Nhà lớn Trình gia trước khi năm mới đến đã tu sửa xong. Hơn nửa tháng sau, cả nhà Trình gia chuyển vào.
Tuy rằng lúc đó Trình Tấn không có ở nhà, nhưng hắn biết rõ với địa vị
trong nhà của mình, ngoại trừ phòng của phụ mẫu ra thì phòng của hắn
chính là phòng tốt nhất, luôn chọn hướng ánh sáng tốt nhất vào thư phòng cho hắn. Sau khi người nhà họ Trình chuyển tới nhà mới, vòng quay vận
mệnh tiếp tục hướng đến quỹ đạo mà chạy.
Ở Trình gia, Trương thị là người nói một không nói hai.
Mà đại tẩu Phương thị, nhị tẩu Lý thị cũng đều là những người không tầm
thường. Phương thị tính tình mạnh mẽ, có chuyện là có thể ầm ĩ cả lên,
trong ngày thường không bao giờ để mình chịu thiệt, Lý thị thoạt nhìn im lặng, nhưng khá có tâm cơ, thường thường bên ngoài gây xích mích với
Phương thị để có thể đạt tâm nguyện của chính mình.
Hai người đều sinh tôn tử cho Trình gia, nếu như không đến nỗi phải bất đắc dĩ, thật
sự Trương thị cũng không bắt con trai mình hưu thê hay điều gì tương tự.
Huống chi tuổi tác của các thị đã lớn, bị hưu rồi sau này phải sống thế nào
Trương thị cũng không phải người có lòng dạ độc ác.
Ở Trình gia, tiểu thúc Trình Tấn rất được coi trong, đặc biệt là vấn đề
tiêu dùng tiền bạc, Phương thị cùng Lý thị trong lòng cũng có ý kiến
nhưng đều bị Trương thị trấn áp, các nàng cũng chỉ có thể oán giận trong lòng. Vì vậy, hai người không tự chủ được mà để mắt đến con trai nhà
mình.
Dạy cho hai đứa nhỏ thủ đoạn gian manh để xin tiền Trương
thị, mấy cái gì mà đi thi, mời trà công tử nào đó, mua sách, mua một ít
bút, đều là tiền mà Trương thị dự tính để chu cấp cho Trình Tấn lúc cần.
Nhưng xin cũng không nhiều, tùy theo thu nhập trong nhà mà tăng lên giảm xuống.
Hai đứa nó ở nhà cũng tỏ ra ngoan ngoãn, đối với nội tổ mẫu này tỏ ra rất
là thân cận, có lúc ở bên ngoài chép sách kiếm được chút ít bạc sẽ mua
cho bà vài ba lễ vật, những chuyện như vậy rất ít nhưng tổng lại cũng
không ít quà. Đối với hai đứa cháu lớn như vậy, dù không đến mức là yêu
khảm vào trong tim, nhưng cũng gọi là yêu thương hết lòng. Nhưng căn bản là bà không nghĩ đến, hai đứa này làm gì có chuyện sẽ đi chép sách kiếm tiền, đống tiền kia đều là do hai đứa con dâu đó thương lượng với nhau, bắt nhi tử mua quà đến lấy lòng bà.
Mà bà cũng không biết nhiều lý do xin tiền cảu hai đứa cháu nội đều là nói dối với bà.
Hình như là không chỉ có một hai lần hai đứa cháu này xin tiền đều xin một con số nhất định.
Mà Trình Tấn từ nhỏ không vòi vĩnh bà mua đồ này nọ, mà do chính bản thân
bà không chịu nổi thương con mà chủ động chu cấp, hơn nữa số bạc không
ít, bà cảm thấy điều đó là bình thường, con trai nhỏ không xin tiền bà
bởi vì trong tay còn bạc.
Cho nên bình thường Trương thị không có cảm thấy có gì không đúng.
Cũng chính vì được Phương thị cùng Lý thị giáo dục như vậy từ nhỏ, làm cho
đời con cháu của Trình gia, từ sợ hãi với việc lừa dối bà nội cho đến
mức tập mãi thành quen. Ở cái tuổi thiếu niên này luôn có những lúc muốn so sánh với nhau, bạn học có hơn ngươi một chút, khoe khoang một chút,
ngươi liền phồng má giả làm người mập mà, những loại hình mời tiệc là
những thời điểm dùng đến tiền. Hai người bọn chúng biết được từ trong
miệng cha mẹ mình, biết được bà nội là người quản lý tài sản trong nhà,
liền nghĩ biện pháp để xin bạc.
Trương thị có tiền liền sẽ tiêu
một chút, mà ở trên trấn có hai cái cửa hàng làm ăn khá tốt, tiền mỗi
tháng đều tính vào sổ nên cũng không đem số tiền đám tôn tử xin xỏ mà để bụng, trái lại càng ngày cho càng nhiều hơn.
Vì thường xuyên đi
lại nên dẫn đến ngày nghỉ hè Trình Tấn đã đi vào sáng sớm, sau khi đi
gặp Lâm Chiêu, lại vừa vặn đụng phải hai người trong thanh lâu đi ra, lộ ra khuôn mặt cười đầy nọng.
Trình Ngạn và Trình Ba cùng nhau
chậc lưỡi nhớ lại hương vị tươi đẹp hôm qua, Trình Ngạn đi phía trước
Trình Ba ở phía sau, đột nhiên Trình Ba đụng phải ca ca đang đi phía
trước, lảo đảo thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, hắn bất mãn nói: "Sao
lại đột nhiên dừng lại thế?"
Trình Ngạn vỗ vào tay hắn, thấp giọng nói: "Đệ nhìn phía trước kìa."
Trình Ba ngẩng đầu nhìn, sau đó cứng đờ cả người.
Chỉ thấy phía trước bọn họ chính là vị tiểu thúc trong nhà, không biểu tình gì nhìn họ, ánh mắt kia khó mà hình dung được, làm bọn họ hoảng loạn
không thôi.
Trong lòng hai người sợ sệt, chậm chậm chạp chạp mà tiến về phía trước, cúi đầu không dám nói lời nào.
Trình Tấn nhìn chăm chú họ hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."
Ba người cùng đi về nhà, dọc theo đường đi, Trình Ngạn cùng Trình Ba không dám lên tiếng, miệng câm như hến.
Lúc gần về đến nhà, Trình Ngạn mới lấy dũng khí nói: "Tiểu...tiểu thúc, nhà kia đã tu sửa xong, đã chuyển vào ở ạ."
Họ khác với Trình Tấn, học viện của hai người không có chỗ nội trú, mỗi
ngày Trình Ngạn cùng Trình Ba đều là học ngoại trú, may mà từ trấn về
nhà cũng chỉ cần đi hơn nửa canh giờ không sai biệt lắm.
Trình
Tấn nghe vậy, hương về phía nhà mới mà đi tới, chưa có vào đến nhà, đã
nghe thấy âm thanh huyên náo ở trong sân từ đằng xa, kèm theo trong đó
còn có giọng nói lớn của một phụ nữ lớn tuổi, tâm trạng Trình Tấn bây
giờ liền chìm xuống. Vừa đi vào cửa viện liền thấy, quả nhiên đúng như
hắn đoán, có một phụ nhân ăn mặc chỉn chu mang theo một đám trẻ con đến
giới thiệu cho nương của hắn.
Trình Tấn cũng đã từng thấy người phụ nhân này từ xa xa, chính là người thôn kế bên, bà ấy làm nha bà* để kiếm tiền.
*Nha bà (牙婆): kiểu buôn người hay dắt mối cho người có nhu cầu, như là trẻ
em cho gia đình hiến muộn, cần có con hoặc mua vợ của người giàu...
Tới nơi này làm gì nhìn cũng biết.
Trình Tấn cảm thấy có chút đau đầu, hai tháng mới về lại nhà, cũng đã nói
chuyện cẩn thận với hai đứa cháu trai như thế nào, người thì ngay lập
tức đồng ý, trong lòng cũng không có suy nghĩ lung ta lung tung gì, mà
vừa quay đầu liền bị hắn bắt gặp đi từ trong thanh lâu đi ra. Còn bên
phía nương cũng thật là, đã khuyên bảo nhiều lần, đừng để lộ tiền bạc ra bên ngoài, nếu không sẽ bị người ta dễ dàng nhắm đến các thứ.
Lúc đó trong lòng mẹ hắn cũng bị lời nói của hắn hù dọa, vậy mà đảo mắt một cái liền muốn mua cho hắn một nhóm thư đồng.
Trình Tấn mở miệng: "Nương, các người đang làm gì vậy?"
"Tấn nhi." Lúc này Trương thị vừa hay trông thấy hắn liền bật cười: "Con về
thật đúng lúc, mau đến nhìn xem, nương đang chuẩn bị mua cho con ít thư
đồng đây, sau này có chuyện gì cũng có thể bảo bọn nó giúp con làm việc. Con đi tới nhìn thử, tự chọn mấy người hợp ý đi."
"Nương." Trình Tấn bất đắc dĩ nói: "Con đã nói với người rồi, con chỉ là đứa trẻ nhà
nông, đọc sách cũng chưa làm ra thành tựu gì, vậy thì mua cái thư đồng
gì chứ."
"Cũng không thể nói như vậy được." Trương thị nói: "Con
ta ưu tú như, việc thi đậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hiện tại nhà
chúng ta có tiền, con cũng chính là một thiếu gia. Hơn nữa hôn phu của
con, người ta là hài tử nhà phú hào, nhà chúng ta không nâng cao mặt
mũi, chờ người ta gả đến còn không phải không thèm đặt chúng ta vào mắt
à."
Trong lòng Trình Tấn biết rõ Lâm Chiêu sẽ không làm ra thái
độ ghét bỏ đó, người ta cũng nguyện ý cùng hắn được ăn cả ngả về không
mà muốn ngả bài với Lâm phụ, làm tốt tâm lý bị đuổi ra khỏi nhà, làm sao có thể như vậy được.
Hắn vẫy vẫy tay, sắc mặt có chút nghiêm
túc: "Nương, ngày hôm nay cứ để vậy thôi, bây giờ con có chuyện cần nói
với người, nương tiễn thím kia đi về trước đi."
"Có chuyện gì sao?" Trương thị có chút chần chừ, có chút không muốn.
Nhìn đến sắc mặt Trình Tấn, cuối cùng vẫn là nghe theo.
Nói một ít lời hay, gửi cho người ta một ít phí coi như là đền bù cho vất
vả đường xa, Trương thị đưa người ra khỏi cửa ngoài rồi mới quay trở
lại.
"Đến cùng là chuyện gì?" Trương thị hỏi, lại thấy hai đứa
cháu bộ dạng cúi đầu ủ rũ: "Chẳng lẽ bọn chúng lại gây ra chuyện gì à?"
Trương thị có chút khó tin, trong ấn tượng của bà thì hai đứa cháu này là những đứa ngoan ngoãn.
Trình Tấn gật đầu một cái, hỏi lại: "Đại ca đại tẩu, còn với nhị ca nhị tẩu có ở nhà không ạ?"
"Bọn họ ở bên trong kia đang làm việc." Tuy rằng trong nhà có nhiều tiền
nhưng lại không có mua người hầu nào, cho nên mọi thứ đều là tự mình
làm.
Trương thị có lén lút trốn bớt việc, nhưng cũng chẳng sao vì bà là trưởng bối trong nhà, lại còn là người quản lý chi tiêu trong
nhà, nên cũng không ai có ý kiến gì.
Trình Tấn xoay người lại: "Trong các ngươi chọn ra một người đi gọi cha mẹ mình cùng gia gia gọi về đây."
Trình Ngạn chạy trước, không có chút nghĩa khí gì mà vứt bỏ đệ đệ lại chịu đựng khí thế lạnh lẽo của tiểu thúc.
Cho là nhà có chuyện gấp, người nhà Trình gia trở về rất nhanh.
Trình Ngạn cùng Trình Ba đứng ở ngay giữa nhà, nhưng người khác ngồi ở trước
đều có chút bối rối, Trình Tấn khẽ nâng cằm, lạnh nhạt hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, các người nói đi?"
Hai người không dám lên tiếng.
Đại tẩu Phương thị thấy con trai mình như thế, vội la lên: "Chúng mày đã
gây ra cái họa gì rồi, còn không mau nói đi! Có phải là ở học viện đánh
nhau với người ta bị bắt bồi thường tiền không? Hay là đắc tội với người không nên đắc tội?" Trông tiểu thúc có vẻ rất tức giận, chẳng lẽ là do
hai cái đứa này độc mồm độc miệng nói xấu sau lưng bị hắn bắt gặp?
Càng làm Phương thị lo lắng hơn là chuyện nàng dạy cho nhi tử nhà mình học nói dối lừa gạt tiền của nương bị lộ ra.
Họa ập đến thật rồi, nàng đã dạy dỗ bao nhiêu lần, mở miệng nói chuyện phải biết cẩn thận, lỡ như bị cha mẹ hay là người khác nghe được đi cáo
trạng, thì lúc đó trời đều sập xuống.
Trình Ngạn gắt gao cuối đầu nhỏ giọng nói: "Không phải."
"Con nói cái gì?" Phương thị không nghe rõ, thẳng tay đánh lên lưng nhi tử
mấy cái, đem người vặn vẹo đến chạy không thoát: "Nói lớn lên, mau nói."
Trình Ngạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Con và
tiểu Ba đi dạo từ trong thanh lâu ra, bị tiểu thúc đi ngang qua bắt
gặp."
Nháy mắt trong phòng trở nên an tĩnh, ngay sau đó Phương
thị la lên một tiếng sợ hãi, hai tay nàng duỗi đến lưng Trình Ngạn véo
mạnh: "Đi chơi thanh lâu, vậy mà đi thanh lâu, con mới bao lớn mà đi
chơi thanh lâu, làm sao lại không biết xấu hổ vậy chứ, con......" Tuy
nói rằng thời này đã có cho phép dạo chơi những nơi như vậy, nhưng mà
trong thôn lại không có lưu hành thứ này.
Nếu ai cả ngày đi đến hoa lâu, mặt kia đều phải bị thê tử cấp mò hoa.* (Đoạn này không hiểu nên để nguyên văn câu sau)
Bởi vậy, cũng không có người mẹ nào muốn con mình như vậy, nếu như Trình
Ngạn trúng cử, đừng nói là đi dạo hoa lâu, lấy về mười tám người thì
Phương thị cũng nguyện ý vì hắn mà sắp xếp. Nhưng bây giờ, đọc sách còn
không xong, tuổi tác cũng chưa lớn, nhà bọn họ đến tiền còn không có,
lại còn dám đi dạo hoa lâu, thật là muốn lật trời rồi a.
Phương thị nắm chặt lấy một cây gậy, Trình Ngạn bị đánh kêu rên liên hồi, tiện thể dựa vào Trình Ba làm hắn bị vạ đánh mấy cái.
"Được rồi." Trình Tấn trầm giọng nói: "Đại tẩu đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện
này còn chưa giải quyết xong đâu, chờ mọi người cùng nhau nói chuyện rồi tẩu lại đánh cũng không muộn."
Trong ngày thường Trình Tấn rất
ít khi trở về nhà, độc tâm thuật của hắn có muốn dùng cũng phải để người ta có suy nghĩ mạnh đến cái gì đó, cho nên trước đến nay hắn cũng không phát hiện có điều gì không đúng. Không ngờ hôm nay trên đường trở về
lại thấy được hai đứa cháu này còn giấu không ít bí mật a.
Trương thị cũng nói: "Nghe theo Tấn nhi."
Phương thị ngượng ngùng ngừng tay, ngồi lại về vị trí.
"Các người nói tiếp đi." Trình Tấn nói.
"Tiếp... tiếp tục cái gì ạ?" Chuyện đi dạo thanh lâu họ đã nói rồi, chẳng lẽ tiểu thúc còn biết những chuyện khác nữa?
Nhưng chuyện bọn họ phạm phải quá nhiều, tùy tiện mở miệng nói ra, lỡ như tự bại lộ sẽ không tốt.
Thấy bọn họ như vậy, Trình Tấn mở miệng đi thẳng vào vấn đề: "Ta nghe người
khác nói, các người thường xuyên qua đêm ở hoa lâu, qua đêm ở đó hẳn
tiêu không ít chứ? Bạc của các người, là lấy từ đâu ra?"