Ông Triệu rất hào phóng, mua cho hai người căn phòng tân hôn có bốn
tầng. Cố Tri Niên vừa tức giận vừa chạy đến phòng ngủ chính ở lầu hai,
trong lòng Triệu Duy Trinh cũng tức giận, hiện tại cũng không có tâm tư
đi làm phiền Cố Tri Niên.
Hai người cứ như vậy một người ở lầu
hai một người ở lầu ba, rõ ràng là đêm tân hôn, trong phòng lại không có chút cảm giác ấm áp nào.
Cố Tri Niên tắm rửa xong, một mình nằm
trên giường lớn phủ đầy cánh hoa. Nhiệt độ trong phòng ngủ thích hợp, Cố Tri Niên kéo chăn chui vào, trong lòng có chút khó chịu —
Về
cuộc hôn nhân giữa cậu và Triệu Duy Trinh, thật ra Cố Tri Niên thực sự
cảm thấy có lỗi. Cậu lợi dụng tình yêu thương và kỳ vọng của hai gia
đình đối với cậu, lấy hôn nhân làm quân bài để đổi lấy sự tự do lựa chọn nghề nghiệp của cậu, đây thực chất là một việc làm ích kỷ.
Mà Cố Tri Niên cũng thật không ngờ, Triệu Duy Trinh lại dễ dàng đồng ý như
vậy. Không chỉ như thế, anh còn thể hiện thái độ rất muốn kết hôn với Cố Tri Niên.
Triệu Duy Trinh muốn cái gì? Cố Tri Niên nghĩ không
ra, đành phải đưa ra một suy đoán rất hợp lý dựa trên sự hiểu biết của
mình về Triệu Duy Trinh — đầu óc Triệu Duy Trinh có vấn đề.
Một khi đã có suy đoán này, nếu Triệu Duy Trinh lại làm ra chuyện kỳ quái gì, Cố Tri Niên cũng cảm thấy có thể hiểu được.
Dù vậy, trong lòng Cố Tri Niên vẫn cảm thấy trống rỗng. Lời Triệu Duy
Trinh vừa nói giống như một cái gai đâm vào trong lòng Cố Tri Niên, vừa
đau vừa ngứa — giống như trong mắt Triệu Duy Trinh, Omega của mình chính là không có nửa điểm đáng khen nào.
Triệu Duy Trinh sẽ không bao giờ thích một Omega như mình.
Cũng không phải ngày đầu tiên Cố Tri Niên biết được điều này, cậu rúc mình
vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu với đôi mắt nhắm nghiền. Trong
lòng nảy sinh không biết bao nhiêu lần mặc niệm: Không thích thì không
thích, tôi cũng không muốn thích anh, tên khốn.
Triệu Duy Trinh ở lầu ba đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy, anh hắt xì một cái rồi nhìn
vào phòng khách trống rỗng, nghĩ thầm ông nội của mình chính là một lão
hồ ly — đoán chừng hai người sẽ chia phòng ngủ, dứt khoát chỉ sắp xếp đồ trải giường cho phòng ngủ chính.
Dựa vào cái gì Cố Tri Niên có
thể ngủ trên giường lớn mềm mại, còn mình lại phải đối mặt với cái
giường phụ ngay cả hệ thống sưởi ấm cũng không mở này?
Quả thực
khinh người quá đáng! Triệu Duy Trinh anh là ai? Đỉnh cấp Alpha đỉnh
thiên lập địa, tuổi còn trẻ đã tiếp quản sản nghiệp của Triệu gia, hành
sự quyết đoán, tầm nhìn độc ác. Làm sao có thể cúi đầu chỉ vì một cái
giường?
Nửa giờ sau, Cố Tri Niên đang ngủ say đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa liên tiếp truyền đến, cùng với những âm thanh với cái
giọng nói đáng ghét của Triệu Duy Trinh: "Cố Tri Niên, mở cửa!"
Cố Tri Niên vùi đầu vào trong chăn giả vờ chết.
Triệu Duy Trinh ở cửa cũng không ngại phiền: "Cố Tri Niên, mở cửa. Cố Tri Niên, mở cửa. Cố Tri Niên, mở cửa..."
Cố Tri Niên không thể nhịn được nữa từ trên giường bò dậy, cũng thề nếu có cơ hội nhất định phải đánh tên khốn kiếp này một trận: "Gọi hồn hả?"
Triệu Duy Trinh liếc mắt nhìn Cố Tri Niên, cười lạnh: "Đây là nhà ông nội tôi mua, cậu ngủ cũng thoải mái quá ha"
"?" Triệu Duy Trinh là tới gây rắc rối đúng không? Nhất định là vậy? Trong
đầu Cố Tri Niên còn mơ hồ vì buồn ngủ, cho nên hiện tại cậu tạm thời
không muốn cho Triệu Duy Trinh một sắc mặt tốt.
Cố Tri Niên trợn mắt nhìn Triệu Duy Trinh, một lần nữa đóng cửa lại.
"..." Thiếu chút nữa bị tấm cửa đập vào mũi Triệu Duy Trinh, rốt cuộc cũng
nhớ ra mình đến đây vì mục đích gì — tốt lắm Cố Tri Niên, vừa mới vào
cửa đã lộ bản chất rồi, đêm tân hôn còn nhốt chồng mình ở bên ngoài, quả thực buồn cười!
Vì vậy Cố Tri Niên còn chưa nằm trở lại giường,
ngoài cửa đã vang lên lời Triệu Duy Trinh vừa gõ cửa vừa lặp lại: "Cố
Tri Niên, mở cửa. Mở cửa, Cố Tri Niên, Cố Tri Niên ——"
Cửa lại một lần nữa bị Cố Tri Niên mở ra: "Anh có xong chưa hả? Hơn nửa đêm rồi, tên khốn nhà anh muốn làm cái gì?"
Triệu Duy Trinh lạnh lùng nhìn Cố Tri Niên, thái độ vẫn cao ngạo như trước.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của Alpha khẽ mở: "Tôi muốn lấy chăn."
Cố Tri Niên nhíu mày: "Chăn gì?"
"Cậu nói xem chăn gì? Tôi có thể cầm lấy cậu cả đời sao?"
T/N: Câu này là raw "你说什么被子?我能拿你一辈子?/Nǐ shuō shénme bèizi? Wǒ néng ná nǐ yībèizi?/". Từ "被子 / bèizi/: Chăn" và từ "一辈子 / yībèizi/: Cả đời" phát âm nghe giống nhau.
Cố Tri Niên dùng ánh mắt như đang nhìn tên bị bệnh thần kinh để nhìn Triệu Duy Trinh: "Anh thật sự rất thô tục, anh biết không?"
Triệu Duy Trinh hừ lạnh một tiếng: "Cậu cũng thật khiến người ta chán ghét."
Cố Tri Niên hất cằm: "Đúng vậy, tôi chính là khiến người ta chán ghét, ai
bảo anh mắt mù đi kết hôn với tôi. Bây giờ được rồi, người vợ Omega
khiến người ta chán ghét của anh muốn đi ngủ, anh có thể đừng quấy rầy
được không?"
"Vợ sao? Cậu cũng thật tự coi trọng chính mình."
Triệu Duy Trinh bị mắng vừa thô vừa mù thì cơn tức giận lại dâng lên:
"Hai chúng ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do giấc mộng vớ vẩn gì của
cậu ban tặng."
"Anh cho rằng tôi rất muốn kết hôn sao? Nếu không
là vì để cho ông nội anh với ông nội tôi an hưởng tuổi già, nếu không
phải là anh ở trước mặt hai ông cố làm ra vẻ tự khen ngợi, tôi ước gì cả đời này cũng không kết hôn với anh."
Lời nói của Alpha giống như một con dao sắc bén, kết hợp với biểu cảm có chút cứng rắn khi nhìn về
phía Cố Tri Niên của anh, cứa vào trái tim Cố Tri Niên máu chảy đầm đìa.
Omega nắm chặt tay nắm cửa. Cậu cho dù có đau buồn cũng sẽ không thể luống
cuống trước mặt Triệu Duy Trinh, để tránh cho cậu bị Triệu Duy Trinh
khinh thường lại một lần nữa.
Cố Tri Niên nhéo đầu ngón tay của
mình, cậu ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng Triệu Duy Trinh, còn học theo
bộ dáng lạnh lùng của Triệu Duy Trinh cười lạnh một tiếng: "Anh yên tâm, tôi cũng không để vào mắt một Alpha khốn kiếp tự cho mình là trung tâm
như anh đâu."
"Mục đích kết hôn với anh, ngoài việc là vì hai ông ra, còn là lợi dụng anh để đổi lấy tự do nghề nghiệp. Đối với tôi mà
nói, giá trị sử dụng của anh chỉ có thế này thôi."
"Cố Tri Niên
——" Triệu Duy Trinh trầm giọng gọi tên Cố Tri Niên, lửa giận ngập trời
lan tràn ở trong lồng ngực Alpha, khiến giọng điệu của anh so với trước
trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
Cố Tri Niên lại không bị dọa sợ
bởi một Triệu Duy Trinh như vậy. Ngón tay của cậu đã bị chính mình bấm
ra một cái dấu hình trăng lưỡi liềm: "Làm sao? Anh còn muốn đánh tôi
sao?"
Trong cơn giận dữ Triệu Duy Trinh nặng nề hít sau một hơi,
anh đương nhiên không bao giờ đánh Cố Tri Niên. Nhớ kỹ lại kể từ thời
thơ ấu cho đến bây giờ, Triệu Duy Trinh anh đã khi nào thật sự ra tay
với Cố Tri Niên? Rõ ràng từ nhỏ đến lớn đều là Triệu Duy Trinh vây quanh Cố Tri Niên, hiện tại Cố Tri Niên lại nói Triệu Duy Trinh tự cho mình
là trung tâm.
Cố Tri Niên chính là một con sói vong ơn bội nghĩa.
"Được, rất tốt, vô cùng tốt" Triệu Duy Trinh đưa lưỡi chống má, vị trí mà buổi chiều bị Cố Tri Niên cắn chảy máu hiện tại dường như lại bị ảnh hưởng
thành cơn đau nhàn nhạt: "Cậu nhớ cho kỹ lời nói hôm nay, sau này ai cầu xin trước người đó là cháu trai."
Triệu Duy Trinh nói xong lời tàn nhẫn, cũng không định đi lấy chăn trong phòng ngủ chính ra.
Sao lại có thể như thế được chứ? Triệu Duy Trinh khốn nạn, sao có thể nói
ra những lời này? Chỉ vì cấp bậc tin tức tố của cậu thấp hơn anh, chỉ vì tin tức tố của cậu và anh không phải là xứng đôi nhất, và cũng chỉ vì
cậu tồn tại ý đồ riêng mới để cho hai người kết hôn?
Rất lâu sau, Omega bất lực trượt xuống sàn nhà. Cậu dựa vào khung cửa, tiếng khóc nức nở dần dần biến thành khóc lớn.
Tiếng khóc tan nát cõi lòng của Omega vang vọng khắp trong căn biệt thự. Thế
giới này có rất nhiều người thích Cố Tri Niên, nhưng hiện tại lại không
có ai có thể xuất hiện đúng lúc ở đây, cho Cố Tri Niên một cái ôm hoặc
là an ủi.
Và Alpha mà Cố Tri Niên muốn nhất, mấy phút trước mới chính miệng cảnh cáo Cố Tri Niên, bảo cậu đừng si tâm vọng tưởng.