Hiện tại vết thương ở ngực coi như không nguy hiểm đến tính mạng nhưng
mà ở thời cổ đại mà bị thương nặng như vậy coi như là nàng xui xẻo.
Không có thiết bị hiện đại chỉ dựa vào uống thuốc tẩm bổ để hồi phục vết thương ở ngực, Minh Châu cũng không thể động đậy được nhiều, mọi việc
đều diễn ra khi nằm, nàng bị bắt ăn bắt uống đến sắp thành con heo rồi.
Hôm nay là tròn một tuần nàng tỉnh lại, khẩn cầu lắm mới được Binh Thần cho đưa ra ngoài sân phơi chút nắng, nếu không lại mọc nấm ở trên người mất thôi.
“Nào uống thuốc”.
Kiêu Vương lúc này đang ngồi cạnh nàng dỗ nàng uống thuốc, không biết Lão Lưu kia có hận gì với nàng
không, thuốc Lão ta đưa cho vô cùng khó uống, nàng sắp bị ép điên rồi.
“Có thể đổi Thái Y bốc thuốc không, cả tuần nay uống cái thuốc chết tiệt này làm ta cứ đến bữa ăn lại muốn nôn ra đến nơi”.
Minh Châu đưa tay đẩy chén thuốc, một tay che miệng tỏ vẻ bài xích vị thuốc trên tay Kiêu Vương.
“Được được, nàng ngoan ngoan uống lần này, ngày mai đổi thuốc khác”.
Kiêu Vương không suy nghĩ gì liền đồng ý, mấy ngày nay chàng luôn đau đầu
tính kế làm sao dỗ nàng uống thuốc này, trăm kế vạn kế đều làm cả rồi.
Chỉ có chàng mới dỗ nàng uống được, với cái tính ương nghạnh này mấy lần Ánh Dương đưa thuốc qua cũng bị nàng sợ hãi hất văng. Nhiều lần còn
phải bức ép dùng miệng bón cho nàng. Thật đau đầu quá, người bệnh này
quả thật không dễ chăm, càng ngày càng khó chiều rồi.
“Nốt lần này thôi đấy”.
Minh Châu cầm lấy chén thuốc bịt mũi lại uống cạn nó, nhưng cái mùi vị này
làm cho dạ dạy nàng trào ngược ra ngoài, lại bị Kiêu Vương bịt chặt
miệng, ép buộc nàng phải nuốt xuống.
"Đắng quá, đắng … "
“Ăn miếng sô-cô-la đi”.
Binh Thần thuận tay như thường nhét nhanh viên kẹo vào miệng nàng, không đủ
thì thêm vài viên mới điều hòa được vị giác của nàng.
“Dễ tin người, lần sau lại uống chén thuốc như vậy thôi”.
Cupid ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng chỉ cười mỉa mai, thấy
Kiêu Vương không để ý lấy vài viên trong chén kẹo lén ăn. Minh Châu nhìn thấy hết chỉ liếc một cái rồi quay đi.
“Chàng quanh quẫn ở trong Lục Long cung cũng đã 1 tuần rồi, sao không thượng triều, chắc chắn đang có cả đống việc đang đợi”.
“Nàng không khỏe, ta không đi được”.
“Nhưng mà các Đại Thần cần sự có mặt của Hoàng Thượng duyệt tấu chương …”
“Ta có làm mà”.
“Làm khi nào?”
Minh Châu nghe đến đây thì bắt đầu ngẩn ngơ, không biết Binh Thần là làm khi nào, lúc nào chàng cũng quanh quẩn bên cạnh chăm sóc nàng không rời mắt một giây, sao có thể chứ.
Kiêu Vương cũng chỉ cười cười không nói gì, chàng vẫn im lặng thổi chén yến Ánh Dương vừa mới dâng lên.
“Còn không phải đợi lúc cậu ngủ như heo thì người ta bận rộn làm việc sao,
nói cho cậu biết hắn ta chỉ ngủ có 4 tiếng một ngày thôi đấy”.
Cupid đưa bốn ngón tay lên nhìn Minh Châu mặt ngờ nghệch không biết nói gì nên mới tiếp lời
“Chàng đợi ta ngủ mới đi duyệt tấu chương sao?”.
“Nào uống một chút đi, bồi bổ cơ thể”.
Kiêu Vương quyết không trả lời câu hỏi của Minh Châu, chỉ vui vẻ đút cho
nàng ăn thìa yến thượng hạng. Minh Châu nàng cũng không ép hỏi gì nhiều, cũng chỉ ngoan ngoãn há miệng ăn, từ miệng Cupid kia nói nàng cũng đủ
biết vấn đề rồi.
Cũng như mọi hôm, Kiêu Vương vẫn ở cạnh nàng,
phục vụ nàng ăn uống, tắm rửa cùng nàng giải trí đánh cờ. Nàng nhìn Binh Thần vẫn rất vui vẻ chẳng có chút biểu hiện mệt mỏi nào, nhưng đôi mắt
thâm quầng ấy đã tố cáo tất cả, đôi mắt thâm hơn mọi ngày, làn da cũng
nhợt nhạt không ít, khiến nàng lo lắng vô cùng.
“Oáp, ta buồn ngủ quá”.
Minh Châu đưa ta che miệng ngáp nhẹ tỏ vẻ mệt mỏi giữa ván cờ.
“Sao vậy? Mới chập tối đã buồn ngủ rồi sao?”
“Ôm”.
Minh Châu vươn tay ôm chầm lấy Binh Thần mắt lim dim buồn ngủ, nàng được
chàng dịu dàng đỡ lấy ôm lên giường, nằm cuộn trong chăn ôm, theo thường lệ Binh Thần vẫn ôm lấy cuộn bánh bao mập mạp vồ về cho nàng vào giấc.
“Chàng không vào chăn ngủ cùng ta sao?”.
“Ta dỗ nàng ngủ trước rồi ngủ sau”.
Hóa ra Binh Thần kia là cố dỗ cho nàng ngủ ngon mới âm thầm trốn xuống
giường làm việc riêng, nghỉ đến sự cưng chiều vô đối này Minh Châu lại
càng cảm động hơn, tại sao trên đời này lại có người yêu thương nàng đến vậy.
Không nghĩ nhiều nàng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ sâu,
hơi thở đều đều làm cho Kiêu Vương nghĩ nàng đã vào giấc, nàng mặc dù
nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm nhận được Binh Thần vẫn lưu luyến ôm lấy
nàng hít lấy mùi hương ở tóc của nàng một hồi lâu rồi mới quyến luyến
ngồi dậy rời khỏi giường gỗ êm ái, thả tấm màn xuống rồi mới rời đi.
Khi không còn nghe thấy bước chân Minh Châu mới từ từ mở mắt, liếc nhìn
xung quanh một mảng tối đen ngòm, đợi đôi mắt đã thích ứng với màn đêm
nàng mới chậm rãi ngồi dậy, tạm thời vết thương bình phục khá tốt, không vận động mạnh sẽ không đau, cho nên nàng vô cùng cẩn thận bước từng
bước xuống giường, lần đầu sau 1 tuần chân không chạm đất, nàng vẫn cảm
thấy sự run rẩy ở đôi chân trần đang căng cơ hoạt động trở lại. Đi không được vài bước nàng lại ngồi thụp xuống vì yếu ớt.
"Chết thật, sao mình giống con què vậy nè ".
Minh Châu tức giận đập lên sàn, hận bản thân vô dụng đến nổi không tự đứng
dậy được, nàng vươn tay bám lấy thành ghế cố níu ngồi lên trên mà thở
hổn hển, lúc nghỉ ngơi thì xoay xoay cổ chân để nó hoạt động lại.
Sau vài phút nghỉ ngơi nàng lại đứng dậy, lần này có vẻ tốt hơn lần trước,
bước đi vững trải hơn, mặc dù phải bám víu lên bàn hoặc mặt tường nhưng
vẫn tốt hơn là không đi được, nàng thầm nể phục bản thân cố gắng luyện
tập sức khỏe nên mới nhanh bình phục, nếu mà như mấy vị Vương Phi kia
của Binh Thần chắc chắn sẽ nằm trên giường cả tháng.
Nàng đi qua
thư phòng tốt om nhưng chẳng thấy Kiêu Binh Thần đâu, nàng lại cố tìm
kiếm khắp nơi rồi mới dừng lại trước phòng tắm lớn trong cung, nàng nhẹ
nhàng bước vào, bên trong hình như còn người khác, tiếng nói chuyện vang lên khá nhỏ nhưng đủ cho nàng nghe thấy:
“Bẩm, tung tích của sát thủ hôm đó quả là Hương Hoa tỳ nữ thân cận của Cao Phi Nương Nương”.Bên trong là Xuất Qủy đang đứng bên cạnh hồ tắm, tay vẫn cầm kiếm dài.
“Hay cho Nhất Phẩm Nương Nương, bề ngoài ngoan hiền thục đức độ, lại nhiều lần bày trò ám hại cả Trẫm và Minh Châu”.
Kiêu Vương không may mảy bất ngờ, vẫn ngồi gác khủy tay lên hồ, mắt nhìn đăm đăm về một điểm vô định.
“Nhưng điều tra cho thấy, Cao Phi Nương Nương không phải người chủ mưu, đằng sau còn người khác nữa”.
“Ai?”
“Không điều tra được, thế lực quá lớn”.
“Điều thêm 10 đặc vụ siêu tinh nhuệ đi điều tra, không được đánh rắn động cỏ”.
“Dạ”.
Nói rồi Xuất Qủy cúi đầu rồi lui về phía sau biến mất sau màn đêm ở phía
cửa hậu, lúc này Minh Châu mới lò đầu ra bắt đầu nhìn trộm, Binh Thần
trong hồ tắm không biết đang làm gì, chỉ thấy chàng vô cùng không thoải
mái, có lẽ là nhịn lâu rồi không được giải tỏa nên đêm nào cũng lén lút
đi tắm nước lạnh đây mà.
Kiêu Vương đưa tay xuống dưới nắm lấy cự long đang ngứa ngáy khó chịu mà xoa nắn, chàng ngửa đầu tựa ra sau vẻ
mặt cực khổ, dùng tay giải tỏa tâm trạng bức bối. Chỉ vì Bảo Bối của
chàng bị thương nặng, Lão Lưu đó lại nói không cho bệnh nhân vận động
mạnh cũng không được kích động ảnh hưởng đến nội tạng, chàng chỉ đành
chịu đựng một chút.
Chỉ nghĩ đợi đến lúc Tiêu D** Đ***g kia bình
phục hoàn tàng, chàng liền một lần rồi một lần đè nàng xuống xâm chiếm
không thôi vậy cũng đủ thõa mãn rồi, thà là dùng ta tự giải quyết chứ
không muốn tìm đến mấy phi tần kia, chỉ nghĩ đến bọn họ thì ở dưới không cứng nổi nữa, dáng vẻ yểu điệu giả tạo đó khiến chàng chán ghét vô
cùng.
Trong đầu chàng chỉ toàn là Minh Châu Bảo Bôi đang nằm dưới chân r** r* không ngừng, trong tưởng tượng cũng vô cùng thoải mái, vô
cùng sống động khiến chàng muốn ra ngay bây giờ. Bỗng dưng có một vòng
tay ôm lấy chàng từ phía sau khiến chàng ngừng lại tất cả hành động của
mình quay ngoắt về phía sau nhìn kĩ chủ nhân của đôi tay hư kia.
“Minh Châu”.
“Sao chàng phải cực khổ như vậy? Không phải ta vẫn ở đây sao?”
Minh Châu đau lòng nhìn xuống vật cứng dưới nước mặc dù mờ ảo nhưng vẫn thấy nó dựng đứng, xưng to.
"Nàng đừng chạy loạn, lỡ đâu … ".
Kiêu Vương vốn muốn nói gì đó thì lại bị miệng nhỏ của Mỹ Nhân chặn lại,
nàng táo bạo ngồi trên thành hồ cúi người xuống hôn lấy chàng, đôi tay
nhỏ nhắn thon dài vuốt lên ngực trầm ướt át, càng muốn cuối xuống cắn
lấy cổ màu nâu xẫm ở phía dưới.
Bị nữ nhân dụ dẫm đến mức này
chàng cũng muốn mất hết lý trí, muốn kéo cả người nàng ngã nhào xuống
bên dưới nhưng vẫn không đành, nghĩ đến vết thương chưa lành cũng không
dám manh động. Chàng chống tay nhảy khỏi mặt nước, bắt lấy cánh tay đang sờ loạn của Minh Châu gằn giọng:
“Đừng dụ dỗ ta”.
“Đâu có đâu, ta chỉ muốn giúp chàng thôi mà”.
Minh Châu bị bắt lấy tay có chút giật mình nhưng cũng không có vẻ gì sợ hãi, nhướn người kéo cổ Binh Thần xuống tiếp tục hôn lấy nàng, nụ hôn lúc
đầu có vẻ nhẹ nhàng sau đó khi thấy người trước mặt thả lòng nàng liên
hôn sâu hơn, chủ động đưa chiếc lưỡi đinh hương vào trong khoang miệng
của chàng, quyến luyến đắm chìm trong đó. Khi Binh Thần bị nụ hôn của
nàng làm cho mộng mị điên đảo, bàn tay bắt lấy nàng cùng từ từ buông
lỏng ra … Ngay lúc này nàng lại càng bạo gan hơn, đưa tay xuống sờ lấy
cự vật sưng phồng, nắm lấy nó nàng vẫn nhớ cái cách Binh Thần đã chỉ cho nàng, không chút ngại ngùng nhẹ nhàng vuốt lấy nó, tay đưa lấy đưa
xuống làm cho đầu chàng muốn nổ tung vì kích thích:
“Hừ … Minh Châu đừng … Ta sẽ tổn thương nàng”.
Minh Châu không trả lời, tay lại càng nắm chặt hơn, tay còn lại cũng đưa
xuống cùng hợp lực bao lấy cự long đang run rẩy, nhịp nhàng đưa lên đưa
xuống. Vì quá kích động, 2 tay dùng lực vừa nhanh vừa mạnh, vết thương
nàng bị động rỉ máu lên áo ngủ trắng tinh, nàng buông tay khỏi cự vật,
ôm lấy vết thương trên ngực:
“ƯM, Đau”.
“Đau lắm không?”
Kiêu Vương bỗng thức tỉnh cuối đầu vươn tay đỡ lấy Mỹ Nhân yếu ớt, gỡ tay nàng khỏi ngực xem xét vết thương có chút rỉ máu.
“Không, chỉ hơi đau chút thôi”.
"Sao lại cố chấp vậy chứ ".
Binh Thần với tay lấy tấm áo choàng khoác lên người rồi ôm lấy nàng bước
nhanh ra khỏi phòng tắm, đặt nàng lên giường ngủ, chàng liền quay đi
bước ra ngoài cửa.
“Ta bảo người đi gọi Thái Y”
“Thần Thần, chàng không định để ta một thân ướt sũng cho Thái Y nhìn chứ?”
Binh Thần bị gọi ngược lại, chàng mới để ý cái bộ đồ mỏng manh trên người
nàng đã sớm bị thấm ướt, nàng không mặc áo yếm bên trong, bộ ngực tròn,
đỉnh hoa đã c*ng đập thẳng vào mắt người nhìn.
“Chàng qua đây thay đồ cho ta trước đi”.
Minh Châu vươn tay nũng nịu nhìn người vẫn đang chần chừ trước mặt làm cho chàng cũng phải nhanh chóng bước qua.
Kiêu Vương thần tục cởi áo nàng ra, vì vết thương cũng lành kha khá sẽ không ảnh hưởng đến tim, nên chỉ băng bỏ sơ qua, dán cầm máu trước ngực. Vì
được tẩm bổ kỹ lưỡng, nàng đã cũng có da có thịt hơn, đẫy đà hơn trước
trông rất quyến rũ. Nhận thất Binh Thần cứ nhìn chằm lên người mình đến
mất hồn, lén nuốt nước bọt thèm khát.
Minh Châu nhếch mép cười,
quả là nam tử hán nhịn lâu như vậy chắc chắn là đang thèm đến phát điên
rồi, nàng kéo tay con hổ đói trước mặt đặt lên một bên ngực lớn, đôi mắt long lanh nhìn lên nói:
“Vẫn đang cố nhịn hả?”
“Nhưng vết thương của nàng đang còn đau, Thái Y nói không được làm lung tung”.
Binh Thần không cố gắng rút tay về thuận theo nàng một tay xoa bóp nhẹ bên
người phải không bị thương, cẩn thận hưởng thụ xúc cảm trên bàn tay, bên dưới râm ran đau nhức. Thật muốn đè nữ nhân này dưới thân dày vò một
hồi.
“Nhưng mà ta bị thương ở trên cũng không phải ở dưới, chàng sao phải cấm dục đến mức như vậy?”
“Không được, ta mất nàng một lần là quá đủ, không thể nào làm đau nàng nữa”.
Kiêu Binh Thần vội rút tay ra, quay đầu nhìn qua chỗ khác, mặt đỏ gay, dây
thần kinh trán nổi lên thấy rõ ràng. Chạy đứng dậy định quay đi tìm Thái Y lại bị gọi ngược lại.
"Chàng đứng lại đó ".
Kiêu Vương khựng lại một lúc, vẫn không dám quay đầu lại.
“Quay mặt qua đây nhìn ta, nhanh lên”.
Minh Châu gằn giọng ra lệnh, nàng sớm đã đứng dậy từ lâu, một tay cởi dây
váy xuống, toàn bộ cảnh xuân đều lộ ra không một mảnh vải, thiêu đốt đôi mắt của Kiêu Vương.
“Lại đây, còn không làm nữa thì lần sau đừng có nhìn mặt ta”.
Kiêu Vương đứng chết trân nhìn nàng, không đến 3 giây sau bước chân nhanh
hơn chạy đến chỗ nàng đang đứng, ôn nhu ôm lấy nàng đặt nụ hôn lên môi
nàng. Một tay vuốt lấy đôi gò bồng đang phập phồng, một tay xoa nắn cặp
mông đẫy đà, chàng sớm đã muốn đụng chạm nàng lâu rồi, lần này là do
nàng chủ động thật sự rất khác biệt. Qủa là Anh Hùng khó qua ải Mỹ Nhân, bị dụ dỗ đến như vậy sao có thể không chịu đầu hàng chứ.
Minh
Châu được bế lên giường lớn, nhìn Kiêu Vương không biết bắt đầu từ đâu,
thì vươn tay rút áo choàng ra, kéo cho nó trượt xuống giường, vật giữa
hai chân lập ló đã hiện ra, vừa lớn vừa cứng đến chói mắt. Nàng không
chần chừ bắt lấy nó mà vuốt ve.
Kiêu Vương đang quỳ bên cạnh bị
tay nhỏ của nàng quậy phá làm đến muốn bộc phát thú tính đến nơi rồi,
khẽ hít sâu cảm nhận từng đợt lên xuống của bàn tay nhỏ, thoải mái đến
rùng rình, rất khác với cảm giác tự mình nắm lấy, tay nàng vừa mềm vừa
ấm như đang vỗ về trái tim của chàng.
“Không phải nói với ta một tiếng là được rồi sao? Chịu đựng lâu như vậy làm gì”.
“Hừ … Không phải là vì nàng sao? Tiểu Yêu Tinh, lại cả gan muốn quyến rũ ta”.
Kiêu Vương run rẫy nhìn Minh Châu vẻ mặt vẫn đang rất tinh quái nhìn chàng,
nàng không kiêng nể gì cứ thế mà lộng hành vật giữa chân chàng. Thấy
nàng đắc ý như vậy Binh Thần cũng không thể nào chịu thua kém, không thể để nàng được nước làm tới như vậy. Chàng đưa tay xuống giữa hai chân Mỹ Nhân tách 2 chân nàng ra, tay đưa vào chỗ sớm đã ẩm ướt.
“Hóa ra là có ai đó cũng muốn được làm”.
Kiêu Vương đưa ngón tay có dịch thủy lên trước mặt nàng cười, vừa mới chạm vào đã bị ngậm cho ướt át.