Tử Nghi nghe có người muốn giá họa cho Kim Kim của nàng liền ôm chặt mèo
hơn cố gắng giải thích, vốn định quay đi thì đột nhiên lại nghe tiếng
sột xoạt ở cách đó không xa, 3 người họ theo quán tính liền ngồi thụp
xuống để cho những cây hoa lớn che mình lại.
“Hình như bên kia có mèo hoang”.
Tử Nghi nhỏ giọng chỉ tay về hướng phát ra tiếng động, rồi nhìn sang Minh
Châu hai người đồng tình gật đầu rồi mới len lén cuối người đi nhẹ qua
bên kia.
“Á … Mẹ ơi …”. Ánh Nguyệt đi theo chủ tử không cần thận
vấp trúng cục đá bất ngờ kêu lên nhưng cũng may Minh Châu bịt miệng nàng lại.
“Nhỏ tiếng thôi”.
“Suỵt”.
Tử Nghi khều vai Minh Châu bảo nàng nhìn kĩ bên kia vách đá có 2 người đứa ẩn bên trong rất mờ ám.
Bóng người nam cao lớn nhưng trong bộ đồ Thái Giám màu xanh nhạt đang quấn
quýt lấy một nữ nhân tóc dài, nàng ta không phải nô tỳ hay ma ma trong
cung mà chính là Phùng Chiêu Nghi, trên người mặc toàn đồ đắt đỏ, nhưng
đầu tóc thì rối bời, vòng 1 đẩy đà lộ ra một nửa mặc cho tên kia mút mát trên bầu ngực trắng nõn, váy dài bị kéo lên một nửa để cho hắn ta sờ mó vào bên trong, làm nàng ta càng thêm mê muội hơn, nàng ta ngửa ra sau
cổ tay bịt chặt miệng lại không để mình phát ra tiếng kêu dâm mỹ nào.
Mắt thường cũng nhìn rõ giữa hai chân nàng ta chảy ra một dòng nước
trong vắt nhỏ xuống mặt đất.
“Cảnh này kích thích quá, giữa thanh thiên bạch nhật …”.
Minh Châu nhìn chằm chằm đôi gian phu dâm phụ đang lén lút thì thầm oán
trách họ, còn cố ý che mắt Ánh Nguyệt lại, biết là phòng không nhà trống không nữ nhân nào chịu được cô đơn nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua
không có vạch trần bọn họ làm gì nhưng như thế ngoài vườn thì khoa
trương quá rồi.
"E hèm, nên làm gì tiếp theo đây … ".
Tử
Nghi vỗ vai Minh Châu mặt nàng đã sớm đỏ tía rồi, lần đầu thấy mấy cảnh
kích thích như vậy mà, nàng cũng chưa từng làm qua những chuyện như thế
này chẳng trách nàng lại ngại ngùng như vậy.
“Mặc kệ họ đi, không ảnh hưởng đến ta”.
“Không bắt gian sao?”. Tử Nghi mặt hơi méo lại nhìn Minh Châu khó hiểu, Hoàng
Hậu đến chuyện động trời như vậy cũng không muốn quản rồi.
"Bắt gì chứ, ta không hứng thú ".
Minh Châu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, Kiêu Binh Thần là của nàng là được
rồi, chàng không đụng đến nữ nhân khác là được rồi, sao nàng lại phải
quản thêm chuyện vợ bé của chàng đang dang díu với ai cho mệt người chứ, chuyện này lôi ra ngoài mọi người lại nói Hoàng Đế đội mũ xanh cũng
không hay ho gì cho nên nàng chọn cách mặc kệ.
“MEOW”
Lúc
này mèo con trên tay Tử Nghi bỗng dưng kêu lên rồi nhảy xuống khỏi tay
nàng chạy về hướng khác khiến 2 người đang dang díu kia bỗng giật mình
nhìn sang, họ chỉ thấy bóng của Kim Kim nhảy qua cũng không thấy bất
thường ở chỗ nào.
Lúc này cả 3 người tim như muốn rơi ra ngoài,
đồng loạt nằm rạp xuống đất không dám thở mạnh sợ bị phát hiện như chính bản thân mình ở đang làm sai.
“Ta phải đi rồi, hẹn nàng tối ngày mốt ở Tẩm Cung”.
Tên Thái Giám kia hôn lên môi của Phùng Chiêu Nghi rồi vội vàng chạy đi,
khi hắn chạy đi, gió thổi rất mạnh làm mái tóc đằng sau phất lên Minh
Châu vô tình nhìn thấy nàng hơi giật mình.
“Vết thẹo sau gáy?”
Nàng đã xác định được đối tượng kia là tên đưa tin, nàng có chút ngỡ ngàng sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
“Vết thẹo sau gáy gì?”
Tử Nghi khi đợi 2 người kia đã rời khỏi mới lồm cồm bò dậy phủi phủi quần
áo đã dính bụi khó hiểu nhìn Minh Châu vẫn đang thẫn thờ nhìn về hướng
tên Thái Giám biến mất.
“Không có gì, ta phải về trước, tới giờ dùng điểm tâm rồi”.
Minh Châu không muốn nói gì thêm, liên quay đi trờ về Lục Long Cung.
Quách Phi cũng không muốn đuổi theo nàng, chỉ đứng đó một lúc rồi chạy về
phía mèo cưng đang ngồi phơi nắng ôm nó về cung của mình. Kịch hay xem
đến đây có lẽ là đủ cho một ngày mới của nàng rồi, khi không lại xem
cảnh nóng như vậy chắc phải về tụng lại kinh với Thái Hậu thôi.
Lục Long Cung
Minh Châu chạy bán mạng về Tẩm Cung của mình, nàng nhìn mặt trời đã lên cao
chắc chắn là Kiêu Vương vẫn đang đợi dùng điểm tâm sáng với nàng.
“Hoàng Hậu, trở về rồi”.
Ánh Dương đứng chờ ở của cung đi qua đi lại sốt ruột không thôi, Lý Công
Công nói vừa mới sáng sớm không thấy Hoàng Hậu Nương Nương đâu sắc mặt
Kiêu Vương không tốt lắm, mặt mày chằm chằm ngồi chờ nàng về mới chịu
dùng bữa.
“Hoàng Thượng dậy chưa?”
“Dậy từ sớm rồi, đang đợi Nương Nương”.
“Ta đến liền”.
Minh Châu vội điều tiết lại hơi thở gấp gáp của mình, bước đi nhanh hướng về phía phòng ăn của Tẩm Cung, bên cạnh có cả Ánh Dương và Ánh Nguyệt đang chỉnh trang lại y phục đang sộc sệt của nàng.
“Ta về rồi”.
Minh Châu bước vào cười tươi như ánh mặt trời bước nhanh đến chỗ Kiêu Vương
ngồi cạnh chàng cũng không quên ôm lấy cánh tay người đang giận dỗi kìa
nũng nịu.
“Nàng lại chạy đi đâu?” Kiêu Vương thở dài nâng cằm nàng lên nhìn nàng vẫn đang còn cười tươi rói.
“Ta vừa đi xem hoa về, không ngờ chàng dậy sớm như vậy”.
“Sao không gọi ta dậy, chúng ta có thể cùng xem”.
“Chàng làm việc mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút, nào ăn đi”.
Minh Châu gắp lấy miếng trứng cuộn lớn đưa lên miệng Binh Thần rồi mới nói tiếp:
“Chàng nghĩ Phùng Chiêu Nghi là người như thế nào?”
Kiêu Vương ngồi một hồi cũng không sao nhớ nổi mặt mũi của vị Phùng Chiêu
Nghi kia, chàng vẫn là không muốn có chút liên quan gì thì tốt hơn, im
lặng gắp cái đùi gà nướng vào chén Minh Châu rồi lại múc canh cho nàng
mặc cho nàng thao thao bất tuyệt:
"Là cái người mà đợt trước bị ta bỏ thuốc cho đau bụng cả tuần ấy, dáng cao 3 vòng đầy đặn tóc dài ".
“Đột nhiên hỏi những thứ này, ta không nhớ nổi”.
Kiêu Vương vội chặn miệng nàng bằng cái đùi gà lớn, nói chàng làm sao phải
nhớ tên nhớ mặt những người đó chứ? Dù sao cũng không muốn gặp không
muốn nói chuyện với bọn họ.
“Chàng sao có thể như vậy? Là Hậu Cung của chàng đó”.
“Hậu Cung thì sao? Ta đâu có đụng đến bọn họ chứ. Nàng đang ghen?”
“Nào có, mấy cái người ẻo lả đó ta không quan tâm”.
Minh Châu bị nói trúng tim đen liền muốn dựng lông lên đáp trả, giả vờ không có chuyện gì liền cầm cái đùi gà ăn liên tục.
“Vậy thì mặc kệ họ đi”.
Kiêu Vương nhìn thấy nàng ăn ngon như vậy liền cầm thêm một cái đùi đưa sang cho nàng ăn.
Mới sáng ra vừa mới mở mắt đã không thấy nàng đâu làm chàng sợ đến mất mật, tưởng rằng nàng bị bắt đi đâu rồi, hỏi ra mới biết nàng dậy sớm đi Ngự
Hoa Viên chơi, thấy nàng đã khỏe mạnh hơn nhiều chàng mới yên tâm đôi
chút, ít nhất là nàng biết chút võ công lại chạy rất nhanh có chuyện gì
cũng có thể chạy thoát được.
Minh Châu được bón cho nhiều đồ ăn
thì cũng vui vẻ thưởng thức nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ làm sao
ngày mốt dẫn Kiêu Vương đến chỗ Phùng Chiêu Nghi bắt gian bắt luôn
người. Nếu chàng biết nàng gặp được tên Thái Giám kia ngoài Vườn Thượng
Uyển sẽ tức giận hay không? Dù sao Thần Thần cũng rất để ý đến an nguy
của nàng, bình thường không sao thì thôi, cứ mà dính đến chuyện Thích
Khách thì chàng lại vô cùng nhạy cảm, nàng làm gì cũng sẽ là nguy hiểm …