Nhưng mọi chuyện nào có như những điều mà cô mong muốn, từ trước cho đến nay vẫn là như vậy! Huyền Lam đau đến nỗi ngất xỉu ngay trước mặt cô,
bất chấp cô có kêu đến thế nào thì cũng không tỉnh lại.
Ngọc Trúc lo đến nỗi phát khóc, cô không thể làm gì để cứu cậu bé trước mặt này
cả. Ở đây không có bệnh viện, cô phải làm sao đây? Nên làm như thế nào
đây!
Cánh cửa phía sau lưng Ngọc Trúc mở mạnh ra. Diêm Vương
nhanh chóng chạy qua cô, ôm lấy Huyền Lam. Phía sau chính là Lưu Phán
Quang và Xuân Mai, sắt mặt của cả hai người bọn họ đều trắng bệt ra.
Diêm Vương lấy một viên dược màu xanh thẫm cho vào miệng của Huyền Lam, rồi
lại dùng một lực gì đó mà Ngọc Trúc chưa bao giờ thấy truyền qua cơ thể
của Huyền Lam.
Diêm Vương ân cần ôm lấy Huyền Lam, dịu dàng vỗ ve cậu bé: " Không sao rồi! Có phụ thân đây rồi! "
Một lúc sau, sắt mặt của Huyền Lam cũng đã trở nên hồng hào trở lại. Diêm
Vương mới đặt cậu bé xuống giường. Ngọc Trúc chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy bày ra bộ mặt lo lắng đến như vậy. Chắc ngài ấy yêu thương đứa trẻ
này lắm!
Và… Ngọc Trúc cũng chưa bao giờ nhìn thấy ngài ấy tức
giận đến như vậy! Lần đầu tiên, ngài ấy lạnh lùng và tức giận đến mức mà Ngọc Trúc cứ ngỡ rằng đây là một người khác, chứ không phải người luôn
nói chuyện nhỏ nhẹ với cô.
" Là ai? Ai đã cho thằng bé ăn thịt heo? "
Xuân Mai giật bắn mình, nhưng Lưu Phán Quang đã đứng chắn trước mặt cô.
Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống, cô cúi đầu xuống thấp. Là do cô, nếu không
phải tại cô thì Huyền Lam sẽ không bị như vậy! Cô sẽ nhận, nhận bất cứ
hình phạt nào mà ngài ấy ban ra. Kể cả cái chết!
Nhưng Ngọc Trúc
không nghe thấy Diêm Vương nói gì cả, cô chỉ nghe thấy chất giọng yếu ớt của Huyền Lam. Ngọc Trúc vội ngước lên nhìn, cậu ấy không sao cả! May
quá! Thật sự may quá!
" Phụ thân! Người không được la mẫu thân!
Là Lam nhi tự ăn nó! Nó là món đầu tiên mà mẫu thân gắp cho Lam nhi! Con nhất định phải ăn nó! "
" Lam nhi! Con không được tùy tiện gọi mẫu thân, cô ta …"
" Không phải! Đó là mẫu thân của Lam nhi! Mặc dù con chưa bao giờ gặp mẫu thân, nhưng con có thể cảm nhận được mà! Đó là mẫu thân của con! " -
Hai mắt cậu lúc này đã ứa lệ, Ngọc Trúc không hiểu tại sao cậu lại kiên
quyết đến như vậy, chẳng lẽ là do không được gặp mẫu thân của mình nên
mới cố chấp đến như vậy sao.
Nhưng Ngọc Trúc lại không biết rằng, lời nói này của Huyền Lam lại khiến Diêm Vương và Lưu Phán Quang chết
lặng người. Không một ai nói gì cả, không gian yên lặng đến mức Ngọc
Trúc có thể nghe thấy hơi thở sợ hãi của Xuân Mai.
" Đi ra ngoài
đi! " - Ngọc Trúc nhìn sang hướng của Diêm Vương, ngài ấy nói như vậy
chắc là nói với cô và Xuân Mai. Cô liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Trên đường đi, Xuân Mai vẫn còn run rẩy vì sợ: " Sợ quá đi! Tôi cứ tưởng là hai chúng ta chết chắc rồi đó! "
Trong đầu Ngọc Trúc vẫn còn vang lên câu nói của Huyền Lam: " Con có thể cảm nhận được mà! Đó là mẫu thân của con! "
" Xuân Mai! Cô có thể cho tôi biết tại sao đứa trẻ đó lại cứ khăng khăng rằng tôi là mẹ của nó không? "
Xuân Mai đang đi thì ngừng bước, cô nhìn Ngọc Trúc đang khóc mà bất ngờ: " Sao? Sao vậy? Sao cô lại khóc? "
" Tôi … tôi cũng không biết nữa! Nước mắt cứ ứa ra mãi thôi! Tôi không
biết tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy nữa! Họ nói tôi giống … nhưng mà giống ai? Còn mẫu thân của đứa trẻ đó … rốt cuộc …"
Một hình ảnh chợt thoáng qua đầu của Ngọc Trúc, vẫn là người đàn ông và
người phụ nữ đó, cô vẫn không thể nhìn thấy được mặt của họ!
" Chàng đang buồn sao? "
" Ta không có! "
" Vậy tại sao chàng lại không cười? "
" Vậy nàng hãy khiến ta cười đi! "
" Vậy để thiếp kể chuyện vui cho chàng nghe nhé! "
" Ừm! "
" Thiếp có thai rồi! "
" Thật… thật sao? " - Người đàn ông đó đã khóc, anh ta rơi những giọt
nước mắt đầy hạnh phúc và ôm chặt lấy cô gái ấy. " Ta vui lắm! Rất vui! "
" Ngọc Trúc! Ngọc Trúc! Cô có nghe tôi nói không? " - Giọng nói của Xuân
Mai kéo Ngọc Trúc quay trở lại hiện tại, Xuân Mai nhìn xung quanh một
lượt rồi thì thầm với cô: " Tôi nghĩ là do cô giống người mà Diêm Vương
đã từng rất xem trọng, cô biết đó là ai mà, chính là vị chủ tử của điện
Thạch Lựu này đó! "
" Thật ra thì … Tôi đã nhìn thấy một bức tranh khi chạy đến điện Ngọc
Bàng hồi nãy! Đáng lẽ ra tôi sẽ không được bước vào bên trong, nhưng Lưu Phán Quang đã cho phép tôi chạy vào. Lúc đầu nhìn thấy bức tranh, tôi
còn tưởng là nó vẽ cô nữa đó, nhưng nhìn tranh phục và cây lựu sai trĩu
quả ở phía sau thì tôi mới biết đó là vị chủ tử trước đây! Phải nói thật là hai người y chang nhau vậy đó, giống như hai giọt nước luôn! "