"Hôm nay trời sẽ mưa đấy." Phạm Di Vân, đồng nghiệp của Lý Diệu Linh trong cửa tiệm pizza nói khi đang lau bàn.
Dừng tay sắp xếp những chiếc ghế mà một vài thanh thiếu niên đã làm lộn xộn
trong bữa trưa, Lý Diệu Linh nhìn lên bầu trời với những đám mây xám dày đặc. Hôm qua Ôn Minh Long nói với cô rằng anh sẽ đến thư viện để tìm
tài liệu, điều đó có nghĩa là anh sẽ không quấy rầy khi cô xuất hiện
trong khuôn viên trường, nhưng Trịnh Thừa Hạo thì sao nhỉ, cô không hoàn toàn biết lịch trình của anh. Có đáng để ướt đẫm trong mưa để có năm
mươi phần trăm cơ hội nhìn thấy anh không?
Lý Diệu Linh suy nghĩ rất lâu về điều đó.
"Cậu làm gì mà thừ người ra vậy? Điện thoại đổ chuông kìa" Phạm Di Vân nói.
"Ừ, vâng." Lý Diệu Linh vừa nói vừa đi về phía quầy. "Xin chào, cửa hàng
Pizza Domino xin nghe. Tôi có thể giúp gì cho. bạn?" Tay cô di chuyển
lấy cây bút và tờ giấy theo bản năng, và viết nguệch ngoạc đơn đặt hàng
theo yêu cầu. Sau khi cúp máy, cô quyết định rằng sẽ đánh cược một lần.
Chàng trai nào nỡ từ chối một cô gái đang chờ đợi dưới mưa?
Một nụ cười nham hiểm nở trên khuôn mặt của Lý Diệu Linh. Cô sẽ khiến bản
thân trông đáng thương hơn gấp hai lần so với bình thường. Nếu cô không
tình cờ gặp Trịnh Thừa Hạo, cô sẽ mang thêm tiền mặt để đón một chiếc
taxi trở lại khu chung cư. Nếu hôm nay không hiệu quả, cô sẽ nghĩ ra
chiêu khác vào ngày mai. Cô quyết không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục
đích.
Giờ làm việc kết thúc, Lý Diệu Linh vội vã ra khỏi cửa hàng trong cơn mưa như trút nước. Cô tăng tốc để chạy nhanh hơn. Sau vài
phút, cô đã ở trong khuôn viên trường.
Không gian văng lặng, chỉ
có tiếng mưa và tiếng gió xoáy vào nhau, rít lên từng hồi. Cơ thể Lý
Diệu Linh run rẩy, cô quyết định đợi ở cuối cầu thang để Trịnh Thừa Hạo
phát hiện ra cô nhanh chóng hoặc đứng dưới gốc cây thông cách đó bốn
mươi mét, nhưng điều đó có nghĩa là có bảy mươi phần trăm khả năng Trịnh Thừa Hạo sẽ nhớ tới cô.
Cô phải làm mọi cách để anh chú ý đến
mình. Lý Diệu Linh cắn móng tay nhìn xung quanh, nhận ra rằng khuôn viên trường gần như trống trơn, chỉ một số ít sinh viên đi lại nhưng họ đều
mang theo ô khiến cô trông giống như một kẻ ngốc. Phóng đến toà nhà của
khoa kinh tế, Lý Diệu Linh thu người lại, chờ đợi. Cô gần như bỏ cuộc
sau mười phút quyết định không cần phải trải qua điều này, nhưng sau đó
nhìn thấy Trịnh Thừa Hạo đang đi xuống bậc thầm với chiếc áo khoác trên
đầu.
Aha! Cô reo thầm, đấm tay vào không trung. Anh cũng không có ô, điều đó có nghĩa là anh có thể sẽ cho cô che chung áo khoác với anh.
Lao về phía tòa nhà màu xám, cô nhanh chóng chạy về phía Trịnh Thừa Hạo,
người đang quá bận rộn khi đi xuống cầu thang mà không chú ý đến cô. Giơ tay lên, cô cố tình nhìn vào đồng hồ của mình sau đó quay lại đợi anh
đến gần.
“Trịnh Thừa Hạo!" Cô gọi. Anh nhìn sang cô ngạc nhiên và dừng lại.
"Cô đang làm gì ở đây vậy?" Anh hỏi. "Cô đợi Minh Long à”
ừm” Cô gật đầu. "Anh ấy nói chúng tôi sẽ gặp nhau, vì vậy tôi đã đến ngay sau giờ làm việc."
"Cậu ấy đang ở thư viện rồi đi gặp giáo sư." Anh nói sau đó nhận thấy toàn
thân cô ướt đẫm nên anh giơ áo khoác của mình lên phía trên đầu cô. "Tôi không nghĩ cậu ấy xong sớm đâu. Sao cô không về trước?"
"Ừm...
vậy à?" Lý Diệu Linh giả vờ tỏ ra thất vọng nhưng trong bụng cô rất vui
khi chia sẽ áo khoác của anh với cô. "Có lẽ tôi không nên đến."
Anh mỉm cười với cô. "Hôm nay tôi không lái xe, tôi không thể chở cô về
nhưng căn hộ của cô ở gần đây phải không? Tôi sẽ cùng cô đi bộ về đó."
Đi bộ... cùng nhau... Nội tâm cô hét lên chiến thắng và gật đầu. Khi họ
tiến ra cổng, cô thích thú với thực tế là họ đang ở gần nhau, nhưng vẫn
giữ một khoảng cách be bé, cô tự hỏi liệu anh có cảm giác gì không. Nếu
cô để lại điều gì đó trong anh, chäc chẳn anh sẽ nghĩ về cô những ngày
sau đó.
Lý Diệu Linh không thể tin rằng mọi chuyện lại dễ dàng
theo đúng kế hoạch như vậy. Thật tuyệt vời, cô thầm nghĩ.
Giống như Ôn Minh Long, Trịnh Thừa Hạo cũng khá cao, gần như là một chàng trai hoàn hảo. Ngụy Tân Vũ cao hơn một chút nhưng
đó là một vấn đề lớn, bởi vì dựa trên một tiêu chí, Trịnh Thừa Hạo có
mọi thứ mà cô muốn. Bây giờ hoặc không bao giờ để sống cuộc sống cô mong muốn.
Trên thực tế, Lý Diệu Linh không nghĩ đó là một điều tồi
tệ. Cô từ bỏ tuổi trẻ của mình để đi làm kiếm tiền nuôi dạy em trai mình một cách có trách nhiệm, đảm bảo rằng cậu có được sự chăm sóc và tình
cảm mà cô không thể nhận được. Bây giờ cậu đã yên bề gia thất và sống
cuộc sống riêng ở khía cạnh tốt, cô muốn những gì cô chưa bao giờ có.
Nhà, xe, tiền mà không phải lo lắng những gì sẽ xảy đến với mình.