Phong Lâm Vũ húng hắng ho một tràng dài vì sặc nước,hắn cố định thần lại cho rằng mình vừa mới nghe nhầm.Làm gì có chuyện ác nữ Châu Tuệ đem
lòng yêu thích hắn cơ chứ?
Sau khi giữ vững được tâm thế thì Phong Lâm Vũ lại dọ hỏi thêm một lần nữa điều làm cho hắn kinh hồn bạc vía:
- Châu Tuệ à!Cô vừa nói gì thế?
Châu Tuệ áp lòng bàn tay mình lên tay hắn,ánh nhìn đầy ắp sự gửi trao chân thành:
- Em nói là em thích anh!Đó là sự thật!Anh không hề nghe nhầm đâu!Anh muốn em lặp lại 100 lần thì em vẫn nói là em thích anh!
Phong Lâm Vũ khi đã xác nhận Châu Tuệ đang thực sự nghiêm túc thì vội rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang giữ chặt của cô.Hắn vừa tỏ vẻ ngạc nhiên vừa
không thể nào thích ứng nổi:
- Châu Tuệ à!Là cô đang đùa đúng không?Giữa chúng ta thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm được chứ?
Nghe Phong Lâm Vũ nói thế càng khiến Châu Tuệ tỏ rõ sự cương quyết dâng lên trong ánh mắt:
- Em không đùa!Em làm tất cả mọi việc,sắp xếp tổ chức tiệc sinh nhật cho
anh trên đảo Hải Nam,bắn pháo hoa tỏ tình với anh chung quy điều là do
em thực sự rất thích anh!
Phong Lâm Vũ đưa tay xoa lấy mi tâm rồi nói:
- Châu Tuệ!Cô có biết là mình đang nói gì không?Mối quan hệ giữa tôi và
cô chỉ ràng buộc nhau bởi một bảng hợp đồng hôn nhân vỏn vẹn có hai năm
thôi!Hết thời hạn hợp đồng là xem như giữa chúng ta không còn gì liên
quan đến nhau nữa!Sao đột nhiên cô còn muốn dây dưa và nói yêu thích với tôi?
Châu Tuệ vẫn kiên nhẫn:
- Phong Lâm Vũ!Em muốn ở bên anh suốt cả cuộc đời này chứ không chỉ vỏn vẹn trong hai năm ngắn ngủi
như thế!Mối quan hệ hôn nhân của chúng ta đã được pháp luật công nhận cả rồi!Chỉ còn thiếu sự gắn kết tình cảm với đối phương thôi!Nếu như anh
muốn thì chúng ta cùng nhau bước vào giai đoạn tìm hiểu từ đầu và yêu
đương như các cặp đôi khác là được!
Phong Lâm Vũ nhếch môi cười:
- Tôi chắc chắn là không muốn tìm hiểu hay yêu đương gì với cô cả!Châu
Tuệ à!Cô cần bình tâm lại trước đi đã!Cô có hiểu như thế nào là tình yêu không?Điều gì khiến cô thay đổi đột ngột như vậy?Vì nghĩ rằng tôi có
tình ý khi chứng kiến tôi xả thân mình cứu cô hết lần này đến lần khác
hay sao?Đó chỉ là sự trượng nghĩa của một người đàn ông nên làm!Cô không cần vì cảm động mà lầm tưởng như thế!
Châu Tuệ vội nắm lấy tay Phong Lâm Vũ như muốn khẳng định tình cảm của mình:
- Em không lầm tưởng!Em cũng không vì cảm động nhất thời mà nói lời yêu
thích với anh!Sao anh lại không tin vào tình cảm của em kia chứ?
Phong Lâm Vũ rút tay ra khỏi bàn tay Châu Tuệ một lần nữa rồi thở dài:. Truyện Việt Nam
- Châu Tiểu thư!Tôi cũng không quan trọng lời tỏ tình của cô có thật lòng hay không?Tôi cũng không muốn yêu đương hay tìm hiểu gì với cô cả!
Châu Tuệ chợt thấy tim mình thắt lại khi nghe lời khước từ khẳng khái từ
Phong Lâm Vũ,ánh mắt cô nhìn về phía hắn tỏ rõ sự thất vọng:
- Sao anh lại vội vàng từ chối không cần thêm thời gian suy nghĩ như thế?
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp:
- Đương nhiên là không cần suy nghĩ cho phí thời gian rồi!Chỉ đơn giản vì cô không phải là gu phụ nữ bổn Thiếu gia tôi thích!
Châu Tuệ dọ hỏi:
- Vậy gu phụ nữ anh thích là như thế nào?
Phong Lâm Vũ thản nhiên đáp:
- Đương nhiên là phải xinh đẹp quyến rũ,dịu dàng thông minh còn phải
ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa!Còn cô nhìn lại mình đi!Khác xa với hình mẫu phụ nữ lý tưởng của tôi lắm!
Châu Tuệ nhất mực quả quyết:
- Vậy thì em sẽ cố gắng thay đổi!Sẽ trở về hình dạng phụ nữ mà anh thích là được rồi!
Phong Lâm Vũ vẫn tỏ rõ thái độ không thỏa hiệp:
- Không cần cô phải tốn công sức như vậy đâu!Giữa chúng ta không thể nào
phát sinh chuyện yêu đương nam nữ được!Cô tốt nhất nên từ bỏ ý định của
mình đi!
Đến lúc này Châu Tuệ không thể kiên nhẫn hơn nữa,cô tỏ
rõ thái độ không cam tâm khi Phong Lâm Vũ vẫn cứ trước sau như một giữ
lấy chính kiến của mình:
- Vì sao anh cứ nhất quyết từ chối tình cảm của em?Cũng không cho em cơ hội để thay đổi bản thân vì anh?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền cười khảy đáp:
- Châu Tuệ à!Tôi buộc phải nói thẳng ra hết sao?Nếu tôi yêu cô thì không
khác gì đi yêu một thằng đàn ông cả!Tôi không thích phụ nữ suốt ngày
đánh đấm,hở một tí là dùng bạo lực để uy hiếp đối phương!Không thích cả
thói quen hay hút thuốc uống rượu của cô!Và càng không thích ở bên người phụ nữ không đem lại cho mình sự tôn nghiêm nào!
Châu Tuệ thắc mắc lập lại câu hỏi:
- Anh không cảm nhận được sự tôn nghiêm sao?
Phong Lâm Vũ được dịp nói ra hết những suy nghĩ hắn đã cố nhẫn chịu bấy lâu:
- Đương nhiên là không có tôn nghiêm!Cô nghĩ lại xem trước giờ cô đã đối
với tôi như thế nào?Dùng vũ lực bắt ép tôi ký vào hợp đồng hôn nhân là
cô!Tước bỏ đi hết mọi sự tự do của tôi là cô!Và bây giờ muốn dây dưa bày tỏ tình cảm với tôi cũng là cô!Châu Tuệ!Cô xem tôi là gì?Là con rối mặc sức cho cô giật dây điều khiển sao?Tôi không thích người phụ nữ thoải
mái xoay chuyển vận mệnh và áp đặt cuộc đời mình như thế!Nếu là người
yêu là người vợ thì càng không!
Châu Tuệ hoen cay khóe mắt khi nghe thấy hàng loạt lời trách cứ từ Phong Lâm Vũ.
Cô tự hỏi vốn dĩ hình tượng của mình trong mắt Phong Lâm Vũ đã mang đầy
những định kiến xấu xa đến mức không còn có thể gọt giũa hay sửa chữa để hoàn thiện thành phiên bản tốt hơn hay sao?
Cô cũng tự thừa nhận mình có phần không đúng khi thời gian vừa qua ưa dùng bạo lực để trấn
áp và uy hiếp hắn.Nhưng cô muốn thực tâm sửa đổi,vì hắn cô có thể trở
thành hình dạng người phụ nữ hắn mong muốn.Sao hắn cứ nhất mực từ chối
và đẩy cô ra xa thế này?
Châu Tuệ cố gạt đi nỗi thất vọng và gượng cười nhìn Phong Lâm Vũ:
- Em biết thời gian qua mình đã làm nhiều việc quá đáng khiến anh phải
chịu nhiều ấm ức!Nhưng mà Phong Lâm Vũ!Anh nhất định phải cho em cơ
hội!Em sẽ sửa đổi tính cách của mình để có thể phù hợp hơn với anh!
Phong Lâm Vũ vội lắc đầu:
- Thôi không cần đâu!Cô đừng phí thời gian như vậy!Chỉ còn không đầy ba
tháng hợp đồng hôn nhân giữa tôi và cô sẽ kết thúc!Tôi không muốn dây
dưa gì với cô thêm nữa!
Châu Tuệ bước đến gần Phong Lâm Vũ kéo sát chiếc cà vạt của hắn về phía mình rồi nhìn thẳng vào mắt hắn đầy vẻ cương nghị:
- Phong Lâm Vũ!Anh có quyền từ chối nhưng em cũng có quyền tiếp tục theo
đuổi!Hai chúng ta không ai can dự đến ai!Em sẽ làm mọi cách để anh yêu
em và rút lại hết những câu nói tối nay!
Vừa nói dứt lời thì Châu Tuệ đồng thời đặt lên môi Phong Lâm Vũ một nụ hôn nhẹ kèm theo lời thì thầm bên tai:
- Em thích anh nên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!Trời đã về khuya
rồi!Anh hãy về phòng nghỉ ngơi!Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành sớm về lại Bắc Kinh!
Nói đoạn Châu Tuệ quay bước rời đi,Phong Lâm Vũ chưa
kịp phản ứng với nụ hôn bất ngờ của cô nên cũng sừng sờ mất vài giây.Đến khi hắn sực tỉnh thì đã thấy Châu Tuệ đã bước dần về phía bên trong
khoang thuyền.
Từ xa Châu Tuệ vẫn có thể nghe được tiếng Phong Lâm Vũ vang vọng:
- Châu Tuệ!Sao cô cứ cố chấp như thế hả?Tôi đã bảo là tôi không thích cô!Mãi mãi sẽ không thích cô!Đừng tốn công vô ích nữa!
Châu Tuệ vờ như không nghe thấy nên cố rảo bước đi thật nhanh,cô sợ nếu bước chậm một chút thì trái tim mình sẽ vỡ vụn trước những lời nói sắc lạnh
như mũi dao nhọn từ Phong Lâm Vũ.
Niềm háo hức xen lẫn hy vọng mà cô mong đợi khoảnh khắt được tỏ bày tấm chân tình cùng Phong Lâm Vũ cứ
như những đợt pháo hoa chỉ vụt sáng rực rỡ trong phút chốc rồi nhanh
chóng lụi tàn giữa trời đêm tăm tối.
Châu Tuệ đưa hai tay bịt lấy đôi tai mình lại để không phải nghe thấy những lời tuyệt tình từ Phong
Lâm Vũ.Cô cố kiềm lại tiếng nấc quặn thắt nơi lồng ngực mà tự trấn an
bản thân:
- Không được khóc!Anh ấy chỉ là nhất thời chưa nhận ra
tâm ý của mình!Phải cố gắng thể hiện nhiều hơn trong thời gian sắp
tới!Mình không được bỏ cuộc!Nhất định không vì những lời nói của anh ấy
mà bỏ cuộc!