Sau màn livestream chỉ chiếm mười mấy giây màn ảnh, CP của Đường Hiểu Vi và Bùi Ôn Hạ trở thành top 1 hot nhất bảng tìm kiếm. Fans của Bùi Ôn Hạ cũng tăng nhanh chóng mặt.
[Ôn nhu công x lạnh nhạt thụ! Tui ship chết!]
[Nhìn Hiểu Vi đáng yêu quá chừng, như đang làm nũng với bé Hạ á!]
[Ôn Hạ cũng cute vãi!]
[CP này nhan sắc khỏi phải bàn, đẹp điên!]
Cũng có fans CP của Đường Hiểu Vi và Kỳ Ân bất mãn nhảy vào phóng ám khí.
[Ủa mắc cười, ôm có cái mà làm gì dữ vậy?]
[Hiểu Vi hợp với Kỳ Ân hơn!]
[Đúng rồi, Hiểu Vi vừa xinh đẹp vừa ngây ngô, Kỳ Ân thì đáng yêu, lanh lợi. Bộ mấy đứa ship Đường-Bùi bị mù hả?]
[Chỉ là bạn bè cũ thôi mà, Hiểu Vi chỉ là thân thiện tí thôi!]
Fans sự nghiệp không nhúng tay vào, người qua đường cũng không nhảy vào, chỉ hóng drama của fans CP hai nhà cấu xé nhau.
Đạo diễn còn định tung ra hậu trường để kiếm độ hot tiếp, giờ thì không cần. Có Bùi Ôn Hạ ở show, không lo không có đề tài.
______
Vài ngày sau.
Phòng tập của nhóm số 6.
“Mấy cậu có thấy Alice nào kệch cỡm cao to như tôi chưa?..Định để tôi vào
vai Alice thật đấy à?” Châu Hoàn Chương tiếp nhận kịch bản, mặt đưa đám.
“Tôi thấy ổn phết.” Bạch Nhan gật gù không thôi, anh thích đóng những vai
diễn phản diện có nhan sắc, kịch bản này vừa hay có nhân vật Hồng Đào
(Queen) làm anh thích thú.
Bùi Ôn Hạ vai thỏ trắng và Từ Văn Bình vai mèo đen hát chính kiêm dẫn truyện. Alice và Queen phần hát khá ít
vì hai người đồng đội này hát không được tốt lắm, cậu đã nghĩ tới điểm
yếu của cả hai nên phân vai như vậy là thích hợp nhất. Vũ đạo cũng ít,
chỉ cần tập theo chỉ đạo của Hạ Vân Sương là được.
Bạch Nhan đùa: “Không phải Alice, mà là Alain, nhớ nhe chưa Hoàn Chương.”
Bùi Ôn Hạ tỏ vẻ: “Alice thú vị hơn nhiều, nhưng nếu cậu không thích nữ trang thì có thể cho Alice chuyển giới.”
Châu Hoàn Chương ôm đầu rên rỉ: “…Thôi, giữ nguyên Alice đi, tôi diễn Alice.” Vì sự nghiệp, cạo lông chân cũng không sao!
Từ Văn Bình mỉm cười, nhìn sang Bùi Ôn Hạ, sùng bái: “Nhưng mà làm sao cậu lại nghĩ ra rồi cải biên được hay lắm luôn á. Mình nghĩ nhóm mình thành tích sẽ không quá tệ đâu.”
Bùi Ôn Hạ lật xem phần phục trang,
trả lời: “Tôi nhờ người quen xem giúp. Thành công hay không còn phải phụ thuộc bốn người chúng ta nữa.” Nhạc có hay cỡ nào nếu nghệ sĩ trình
diễn không hay thì cũng chỉ có vậy.
Từ Văn Bình gật đầu, không nói gì nữa mà nghiêm túc xem lời bài hát.
Bùi Ôn Hạ nói rất đúng, nếu như cứ ỷ y vào bài hát, trình diễn dở tệ, chưa
chắc bọn họ sẽ được đi tiếp. Cần phải luyện tập cho thật nhuần nhuyễn.
_______
Buổi tối.
Ngày diễn ra buổi trình diễn.
20 nhóm sẽ chỉ còn 10 nhóm, vòng này sẽ loại một nửa số thực tập sinh nên ai cũng khẩn khẩn trương trương.
Lạc Minh Tuyền vất vả mấy ngày nay cuối cùng cũng được thong thả thảnh
thơi. Trong đám học viên đến nhờ anh tư vấn tâm lý nhân vật, cũng chỉ có Bùi Ôn Hạ là làm anh lo lắng, mong là bé nó làm tốt.
Phần thi
này bắt đầu trễ một chút vì cho các thực tập sinh thời gian trang điểm,
thay trang phục. Trên khán đài ngồi đủ loại tạo hình có cổ trang có hiện đại, có con người, cũng có động vật.
Bạch Nhan trong vai Hoàng
Hậu xinh đẹp tới mức không phân nam nữ, bị đạo diễn gọi đi phỏng vấn.
Chắc cũng chỉ có Châu Hoàn Chương là tạo hình có chút nhức con mắt.
Alice váy bồng kết hợp hai màu trắng xanh lam, tóc dài màu vàng óng ả,
phụ kiện cài tóc là cái nơ lớn, tất dài kẻ sọc cùng giày búp bê ôm sát
bàn chân. Có điều, cơ ngực có chút to, căng phồng cả váy loli.
Alice Chương cũng được vinh danh đi phỏng vấn cùng Hoàng Hậu Bạch.
Các thực tập sinh khác: “…” Vì debut bọn họ chơi lớn thật, nữ trang luôn. Bái phục, bái phục.
Từ Văn Bình che miệng cười, liếc mắt nhìn Bùi Ôn Hạ cũng đẹp không kém. Bé thỏ này cũng có mị lực thật, bên trái là hoàng đế, bên phải là tinh
linh tuyết.
Hoàng đế Diệp Lạc Dương đã quên mất chuyện xấu hổ hôm nọ, xòe tay bóp đuôi thỏ của cậu: “Cái đồ chơi gì đây? Cậu gắn đuôi vào thật đấy à? Sao vest đâu không mặc, mặc áo thủy thủ làm gì? Lại còn màu hồng? Xấu!” Hắn không muốn tự dưng mở miệng khen Bùi Ôn Hạ đáng yêu
đâu.
“Là Bạch Nhàn chọn cho tôi.” Bạch Nhàn nói người dẫn chuyện
đừng ăn mặc quá nghiêm túc giống trong truyện, mặc đồng phục thủy thủ
thì câu vote nhiều hơn, vest thì có chút cứng ngắc, nghiêm chỉnh quá.
Bùi Ôn Hạ đầu mang cài tóc hình tai thỏ một con tai cụp xuống, nghe theo
kiến nghị của Bạch Nhan mà đi tẩy tóc rồi nhuộm trắng, lại đeo thêm một
loại len mắt đỏ.
Nguyên văn lời của Bạch Nhan sau khi nhìn cậu
biểu diễn là thế này: “…Dùng ngoại hình bù cho kĩ thuật diễn, chắc cũng
được đó.” Không có con thỏ nào đang vội vàng vì trễ giờ mà cái mặt tỉnh
bơ như vậy đâu. Có thể cho Bùi Ôn Hạ biệt danh bình hoa trang trí luôn
rồi.
Tinh linh Tần Sở Hàn: “Anh không diễn tập lại với nhóm?”
Cậu lắc đầu: “Đã thuộc nằm lòng rồi.” Bây giờ có diễn tập thì cũng không tập trung nổi.
Kỳ Ân tiến lại gần chỗ ba người, gật đầu chào hỏi rồi mới mỉm cười nhìn
sang Tần Sở Hàn, nhỏ nhẹ nói: “Hàn, anh có thể giúp em đối lại lời kịch
lần nữa không?”
Lần này Kỳ Ân và Tần Sở Hàn cùng một nhóm.
Hắn đứng lên, chào hai người Bùi Ôn Hạ: “Em đi trước.”
Bùi Ôn Hạ gật đầu.
Diệp Lạc Dương nhìn hai người đi xa, chậc lưỡi: “Kỳ Ân già đầu rồi mà còn
giả non, tôi chả thích cái kiểu nói chuyện của cậu ta chút nào. Cậu đừng có mà bắt chước đấy nhé, đã xấu sẵn rồi thì đừng làm mấy chuyện xấu xí
thêm.”
Kỳ Ân thì có gì mà đẹp, còn không bằng một ngón chân của Bùi Ôn Hạ mà sao ai cũng khen cậu ta đáng yêu…
Ủa mà hắn đang nghĩ cái gì vậy trời??
Bùi Ôn Hạ liếc hắn: “Bị khùng hả?”
“…”
Diệp Lạc Dương sững sồ lên, lao vào xoa xoa Bùi Ôn Hạ tới rối tung đầu tóc: “Cậu mới khùng!”