Vân Duệ Khải nhìn Vân Giai Ý nước mắt rưng rưng, khuôn mặt góc cạnh hơi rung động.
Vân Hiểu Tinh do ông và người ông thương sinh ra, là minh chứng cho tình
yêu của hai người, còn là nối dõi dòng máu của người ông thương.
Vì vậy ông vẫn luôn coi Vân Hiểu Tinh như báu vật, cho dù sau này có Vân Giai Ý, ông cũng hiếm khi chú ý tới nàng ta.
May mà trước nay Vân Giai Ý luôn hiểu chuyện lại chu đáo, lâu dần ông cũng
coi trọng đứa con gái thứ hai này hơn, ông biết mình không thể dành cho
nàng ta tình cảm của cha nhiều như Vân Hiểu Tinh, vậy nên trong lòng
cũng hơi áy náy.
Trong mắt Vân Hiểu Tinh hiện lên vẻ châm chọc,
nàng chủ động tiến lên kéo Vân Giai Ý, cố ý nói: “Muội muội, muội quỳ
như vậy chẳng phải khiến cha khó xử sao? Chuyện nào ra chuyện đó, chúng
ta đứng lên nói chuyện đàng hoàng đi.
Trong đôi mắt cụp xuống của Vân Giai Ý đầy lửa giận.
Nếu không vì con khốn này, sao mẹ nàng ta lại tới mức rơi vào bước đường đó?!
Nhưng vì cứu mẹ, nàng ta vẫn thuận thể bám lấy cánh tay Vân Hiểu Tinh: “Tỷ
tỷ, chuyện này thật sự không liên quan đến mẹ, muội muội cầu xin tỷ, nể
mặt mẹ vất vả lo liệu gia đình nhiều năm, tỷ nói giúp bà ấy vài câu đi,
cha thương tỷ nhất, tỷ nói chắc chắn cha sẽ nghe.
Vân Hiểu Tinh nhìn nàng ta chằm chằm.
Ban đầu nàng không nghĩ chuyện này là do Vân Giai Ý làm, tâm tư nàng ta rất nặng, không thể nào hạ độc lại để người khác dễ dàng nắm được điểm yếu
thế này.
Ban đầu nàng còn đang nghĩ rốt cuộc là Lục Thị hay lão
phu nhân làm, nhưng bây giờ Lục Thị giấu đầu hở đuôi, cũng biết chuyện
này đến tám phần là do Lục Thị không kiềm được tính nóng nảy nên tìm
người làm.
Bây giờ Như Ngọc không chịu nói, vừa nghĩ là biết Lục Thị và Vân Giaiam Ý đã động tay động chân. Tuy nàng có cách tra hỏi ra
chân tướng, nhưng dù sao Lục Thị cũng là chủ mẫu của Vân gia, Vân Giai Ý cũng là con của Vân Duệ Khải, nếu thật sự làm to chuyện thì mọi người
của Vân gia đều không được đẹp mặt.
“Tỷ tỷ” Vân Giai Ý thúc giục, trong mắt thoáng qua vẻ bức bách: “Cha và tổ mẫu không còn trẻ nữa, không chịu nổi giày vò đâu.”
Vân Hiểu Tinh khẽ khịt mũi.
Nàng cười khẽ, hất tay Vân Giai Ý ra, chậm rãi đi đến chỗ Như Ngọc, tát một
cái khiến nàng ta tỉnh lại: “Nói, là ai sai ngươi làm?”
Như Ngọc từ từ tỉnh lại, ngây người rồi vô thức nhìn Lục Thị, thấy ánh mắt
nghiêm nghị của Vân Giai Ý thì rùng mình: “Không phải, không phải ai
hết, là ta, là ta hận ngươi, Vân Hiểu Tinh! Đồ khốn kiếp! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
Vân Duệ Khải nổi trận lôi đình, đang định trút ra thì đã bị Vân Hiểu Tinh ngăn lại, nàng bình tĩnh nhìn Vân Duệ
Khải: “Cha, đánh đập không giải quyết được vấn đề, chẳng phải nàng ta
nói hận con sao? Con cũng muốn biết nàng tadm hận con chuyện gì?”
Vân Duệ Khải tức giận nói: “Được, để nàng ta nói rõ!”
Vốn dĩ Như Ngọc cũng chỉ nói bừa thôi, thế là nhất thời lắp bắp không biết
nói gì: “Nô tỳ, nô tỳ... Trước đây Đại tiểu thư đánh nô tỳ, trong lòng
nô tỳ bực tức nên mới muốn giết nàng ta!”
“Ta đánh ngươi là
ngươi muốn giết ta luôn? Vậy người làm chủ đúng là nguy hiểm thật.” Vân
Hiểu Tinh bật cười: “Đánh khi nào, vì sao lại đánh, nếu ngươi hận ta như vậy chắc chắn sẽ nhớ rõ.”
Như Ngọc nghẹn họng: “Ta...
Trong lòng Vân Giai Ý thấy hơi bất an, nàng ta vội nói: “Tỷ tỷ, chắc chắn là
chuyện mười năm trước tỷ đẩy nàng ta xuống nước rồi đánh. Trước đây ngày nào nàng ta cũng kể, gần đây lại không thấy nhắc đến nữa, bọn ta đều
tưởng nàng ta quên rồi, không ngờ nàng ta lại gan to bằng trời, thật sự
dám ra tay với tỷ!”
Vân Giai Ý sắp điên đầu tới nơi rồi!
Trước đây không phải chưa từng gặp chuyện này, Vân Hiểu Tinh ngông nghênh
hống hách, nhưng chỉ cần liên quan đến Vân Duệ Khải là nàng sẽ chủ động
lùi bước, sao lần này lên cơn gì mà lại muốn làm lớn chuyện này lên?
“Nàng ta còn không nhớ mà muội lại nhớ à?” Vân Hiểu Tinh khẽ nói: “Muội muội
ngoan, nàng ta không nhớ mà còn muốn giết ta, muội nhớ rõ như vậy, chẳng phải muốn ăn tươi nuốt sống ta luôn sao?”
Nguyên chủ nhượng bộ
là vì quan tâm Vân Duệ Khải, quan tâm Vân gia, nhưng không biết sự
nhượng bộ hết lần này đến lần khác chỉ khiến cho những người này càng
thêm không biết điều.
Lần này suýt chút nữa hại nàng, nếu lần sau hại Vân Duệ Khải thì sao?
Tai họa thế này không thể giữ trong nhà được!
Vân Duệ Khải cũng nghi ngờ nhìn Vân Giai Ý, nàng ta cứng người, chỉ có thể
lắc đầu nguầy nguậy: “Tỷ tỷ, cha, con thật sự không nghĩ như vậy!”
Vân Hiểu Tinh khế “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Như Ngọc: “Ta đã
kiểm tra rồi, ngươi cho thuốc độc mãn tính vào cháo của ta, không phải
loại thuốc rẻ tiền, một tháng của ngươi được bao nhiêu tiền? Ngươi trả
nổi không?”
“Ta, ta... Như Ngọc không nói nên lời.
Vân
Hiểu Tinh không nhanh không chậm, tiếp tục nói: “Quy củ trong phủ nghiêm ngặt, những ai ra vào đều có ghi chép. Ta vừa mới đi xem rồi, cả tháng
nay ngươi chưa ra khỏi cửa lần nào, thuốc này từ đâu mà có, là ngươi vẫn luôn giấu bên người hay là có người lén đưa cho ngươi?”
Như Ngọc lắp bắp: “Ta, ta vẫn luôn giấu bên người!”
“Vậy sao ngươi biết ta sẽ về? Nếu ta không bỏ chồng về phủ thì ngươi định
dùng thuốc độc này với ai? Nhị tiểu thư, Đại phu nhân, lão phu nhân hay
là... Đại Tướng quân?”
Lời chất vấn của Vân Hiểu Tinh như vũ
bão, đánh cho Như Ngọc tơi tả: “Đại Tướng quân là trụ cột Đại Lệ mà
ngươi lại mưu đồ bất chính! Ngươi có biết tội danh này đủ để giết cửu
tộc nhà ngươi không!”
Mặt Như Ngọc cắt không còn giọt máu, người nàng ta run như cầy sấy, buột miệng nói: “Đại phu nhân, người đã nói sẽ bảo vệ cháu trai cháu gái nô tỳ, người đã đảm bảo sau này chúng sẽ được sống tốt đẹp mà...
Lục Thị không ngờ Như Ngọc lại bán đứng
mình, giật mình ngã ngửa ra sau, khi ngước mắt lên thì thấy khuôn mặt âm trầm như giông bão sắp kéo đến của Vân Duệ Khải, bà ta run lên, quỳ bò
tới ôm Vân Duệ Khải: "Tướng quân, Tướng quân đừng nghe nô tỳ này nói,
nàng ta muốn hại thiếp!”
Vân Duệ Khải tức giận đá bà ta ra: “Lục Tĩnh Văn, đồ đàn bà độc ác, ngươi dám hại Tinh Nhi của ta! Người đâu,
giao cho quan phủ, để quan phủ điều tra xử lý
bà ta!”
Lục Thị và Vân Giai Ý sợ thật rồi!
Xúi giục nô tỳ hạ độc đích nữ, tội danh này dù ở đâu cũng sẽ là tội lớn
thân bại danh liệt, không chỉ Lục Thị chịu thiệt mà đến Vân Giai Ý cũng
sẽ bị liên lụy, có ngườimm mẹ ruột thế này đừng nói là có tương lai tốt, e rằng cả đời này cũng chấm hết rồi!
Lục Thị hoảng sợ hét lên: “Tướng quân! Thiếp chết cũng được nhưng không thể hại Ý Nhi! Con bé còn chưa xuất
giá, không thể hủy hoại danh tiếng được!”
“Có người mẹ như
ngươi, nó có thể học được gì tốt? Thay vì gả đến nhà người khác gây
chuyện, hủy hoại thanh danh của Vân gia ta, chi bằng ở nhà cả đời, tann
vẫn nuôi được nó!” Vân Duệ Khải tức giận nói.
“Tướng quân! Không được...
“Người đâu, mau lỗi xuống!”
“Cha! Không được đâu ạ!” Vân Giai Ý vội chắn trước người Lục Thị, Lục Thị ôm
nàng ta gào khóc lớn: “Ý Nhi, con cưng của mẹ, nếu biết trước thế này
thì mẹ không nên gả vào đây, càng không nên đưa con tới thế giới này để
chịu khổ!”
Bên cạnh là tiếng khóc của mẹ, trước mặt là sự lạnh
lùng tàn nhẫn của cha, cho dù Vân Giai Ý có mưu mô đến đâu cũng không
nhịn được nữa, thốt lên: “Cha! Sao người có thể thiên vị như vậy? Vân
Hiểu Tinh là con gái của cha, chẳng lẽ con thì không phải sao? Từ nhỏ
tới lớn, cái gì con cũng nhường cho tỷ ấy, bây giờ vì một câu của tỷ ấy
mà cha lại muốn triệt cả đường sống của con!”